Edit: Boringrain
Kinh thành, Đệ Nhị Lâu
Sương phòng trang nhã
Giang Dĩ Bác vận bộ y phục sẫm màu thường thấy, biếng nhác tựa lưng vào thành ghế, tay vân vê quân cờ đen, khóe môi kéo cong, ý cười ngập tràn đáy mắt, liếc qua đủ thấy tâm trạng hắn hôm nay tốt đến nhường nào.
Vạt áo trắng thoáng hiện qua cửa, theo sau là phiến quạt giấy đề thơ, Trương Quang Duệ ưu nhã vào phòng, đập vào mắt hắn chính là bộ dáng thong dong lúc này của Giang Dĩ Bác.
Gương mặt anh tuấn tức thì sửng sốt: “Huynh… có chuyện gì vui à?” Trương Quang Duệ nhướng mày nghi hoặc.
Nghe tiếng, Giang Dĩ Bác bèn thả quân cờ xuống, khóe mắt ngẩng lên liếc qua Trương Quang Duệ, nhận thấy một năm không gặp hắn đã thay đổi khá nhiều.
Không trả lời, Giang Dĩ Bác lại điềm đạm hỏi thăm: “Trương huynh đi xa một chuyến, thu hoạch cũng khá nhỉ?”
Học theo Giang Dĩ Bác, Trương Quang Duệ chỉ cười trừ không đáp. Hắn hiểu rõ, thiên hạ này làm gì có chuyện giấu được Giang Dĩ Bác. Mà rời kinh lần này, đúng là hắn đã được mở rộng tầm mắt, thấy được muôn màu muôn vẻ của thế gian.
“Nói chuyện giữa huynh và Tuyền Nhi đi.” Trương Quang Duệ trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện Giang Dĩ Bác, tiện tay bốc một quân trắng đặt lên bàn cờ, thuận miệng nói.
Trước đường tình trắc trở của Tuyền Nhi, hắn chỉ có thể lắc đầu than trách “Thế sự vô thường!”. Với hoàng thượng, nàng hữu duyên vô phận, với Bắc vương gia, lại hữu phận vô duyên, họ tựa như trạm dừng chân ngắn ngủi lướt qua đời nàng.
Trước tài năng trác tuyệt của Tuyền Nhi ngày đó, bản thân hắn cũng phải ngỡ ngàng nảy sinh ái mộ, nàng theo Bắc vương đi phương Bắc, hắn âu sầu khăn gói rời kinh…
Nàng như cơn gió lạ thổi qua hồn hắn, chưa kịp đọng lại gì đã vội vã cuốn đi.
Giờ thản nhiên nhìn lại, hắn với Tuyền Nhi chỉ còn sự cảm thương vô hạn, cảm thương như một người huynh trưởng xót xa cho tiểu muội nhỏ bé nhà mình.
Biết Tuyền Nhi hồi kinh, hắn cũng vội vã chuẩn bị trở về, nhưng không ngờ, lại có người còn gấp gáp muốn hắn hồi kinh hơn cả hắn – Giang Dĩ Bác.
Có thể khiến Giang Dĩ Bác động lòng, âu cũng là phước phần của Tuyền Nhi.
Giang Dĩ Bác cúi mắt, nhặt một quân đen đặt lên bàn cờ, thản nhiên nói: “Không có gì đáng nói cả, yêu là yêu thôi.”
Trương Quang Duệ ngây người, chằm chằm nhìn Giang Dĩ Bác. Lời thừa nhận thẳng thắn này quả ngoài sự mong đợi của hắn.
“Tuyền Nhi hiện là Bắc vương phi đấy!”
Giang Dĩ Bác ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén cương quyết: “Thì đã sao?”
Trương Quang Duệ giật mình, nhưng rồi lại bật cười trước câu hỏi ngây ngô của mình. ‘Thì đã sao?’ Đúng vậy, nếu người Tuyền Nhi chọn là hắn, thì nàng là ai có là gì?
“Sẽ không dễ cưới nàng đâu.” Dù trên chiếu chỉ của Tiên hoàng, Bắc vương đã nói rõ cho phép Tuyền Nhi tái giá, nhưng hiện triều đình đã phải kiêng dè với năng lực của Tuyền Nhi, sao có thể dễ dàng chấp thuận?
Với tài lực hiện giờ, Tuyền Nhi muốn gả cho một nông phu bình thường còn khó, huống hồ đối tượng lại là Giang Dĩ Bác của Giang gia, nắm trong tay phân nửa thương mạch của Thanh Lăng?
Hoàng thượng sẽ không đồng ý!
Nhưng Giang Dĩ Bác cũng sẽ không khuất phục, trước nay, thứ Giang Dĩ Bác muốn, không gì là không thể.
Nhặt một quân trắng ra khỏi bàn cờ, Giang Dĩ Bác như cười như không, nói: “Huynh không chuyên chú lắm.”
“Ta đang nghĩ, nếu lúc Bắc vương qua đời, ta đến Bắc cảnh không gặp chuyện ngoài ý muốn giữa đường, thì có phải chúng ta bây giờ sẽ trở thành địch thủ?”
Giang Dĩ Bác nhướng mày nhếch cười: “Nhưng huynh đã không thể đến Bắc cảnh như nguyện.”
“Đúng vậy, an bài của ông trời quả thực vô cùng kỳ diệu. Ngay đến một người không tin thần quỷ như ta cũng phải bật thốt hai chữ ‘ý trời’.” Trong đầu bỗng hiện một bóng hình, Trương Quang Duệ thản nhiên cười đáp.
“Xem ra Quang Duệ huynh chuyến này đi không uổng công rồi.” Giang Dĩ Bác hấp háy mắt, giọng điệu bông lơn đùa cợt.
Thả quân cờ xuống, Trương Quang Duệ nâng chung rượu kế bên, uống cạn một hơi, rồi nói: “Ngày mai gia gia sẽ mời Tuyền Nhi đến Trương phủ ở vài ngày.”
Giang Dĩ Bác cũng gật đầu: “Tướng gia gần một năm không gặp Tuyền Nhi, nhớ nhung cũng là lẽ thường tình.”
“Tình yêu, quý ở chỗ lưỡng tình tương duyệt. Dù có là huynh – Giang Dĩ Bác, nếu không phải Tuyền Nhi cũng yêu huynh, ta chắc chắn sẽ ngăn cản tới cùng.” Ánh mắt Trương Quang Duệ bỗng trở nên sắc bén, mặt mày nghiêm túc nói.
“Ta biết.” Gương mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác lại nổi lên nụ cười nhẹ.
Chằm chằm nhìn bộ dáng thản nhiên thong dong của Giang Dĩ Bác, Trương Quang Duệ nheo mắt, môi kéo cong nụ cười đùa cợt: “Aizzz… Ta nhiều chuyện rồi, trông Dĩ Bác huynh xuân phong đắc ý thế kia cũng đủ biết.”
“Ha ha… Ánh mắt huynh thật tinh tường.” Giang Dĩ Bác bật cười thích chí, không khỏi nhớ đến hình ảnh nóng bỏng phong tình quyến rũ của nàng đêm qua. Được ôm người phụ nữa mình yêu quý trong lòng, ông trời đối hắn thật ưu ái.
“Vậy, những chuyện khác ta tự biết phải làm thế nào, cáo từ trước.” Có được câu trả lời, Trương Quang Duệ bèn đứng dậy, chắp tay chào rồi thong thả đi ra.
“Cứ tự nhiên!” Giang Dĩ Bác tự châm một chén trà, nụ cười khắc sâu khóe môi, lan đến cả đáy mắt, tràn đầy nhu tình say lòng người.
……………
Hoàng hôn phủ lên tòa ngọc lâu nguy nga tráng lệ lớp ánh vàng mờ ảo mông lung.
Bên trong điện trang hoàng rực rỡ, cột trụ đồng sơn son đỏ thắm, chạm khắc kim long uốn lượn bay lên, trông vừa sống động lại tôn quý bức người.
Trên những bậc thang bạch ngọc, Trữ Thiên Kỳ an vị tại ghế kim long, thấp hơn một chút là chỗ của thái hậu.
Thủy Băng Tuyền ngồi phía bên trái Trữ Thiên Kỳ, gần như là song song với thái hậu…
Kế đó mới là Vân La Y và Phương Vu.
Nhìn cách an bài chỗ ngồi, ai nấy đều không khỏi thắc mắc trong lòng. Bắc Vương phi dù quyền thế cỡ nào, theo lễ nghi cấp bậc, vẫn phải xếp sau Quý phi và Thục phi mới đúng. Vị trí như vậy có huyền cơ gì chăng?
Vân La Y đực mặt đến ngẩn ngây, vò nhàu khăn tay dệt cẩm, lòng cuồn cuộn nổi sóng phong ba.
Sẽ không kẻ nào dám phạm phải sai lầm chết người như vậy. Là cố ý, hắn cố ý an bài?!
Điều này nói lên cái gì?
Vân La Y nàng không ngốc, đáp án rõ rành, lồng ngực nhói đau. Nàng không dám tin hắn lại đối xử với nàng như thế.
Đi hết một vòng, vẫn cứ là Thủy Băng Tuyền…
Trong mắt hắn nàng là gì? Trong lòng hắn nàng chiếm được mấy phân?
Phương Vu cũng không khỏi hoảng sợ trước khung cảnh bày ra, lẽ nào bóng hồng trong tim hoàng thượng là Thủy Băng Tuyền? Không đúng, nếu đã vậy thì trước đây cần gì phải đẩy nàng ta vào tay Thất hoàng tử?
Vậy tức là hoàng thượng muốn lợi dụng nàng ta?
Yến hội này vì chút sai sót cố ý bày ra trước mắt mà gợn lên không ít phong vân trong lòng người.
Mây đen vấn vít trùm lên mỗi người bầu không khí quái dị chực như lúc nào cũng có thể biến thành bão tố trút thẳng xuống đầu họ, khiến ai nấy đứng ngồi không yên.
Những phu nhân quan gia ngồi dưới đều giật mình nghi hoặc, nhưng liền nhanh chóng nở nụ cười duyên dáng khéo léo…
Thủy Băng Tuyền thảnh thơi tựa ghế, sau lưng nàng Thu Nhi đứng bế Tiểu Miêu.
Đánh mắt một vòng, thấy bên dưới toàn những phi tần cung trang lộng lẫy cùng các phu nhân quyền quý điểm trang rực rỡ muôn màu, Thủy Băng Tuyền không khỏi trào lên cơn tức như hỏa thiêu hừng hực. Hai mẹ con này, thực sự khinh người quá đáng. Ngang nhiên để nàng ngồi vị trí này, muốn ám chỉ gì đây?! Âm hiểm xảo quyệt!
Đôi mắt phượng nhàn nhạt liếc nhìn chúng phi tần mờ mịt bên dưới, dừng lại lâu hơn chỗ Phương Vu, Thủy Băng Tuyền híp mắt tinh tường…
Trong đầu họ đang nghĩ gì, nàng biết, hai mẹ con tọa ngôi cao kia mưu tính điều gì, nàng cũng biết.
Rủ rèm mi, che đáy mắt, khóe môi cong, châm biếm cười.
......
Cung nữ múa hát góp vui, phi tần mệnh phụ oanh oanh yến yến chuyện trò, chẳng mấy chốc mà không khí trong điện náo nhiệt hẳn lên…
Tia sáng cuối cùng trong ngày đã mất dạng, thay vào đó là màn nhung đen thẳm phủ lấy cả hoàng thành. Trong điện ánh đèn rực rỡ khiến cho những điệu múa thêm phần lung linh mờ ảo…
“Tuyền Nhi, những món này có hợp khẩu vị của con không?” Thái hậu ân cần quay sang cười nói.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã chấm khóe miệng, lạnh lùng đáp: “Khẩu vị thần phụ hôm nay không được tốt.” Nhìn đám người này, nàng đã ngán chẳng muốn ăn, huống chi còn ánh mắt như hổ đói chằm chằm nhìn nàng suốt từ đầu buổi đến giờ của Trữ Thiên Kỳ khiến nàng thêm buồn nôn.
Thái hậu đờ người không biết phải nói gì. Bà ta không ngờ Thủy Băng Tuyền lại có thể thẳng thừng không chừa chút mặt mũi nào cho bà.
Những phi tần gượng gạo tươi cười này giờ nghe vậy, liền trợn mắt há mồm thất thố, tựa như không tin nổi vào tai mình…
Vân La Y thoáng liếc nhìn Thủy Băng Tuyền.
Phương Vu nheo mắt suy tư. Nàng ta nhìn thấy ánh mắt tha thiết nóng bỏng của hoàng thượng, ánh mắt chưa khi nào rời khỏi vị Bắc vương phi kia. Cúi đầu giấu tia sáng thoáng qua trong đáy mắt, nàng ta nhếch môi cười thâm ý.
“Tâm ý của thái hậu, thần phụ vô cùng cảm kích, nhưng hôm nay trời đã tối, thế tử cũng đến lúc phải nghỉ ngơi, thần phụ xin phép hồi phủ.” Vươn tay bế Tiểu Miêu vào lòng, Thủy Băng Tuyền từ tốn thưa.
“Hiếm được dịp thái hậu vui vẻ! Hôm nay hồi cung rồi chi bằng tỷ tỷ hãy ở lại đây một đêm?” Phương Vu đột nhiên nhiệt tình xen chuyện, lời lẽ thân thiết cứ như chi giao với Thủy Băng Tuyền đã lâu.
Thủy Băng Tuyền bèn nhếch môi điềm đạm đáp: “Nương nương nói sai rồi, bản vương phi là thừa lệnh hồi kinh thăm nhà, sao lại nói hồi cung?”
“A, xin lỗi vương phi…” Chỉ một câu mà khiến Phương Vu lúng túng chẳng biết đáp trả.
“Hơn nữa, Thủy Băng Tuyền trước nay chỉ có một muội muội, Vương phi cao quý như vậy, sao dám để người tự hạ thấp thân phận gọi ta là tỷ tỷ? Lỡ truyền ra ngoài, lại gây nên điều đàm tiếu không hay. Ta cũng không có ý gì, chỉ sợ người ngoài không biết nội tình, xem sự khiêm cung dịu dàng của nương nương thành hành vi hạ mình lấy lòng Bắc vương phi lắm của nhiều thế. Sẽ chẳng hay ho tí nào, phải không, nương nương?” Thủy Băng Tuyền ngoài mặt hòa ái, trong lòng cười lạnh. Nữ nhân này thông minh có thừa, tiếc là tôi luyện chưa đủ. Nếu cho nàng ta rèn giũa ba mươi năm trong thâm cung, chắc chắn sẽ còn khôn ngoan cáo già hơn cả thái hậu bây giờ.
Chỉ e nàng ta chẳng có được cơ hội đó! Ngày hoàng đế này bị phế bỏ, thì Phương phi sẽ chẳng còn là Phương phi nữa.
Phương Vu bặm môi uất giận, không ngờ Thủy Băng Tuyền lại cao ngạo chẳng nể nang ai đến thế.
“Bản cung lỡ lời. Bắc Vương phi quả là kỳ nữ, có cơ hội mong được thỉnh giáo nhiều!” Nàng ta vốn chỉ muốn thử tâm ý của Thủy Băng Tuyền, không ngờ lại tự rước nhục vào thân. Thủy Băng Tuyền này quả thực khác xa lời đồn đại.
Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt gật đầu: “Nương nương khiêm tốn rồi.”
Nghe những lời đối đáp thẳng thừng của Thủy Băng Tuyền, khóe môi Vân La Y như có nét cười mơ hồ, mắt mông lung một tia ghen tỵ.
Chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, chịu nỗi nhục từ hôn, gánh nỗi đau mất chồng, tay ôm đứa bé không cha, vẫn có thể an nhiên tự tại, ngẩng đầu cao ngạo với thế nhân. Cốt cách cao quý toát ra tự tận xương tủy, thậm chí lấn áp cả hoàng thượng chí tôn.
Còn nàng, vì yêu nhầm một kẻ tự phụ cao cao tại thượng mà thậm chí đã chẳng còn là mình.
“Hoàng thượng, thần phụ xin cáo lui.” Thủy Băng Tuyền lúc này mới ngẩng đầu đối mắt với ánh nhìn nóng bỏng cả đêm chưa dứt của Trữ Thiên Kỳ.
Đôi con ngươi Trữ Thiên Kỳ trầm tối, hắn nhấc ly rượu nhẹ nhấp một ngụm rồi bèn nói: “Tiểu Lý Tử, đưa Bắc Vương phi xuất cung.” Hắn cho nàng thời gian, không phải để cân nhắc, mà để chấp nhận hắn.
Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu, dẫn theo Thu Nhi, ngẩng đầu ưỡn ngực, thong thả đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến vô số ánh mắt chòng chọc xoáy vào nàng.
Ra khỏi cửa, khóe môi nàng mới nhếch lên nụ cười châm biếm âm ngoan. Nàng từng thề sẽ không để bất cứ kẻ nào mưu tính lợi dụng mình. Nàng từng nói, nếu phải có kẻ chết, đó nhất định là kẻ thù của nàng…
......
Nhác thấy bóng dáng Thủy Băng Tuyền, Hồng Hồ rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Chủ tử!”
“Hồi phủ!” Thủy Băng Tuyền lạnh giọng ra lệnh. Trời đã tối hẳn, Tiểu Miêu cũng không biết đã thiếp ngủ từ bao giờ. Hoàng cung này… thật như ổ gà mái ồn ào hỗn loạn, khiến nàng xem mà thấy phiền.
......
Đêm nay, không hề thanh tĩnh như vẻ bề ngoài tịch mịch của nó.
Vân La Y thất thần ngồi tựa vào thành giường, tâm trí phiêu du đến quãng thời gian một năm trước, khi nàng lần đầu chạm mặt Thủy Băng Tuyền. Lúc ấy, nàng vẫn là tiểu thư Vân gia cành vàng lá ngọc, có huynh trưởng bảo vệ, có gia tộc che chở. Tự trong lòng luôn cảm thấy bản thân là phượng hoàng cao quý. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng gặp hắn, mê đắm hắn.
Lòng biết rõ hắn chỉ lợi dụng nàng, lợi dụng Vân gia nhà nàng, nhưng vẫn ngây ngô mỉm cười chấp nhận.
Nhìn hắn kiên quyết từ hôn Thủy Băng Tuyền, lạnh lùng trước cái chết của Thủy phu nhân, nàng nên biết hắn là một kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Nhưng lúc ấy nàng yêu hắn, yêu đến mức trong mắt chẳng còn thấy chút bụi bẩn trên người hắn.
Nhớ khi trước Giang đại ca từng hỏi, La Y thật lòng muốn gả cho Lục hoàng tử ư?
Nàng trả lời thế nào nhỉ? À, nàng nói sẽ vĩnh viễn không quên được khóe mắt hắn cười trong lần đầu gặp gỡ… Dù cho hắn chẳng tha thiết mặn nồng với nàng như vẻ bề ngoài biểu hiện, nàng vẫn tin rồi một ngày nàng có thể giành lấy trọn vẹn trái tim hắn.
“A… ha ha…” Vân La Y cười ngây ngất, nhưng nước mắt lại xối xả tuôn rơi. Lời khi xưa còn vẳng bên tai, nhưng sao giờ đây đã không còn niềm tin son sắt ấy?
Vốn cho rằng bản thân có thể kiên trì chờ đợi đến ngày hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng hôm nay gặp Thủy Băng Tuyền, nàng mới phát hiện mình đã mỏi mệt rã rời. Nỗ lực lâu đến thế, hắn vẫn chẳng cho nàng một ánh mắt chân tình.
Mỹ nhân hậu cung như lá trong rừng, nhiều không sao kể siết, hằng năm còn tuyển vô số tú nữ tài mạo vô song. Còn nàng, năm qua năm hương phai sắc tàn, lấy gì so với chúng phi tần trong cung?
Cung nữ thân tín dè dặt đến sát bên Vân La Y, cúi xuống khẽ thì thầm vài câu, nàng ta liền ngây người như phỗng…
“Nương nương…” Cung nữ đó ái ngái nhìn chủ tử của mình, khẽ gọi lo lắng. Thật không ngờ Thục Phi lại có thai, không biết nương nương sẽ phải buồn khổ bao nhiêu nữa.
Mãi lâu sau, đến khi cung nữ nọ tưởng chủ tử của mình đã hóa đá, thì Vân La Y mới khẽ động đậy, thất thần nói: “Bản cung biết rồi, lui ra đi.”
“Dạ, nương nương!”
Phương Vu hoài thai, Phương Vu lại là người đầu tiên hoài thai, không phải nàng mà là Phương Vu? Ha hả… ha hả…
Giữa màn nhung đêm thăm thẳm, tiếng cười vọng lên nghe lại càng não nề thê lương.
......
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!” Viên thái ý mặt mày mừng rỡ vội vàng dập đầu trước mặt Trữ Thiên Kỳ, miệng không ngớt chúc mừng.
“Phương phi có thai ư?” Thái hậu kích động hỏi lại. Thủy Băng Tuyền vừa rời tiệc, Phương phi bỗng té xỉu xuống đất, khiến mọi người được một phen kinh hoảng, hóa ra…
“Quá tốt rồi, hoàng nhi, quá tốt rồi. Long mạch Trữ gia đã có người nối dõi rồi. Ông trời phù hộ Thanh Lăng!” Hoàng thái hậu chắp hai tay ngẩng lên trời vái một cái.
“Làm kinh động đến thái hậu, nô tì đáng chết!” Phương Vu chống tay gượng ngồi dậy, chực như muốn xuống giường thỉnh tội.
Thái hậu nhanh mắt chặn nàng ta lại, nhẹ giọng trách: “Phương Phi hiện đang mang long thai, phải chú ý đến thân thể!”
“Hoàng thượng, người không vui ư?” Để ý thấy vẻ mặt hoàng thượng chẳng có gì là vui sướng, lòng Phương Vu cũng chùng xuống theo. Bây giờ, nàng ta có thể khẳng định mười phần người con gái trong lòng hoàng thượng chính là Thủy Băng Tuyền, lẽ nào người muốn lập nàng ta làm hậu?
“Hoàng thượng?” Thái hậu cũng nhướng mày nhìn Trữ Thiên Kỳ đang thất thần, cảm thấy hôm nay hoàng thượng có những biểu hiện kỳ lạ.
“Trẫm rất vui, cực khổ ái phi rồi, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, rồi sinh cho trẫm một hoàng tử khỏe mạnh vào.”
Phương Vu rủ mắt giây lát rồi lập tức ngước lên, cười ngọt ngào nhu thuận: “Nhất định rồi ạ.”
“Ha hả, Phương phi có thai, sau này phải cẩn thận hơn đấy!” Tuy chỉ là lời dặn dò vu vơ thường thấy, nhưng ý tứ sâu xa trong đó vừa răng đe kẻ khác không được làm bậy, cũng là nhắc nhở Phương Vu phải cẩn thận giữ mình. Vì đấu đá nhau, những phụ nữ trong hậu cung không gì là không dám làm. Tuy Phương phi tuyệt đối không phải hạng tầm thường, nhưng vì huyết mạch của Trữ gia, bà phải càng quản chặt hơn nữa.
“Mẫu hậu, còn nhiều tấu chương nhi thần vẫn chưa xem, nhi thần xin cáo lui trước.” Trữ Thiên Kỳ thờ ơ nói.
“Ừ, hoàng thượng cứ lo việc chính sự, hậu cung đã có ai gia.” Thái hậu đứng dậy, nhẹ vỗ lên mu bàn tay Trữ Thiên Kỳ, không giấu vẻ vui mừng trên mặt.
Trữ Thiên Kỳ xoay lưng đi ra cửa, sắc mặt thoáng tối sầm nặng nề. Đúng là ban đầu hắn có ý để Phương Vu mang thai, nhưng lúc này, hắn lại sợ nàng biết được tin này sẽ giận hắn?!
......
Thủy Băng Tuyền thở hắt một hơi, đứng dậy từ thùng tắm, lau khô những giọt nước còn nhỏ xuống long tong trên mái tóc dài, rồi mặc áo ngủ vào.
“Cảnh Trúc, nhớ chuẩn bị cẩn thận để sáng mai chúng ta đi Trương phủ.” Không biết gia gia dạo này ra sao, nàng cũng nên qua đó thăm người một lần.
“Dạ.” Cảnh Trúc đang sai mấy tỳ nữ dọn dẹp thùng nước, nghe vậy bèn quay sang cung kính trả lời.
“Vương phi, lúc người tiến cung, Tam phu nhân có đưa đến một số y phục cho thế tử, nói rằng chút tâm ý, mong người đừng chê.” Cảnh Trúc tranh thủ báo lại những việc đã xảy ra trong ngày.
“Ồ, vậy ư? Cứ nhận lấy!” Thủy phủ chỉ còn hai vị phu nhân, một tiểu thư Nghiêm gia tài thế, một quận chúa vương phủ hoàng thân, đều không phải đèn cạn dầu không sáng nổi.
“Thu Nhi, vào cung rồi có cảm nghĩ gì không?” Cảnh Trúc là người của Thất hoàng tử, chẳng lạ gì chốn cung đình, nên lần này nàng đặc biệt đưa Thu Nhi đi mở rộng tầm mắt.
Thu Nhi ngần ngừ một hồi mới ngập ngừng đáp: “Nô tì thấy, những nương nương trong cung đều có ánh mắt muốn ăn thịt người.” Hoàng cung đẹp thì đẹp đấy, nhưng người sống trong đó âm hiểm giả dối, mắt nhìn sâu xa sắc bén hệt muốn nuốt chửng người khác vậy.
“Thì hoàng cung vốn là chốn người ăn thịt người mà.” Cảnh Trúc bật cười bâng quơ nói.
Thủy Băng Tuyền cũng phải cười khẽ trước hình dung của Thu Nhi, ánh mắt ăn thịt người? Rất chuẩn xác! Thu Nhi bây giờ trầm ổn hơn trước rất nhiều. Lần đầu vào cung, chẳng những không có hành vi thất thố trước vẻ bề thế trang nghiêm của nó, còn có thể nhìn ra sự ác ý của những người xung quanh.
“Cảnh Trúc, ngươi tranh thủ dạy cho Thu Nhi những lễ tiết cần chú ý trong cung. Hy vọng hai ngươi có thể cơ linh được như Hương Hàn.” Để dù không có nàng ở bên sai bảo, họ đều có thể tự mình ứng phó mọi chuyện.
Nụ cười trên môi dần tắt lịm, Hương Hàn…
“Dạ, Vương phi.” Cảnh Trúc và Thu Nhi đưa mắt nhìn nhau. Mỗi lần nhắc đến Hương Hàn, nét mặt vương phi đều lộ niềm cảm thương sâu sắc.
......
“Đang nghĩ gì vậy?”
Nằm trên giường, Thủy Băng Tuyền mở lớn hai mắt, cười khổ đáp. Ở Đông Uyển này, đâu đâu nàng cũng thấy nét mặt nghiêm túc, bóng lưng thẳng tắp của Hương Hàn.
Bởi thế, nàng vẫn do dự không dám thăm lại phủ Thất hoàng tử trước kia. Nơi đó vẫn in đậm ký ức về chàng.
Giang Dĩ Bác mỉm cười dịu dàng: “Nàng ấy muốn nàng luôn vui vẻ.”
“Thiếp biết.” Thủy Băng Tuyền nhẹ thở dài nói.
“Hôm nay thế nào?” Không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề ấy nữa, Giang Dĩ Bác chuyển hướng hỏi.
“Hừ, bọn họ đúng là những kẻ mặt dày.” Nhớ đến những lời bóng gió ám chỉ của Thái hậu ban sáng, đáy mắt nàng liền bùng lên lửa giận, kiều nhan lại hóa lạnh như hàn băng.
“Vậy ư?” Gương mặt tươi cười của Giang Dĩ Bác tối sầm lại, cặp mắt sáng quắc, sắc bén như hai thanh lợi kiếm, có thể khiến bất cứ kẻ nào phải bủn rủn tay chật khi lỡ chạm đến. Trữ Thiên Kỳ lại dám tơ tưởng đến nữ nhân của hắn?
“Phải rồi, Phương Vu là sao?” Thủy Băng Tuyền ngước nhìn Giang Dĩ Bác hỏi.
Thoáng sửng sốt, Giang Dĩ Bác nheo mắt: “Sao vậy?” Cái tên Phương Vu lại khiến hắn liên tưởng đến Trầm Nguyệt Chi, kẻ đã gây cho hắn bao đau đớn. Con ngươi đen thẳm như vực sâu không đáy, cả giọng nói cũng như phả hơi lạnh vào phòng.
Thủy Băng Tuyền chăm chú quan sát thần sắc của Giang Dĩ Bác, khẽ giật mình: “Đừng nói với thiếp Phương Vu này lại là một món nợ tình ái của chàng đấy?” Có được bài học do Trầm Nguyệt Chi để lại, gặp phải loại nữ nhân này, nàng thà giết lầm chứ quyết không bỏ sót.
Giang Dĩ Bác gật đầu: “Để nàng ta vào cung, trước là vì khống chế Vân gia, sau cũng vì muốn chấm dứt tình cảm của nàng ta với ta.” Phương Vu có thể sinh tồn trong Phương gia, đủ thấy nàng ta vô cùng thông mình, thấu hiểu được sự tàn khốc của sinh tồn.”
“Nàng ta cam tâm tình nguyện ư?” Thoáng nhớ lại gương mặt Phương Vu hôm nay, ấn tượng sâu sắc mà nàng ta để lại là một cái đầu lý trí và lạnh lùng. Nàng ta không yêu Trữ Thiên Kỳ, nên không mù quáng như Vân La Y. Biết tiến lui đúng lúc, biết từng bước trèo cao.
“Là nàng ta lựa chọn.” Giang Dĩ Bác lạnh lùng nói. Đời này, hắn sẽ không để thêm một Trầm Nguyệt Chi nữa xuất hiện. Phương Vu thực tế hơn Trầm Nguyệt Chi, cũng quý trọng mạng sống hơn hắn Trầm Nguyệt Chi.
Thủy Băng Tuyền nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Miêu, hai mắt nheo lại bắn ra tia lửa, đáy mắt lại lạnh giá như màn sương đêm. Dù thế nào, nếu phát hiện thấy một biểu hiện khác lạ, nàng tuyệt đối không để Phương Vu này sống sót trên đời.
Địa ngục nào có đáng sợ, nếu có kẻ dám uy hiếp đến Tiểu Miêu của nàng, thì dù có bị đày xuống tận cùng địa ngục, nàng cũng nhất định phải loại trừ.