Edit: Boringrain
Gió lướt nhẹ trong màn đêm sâu thẳm, hơi mát lành hương hoa thoảng bay qua.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Vân La Y giật mình dợm xoay bước, nhưng rèm mi lập tức buông rơi, nụ cười trào phúng ẩn hiện trên khóe môi nàng.
Đám cung nhân vội vã xếp hàng quỳ đón, Trữ Thiên Kỳ thong thả vào phòng. Đến nơi, hắn dõi mắt nhìn chủ nhân của Thu Hoa cung đang đăm chiêu ngắm trời đêm ngoài cửa sổ, đáy mắt lóe lên một tia âm hiểm.
“Lui ra đi.”
“Dạ.”
Cho mọi người lui ra ngoài, Trữ Thiên Kỳ mới từ tốn đến gần Vân La Y, tay nâng cằm buộc nàng đối diện với hắn, giọng nói mơ hồ: “Ái phi đang giận trẫm ư?”
Vân La Y lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay gang tấc, trong tâm tưởng lại hiện lên người thiếu niên với nụ cười rạng rỡ buổi ban xưa. Để giúp hắn ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nàng tận tâm tận lực hy sinh hết thảy, đổi lại được gì đây?
“Hoàng thượng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Vân La Y nhẹ nép vào ngực hắn, giọng nỉ non. Nàng tự nhủ với lòng, chỉ một lần, thêm một lần mê muội nữa thôi. Rồi ngày mai, nàng sẽ không yêu hắn nữa… không bao giờ yêu hắn nữa.
Trữ Thiên Kỳ cúi mắt, nhàn nhạt đáp: “Đương nhiên là nhớ.”
Vân La Y nhếch môi cười, nhớ ư? Người vẫn còn nhớ ư? Nhưng có còn quan trọng không? Ta cố gắng đến sức cùng lực kiệt, rệu rã cả tâm hồn, vẫn không thể giữ chân người. Nhớ! Phỏng có ích gì?.
“Hoàng thượng muốn lập Bắc vương phi làm hoàng hậu ư?” Loanh quanh một vòng, cuối cùng nàng cũng nên đối mặt với vận mệnh của chính mình.
Ánh mắt tối sầm, sâu không thấy đáy, Trữ Thiên Kỳ xoay lưng ngồi xuống nhuyễn tháp, giọng lạnh lùng mang hơi hướm răn đe: “Không phải việc của Vân phi nàng.”
Vân La Y nhếch môi cười gượng gạo, nhưng gắng mấy cũng chỉ có thể cong khóe môi nhăn nhó, trông còn khó coi hơn cả lúc khóc. Chẳng cần đến gương soi, nàng cũng biết bộ dạng mình bây giờ thảm hại đến nhường nào. Chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nàng chỉ biết lặng im trước sự thật phũ phàng.
Tim kết băng, tình cũng cạn…
Trữ Thiên Kỳ nhìn bóng lưng nàng, thờ ơ đứng lên: “Ái phi không khỏe thì nghỉ ngơi sớm đi.” Đoạn dứt khoát xoay đi chẳng chút mặn nồng lưu luyến.
Đến lúc này, Vân La Y mới thực sự có thể nở nụ cuời, cười trong làn nước mắt chan hòa, cười trong dòng lệ lặng lẽ tuôn rơi. Hối hận, nàng hối hận rồi, hối hận yêu nhầm một kẻ máu lạnh vô tình…
……….
Thấm thoát, đã đến ngày giỗ đầu của Đại phu nhân. Bởi lần này Thủy Băng Tuyền đặc biệt hồi kinh tham dự, nên lễ giỗ lại càng được tổ chức rình rang long trọng.
Sáng sớm, Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu, cùng với Thủy lão gia ra thăm mộ, bái tế Trương Thanh Thanh. Lúc đến nơi đã thấy lão tướng gia và Trương Quang Duệ ở đó từ trước.
“Tiểu tế tham kiến nhạc phụ!” Thủy lão gia vừa xuống xe, nhác thấy bóng người trước mộ bèn nghiêm trang chạy qua chào hỏi.
Lão tướng gia hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: “Không dám!” Gả đứa con gái duy nhất cho hắn, là lỗi lầm lớn nhất đời này của ông. Vốn tưởng dù gì Thanh Thanh cũng là thê tử danh chính ngôn thuận, kết tóc xe tơ, nào ngờ đâu lợi danh khiến người ta mờ mắt, quên cả tình nghĩa phu thê. Cuộc đời Thanh Thanh và Tuyền Nhi đều bị hủy trong tay hắn.
“Ông ngoại, biểu ca.” Thủy Băng Tuyền từ tốn theo sau, phúc thân hành lễ.
Lão tướng gia vừa thấy Tiểu Miêu, hai mắt liền sáng rực: “Để ta bế nào.”
“Dạ.” Để ý thấy Tiểu Miêu dường như rất thích chòm râu bạc trắng của thái công (ông cố), Thủy Băng Tuyền bèn gật đầu.
Đến đứng trước bia mộ của Trương Thanh Thanh, Thủy Băng Tuyền bỗng thấy lồng ngực mình đau như có tay ai vô hình siết chặt. Trước mắt nàng, hình như không chỉ có mộ phần của Trương Thanh Thanh, mà còn cả nấm mộ chưa kịp xanh cỏ của Thiên Hợp, của Hương Hàn, và cả đứa con nàng không một lần nhìn mặt.
Họ đã đi xa, xa mãi, nhưng chỉ cần nàng còn thở một ngày, những ký ức về họ sẽ còn đọng mãi trong tim.
Hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình, Thủy Băng Tuyền nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, con nhất định sẽ hạnh phúc.” Như một lời hứa chắc chắn kiên định trước những người đã ra đi vì nàng, nàng nhất định phải hạnh phúc.
………
Đến trưa, ngựa xe qua lại đỗ trước cổng Thủy phủ nhiều không kể xiết, chiếc này đi có chiếc kia lại. Thêm phần cấm quân gấp đôi số lượng thường ngày, ráo riết tuần tra kiểm xét, thành ra con đường vào Thủy phủ cũng bị chật cứng đến ứ nghẽn.
Giang Dĩ Bác vừa xuống xe ngựa, đã chạm ngay Vân Tại Viễn cũng mới nhảy xuống xe. Hai người đối mắt với nhau, một tuấn mỹ trầm tĩnh, một đĩnh đạc anh tuấn, họ đứng yên ngay chỗ đông người, vẫn nổi bậc khiến lắm kẻ phải lấm lét nhìn sang.
Vân Tại Viễn do dự giây lát, đoạn chắp tay chào hỏi: “Dĩ Bác huynh.”
Giang Dĩ Bác lạnh nhạt thờ ơ, gật đầu một cái xem như đáp lời. Tà áo trắng phất theo làn gió, phong thái ngạo nghễ tựa tiên nhân.
Vân Tại Viễn thất vọng cúi mắt, mặt mày nguội lạnh như tro tàn. Hắn xoay người dợm bước vào phủ. Viên thống lĩnh cấm quân nhác thấy Giang Dĩ Bác định bước vào, bèn nháy mắt ra hiệu cho tên lính gác cổng giữ cả hai lại, đang tính mở miệng thì…
Cảnh Trúc thong thả từ trong phủ đi ra, phúc thân cung kính: “Mời Giang công tử vào.” Sớm nay Vương phi đã căn dặn nàng ra đây đợi đón Giang công tử, nàng còn không hiểu vì sao, nhưng thấy thái độ dò xét khách vào của đám cấm quân này, nàng không khỏi khâm phục tâm tư của Vương phi. Dường như người rất hiểu cách hành sự của hoàng thượng.
Thoáng nhìn qua Cảnh Trúc, viên thống lĩnh chau mày nhăn mặt, nhưng đành nín im không dám ngăn cản. Hoàng thượng đã đặc biệt căn dặn hắn tận lực ngăn cản Giang công tử vào Thủy phủ. Nhưng tỳ nữ của Vương phi đã đích thân ra đón người thế này, hắn đành phải nhắm mắt cho qua thôi.
“Ra là Cảnh Trúc cô nương, mời… mời…”
Giang Dĩ Bác thản nhiên vào cổng, lúc lướt qua viên thống lĩnh, con ngươi đen nhánh mơ hồ tỏa sát khí khiến nụ cười của hắn cứng đờ trên môi.
Tuy chỉ là thống lĩnh cấm quân, đầu óc đơn giản không mấy phần nhạy cảm, hắn vẫn có thể nhận rõ sự đối địch và luồng sát khí mạnh mẽ tựa muốn thít chặt cổ hắn. Nếu không phải hoàng mệnh khó cãi, hắn, một thống lĩnh cấm quân nhỏ nhoi, có ăn gan hùm mật báo cũng không dám dây vào Giang Dĩ Bác của Giang gia.
Vân Tại Viễn đứng xem một bên không khỏi nhướng mày nghi hoặc. Chừng như giao tình giữa Giang Dĩ Bác và Thủy Băng Tuyền không nhỏ. Nàng ta còn phái người đợi hắn…
Đông Uyển
Thủy Băng Tuyền tự tay châm trà cho lão tướng gia và Trương Quang Duệ. Còn sớm, chưa đến giờ làm lễ, nàng không muốn bắt bản thân ra chính sảnh đối diện với những kẻ khiến nàng căm ghét làm gì.
Môi nhếch cười, Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ, cứ ở đây đợi xem mẫu tử Trữ Thiên Kỳ diễn trò thôi.
“Ông ngoại, để Tuyền Nhi bế Tiểu Miêu cho ạ.” Liếc thấy Tiểu Miêu hồ hởi vặt râu của lão tướng gia, Thủy Băng Tuyền đành lắc đầu chào thua tên nhóc này.
Tiểu Miêu từ nhỏ an tĩnh hệt chú mèo ướt ngoan ngoãn tội nghiệp, nhưng nổi hứng lên rồi, cu cậu cũng quậy phá ra trò. Thật không biết lớn lên, Tiểu Miêu có giống Giang Dĩ Bác khoác vẻ ngoài trầm tĩnh đi mê hoặc thế nhân không nữa.
“Ừ ừ, bế đi, chứ không râu của ông cũng bị nó vặt hết!” Lão tướng gia bất đắc dĩ cười. Nói vậy chứ trong lòng ông khoái chí vô cùng. Tiểu Miêu có nhổ hết chòm râu của ông thật, thì ông cũng lấy làm vui lòng.
“Tiểu Miêu hư quá đấy! Trong tay còn nắm một mảng râu của thái công này.” Thủy Băng Tuyền nhẹ gỡ nắm tay nhỏ bé của Tiểu Miêu, vừa lấy những sợi râu còn vương lại, vừa chỉ vào mũi tên nhóc này nghiêm mặt quở trách.
Giang Dĩ Bác đến vừa đúng lúc để thu hết những cử chỉ ngọt ngào ấy vào tầm mắt. Sự dịu dàng lướt qua đáy mắt hắn. Nhưng chỉ một thoáng tựa gió thổi mây bay mà thôi. Khi tầm mắt chuyển đến lão tướng gia, gương mặt tuấn mỹ đã kịp khoác lại vẻ trầm tĩnh cùng với nụ cười ưu nhã đúng mực. Hắn khom lưng: “Giang Dĩ Bác tham kiến tướng gia.” Nhận thấy Tuyền Nhi rất coi trọng ông ngoại này, nên đối với ông, hắn sẽ tôn trọng hết mực, cung kính có thừa.
Lão tướng gia nheo mắt nghi hoặc. Giang Dĩ Bác của Giang gia? Sao hắn lại vào Đông Uyển?
“Giang công tử đừng đa lễ, mời ngồi.” Lão tướng gia vuốt bộ râu dài, liếc mắt thầm đánh giá vị khách mới đến. Người này còn trẻ tuổi đã có được thần thái thong dong nội liễm, đôi mắt thông tuệ như thấu cả hồng trần. So với Quang Duệ, còn hơn đến mấy phần.
“Tạ ơn Tướng gia!” Giang Dĩ Bác lại khom lưng thi lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Lão tướng gia nheo mắt. Giang Dĩ Bác của Giang gia không ai không biết đến. Một kẻ có thể vừa cười vừa biến người khác thành tro bụi trong tíc tắc. Giang gia trong tay hắn, phát dương quang đại, đạt đến đỉnh cao của quyền quý vinh quang. Cả thiên hạ này, còn ai giàu ngang hắn? Tuy hắn có giao tình với Quang Duệ, nhưng thái độ cung kính này vẫn khiến ông cảm thấy quái dị không yên.
Hắn luôn khoác trên môi nụ cười ưu nhã, nhưng ông không già đến nỗi cho rằng hắn là loại người nhu hòa khiếp nhược. Người như hắn, tôn lão kính hiền mới là lạ!
Mặt khác, Tiểu Miêu vì bị mẫu thân cướp đi món đồ chơi mới, liền quẫy đạp quấy khóc liên hồi. Nhưng vừa thấy Giang Dĩ Bác, đôi con ngươi tròn xoe bỗng tỏ vẻ thích thú, còn vươn tay í ới gọi nữa.
Thủy Băng Tuyền nhướng mày, ý Tiểu Miêu là muốn cha bế ư?
Chú ý đến tiếng gọi i a của Tiểu Miêu, hai mắt Giang Dĩ Bác rực sáng. Rốt cuộc hắn đã có thể nhìn thấy Tiểu Miêu khi tỉnh ngủ rồi. Tiểu tử này có đôi mắt to tròn lanh lợi nhưng khóe mắt hẹp dài giống hệt với mẹ nó…
Tiểu Miêu cũng trân trân nhìn Giang Dĩ Bác không chớp.
Giang Dĩ Bác đánh mắt ra hiệu cho Thủy Băng Tuyền, ý muốn bế con một lát.
Thủy Băng Tuyền chớp mắt cười. Có gì là không được chứ. Thủy Băng Tuyền nàng xưa nay chưa từng để ý đến luân thường đạo lý, sá chi đến ánh mắt người đời? Nghĩ vậy, nàng thản nhiên giao Tiểu Miêu cho hắn.
Giang Dĩ Bác đưa tay ra đón, động tác vô cùng thuần thục tự nhiên.
Cử chỉ thân mật ấy khiến lão tướng gia đang nhấp trà nóng phải sặc đến bỏng lưỡi.
Trương Quang Duệ ngồi kế bên nheo mắt nghi hoặc. Hắn cũng biết Tuyền Nhi và Giang Dĩ Bác có tình cảm, nhưng không ngờ lại tiến triển nhanh như này, đến mức Tuyền Nhi có thể thản nhiên đưa tiểu thế tử cho Giang Dĩ Bác bế mà không có một cái chau mày e dè. Mà thái độ dịu dàng của Giang Dĩ Bác còn đáng kinh ngạc hơn.
Chuyện này…
Không bận tâm đến sắc mặt của lão tướng gia và Trương Quang Duệ, Giang Dĩ Bác vẫn đang mải chú mục quan sát Tiểu Miêu. Được một lúc, Tiểu Miêu bỗng bật cười ha hả, hai mắt híp lại, nước bọt chảy ròng ròng.
Thủy Băng Tuyền giật mình, vội đến kiểm tra xem có phải Tiểu Miêu ị rồi không. Nhưng không hề có. Thấy mẹ đến gần, Tiểu Miêu lại càng cười vui vẻ, nước bọt chảy càng nhiều…
Giang Dĩ Bác khẽ chau mày, đoạn giơ ống tay áo lên lau khóe miệng thằng bé.
Chỉ một thoáng, ống tay đã thấm đầy nước dãi.
Trương Quang Duệ trợn mắt lĩu lưỡi, cằm xém chút rơi thẳng xuống đất. Giang Dĩ Bác đây ư? Giang Dĩ Bác hắn quen biết xưa nay đây ư?
Lão tướng gia nhanh chóng định thần, nheo nheo đôi mắt tinh tường, chợt nhớ tới những lời của Quang Duệ hôm qua “không phải cứ gả cho cháu thì Tuyền Nhi mới hạnh phúc…”
Nếu không có sự chống lưng của Giang gia, Tuyền Nhi dù tài giỏi đến đâu cũng không thể vực dậy Bắc cảnh nhanh đến vậy. Những tưởng Giang Dĩ Bác nhìn xa trông rộng, thấy được cơ hội tiềm tàng của Bắc cảnh nên mới dốc lòng dốc sức …
Ông sai rồi! Giang Dĩ Bác có mục đích khác. Tuyền Nhi…
Xem ra hắn và Tuyền Nhi…
Cái trán già nua của lão tướng gia bất giác nhăn thành những đường thẳng tắp. Giang gia dù gì cũng là thế gia dòng dõi, liệu Giang lão phu nhân có đồng ý đứa cháu dâu như Tuyền Nhi? Nếu là trước kia, với thân thế của con bé, Giang gia cũng không cảm thấy quá mất mặt. Nhưng giờ, là quả phụ lại còn ẵm theo cô nhi… Huống hồ, hoàng thất tuyệt đối sẽ không cho phép hai đứa nó thành đôi.
“Giang công tử, Giang lão phu nhân vẫn khỏe chứ?” Giang lão phu nhân có thể xem là kỳ nữ đường thời, thân nữ lưu đảm đương cả Giang gia khổng lồ, còn dạy ra một truyền nhân ưu tú đến vậy.
Giang Dĩ Bác chớp mắt, gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Nếu tướng gia lưu tâm tới Dĩ Bác, cứ gọi thẳng tên tiểu bối là được. Tổ mẫu tuổi tác đã cao, hiện đang ở biệt trang tụng kinh niệm Phật, không màng thế sự.” Lão tướng gia hỏi vậy, nghĩa là đã hiểu mối quan hệ giữa hắn và Tuyền Nhi.
Lão tướng gia gật đầu: “Lão phu vinh hạnh được gặp mặt lão phu nhân vài lần. Trước nay vẫn vô cùng kính phục lão phu nhân nữ trung hào kiệt. Chưa nói đến những chuyện tích lẫy lừng, chỉ riêng việc dạy dỗ được đứa cháu ưu tú như công tử đã đủ khiến nhiều đấng anh hùng cam bái hạ phong. Lão phu nhân không màng thế sự, vậy chắc đang mong ngóng có cháu ẵm bồng rồi! Không biết Dĩ Bác đã chọn được người vừa ý chưa?”