“Quý phi nương nương và Bắc vương phi đại giá quang lâm, thần thiếp lấy làm vinh hạnh!” Phương Vu nhẹ nhàng nhún người hành lễ, nhẹ giọng chào hỏi.
Vân La Y lia mắt nhìn xuống bụng Phương Vu, sâu trong đáy mắt lóe lên sự ngoan độc khiến Phương Vu giật mình sợ hãi, nét cười cứng đơ trên khuôn mặt. Theo bản năng, nàng ta nghiêng người che bụng, đoạn chìa tay tỏ ý mời khách: “Nương nương, mời!”
Vừa nói khóe mắt nàng ta đảo nhanh qua Thủy Băng Tuyền đang nhàn tản đứng cạnh Vân La Y, lòng càng thêm hoảng. Nàng không hiểu, cớ gì Thủy Băng Tuyền lại bắt tay với Vân La Y đối phó nàng? Lẽ nào ả cảm nhận được ý nghĩ muốn giết người của nàng nên ra tay trước? Nếu quả vậy, thì nàng thực sự đã đánh giá thấp Thủy Băng Tuyền rồi.
“Phương Phi mang long thai, bản cung còn chưa có dịp chúc mừng!” Vân La Y cười mở lời. Trước khi đến đây, nàng chỉ nghĩ tìm cho Vân gia con đường sống, nhưng lúc đối mặt rồi mới hiểu, thì ra hận thù trong lòng nàng đã cao chất ngất, đến nỗi chỉ mong lập tức bóp chết ả tiện nhân này.
Phương Vu bất giác lùi sau nửa bước, đầu cúi rũ mi, che thần sắc, đậy tinh quang, chỉ nghe nàng ta cung kính đáp: “Đa tạ nương nương!”
“Bản cung chưa tặng lễ vật, câu cảm ơn này hãy còn sớm quá!” Vân La Y cất lời đầy thâm ý.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, Phương Vu lúc này thực sự bất an. Sát khí ngập tràn trong mắt Vân La Y đủ thấy chuyến này nàng ta quyết một phen cá chết lưới rách cùng nàng.
“Nương nương thật biết nói đùa!” Phương Vu cười xòa, miễn cưỡng đáp lời, cắn răng gắng sức nghĩ cách ứng phó đợi viện binh. Rồi ánh mắt vô tình tia tới Thủy Băng Tuyền ung dung tựa ghế xem trò, một tia sáng chợt lóe trong đầu: “Bắc vương… Thần thiếp đáng chết, chỉ ba ngày nữa là đến lễ sắc phong, hôm nay người đã là chủ nhân cao quý của hậu cung. Khó được dịp người đến thăm tận cửa, thần thiếp vinh hạnh vô cùng.” Tuyệt vọng rồi cách gì cũng muốn thử. Vẫn biết hôm nay kẻ đứng sau lưng là Thủy Băng Tuyền, nhưng nàng muốn Vân La Y chống mắt nhìn cho rõ ai mới là kẻ thù thực sự. Mắt thấy tiện nhân này sắp trở thành hoàng hậu tôn quý, liệu Vân La Y có bằng lòng để ả sánh vai cùng hoàng thượng?
Thủy Băng Tuyền ngồi trên chiếc ghế cao nhất trong điện, không để ý đến nụ cười lấy lòng vồn vã của Phương Vu, lại đột nhiên quát lớn: “Đứng lại!” Phương Vu, ngươi cũng thông minh đấy, còn biết sai người đi tìm viện binh. Đáng tiếc hôm nay ngươi không thể không chết. Bằng không, ngày sau người chết sẽ là những người thân ta yêu quý hoặc có thể là chính bản thân ta. Trong mắt Thủy Băng Tuyền tức thì hiện lên vẻ thị huyết ghê sợ.
Vân La Y thong thả ngoái đầu nhìn tiểu cung nữ run như cầy sấy kia, thuận miệng nhắc nhở: “Phương phi, còn không mau gọi người của muội trở lại?” Nói xong, nàng vẫy tay một cái, tức thì cung nữ phía sau liền lấy một lọ thuốc từ ngực áo, cung kính dâng lên.
“Đây là Tử huyên hoàn mà hoàng thượng ban cho bản cung, là bí phương của hậu cung đấy. Nghe nói hậu phi uống nó sẽ sinh được hoàng tử, bản cung không có phúc phần ấy, nhưng vẫn hy vọng Phương Phi muội có thể sinh hạ hoàng tử. Tâm ý của bản cung, muội không được chối từ đó!”
Phương Vu sợ tái mặt, cụp mi che nỗi hận trong lòng. Dù vậy, nàng ta vẫn đủ bình tĩnh đến cân nhắc thế cục trước mắt, tự biết hôm nay chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
“Sao vậy? Đến hoàng thượng mà muội cũng không tin ư? Nghe nói loại thuốc này đều là dùng dược thảo trân quý nhất chế ra đó.” Vân La Y trút một viên thuốc màu hồng ra lòng bàn tay, mắt môi đều hiển hiện ý cười, nhưng trái tim lại lạnh giá như muốn đóng băng toàn bộ máu nóng trong người nàng. Nàng đã tin, tin theo con người ấy một cách khờ khạo điên rồ. Còn hắn lại vô tình bạc nghĩa đến mức này, nàng cần gì phải xót thương tiện nhân đó.
Phương Vu nhìn viên thuốc hồng kẹp giữa hai ngón tay Vân La Y, mí mắt giật giật liên hồi, thuốc này…
“Sao vậy Phương Phi? Muội không nhận lễ à?” Vân La Y dứ viên thuốc đến trước mặt Phương Vu, nhướng mày, buộc nàng ta phải uống.
Phương Vu chần chờ hồi lâu, cuối cùng chậm chạp cầm lấy bỏ vào miệng, cắn răng nuốt ực xuống.
“Đa tạ nương nương ban thuốc, thần thiếp thấy trong người không khỏe.” Phương Vu dịu dàng mỉm cười, sau xoay nhìn cung nữ phía sau dặn dò: “Các ngươi tiễn quý phi nương nương giúp bản cung!”
“Phương Phi thật to gan, bản cung chưa nói muốn về, ngươi lại vội vàng đuổi khách?” Nhìn bờ trán mịn màng của Phương Vu đã bắt đầu rịn mồ hôi lấm tấm, Vân La Y vờ lớn giọng trách cứ. Nàng phải ở đây, tận mắt chứng kiến chuyện vui mới được.
“Oan uổng cho thần thiếp, thần thiếp thật sự thấy không khỏe!” Phương Vu siết chặt khăn tay, ráng nuốt những cơn đau quặn trào trong bụng, hận không thể lập tức một đao chém chết Vân La Y và ả Thủy Băng Tuyền vẫn nhàn nhã ngồi kia. Dù vậy, trên mặt nàng ta vẫn giữ nét ôn hòa nhẫn nhục.
Vân La Y hả hê nhìn sắc mặt Phương Vu ngày càng trắng bệch. Nàng muốn xem thử khi hắn biết đứa con của mình đã biến mất theo cách này thì sẽ phản ứng thế nào. Tức giận chăng? Hay hờ hững không màng?
Thủy Băng Tuyền đánh giá gương mặt trấn định trong đau đớn của Phương Vu bằng sự trầm trồ bội phục. Nhưng, mắt phượng lóe sáng tia tàn độc, càng ẩn nhẩn như vậy, nàng ta càng không thể sống trên đời.
Đoạn nàng nhỏm người ngồi thẳng dậy, ân cần hỏi han: “Phương phi, sao nàng đổ nhiều mồ hôi thế kia, khó chịu ở đâu ư?” Nói xong, chưa đợi Phương Vu trả lời nàng đã quay sang phía cung nữ thái giám: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy Phương phi không khỏe sao? Còn không mau truyền thái y!”
Phương Vu đang cắn răng đau đớn cũng phải bất ngờ trước lời nói của Thủy Băng Tuyền.
“Nào, để ta đỡ nàng vào nghỉ ngơi!” Nói là làm, Thủy Băng Tuyền lập tức đứng dậy, đến cạnh Phương Vu chìa tay ra, như thật sự có ý đỡ nàng ta vậy.
Vân La Y nheo mắt không hiểu nổi Thủy Băng Tuyền tính gì trong đầu.
Thủy Băng Tuyền chớp mắt cười, bàn tay tựa như vô ý dừng lại vài giây trên bụng Phương Vu.
“Không… không dám làm phiền hoàng hậu nương nương!” Phương Vu còn mải chống chọi với cơn đau trong bụng, không chú ý đến động tác vừa nãy của Thủy Băng Tuyền.
“Cũng được. Ngươi, ngươi nữa, đỡ Phương Phi nương nương vào nội điện nghỉ ngơi, thái y sẽ tới ngay đấy!” Thấy Phương Vu khước từ, Thủy Băng Tuyền cũng chẳng cố nài ép, phủi tay đứng dậy, tiện thể chỉ vào hai cung nữ phía sau Phương Vu phân phó.
“Dạ.” Hai cung nữ này đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không xong rồi, e cái thai của nương nương lành ít dữ nhiều.
Chưa đầy một khắc sau, thái y hồng hộc chạy tới, thấy Vân quý phi và Bắc vương phi, à, hoàng hậu nương nương ngồi đợi sẵn ở điện ngoài, bèn cuống cuồng hành lễ: “Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến quý phi nương nương!”
Thủy Băng Tuyền lơ đãng đưa mắt nhìn cảnh trí bên ngoài, chẳng buồn liếc nhìn hắn.
Thấy vậy, Vân La Y bèn mở lời: “Đứng lên đi, vào xem Phương Phi thế nào rồi. Thuốc đó hoàng thượng ban cho bản cung, bản cung dùng nhiều lần đều không sao, cớ gì Phương Phi vừa uống đã kêu không khỏe?” Lời nhẹ bẫng, tim rỉ máu. Trữ Thiên Kỳ ơi Trữ Thiên Kỳ, lòng dạ ngươi quả thực độc ác khôn cung, để xem lần này ngươi trả lời ta thế nào đây.
Thái y nghe xong, mặt mày tái mét, lắp bắp hỏi lại: “Ý…ý nương nương là?”
Lạy trời đừng phải điều hắn nghĩ trong đầu. Nếu không… Viên thái y rùng mình sợ hãi.
“Hôm nay bản cung có mang lễ vật đến mừng Thục phi, là Tử Huyên Hoàn do hoàng thượng ban cho.” Vân La Y ôn hòa cười đáp. Lúc ấy hắn nói thế nào nhỉ? À, hắn nói, đây là bí thương giúp sinh long tử của hậu cung, được điều chế từ cỏ Tuyên Hoa quý báu, hắn cho nàng, hy vọng nàng giúp hắn sinh một hoàng tử khỏe mạnh…
Thái y nghe đến đó liền nhảy dựng lên, chẳng màng lễ tiết xông ngay vào nội điện, thấy Phương phi mềm oặt nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, phờ phạc. Thôi rồi, xong rồi. Thái hậu trước đã cảnh báo, long thai trong bụng Phương Phi mà có bề gì, cả thái y viện chỉ có nước chôn chung. Bây giờ…
“Thái hậu giá lâm!” Viên thái y vốn đã rụng rời chân tay, nghe thấy giọng hô cao ngất của thái giám bên ngoài thì vô thức thả người quỳ sụp xuống nền.
Thái hậu hối hả chạy vào phòng trong, chẳng kịp liếc nhìn Vân La Y và Thủy Băng Tuyền ngồi ngoài điện.
“Thái…” Chữ ‘y’ còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, bà đã ngây ra như phỗng. Bởi đập vào mắt là viên thái y run như cầy sấy, sau lưng ông ta, Phương Vu vật vã trên giường, chỗ váy giữa hai chân ướt đẫm màu đỏ chói lọi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa biết tin Phương Phi không khỏe triệu thái y, lại nghe trước đó có Vân La Y và Thủy Băng Tuyền tới thăm, biết chuyện chẳng lành, bà vội vã chạy đến, nhưng…
“Phương phi, ngươi nói xem!” Thái hậu đen mặt, ôi, cháu trai bà…
“Thái… thái hậu…không liên quan …đến… hoàng… hậu nương nương… Là…là lỗi của thần thiếp!” Phương Vu cuộn người đau đớn quằn quại, cảm giác như cơn buốt giá len lỏi qua từng thớ thịt, xâm nhập vào tận xương tủy.
Trước lời chất vấn của thái hậu, nàng không hề đả động đến Vân La Y, chỉ chăm chăm kéo theo Thủy Băng Tuyền. Nàng muốn ả đền mạng.
Thái hậu điêu đứng choáng váng ngã về sau. “Thái hậu…” Cung nữ thấy vậy vội chạy lên đỡ.
Lại là nó? Thái hậu nghiến răng hận không thể lập tức lôi Thủy Băng Tuyền ra chém ngàn đao cho hả dạ.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Phương Vu lúc này mới nức nở khóc: “Hoàng… hoàng thượng… thái hậu… là…la thần thiếp vô dụng!”
Trữ Thiên Kỳ sải bước vào điện, vừa đến nơi đã chăm chăm nhìn Thủy Băng Tuyền đang dõi mắt ngoài cửa sổ, mày kiếm nhíu chặt, lại liếc thấy Vân La Y ngồi kế bên, hàng mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng nhi!” Thái hậu hầm hầm từ nội điện đi ra, ánh mắt căm hận nhìn Thủy Băng Tuyền như thiêu đốt, nghiến răng gằn giận dữ: “Thủy Băng Tuyền, ghế hoàng hậu ngươi còn chưa ngồi lên đã dám ra tay hại chết long tử, thử hỏi loại đàn bà độc ác như ngươi sao xứng là quốc mẫu một nước?”
Trữ Thiên Kỳ sầm mặt, ánh mắt nhìn Thủy Băng Tuyền kèm theo một vẻ âm u khó tả.
Từ nãy đến giờ, Thủy Băng Tuyền vẫn luôn chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, thờ ơ với những chuyện trong điện. Lúc này, nàng mới xoay đầu lại, đối diện với gương mặt tức giận đến nhăn nhúm méo mó của thái hậu, không khỏi nhếch cười. Không một tiếng Tuyền Nhi hai tiếng Tuyền Nhi nữa ư? Không đóng kịch nghĩa nặng tình sâu nữa ư? Tốt lắm. Nàng thích.
“Thái hậu nương nương, lúc xảy ra chuyện có nhiều cung nữ thái giám như vậy, sao người không tự hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào?” Phương Vu ơi là Phương Vu, ngươi quả giống Trầm Nguyệt Chi, đều hận không thể giết chết ta. Tiếc sao, lần này mệnh ngươi đã định, chết đến nơi mà còn không biết.
Trữ Thiên Kỳ nghe vậy bèn chỉ vào một gã thái thám, trầm giọng hỏi: “Ngươi, nói trẫm nghe những chuyện đã xảy ra, nếu giám giấu diếm điều gì, trẫm lập tức chém đầu ngươi xuống.”
Tiểu thái giám bị gọi giật mình quỳ sọp xuống nền, cuống quít dập đầu lập bập thưa: “Bẩm… bẩm hoàng thượng…Quý… Quý phi…nương nương và Hoàng hậu nương nương với thăm Phương phi nương nương. Quý phi nương nương nói muốn chúc mừng Phương phi nương nương mang long thai… nên đặc biệt đưa thuốc quý hoàng thượng ban cho đến tặng! Rồi… rồi sau đó phương phi nương nương liền … cảm thấy khó chịu. Hoàng hậu nương nương sai chúng nô tài đến gọi thái y, còn người ngồi đợi ở đây nãy giờ.”
Thái hậu nhíu mày, giận dữ quay sang Vân La Y: “Vân La Y, ngươi thật to gan! Hại đến long thai, ngươi phải chịu tội gì?”
Trữ Thiên Kỳ ghé mắt liếc nhìn Vân La Y một cái, rồi hỏi tiếp: “Có phải Quý phi nương nương ép buộc Phương phi uống thuốc đó không?” Hắn thầm giật mình, nàng ta biết từ bao giờ?
Tiểu thái giám cúi đầu run giọng trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, Quý phi chỉ tặng thuốc, Phương phi nương nương chủ động uống ạ.”
Vân La Y chậm rãi đến cạnh Trữ Thiên Kỳ, nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt oan khuất: “Hoàng thượng minh xét, thuốc người ban cho thần thiếp chẳng phải là Tử Huyên Hoàn dùng để sinh hoàng tử ư? Thiếp cẩn tuân theo lời dạy của thái hậu, hôm nay gạt bỏ nỗi đau riêng, còn mang lễ đến mừng, hy vọng Phương phi sinh cho hoàng gia ta một hoàng tử… Nhưng, sao chuyện lại thành thế này?”
Thái hậu tối mặt, chau mày. Nhìn biểu hiện của hoàng nhi, bà cũng đoán được tám chín phần nội tình. Bởi há miệng mắc quai, dù giận dữ đến thế nào, căm hận ra sao, bà ta cũng chỉ có thể nín nhịn, nhịn đến nỗi hai mắt bốc lên thành hai quả cầu lửa, phừng phừng đỏ rực.
Trữ Thiên Kỳ không nói gì, khóe mắt liếc nhìn Thủy Băng Tuyền. Là nàng, chắc chắn là nàng chủ mưu. Nhưng vì sao? Vì sao nàng cứ thích đi gây chuyện khắp nơi?
“Tử Huyên Hoàn đó thần thiếp vẫn thường xuyên dùng, đâu có việc gì, sao Phương Phi uống vào lại sinh bệnh?” Vân La Y làm bộ ngây ngô lẩm bẩm tự hỏi.
Thái hậu nhìn bộ dạng Vân La Y như vậy, tức giận gán tội: “Vân phi, Tử Huyên Hoàn là bí phương của hoàng thất, chắc chắn không có vấn đề gì. Nhất định là do ngươi đổi thuốc cố ý hãm hại Phương phi!”
Vân La Y bèn lấy lọ thuốc trong lòng, đưa cho Trữ Thiên Kỳ: “Oan cho thần thiếp, chỗ thuốc đấy đều nằm ở đây, thần thiếp thật sự không hại Phương phi, thần thiếp không hề đổi thuốc, đây đều là do hoàng thượng ban cho thần thiếp.”
Trữ Thiên Kỳ nhăn mặt một hồi, chăm chú nhìn Vân La Y, sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Ái phi mệt rồi, hồi cung nghỉ ngơi đi!”
Vân La Y cười, cười đến vô hồn: “Được, thần thiếp ở trong cung chờ hoàng thượng điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.”
“Vân quý phi, bản phi đi với muội. Ngày mai chúng ta lại đến thăm Phương phi. Thuốc kia muội uống không sao, mà Phương phi dùng lại thấy mệt ắt hẳn là vì chưa từng dùng qua nên không quen, bổ quá thành hư ấy mà, muội đừng tự trách mình!”
Thủy Băng Tuyền ôn hòa khuyên bảo. Nhưng lời nói ra như nhắc nhở Vân La Y, phải nàng chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi nàng chưa từng có thai, không thể có thai…
“Tuyền Nhi biết thái hậu xót cháu nên vội vàng định tội, Tuyền Nhi không trách người. Tuyền Nhi từ đầu đã có mặt ở đây, có thể làm chứng cho Vân Quý phi. Xin thái hậu đèn trời soi xét, trả lại sự trong sạch cho quý phi nương nương.”
“Ngươi…” Thái hậu nghe những lời lẽ thấu tình đạt lý ấy mà tức đến thổ huyết. Vẻ mặt chân thành cùng lời khuyên chân thành, lại khiến bà ta hận đến thấu xương.
Như không thấy được vẻ mặt đen hơn than của thái hậu, Thủy Băng Tuyền quay sang Vân La Y cười dịu dàng: “Chúng ta đi thôi, Vân quý phi.”