Edit: Boringrain
Chập tối hôm sau, đoàn người Thủy Băng Tuyền đã đến ngoại ô kinh thành…
“Bẩm vương phi, chúng ta chuẩn bị vào thành.” Hồng Hồ ngồi ngoài chốc chốc lại ngoái vào báo cáo lộ trình.
Nghe sắp vào kinh, tâm trạng Thủy Băng Tuyền bỗng trở nên bồn chồn, xao xuyến tựa người con xa quê lâu ngày bồi hồi xúc động khi được trở về cố hương. Mà kinh thành, với nàng mà nói, chắc cũng được xem là quê nhà – nơi đầu tiên nàng đặt chân khi đến với thế giới này.
Nàng vén rèm, dõi mắt nhìn về phía xa, ngoài ô cửa hiện lên cảnh sắc tú lệ mang đậm nét xuân sang, khiến người ta phải trầm trồ tán thưởng. Mặt trời sắp xuống núi mà vẫn ánh lên tầng tầng mây trắng những sắc hồng rực rỡ, nắng chiều loang lổ trên những ngọn cỏ non phấp phới đung đưa trong gió xuân man mát. Xa xa thấp thoáng những ngọn núi ngả bóng trong ánh chiều tà, trông vừa huyền bí lại đậm nét hoang sơ.
Đến khi đoàn người lững thững vào đến kinh thành, thì thái dương đã thực sự khuất bóng, những tia nắng cuối cùng trong ngày cũng tắt hẳn trên thương phố dài mười dặm của kinh thành. Thay cho ánh nắng chói chang là những ngọn đèn lồng rực sáng. Từ các tửu quán hai bên đường vọng đến tiếng đàn sáo vui tai, hương món ăn tỏa thơm nghi ngút. Tiếng trẻ con vui đùa, giọng người bán rong rao hàng, ồn ào, náo nhiệt, cũng không kém phần phồn hoa. Dưới chân thiên tử có khác, quả xứng danh trung tâm thương nghiệp bậc nhất Thanh Lăng.
Nghe những âm thanh náo nhiệt bên ngoài, khóe môi Thủy Băng Tuyền lại nhếch lên một nụ cười ngời sáng tự tin, rồi có một ngày, Bắc cảnh của nàng, sẽ còn đẹp đẽ, hoa lệ, và phồn vinh hơn chốn kinh kỳ này gấp mấy lần.
“Oa … oa…” Đến giờ ăn, Tiểu Miêu liền lớn tiếng nhắc nhở mẫu thân, khiến Thủy Băng Tuyền không khỏi bật cười chào thua tên nhóc này…
Bất chợt từ trong đám đông có tiếng hô lớn: “Bắc vương phi vào thành kìa.”
Tức thì, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía cổng, nơi có đội cấm binh vận quân trang, khí thế oai phong lẫm liệt, bước chân rầm rập mạnh mẽ đang từ từ tiến đến, người đi đường đều tự động dạt qua hai bên né tránh.
Giữa đội cấm quân hùng dũng hiện lên chiếc xe ngựa lộng lẫy xa hoa hoàn toàn tương phản. Dân chúng bên đường thì thầm chỉ trỏ, đoán định người ngồi trong xe chính là vị Thủy tam tiểu thư năm nào bị người người khinh ghét, nay là Bắc vương phi lừng danh nức tiếng, nắm trong tay sinh tử của vạn dân Bắc cảnh.
Một Thủy tam tiểu thư càn rỡ ngu dốt. Một Thủy tam tiểu thư quá lứa lỡ thì, thoái hôn nhục nhã.
Một Bắc vương phi mẹ góa con côi. Một Bắc vương phi lực to thế mạnh.
Con phố vốn ồn ã náo nhiệt, bỗng hóa ra yên tĩnh đến lạ thường, những ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn ngờ vực liên tục xăm xoi chiếc xe ngựa như thể muốn nhìn xuyên qua đó để thấy được người bên trong đã thay đổi đến nhường nào.
Những tiếng bàn tán cứ râm ran nổi lên. Người ta tự hỏi khi xưa mình có mắt như mù, không thấy được Thủy tam tiểu thư tài năng đức độ? Hay chăng Thủy tiểu thư này ăn được thuốc tiên mà hóa người tài?
Hoặc có lẽ cú sốc từ hôn lớn đến mức khiến nàng ta thay tâm đổi tính, quyết chí tự cường?
Đương lúc người dân vẫn mải bàn luận, suy tư thì…
Bỗng có giọng nói trong trẻo nghe như thanh âm leng keng khi kim ngọc chạm nhau cất lên từ trong xe ngựa, khiến người đứng gần đấy phải giật mình thảng thốt…
Vừa quen lại vừa lạ.
Quen thuộc, bởi giọng nói ấy đích thị là của Thủy tam tiểu thư, xa lạ bởi giọng điệu đoan trang cao quý khác hẳn khi xưa.
Dường như Thủy tam tiểu thư đã thực sự thay đổi.
“Hồng Hồ, về thẳng Thủy phủ, ngày mai bản vương phi sẽ vào cung diện thánh.” Nàng chẳng thích gì biệt viện hoàng gia. Vả chăng nếu Trữ Thiên Kỳ đã lấy cớ cho nàng về thăm nhà, không lý gì lại không cho nàng ở lại Thủy phủ. Kinh thành thì sao, dưới chân thiên tử lại thế nào? Trữ Thiên Kỳ đừng hòng nghĩ đến chuyện dễ dàng dắt mũi nàng.
“Dạ.” Hồng Hồ bèn giao cương ngựa cho Hắc Bạch, rồi nhảy xuống xe, chạy đến chỗ Thân tướng quân truyền đạt mệnh lệnh của phu nhân.
“… Việc này không được. Bỉ chức được lệnh hộ tống Vương phi đến biệt viện hoàng gia.” Thân tướng quân mặt nhăn mày nhó, lúng túng không biết phải làm sao. Về Thủy phủ chẳng hợp lễ nghi chút nào, hơn nữa, hoàng thượng cũng đã căn dặn, bảo hắn phải đưa người đến thẳng biệt viện.
“Thân tướng quân, bản vương phi và thế tử đều đã mệt nhọc cả đường dài, cần đường nghỉ ngơi sớm. Huống chi hoàng thượng ban ân cho bản vương phi về thăm nhà, thì ở lại Thủy phủ cũng là hợp lẽ. Bản vương phi có hơn trăm thân vệ, tin chắc cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm. Nếu hoàng thượng có trách tội xuống, thì ngày mai, bản vương phi tự mình đi thỉnh tội.” Vẫn giọng nói ấy, vẫn ngữ điệu ấy, từ tốn ôn hòa, nhưng không hiểu sao Thân tướng quân lại nghe ra chất lạnh lùng xen lẫn trong đó. Xem chừng khó mà khiến vị này đổi ý.
Nghĩ vậy, hắn bèn đánh mắt sang bên cạnh, ra hiệu cho phó tướng lập tức đi báo với hoàng thượng, việc này, hắn chẳng dám tự quyết.
“Bản vương phi sợ người nhà chờ sốt ruột, Thân tướng quân thông cảm.” Thủy Băng Tuyền nheo mắt đánh giá tình hình bên ngoài, rồi không đợi Thân tướng quân kịp trả lời hay đôi co thêm nữa, nàng lạnh giọng ra lệnh: “Hồng Hồ, đi Thủy phủ.”
“Dạ, chủ tử.” Hồng Hồ vừa nhảy lên xe, hai người Hắc Bạch liền quất roi điều khiển ngựa rẽ vào một ngõ trên đường. Thân binh của Bắc vương phi cũng tách khỏi đoàn cấm quân, nhanh chóng đuổi theo.
Thân tướng quân ngơ ngác đứng như trời trồng, hàng mày rậm rạp chụm vào giữa trán.
“Phó tướng, lập tức đi báo với hoàng thượng, bản tướng quân hộ tống Vương phi.”
“Dạ.” Viên phó tướng nhận mệnh, bèn thúc mạnh chân vào hông ngựa, ra sức phi nước đại theo hướng hoàng cung.
Mọi chuyện vừa xảy ra đều không thoát khỏi tầm mắt của Giang Dĩ Bác đang ngồi bên mé cửa sổ trong sương phòng Đệ Nhị Lâu. Hắn đã đợi nàng ở đấy từ rất lâu rồi. Vừa nghe thấy giọng nàng, không biết bao nhiêu nỗi niềm nhớ nhung tràn lên như nước lũ. Xa nàng rồi, hắn mới biết cái gì gọi là ‘một ngày không gặp cách ba thu’ mà cổ nhân thường nhắc đến.
“Ha… hả…” Tiếng cười sảng khoái vọng khắp giang phòng. Tuyền Nhi của hắn là như vậy, luôn khiến người khác phải bất ngờ.
Vô Tâm, Vô Hình đưa mắt nhìn nhau, thầm thở dài trước sức quyến rũ của phu nhân đối với chủ nhân nhà mình. Từ dạo Hồng Hồ gọi Bắc vương phi là phu nhân, tự trong lòng, bọn họ đều xem người là phu nhân duy nhất của Giang gia. Có điều, trước mặt người ngoài, họ vẫn chỉ dám xưng người là chủ nhân.
…
Được tin Thủy Băng Tuyền đã về đến cổng, trên dưới Thủy phủ liền loạn lên như ong vỡ tổ, người bàng hoàng, người sửng sốt, lại có kẻ hứng chí, tò mò…
“Tham kiến vương phi, tham kiến thế tử.” Mọi người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài ngênh đón, ngẩng nhìn đám cấm quân vây kín Thủy phủ không chừa một khe hở, ai nấy đều giật mình khiếp vía trước khí thế trùng trùng, long trọng không khác gì hoàng hậu ngự giá này.
Xem ra, triều đình rất coi trọng Tuyền Nhi.
Thủy lão gia khẽ cau mày, nhị phu nhân hoảng hốt, tam phu nhân cúi đầu trầm tư.
“Cha, người mau đứng lên đi.” Vừa được Thu Nhi đỡ xuống xe, Thủy Băng Tuyền liền chạy đến mỉm cười đỡ Thủy lão gia lên.
“Tạ ơn Bắc vương phi.” Thấy Thủy lão gia đã đứng lên, những người phía sau bèn lũ lượt đứng lên theo.
“Tuyền Nhi, cha đã cho người dọn dẹp Đông Uyển rồi.” Thủy lão gia nghẹn ngào nói, ông không ngờ Tuyền Nhi lại về thẳng nhà thế này, còn tưởng con bé sẽ nghỉ tại biệt viện hoàng gia.
“Con cảm ơn cha. Thôi mọi người vào nhà cả đi, con mệt muốn chết rồi, phải nghỉ ngơi trước đã.” Tiểu Miêu mở to đôi mắt như hai viên bi ve lưu, nhìn mọi thứ với vẻ thích thú, lạ lẫm.
“Được, được. Con mau về nghỉ ngơi đi.” Chẳng bõ công hôm qua ông tất bật cả ngày, Đông Uyển đã được thu dọn sạch sẽ, tinh tươm.
Thủy Băng Tuyền khẽ đánh mắt sang Hồng Hồ, y tức khắc dẫn thân binh vào an bài trong phủ.
“Cảnh Trúc, chuẩn bị nước nóng cho bản vương phi.”
“Dạ.” Cảnh Trúc linh hoạt phất tay, thành thục dẫn theo bốn tỳ nữ của phủ Bắc vương tìm vào trù phòng của Đông Uyển (trù phòng: nhà bếp.)
Vừa vào sân, thấy dường như mọi thứ vẫn y nguyên như ngày nàng còn ở đây, lòng Thủy Băng Tuyền bỗng có cảm giác nói không nên lời.
Rất tự nhiên, một nụ cười hạnh phúc hiện trên môi, Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn Thủy lão gia: “Con cảm ơn cha.” Nàng cho rằng Đông Uyển đã bị người ta chiếm mất từ lâu, không ngờ từng bóng cây ngọn cỏ đều được giữ lại nguyên vẹn cho nàng, từ tận đáy lòng, nàng đột nhiên cảm thấy tình phụ tử thiêng liêng nhường nào.
Thủy lão gia nhìn nụ cười hòa hiếu của Tuyền Nhi, lại thấy ray rứt xấu hổ muôn phần. Ông trước giờ chưa hề làm được gì cho đứa con gái đáng thương này, lại có thể nhận được lời cảm ơn chân thành vì một việc nhỏ nhoi.
“Con nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tiến cung diện thánh.” Nữ nhi này, trưởng thành rồi, nuôi con rồi, nên biết ân phụ mẫu cao dày, dẫu ông ta chưa một ngày xứng đáng làm cha.
“Vậy con vào phòng đây.” Thủy Băng Tuyền bèn gật đầu với hai vị phu nhân, rồi xoay người ung dung vào phòng.
Vừa nãy, Thân tướng quân đến sau, thấy thân binh đã bao một vòng Thủy phủ, liền vung tay lệnh cho trên trăm cấm quân vây thêm một vòng nữa. Đến con muỗi cũng khó mà lọt qua.
…….
Ngự thư phòng, Hoàng cung
“Ngươi nói sao?” Trữ Thiên Kỳ quắc mắt, giọng nói lạnh lẽo, áp bức khiến viên phó tướng quỳ trên đất đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Dạ… bẩm… bẩm hoàng thượng, Bắc vương phi đã đến ở tại Thủy phủ. Tướng quân không thể lay chuyển được Vương phi nên đành theo đến đó bảo vệ người.” Ánh mắt sắc bén của Trữ Thiên Kỳ chiếu xuống khiến da đầu hắn run lên bần bật, thầm nghĩ chuyến này xong rồi, chẳng nhẽ đầu hắn hôm nay phải gửi lại chốn này? Nhưng vì lỗi lầm gì, ngay hắn cũng chẳng biết.
Trữ Thiên Kỳ nhướng đuôi mày, quai hàm nghiến chặt, tự hỏi vì sao nàng lại không chịu ở biệt viện?
“Bắc vương phi nói…” Thầm nghĩ phải tự cứu mạng mình, viên phó tướng ngập ngừng giải thích…
“Nói gì?”
“Dạ, nói là nếu hoàng thượng đã ân chuẩn cho người về thăm nhà, thì nên để người ở lại Thủy phủ mới hợp lẽ!” Nói xong rồi, hắn lập tức muốn tự vả vào miệng mình. Khi hắn chưa nói, hoàng thượng cùng lắm chỉ mới nhìn hắn bằng đôi mắt sắc lẹm như dao, nhưng lúc này, sắc mặt người đã đen hệt than, tròng mắt nảy lửa nom đến ghê người.
“Cút!” Trữ Thiên Kỳ tức tối vỗ mạnh lên bàn, nộ khí xung thiên.
“Dạ… dạ…” Như nhận được lệnh ân xá, viên phó tướng lắp bắp đáp một tiếng, đoạn vọt thẳng ngoài.
Còn lại Lý công công đứng sau lưng Trữ Thiên Kỳ vẫn run cầm cập không dám ngẩng đầu lên, nhưng bình tâm nghĩ lại, hắn đoán hình như hoàng thượng có ý với Bắc vương phi…
Thậm chí người còn đặc biệt tu bổ sửa sang lại biệt viện hoàng gia, vốn đã vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Gân xanh nổi đầy trên mu bànn tay nắm chặt cho thấy Trữ Thiên Kỳ đang tức giận đến nhường nào. Uổng công hắn ngày đêm khắc khoải chờ mong, ăn không ngon, ngủ không yên, trông ngóng được nhìn thấy bóng người trong mộng. Nhưng nàng, chẳng những không thèm vào cung gặp hắn, còn về thẳng Thủy phủ…
“Truyền khẩu dụ của trẫm, cho thống lĩnh cấm vệ quân đến tiếp nhận trách nhiệm bảo vệ Bắc vương phi thay cho Thân tướng quân.” Nàng đã hồi kinh, thì đừng mơ tưởng sẽ về Bắc cảnh được nữa.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ tính toán nham hiểm, mặt đanh lạnh lẽo, môi nhếch cười nhạt…
Nếu sớm nhận ra tình cảm này, liệu hắn có đủ nhẫn tâm đẩy nàng vào lòng Thất hoàng đệ?
Khi trước, mải đuổi theo giấc mộng hoàng vị, hắn đành gạt bỏ hết những thứ tình cảm nhi nữ thường tình, nhưng nay đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba ngàn giai nhân mỹ lệ, nhưng người có thể sánh vai cùng hắn nhìn ngắm giang sơn vạn dặm, chỉ có nàng.
“Dạ, hoàng thượng.” Lý công công không dám đối diện với gương mặt sát thủ của hoàng thượng, cúi đầu đến tận thắt lưng. Nhưng ý chỉ của hoàng thượng lại càng khẳng định những suy đoán trong lòng hắn, chừng như hoàng thượng không hề căm ghét vị Bắc vương phi kia như trong lời đồn đãi.
Liệu… thái hậu có biết chăng?
“Tiểu Lý Tử, cái miệng người nên nói gì, không nên nói gì, chắc không cần trẫm phải dạy chứ?” Lời lẽ răn đe lạnh lùng, như thanh lợi kiếm vừa xoẹt qua khiến Lý công công tim đập chân run, dập đầu xuống đất, lắp bắp kinh hãi: “Nô… nô tài không dám.” Có thể theo hầu hạ hoàng thượng, đạo lý gần vua như gần cọp nhất định phải khắc cốt ghi tâm, tuy có thái hậu nâng đỡ, nhưng hắn luôn hiểu rõ, chủ nhân của mình là ai.
“Hừ, tốt nhất là ngươi không dám, nếu ta nghe phong phanh gì từ chỗ thái hậu, thì cái đầu của ngươi sẽ rơi trước tiên.” Lúc này, không nên để thái hậu biết vội.
Thủy Băng Tuyền à, nếu hình bóng nàng đã lấp trọn tim trẫm, thì nay, trẫm là vua một nước, muốn nữ nhân thế nào lại không có? Cho dù có là em dâu cũng không ngoại lệ.
“Nô… tài… biết ạ.” Lý công công run lẩy bẩy đáp. Lúc này đã sang xuân, mà hắn cứ nghĩ đinh ninh mình đang đứng giữa cơn bão tuyết mùa đông, lạnh thấu xương.
“Còn ở đó làm gì? Không mau đi tuyên chỉ?” Hôm nay đã tối trời, nàng đi đường mệt nhọc, hắn không tính toán với nàng, đợi ngày mai lâm triều…
“Dạ…” Lý công công lui cui lủi ra ngoài.
Trữ Thiên Kỳ sụp mi che đi đáy mắt lạnh lẽo, âm trầm, việc lần này, hắn tuyệt đối không để kẻ nào chen ngang…
……..
Náo động một hồi, cuối cùng Đông Uyển cũng trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Vầng trăng treo lơ lửng trên cao, lấp ló sau đám mây trời, chiếu sáng cả khoảng sân.
Thủy Băng Tuyền ngả lưng trên nhuyễn tháp trước cửa sổ, ngắm nhìn Đông Uyển quen thuộc của nàng, ánh mắt trong veo, phẳng lặng như nước hồ thu.
Trữ Thiên Kỳ lại phái thêm quân bảo hộ Thủy phủ, đặc biệt là Đông Uyển của nàng bị bao vây chặt như nêm cối, binh lính qua lại tuần tra không khi nào ngớt.
Rèm mi dài cong vút khẽ rung động, che đi đáy mắt cợt nhả lạnh lùng.
“Vương phi, nghỉ sớm thôi ạ!” Thu Nhi đẩy cửa đi vào, dáng vẻ quan tâm, cung kính.
Ngẩng nhìn Thu Nhi, chẳng hiểu sao nàng lại thấy ẩn hiện gương mặt trầm ổn của Hương Hàn…
Tiểu thư, nghỉ sớm thôi ạ…
Những lời ấy bình thường Hương Hàn cũng hay nói với nàng! Nhưng giờ đây…
Vết xẹo cũ bỗng nhói đau tới tận tim, Thủy Băng Tuyền giật mình nhắm mắt, gắng xua đi cơn xúc động trong lòng, đẩy những niềm đau ấy vào tận cùng trái tim, khóa kín nó lại để có thể tiến bước về tương lai.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Đợi đến khi đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng, Thủy Băng Tuyền mới hé đôi mắt điềm tĩnh, nhìn Thu Nhi nói.
“Dạ”
Gió xuân luồn qua cửa sổ, cuốn theo hương đêm mát rượi trong lành, Thủy Băng Tuyền đứng lên đóng cửa sổ, rồi đến bên giường nơi Tiểu Miêu đã say giấc từ lâu.
Cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại bộ váy trung y mỏng manh, nàng xốc chăn ôm lấy con, thơm lên cái má trắng mịn vương hương sữa, cười khẽ: “Tiểu Miêu của mẹ ngủ ngoan quá.”
Giọng nàng nhẹ nhàng êm ái, tựa tấm lụa phiêu đãng trên mặt nước bồng bềnh.
Như cảm giác được hơi ấm của mẹ, Tiểu Miêu chép miệng rụt sâu vào lòng nàng, cánh tay nhỏ xíu quờ lên mặt nàng một cái, lại tiếp tục ngủ say…
Thủy Băng Tuyền bật cười khe khẽ, nhắm mắt ngủ với gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
…….
Giữa màn trăng mờ ảo, bỗng có bóng đen quỷ dị ẩn hiện cứ như mây khói phiêu đãng bay biến vào phòng Thủy Băng Tuyền.
Hồng Hồ giật mình một cái, rồi bèn lùi ra đứng gác ngoài xa.
Giang Dĩ Bác toàn thân vận y bào đen, khẽ khàng đóng cửa, rón rén đến bên giường, nhìn hai mẹ con ôm nhau ngủ bằng đôi mắt đen lấp lánh.
Vốn thính ngủ, Thủy Băng Tuyền thấy động liền choàng tỉnh dậy, sững nhìn bóng người đứng bên giường: “Chàng gan thật đấy! Bên ngoài canh phòng cẩn mật như vậy mà cũng dám xông vào, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phỏng?”
“Nàng thật vô lương tâm, tại ai mà ta phải vậy chứ?” Giọng hắn khàn khàn, xen chút trách cứ, chút đê mê.
“Ừm, chúng ta bây giờ có phải đang vụng trộm không?” Thủy Băng Tuyền che miệng ngáp dài một cái, không biết đã canh mấy? Chừng như khuya lắm rồi!
Giang Dĩ Bác lại bật cười khe khẽ: “Vụng trộm? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra?” Nhưng, hình như đúng là như vậy. Bọn họ lúc này quả thực danh bất chính, ngôn bất thuận. Aizz… Ai bảo hắn quá mức si tình, còn phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện của chồng trước. Nếu không, hắn cũng chẳng rơi vào bể trầm luân khổ sở như này.
“Cũng hay đấy, nếu có người phát hiện được, chúng ta sẽ là cặp gian phụ dâm phụ nổi tiếng nhất thiên hạ này. Ha hả, ta vốn đã mang tiếng xấu từ lâu, nhưng còn chàng, công tử Giang gia anh tuấn tiêu sái cao ngạo một đời, một đêm lại trở thành gian phu, sẽ khiến bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát, lại khiến bao nhiêu tròng mắt rớt ra vì kinh ngạc?” Thủy Băng Tuyền hấp háy mắt trêu đùa, nhưng trong lòng lại chẳng mấy để tâm. Đạo lý luân thường của thế gian, nàng chưa một lần xem trọng. Trước là thế, sau này cũng như thế.
Nhưng trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, nàng cũng học được cách thu mình của Giang Dĩ Bác.
“Đi đường có mệt không?” Dọc đường, có Hồng Hồ đều đều truyền tin, hắn cũng an tâm.
“Ngày đi đêm nghỉ, cũng không mệt lắm.” Thủy Băng Tuyền nhắm mắt, choàng tay ôm Tiểu Miêu đáp.
“Ngày mai thiếp phải lên triều đấy, hôm nay chàng ngủ lại thì được, làm chuyện khác thì miễn đi.” Lần trước, nhờ hắn mà nguyên một ngày nàng không bước xuống giường nổi. Cảm giác ấy chẳng dễ chịu gì, nàng cũng không muốn hưởng thụ thêm lần nữa.
Khóe môi Giang Dĩ Bác khẽ cong lên, mắt cười như có như không. Bỏ ngoài tai những lời vừa rồi của nàng, ánh mắt nóng bỏng của hắn thản nhiên quét qua người nàng, giọng điệu mê hoặc: “Nàng sợ ư?”
Thủy Băng Tuyền lườm hắn với vẻ khinh thường. Người này trước mặt kẻ khác luôn khoác lên mình bộ dáng ưu nhã, thong dong, ôn hòa tiêu sái, nhưng từ tận xương tủy, không thể thay đổi được sự thực rằng hắn là nam nhân, mà nam nhân, sẽ không “ăn chay”.
Ôm trong lòng giai nhân nũng nịu hờn dỗi, đôi con ngươi đen nháy của Giang Dĩ Bác bỗng chốc sáng lấp lánh như tinh tú trời cao: “Tuyền Nhi, nàng có nhớ ta không?”