Manh Phi Đãi Gả

Quyển 4 - Chương 20: Tiến cung làm khách

Edit: Boringran

Thủy Băng Tuyền nguýt hắn: “Thiếp thân cận với con đấy, chàng có ý kiến gì nào?”

Giang Dĩ Bác thong thả lại giường ngồi bên Tiểu Miêu, từ tốn đáp: “Tên nhóc này là con nàng, nhưng cũng là đàn ông đấy. Nàng là nương tử của ta chứ có phải của nó đâu. Bởi vậy, nàng chỉ được hôn ta thôi.” Vừa nói hắn vừa nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt trịnh trọng đứng đắn, như thể đang bàn chuyện đại sự nghiêm túc vậy.

Khóe môi co giật liên hồi, Thủy Băng Tuyền trân trân nhìn Giang Dĩ Bác nửa ngày trời cũng không tìm được lời đáp trả, bèn lúng túng ho nhẹ một tiếng. Đàn ông ư? Thật hết nói nổi, gọi một tên nhóc mấy tháng tuổi là đàn ông chắc cũng chỉ mình hắn mà thôi!

Vừa lúc ấy, Tiểu Miêu lại phấn khích huơ nắm tay nhỏ bé, miệng bi bô những tiếng trẻ con đáng yêu, hệt như tán thành lời phụ thân vậy.

Giang Dĩ Bác bật cười: “Đấy, con trai cũng đồng ý với ta kìa.” Đồng tử đen láy, ánh mắt âu yếm có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào phải ghen tỵ với bóng hình đong đầy trong đáy mắt ấy. Bởi ở đó chứa đựng sự dịu dàng ôn nhu có thể hòa tan mọi trái tim thiếu nữ trên đời.

Thủy Băng Tuyền đến bàn rót trà, vừa nhấp một ngụm đã cảm thấy phía sau có ánh mắt dán chặt vào lưng nàng đến phát nhột, hậm hực quay đầu, liền bắt gặt ngay đôi mắt nóng bỏng của Giang Dĩ Bác. Bất chợt thẹn thùng, hai gò má nàng bỗng đỏ hây hây, lòng không thôi mắng hắn: Họa nước họa dân! Giang Dĩ Bác là kẻ gây họa đích thực.

Nhìn nét mặt ửng đỏ của nàng, yết hầu Giang Dĩ Bác bỗng trở nên khô rát, khát cổ: “Rót cho ta nữa.” Giọng hắn trầm ấm nhỏ nhẹ, nghe như lời thủ thỉ mê hoặc.

Thủy Băng Tuyền giật mình sực tỉnh, bèn quay lại rót thêm chén trà đưa qua cho hắn. Nhưng Giang Dĩ Bác lại ngồi yên, lẳng lặng nhìn nàng chứ không giơ tay đón lấy.

“Không khát à?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi.

“Nàng giúp ta uống đi!” Hắn vừa cười vừa nói, đáy mắt thâm thúy gian tà.

Thủy Băng Tuyền chỉ đành thở dài bất lực trước kẻ không biết xấu hổ, thích dùng mỹ nam kế mê hoặc nàng. Mọi ngày đã thế, hôm nay lại càng kích động hơn bình thường.

Tặc lưỡi lắc đầu, Thủy Băng Tuyền theo thói quen đánh mắt liếc chừng Tiểu Miêu, thấy tên nhóc đó chật vật một hồi cũng kéo được chiếc khăn lụa trên cổ xuống vò chơi.

“Tuyền Nhi, nhìn ta này! Chẳng lẽ Tiểu Miêu lại đẹp hơn ta?” Giang Dĩ Bác nhẹ vỗ chiếc cằm tinh tế của Thủy Băng Tuyền, giọng nói oán than khiêu khích.

Thấy ánh mắt lấp lánh chờ mong của hắn, Thủy Băng Tuyền cong môi cười, rồi nhấp một ngụm trà, ghé mặt sát tới…

Giang Dĩ Bác dán mắt vào đôi môi mọng đỏ của nàng…

“Oa…oa…” Vừa đúng lúc này, tiếng khóc của Tiểu Miêu vọng lại khiến Thủy Băng Tuyền giật nảy mình, nhét vội chén trà vào tay Giang Dĩ Bác, nuốt ực ngụm trà trong miệng xuống rồi chạy ngay đến bế Tiểu Miêu làm nũng vì buồn ngủ

Giang Dĩ Bác ngơ ngác nhìn chén trà trong tay mình, lại liếc nhìn Tiểu Miêu đang dụi dụi vào lòng nàng, hậm hực uống cạn chén trà, đoạn thuận tay thả xuống. Cái chén tinh xảo đánh tròn vài vòng rồi an toàn đáp đến mặt bàn.

Thủy Băng Tuyền vờ như không thấy hành động trẻ con ấy của Giang Dĩ Bác, lại cúi đầu nhìn Tiểu Miêu, cố tình nói kháy: “Tiểu Miêu à, đợi cha con già rồi, nhớ mỗi ngày phải bón cháo cho ông ấy nhé!”

Giang Dĩ Bác lập tức cong môi đáp trả: “Nàng có đố kỵ tình phụ tử giữa ta và Tiểu Miêu thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo chơi trò ly gián!”

Thủy Băng Tuyền bèn ngẩng đầu đáp: “Tình phụ tử của chàng tốt thế nào cũng không sánh với tình mẫu tử được. Mà chàng già rồi thì chỉ ăn cháo được thôi. Răng rụng hết cả, cho chàng ăn thứ khác mới là bất hiếu ấy. Chàng cũng đừng quên, Tiểu Miêu họ Thủy chứ không phải họ Giang nhà chàng đâu.”

Giang Dĩ Bác á khẩu, trân trân nhìn Thủy Băng Tuyền bắt chẹt mình.

Thủy Băng Tuyền phải bật cười thích thú với bộ dạng sầu khổ của Giang Dĩ Bác lúc này, không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ thái hậu ban sáng. Hừ, vô dụng, mới thế đã ngất rồi…

Nghĩ đến hai mẹ con họ, Thủy Băng Tuyền nghiêm mặt nói chuyện chính: “Vài ngày tới thiếp phải đi làm khách nhà người ta, Tiểu Miêu giao lại cho chàng đấy!”

Đọng trên môi Giang Dĩ Bác vẫn là nụ cười nhạt thường ngày, thêm vào đấy là ánh mắt hung hiểm dọa người. Trữ Thiên Kỳ, ngươi sẽ phải hối hận.

Thủy Băng Tuyền khẽ vuốt ve mặt hắn an ủi: “Đừng giận mà, cùng lắm chỉ hai ngày thôi. Mật chỉ đó, chàng chặn lại chưa?”

“Đương nhiên!” Giang Dĩ Bác đón lấy Tiểu Miêu bằng một tay, nhỏ giọng đáp. Thoáng trong mắt hắn là vẻ âm hiểm ngoan độc không gì sánh được. Kẻ kia, đừng hy vọng trở về kinh được nữa.

Thủy Băng Tuyền thấp giọng nói: “Vậy thì tốt, chẳng mấy nữa chúng ta có thể về Bắc cảnh rồi.” Dường như đúng như lời nàng nói khi sáng, đối với nàng, kinh thành bây giờ lạ lẫm như đất khách. Mới có mấy ngày mà nàng đã nhớ Bắc cảnh, mong ngóng được trở về.

Giang Dĩ Bác quàng cánh tay còn lại qua vai nàng, cúi đầu thủ thỉ: “Ta và Tiểu Miêu sẽ mãi mãi bên nàng.”

Thủy Băng Tuyền nhoẻn cười gật đầu.

“Chàng nói một mình Trữ Thiên Khang có thể ứng phó được không?”

“Y chưa từng quy phục Trữ Thiên Kỳ.” Nghĩa là y sẽ dốc toàn lực đoạt lại hoàng quyền. Mà hắn nhất định sẽ giúp Trữ Thiên Khang cướp đi tất cả những gì Trữ Thiên Kỳ đang có.

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt thở dài. Hoàng quyền chí cao vô thượng, lại là mục tiêu của những cuộc đấu tranh đẫm máu chẳng bao giờ ngừng. Đó là quy luật bi ai của xã hội phong kiến.

Giang Dĩ Bác say đắm nhìn nàng, nữ tử kỳ lạ nhất thế gian, có tấm lòng rộng lớn khiến nam nhân phải thẹn thùng. Người con gái có thể thản nhiên trước vương vị, hoàng quyền ấy, cả đời này, hắn cũng không thể buông tay…

“Chàng nghĩ gì vậy?” Thủy Băng Tuyền dù nhắm mắt vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của hắn đang dừng lại trên người mình.

“Nghĩ hôm nay nhờ nàng, nam nhân khắp thiên hạ này đều phải ghen tỵ với ta.”

Thủy Băng Tuyền bật cười khe khẽ: “Sao chàng không nói, nhờ chàng, thiếp trở thành đối tượng ghen ghét của bao nhiêu là nữ tử?” So với những gì hắn làm cho nàng, việc hôm nay đã tính là gì.

Giang Dĩ Bác thâm tình nhìn nàng, cúi đầu tìm đến đôi môi đỏ mọng kia. May mắn sao, giữa biển người bao la, hắn có thể tìm thấy nàng, giữ nàng bên mình.

......

Giữa trưa hôm sau, cấm quân bủa vây Thủy phủ chặt như nêm cối, xồng xộc xông vào Đông Uyển, báo hiệu trận cuồng phong ập đến.

Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nhìn Thân thiếu tướng, khóe môi nhếch lên nụ cười sương giá. Thái hậu thương nhớ muốn nàng tiến cùng bầu bạn vài ngày ư?

Trữ Thiên Kỳ, ta đã cho ngươi cơ hội. Là ngươi cố chấp chọn con đường này.

Hàn khí lạnh lẽo toát ra từ người Bắc vương phi khiến Thân tướng quân dày dạn cũng phải rùng mình kinh hãi. Nhưng biết sao được, lệnh vua khó cãi.

“Kính mời Vương phi!”

“Thu Nhi, Hồng Hồ, hai người các ngươi phải chăm sóc thế tử cho tốt đấy!” Thủy Băng Tuyền giao Tiểu Miêu cho Thu Nhi bế, rồi đánh mắt nhìn qua Hồng Hồ.

“Dạ.” Hồng Hồ trịnh trọng gật đầu.

Thân tướng quân hơi bất ngờ: “Vương phi không đưa thế tử cùng tiến cung sao?”

Mắt phượng lóe sáng, Thủy Băng Tuyền nửa cười nửa không đáp: “Thân tướng quân, trong thánh chỉ có viết thế tử phải theo cùng sao?”

Thân tướng quân cúi đầu suy nghĩ, đúng là không có thật. Hắn bèn nghiêm mặt, cung kính cúi người đưa tay: “Mời vương phi!”

“Cảnh Trúc, ngươi theo ta!”

“Dạ.”

......

Hoàng cung

Thủy Băng Tuyền dõi mắt nhìn kẻ khoác long bào thẳng đứng trước mặt mình, cười lạnh: “Chẳng hay vì việc gì mà hoàng thượng triệu thần phụ gấp gáp đến thế?”

Dáng vẻ cao quý, khí khái bất phàm, Trữ Thiên Kỳ từ tốn xoay sang đối mặt với Thủy Băng Tuyền, con ngươi đen thoáng thâm trầm, ngạo mạn: “Trẫm là hoàng đế, triệu một nữ nhân còn cần lý do sao?”

Thủy Băng Tuyền cười nhạt không đáp. Nữ nhân ư?

Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ đảo quanh trên khuôn mặt mỹ lệ của Thủy Băng Tuyền, tự hỏi, vì sao khi trước, hắn không phát hiện ra dung nhan này phong kiều thủy mị, nhiếp tâm động phách nhường này?

Thủy Băng Tuyền phải cố lắm mới dấu tia âm lệ thoáng nổi lên trong đáy mắt, cụp mi nhẹ nói: “Nếu vậy, thần phụ xin phép đi thỉnh an thái hậu!”

“Thủy Băng Tuyền, nàng thật sự cho rằng trẫm sẽ để nàng gặp thái hậu ư?” Nghe Thủy Băng Tuyền định đến thăm mẫu hậu, Trữ Thiên Kỳ lập tức dùng giọng điệu trào phúng ngăn cản.

“Nếu hoàng thượng đã lo lắng vậy, thần phụ đành thưởng thức phong cảnh trong cung giết giờ thôi!” Xoay người đi ra, trên mặt Thủy Băng Tuyền tức thì phủ một lớp băng hàn. Trữ Thiên Kỳ, là ngươi ép ta, đừng trách ta vô tình.

Giang gia

Giang Dĩ Bác trầm ngâm suy tư, hàn khí trong đáy mắt nhàn nhạt lan tỏa, khiến Vô Tâm, Vô Hình đứng gần hắn phải rùng mình lạnh sống lưng.

“Oa…oa…” Tiếng khóc của Tiểu Miêu phá vỡ sự trầm mặc của Giang Dĩ Bác. Hắn giơ tay bế Tiểu Miêu, vỗ nhẹ một hồi cho đến khi thằng bé ngừng khóc. Đôi mắt tròn xoe híp cười của Tiểu Miêu khiến khóe môi Giang Dĩ Bác cũng cong lên nụ cười dịu dàng.

......

Đối mặt với Thủy Băng Tuyền vẫn là nét cười hồn hậu nhân từ của thái hậu. Nhưng sâu trong đáy mắt bà ta lại là vẻ chán ghét và căm giận không cách gì che giấu.

“Thật là! Ta chỉ mới than thở vài câu, không ngờ hoàng thượng lại lưu tâm, lập tức cho gọi con vào cung!” Thái hậu ngồi trên ghế dài, dịu dàng cười nói. Nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Con nhãi ranh này tặng cho bà mối sỉ nhục lớn nhất đời, không tài nào nuốt trôi. Nhưng lúc này, bà vẫn chưa thể động vào nó.

Đợi hai ngày nữa, nó không còn là Bắc Vương phi thích diễu võ giương oai nữa, mà sẽ trở thành một trong hàng nghìn hàng vạn mỹ nữ trong hậu cung. Đến lúc ấy, dẫu có là hoàng hậu, thì bà vẫn có cách trừng trị nó.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm rặng cười, vô cùng khó coi của thái hậu, Thủy Băng Tuyền điềm nhiên chớp mắt. Bà ta đã thích nằm đại mộng xuân thu, nàng sẽ cho bà ta được trải nghiệm một lần. Đợi khi sực tỉnh, sẽ hiểu được cảm giác mộng tan thế nào.

“Bẩm thái hậu, Phương phi nương nương tới bái kiến.” Một giọng thái giám cao vút cắt đứt dòng suy tư của thái hậu.

Khuôn mặt thái hậu tức thì giãn ra thư thái, giọng nói ôn hòa: “Truyền vào.”

“Thần thiếp tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc!” Phương phi còn chưa kịp quỳ xuống đã được thái hậu nhanh tay đỡ dậy, miệng trách cứ: “Ai gia đã nói rồi, con đang mang thai, những lễ nghi này đều miễn hết.”

“Thần thiếp biết lỗi rồi.” Phương Vu hoảng sợ cúi đầu đáp.

“Người đâu, mang ghế đến!”

“Tạ ơn thái hậu.” Phương Vu dịu dàng nói. Cung nữ bên người bèn đỡ nàng ta ngồi xuống ghế nhung. Lúc này, nàng ta mới ghé mắt sang bên cạnh, dáng vẻ kinh ngạc: “Thì ra Bắc vương phi cũng có ở đây, thần thiếp quấy rầy rồi!” Nói là vậy, nhưng trong lòng Phương Vu lại đang cuồn cuộn dậy sóng. Từ khi biết tình cảm với chàng là vô vọng, việc khiến nàng bận lòng nhất, thắc mắc nhất cả cuộc đời này, chính là người phụ nữ thế nào mới có thể khiến chàng động lòng. Thật không ngờ… lại là Thủy Băng Tuyền?! Thủy Tam tiểu thư bị hoàng thượng từ hôn, nhục nhã gả cho Bắc vương gia. Thủy Tam tiểu thư mặt dày trơ trẽn, bám đuôi lục hoàng tử không rời?

Thái hậu cụp mắt tiếp lời: “Đúng vậy, con bé này vài ngày nữa lại phải đi Bắc cảnh xa xôi rồi. Ai gia không có con gái, hết mực thương yêu đứa con gái của tri kỷ, nhưng nó lúc nào cũng làm ai gia lo lắng!”

Hàng mi dài hơi động, Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt liếc nhìn Phương Vu, thấy dáng vẻ nàng ta thoáng kinh ngạc, nàng bèn nở nụ cười thâm thúy: “Phương Phi hoài long thai, Bản vương phi còn chưa chúc mừng!” Nàng vừa đặt chân trước đến cung thái hậu, chân sau nàng ta đã biết mà chạy tới, có vẻ như mua được không ít tai mắt trong cung. Thảo nào Vân La y bị dồn đến cùng đường như vậy.

“Cảm tạ lời chúc của Vương phi.”

“À! Thế tử đâu? Sao thần thiếp không thấy?” Phương Vu vờ như vô ý, nhìn quanh quất hỏi.

Thủy Băng Tuyền nghe xong vẫn ngồi im không đáp. Nhưng Phương Vu không biết, vì câu nói này, nàng ta định sẵn phải chết. Đố kị cũng được, ghen ghét cũng không sao, nhưng nàng ta dám nổi sát tâm với Tiểu Miêu, thì nhất định không thể sống…

Thái hậu giật mình sực tỉnh. Thảo nào bà ta cảm thấy thiếu thiếu điều gì, hóa ra hôm nay Thủy Băng Tuyền tiến cung một mình, không đưa theo thế tử.

Không được, không nắm được thế tử đó, bà ta và hoàng thượng chẳng thể động đến Thủy Băng Tuyền, không chừng còn tạo cơ hội cho Trữ Thiên Khang trở mình làm phản.

“Phương phi giúp ai gia đưa Bắc vương phi ra ngoài đi dạo một lát đi, ai gia thấy hơi mệt!”

Phương Vu bèn đứng dậy dịu dàng hành lễ: “Thần thiếp tuân mệnh.” Sau lại xoay sang cười với Thủy Băng Tuyền: “Mời Bắc vương phi.”

Lặng lẽ nhìn hai người đi khỏi, sắc mặt thái hậu tức thì trầm xuống: “Ngươi đến nhắc hoàng thượng một tiếng, bảo hoàng thượng lập tức cho người mời Bắc thế tử tiến cung. Nhất định phải đưa được người về đây.”

“Dạ” Tiểu thái giám bên người thái hậu gật đầu rồi nhanh nhẹn chạy ra.

Trữ Thiên Kỳ nghe người của thái hậu báo lại, bèn phất tay cho hắn lui ra ngoài, hàng mày chau lại thành một đường thẳng tắp: “Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, cho cấm quân đến Thủy phủ đón Bắc thế tử tiến cung!”