Manh Phi Đãi Gả

Quyển 3 - Chương 15: Đấu thầu

Edit: Boringrain

Ngày đấu thầu được định vào mùng 8 tháng 11, cũng chính là hôm nay.

Trông sắc trời cũng được vài phần sáng sủa. Tuy mặt trời đã ló dạng, nhưng dưới cái giá rét mùa đông, không khí cũng vẫn còn vương chút thanh lãnh, tiêu điều.

Giờ thân một khắc là lúc mở màn, mà bây giờ chỉ còn cách giờ Thân đúng một canh giờ. Trên con đường nối từ Bắc vương phủ thông đến Phủ nha bắc thành, trải đầy binh lính đứng hai bên! Người nào người nấy khôi giáp sẵn sàng, tay lăm lăm ngọn giáo, chừng như bất cứ khi nào cũng có thể xông trận giết địch. Hàng rào binh lính oai vệ, mặt mày ngưng trọng, ngọn đao lạnh lẽo, vẽ nên bức tranh trang nghiêm đến rợn người, khiến dân chúng trong thành trông mà khiếp vía.

Chỗ đại môn phủ nha, Sở tướng quân dẫn theo binh lính kiểm soát gắt gao, không có thiếp mời, thì dù là con ruồi cũng khó mà bay lọt…

Lúc này, Trữ Hy đang đứng trong sảnh đường, nhìn quanh bốn phía lần nữa. Toàn bộ công đường lúc này đã được sắp xếp lại, đủ sức chứa cả trăm người…

Phía trên đặt một tấm bảng lớn, dán bản đồ quy hoạch Bắc cảnh! Bên trái tấm bảng là ghế chủ vị, phía dưới kê nhiều dãy ghế dài.

Nửa canh giờ sau.

Khách mời lục tục năm bảy người kéo vào một lượt, trên tay ai nấy đều cầm theo tờ thiếp mời trị giá trăm lượng bạc và một tờ bản đồ thu nhỏ. Đã đến đây, dù biết hay không biết nhau, mọi người đều tranh nhau chào hỏi vô cùng náo nhiệt…

Thật ra thì trên thương trường, làm gì có ai vừa ra đã quen biết rộng rãi? Chào hỏi một tiếng thành người quen cả thôi, mà đã quen rồi thì thăm dò thêm vài câu tiện bề tính toán trước sau!

……..

Sở tướng quân nhác thấy có nhuyễn kiệu được thân binh Bắc vương phủ hộ tống đang thong thả từ xa tiến tới, liền chạy lại cung kính hành lễ: “Tham kiến Vương phi!”

Kiệu vừa dừng lại, Hương Hàn liền đi lên đỡ Thủy Băng Tuyền xuống…

“Sở tướng quân đứng lên đi! Mọi người đến đông đủ rồi chứ?” Thủy Băng Tuyền lạnh giọng hỏi.

“Hồi bẩm vương phi, ngoại trừ Trầm công tử, mọi người đều đã đến đủ!” Sở tướng quân hôm nay có nhiệm vụ kiểm tra đối chiếu khách mời, chỉ thấy thiếu mỗi vị công tử bí ẩn kia thôi.

Hương Hàn cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, chỉ biết quả tim đang treo lơ lửng lại tiếp tục bị kéo lên cao…

Thủy Băng Tuyền liếc nhìn Hương Hàn một cái, lạnh nhạt gật đầu, rồi đi thẳng vào phủ nha…

Bên ngoài phủ, có hai nghìn binh sĩ bảo vệ. Bên trong, bộ khoái gác đầy khắp nơi. Toàn phủ nha lúc này tràn ngập không khí trang nghiêm căng thẳng đến nghẹn thở.

Khách nhân bên trong, quen có, lạ có, đều khoác lên vẻ mặt ngưng trọng thâm sâu khó dò…

Không ai nói lời nào, cả đại đường cực kỳ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức quỷ dị! Mọi người đều dán mắt ra cửa đợi người! Một nữ nhân có thể phát thiếp mời trị giá trăm lượng…

Không để họ phải đợi lâu, vừa đến giờ Thân, bên ngoài đã có tiếng hô to truyền tới, theo sau là hơn mười thân binh mở đường tiến thẳng vào trong: “Vương phi đến!”

“Tham kiến Vương phi!” Mọi người lo đứng cả dậy, khom lưng cúi đầu, chắp tay hô!

“Không cần đa lễ, ngồi cả đi!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng đạm mạc khiến cho nhiều người chưa từng gặp qua vị Bắc vương phi này đều không khỏi dè dặt ngẩng đầu nhìn.

Nhưng vừa ngóc đầu lên, thảy đều ngây ngẩn..

Nữ tử này, khoác kiện áo tử sắc thêu hoa, váy hồng nhạt, quần gấm trắng, bụng nhô cao, vừa nhìn đã nhận ra ngay, chính là Bắc Vương phi!

Tóc đen nhánh suôn mềm tựa mây, trâm khảm ngọc lục sắc trong suốt, da trắng tuyết trơn bóng nõn nà, mắt phượng dài thanh cao phong nhã, mũi ngọc ngà môi hồng sắc đỏ, gót sen nhẹ thong thả bước đi, tựa liên hoa thanh tao thoát tục. (*liên hoa: cũng là hoa sen)

Thủy Băng Tuyền đến chỗ ngồi, nhìn quanh một vòng “Các vị ngồi cả đi!” thu thần sắc của tất cả mọi người vào mắt.

Khách nhân giật mình sực tỉnh, ngồi xuống ghế mà trông đều thẫn thờ mất vía! Một mỹ nhân tài sắc như vậy, cớ chi hoàng thượng lại từ hôn? Đây có lẽ là dấu chấm hỏi lớn nhất trong lòng những người ở đây!

Vài người vừa an vị xong, lại tiếp tục lấm lét ngẩng đầu đánh giá vị nữ nhân chỉ nghe thiên hạ đồn này.

Thủy Băng Tuyền đảo mắt một vòng, dừng chỗ Giang Dĩ Bác chừng một giây, ánh mắt tương giao, tâm ý tương thông!

Thủy Hoằng Văn cùng đi với Vương lão gia, ngồi cạnh Giang Dĩ Bác.

Phong Cô Tình nheo đôi mắt lạnh, lòng đã sớm nổi phong ba. Từ lâu hắn đã tỏ tường, nàng thu hút ánh mắt hắn, hấp dẫn lòng hắn, mỗi lần gặp nàng, tư vị chẳng hề giống nhau, khiến hắn càng muốn gần nàng hơn nữa.

Thủy Băng Tuyền đảo mắt qua Phong Cô Tình, nhìn tới Vân Tại Viễn phía sau hắn, cuối cùng là Cung Thác!

Nàng đánh giá Cung Thác, thấy bên cạnh hắn là một nam tử trông tướng mạo bình thường, không mấy thu hút, chỉ cười nhạt trong lòng…

“Trữ quận vương, bắt đầu đi!” Thu hồi ánh mắt, Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt cất tiếng.

“Được.”

Trữ Hy đứng lên cầm cây thước gỗ rồi điềm đạm nhìn mọi người cất tiếng: “Tại hạ Trữ Hy, đại tri phủ Bắc thành, buổi đấu thầu hôm nay do bản phủ chủ trì. Trên tay các vị đều đã có thiếp mời, bên trong đính kèm bản đồ quy hoạch các tuyến đường chính của Bắc cảnh, hẳn mọi người đều đã rõ vị trí đất đấu thầu…”

Bỗng ánh mắt Trữ Hy trân trân nhìn một bóng người thoắt hiện trước đại đường. Bởi lúc này mọi người đều ngồi xoay lưng với cửa chính, còn hắn lại đứng đối diện với mọi người, nên vừa vặn nhìn thấy bóng trắng chớp lóa quỷ dị, toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ mái tóc đen dài ra còn đâu trắng bạch như tuyết…

Mà lúc bóng người bí ẩn ấy xuất hiện, sắc mặt vài người bên trong liền thay đổi.

Giang Dĩ Bác vốn đang thong thả, biếng nhác tựa lưng vào ghế, bỗng nhỏm người ngồi thẳng dậy, trông như chuẩn bị nghênh chiến.

Đôi mắt đen lạnh của Phong Cô Tình hóa thành những mũi kiếm bén nhọn, sát khí nặng nề chực bắn về người kia.

Cung Thác và nam tử tướng mạo bình thường nọ đều nhìn qua một cái, sắc mặt mơ hồ không rõ đang nghĩ gì!

Vân Tại Viễn mặt càng thêm lạnh, thật không ngờ hôm nay toàn là ngọa hổ tàng long xuất hiện…

Thân người Hương Hàn không kiềm chế được mà run lên bần bật.

Thủy Băng Tuyền nheo mắt, nhìn người áo trắng đứng tít ngoài cửa, tiếc là khoảng cách quá xa, nàng không trông rõ mặt y, hình như y đeo mạng che thì phải.

Đánh mắt qua Hương Hàn, thấy nàng ấy biến sắc kích động, xem chừng y chính là Trầm Nguyệt Chi trong truyền thuyết rồi!

Quả nhiên, người này đã tới…

“Hương Hàn!” Thủy Băng Tuyền lạnh giọng gọi

Nhưng Hương Hàn lúc này đã hồn vía lên mây, không nghe thấy tiếng gọi của Thủy Băng Tuyền, Thu Nhi đứng bên cạnh liền huých tay nhắc nhở!

Hương Hàn hoàn hồn sực tỉnh, vừa cúi đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt Thủy Băng Tuyền.

“Thu Nhi, chuẩn bị thêm một chỗ ngồi!” Dù sao người ta cũng mang bạc tới, nên an bài cho y một chỗ ngồi mới phải.

“Dạ, Vương phi!” Thu Nhi lui ra sau nhanh chóng phân phó người đặt thêm ghế.

“Hương Hàn, mời tiền chủ nhân của ngươi vào!” Thủy Băng Tuyền ung dung lên tiếng.

Mọi người trong sảnh nghe đoạn đối thoại ấy, biết có người vừa tới liền quay đầu lại xem, tức thì không khỏi ngây dại…

Người này… tóc đen như thác đổ, toàn thân như tuyết lạnh. Tuy đeo mạng che không nhìn rõ dung mạo, nhưng thần thái lãnh ngạo, xuất trần, khiến kẻ khác không dám thẳng nhìn. Đặc biệt là đôi mắt, không khác gì hàn đàm ngàn năm, vừa liếc qua liền không rét mà run! Chỉ nhìn một lần tuyệt không dám nhìn lần thứ hai!

Thủy Băng Tuyền cảm nhận thấy từng cơn gió lạnh thổi qua đại đường, đuôi mày nhếch cao. Lúc này là mùa đông khắc nghiệt, trời đã lạnh lắm rồi, không ngờ còn xuất hiện một khối băng di động, không ngừng hút nhiệt ở đây? Giả như hắn đến vào mùa hè thì thật tốt biết bao!

Nhướng mày, Thủy Băng Tuyền cất tiếng nhắc nhở: “Hương Hàn!”

Hương Hàn cúi đầu đáp: “Dạ, tiểu thư!” Sau đó mới nặng nề từng bước tới trước mặt Trầm Nguyệt Chi, ngay đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cung kính nói: “Thiếu chủ, mời!”

Một tiếng ‘thiếu chủ’ của Hương Hàn khiến nhiều người vô cùng thắc mắc, sau đó, không biết là ai lớn tiếng giải thích, mọi người mới ‘À’ lên kinh ngạc. Hóa ra vị công tử này chính là thiếu chủ Trầm gia, sánh ngang cùng Vô Tình Các và Độc cốc trên giang hồ?

Chớp mắt một cái, bóng người đã an vị trên ghế.

Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn y, y nhìn lại nàng, bốn mắt giao nhau. Thủy Băng Tuyền thản nhiên gật đầu: “Trầm thiếu chủ đường xa đến, bản Vương phi vô cùng hoan nghênh!” Nói vậy, nhưng lòng nàng cũng đã rét run. Người này hàn khí quá mạnh, dễ biến người khác thành người tuyết chứ chẳng chơi! Hơn nữa lúc quan sát y, nàng cảm giác được y cũng đang quan sát mình! Vì Hương Hàn chăng?

Dưới tấm mạng trắng mơ hồ nhìn được đường nét của gương mặt tuyệt mỹ. Vầng trán trắng phau, mắt lạnh tựa băng, sau lưng y đeo một bọc vải, hẳn là vũ khí của y, huyền cầm!

“Cô là Thủy Băng Tuyền?” Hắn cất giọng trong vắt lạnh lùng, hệt gió tuyết trên núi băng ngàn năm thổi qua, rét tận xương tủy!

“Đúng vậy, ta là Thủy Băng Tuyền!” Thủy Băng Tuyền nhếch môi. Đây là người Hương Hàn trao trọn tình yêu ư? Một khối băng ngàn năm không tan chay? Hương Hàn hình dung hắn ra sao nhỉ? Tiên nhân giáng trần? Còn kém xa quá! Hay chăng đối với người nhà, y có vẻ mặt khác? Mà trước nay chưa từng nghe Hương Hàn nói y có mang khăn che mặt, Hương Hàn được nhìn thấy mặt y?

Hương Hàn yên lặng đứng sau Thủy Băng Tuyền, đầu cúi thấp nên không thấy rõ thần sắc ra sao!

Trầm Nguyệt Chi thu hồi ánh mắt, trong giây lát, đôi mắt kia lóe lên tia sáng cực nhanh, chưa kịp nắm giữ đã biến mất tăm…

Thủy Băng Tuyền phát hiện ra tia sắc bén trong mắt Trầm Nguyệt Chi, đáng tiếc quá nhanh, nhanh đến mức nàng căn bản chưa kịp hiểu được là gì.

Đoạn y hơi nghiêng đầu quét mắt một vòng, tới chỗ Giang Dĩ Bác thì dừng lại trong chốc lát, rồi quay sang gật đầu với Phong Cô Tình…

Thủy Băng Tuyền thu lại tia lạnh lùng trong mắt, nhìn Trữ Hy: “Trữ quận vương, bắt đầu được rồi!” Nàng không quan tâm vì sao y đến, chỉ cần y đừng phá hoại chuyện tốt của nàng, có chuyện gì, tốt nhất đợi mọi việc kết thúc hẵng hay!

Trữ Hy cũng sực tỉnh khỏi cơn mê, gật đầu với nàng, cầm thước gỗ chỉ vào một vùng trên địa đồ: “Chỗ này là tân thành, cũng chính là trung tâm thương nghiệp Bắc thành. Lần trước, tính hai thước vuông là một bộ, hai trăm bốn mươi bộ tính một mẫu, lần này cũng đấu thầu mẫu đất. Đây là hai con đường huyết mạch của Tân Thành, tổng cổng hai mươi mẫu. Bắt đầu với đầu Tây nhai (phố Tây, hoặc đường Tây) đến Tân thành, có 5 mẫu, mười năm sử dụng, mười năm miễn thuế, mười năm sau được ưu tiên tiếp tục sở hữu, giá sáu mươi vạn lượng bạc một mẫu.”

“Lần trước không phải là năm mươi vạn sao? Mới mấy tháng, đã vọt lên sáu mươi ư?” Giá này thật là cắt cổ mà! Không biết ai đó lớn tiếng phàn nàn.

Mọi người nghe Trữ Hy nói, liền chăm chăm vào tờ bản đồ trên tay mình. Vốn chỉ Đông nhai mới thông với đường lớn, nghĩa là bình thường khách đến Tân thành sẽ đi Đông Nhai là chính, bất đắc dĩ lắm mới phải đi vào Tây nhai. Đường này, cơ bản là một ngõ cụt, ngõ cụt đáng giá sáu mươi vạn lượng một mẫu ư? Bắc Vương phi xem bọn họ là lũ ngốc cả ư?

Trữ Hy mặt không đổi sắc đáp: “Đó là giá hiện nay, sau này còn có thể thay đổi, mọi người đấu hay không cứ nghĩ cho kỹ, bây giờ bản phủ tuyên bố bắt đầu!” Đoạn quay đầu ra hiệu cho hai người văn thư ở phía sau bắt đầu ghi chép!

Không khí trong đại đường bắt đầu xôn xao căng thẳng, ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, nhất thời chẳng ai lên tiếng.

Rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về Giang Dĩ Bác thong thả ngồi trong một góc khuất, chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn là ung dung tao nhã, tựa như không hề nặng óc suy nghĩ cân nhắc như mọi người lúc này!

Cung Thác đen mặt nhìn tờ bản đồ, đấu hay không đấu đây? Đoạn liếc qua người ngồi bên cạnh, chừng như hỏi ý!

Nam tử bên cạnh cũng đang chằm chằm nhìn bản đồ, ngón tay xoa xoa nắn nắn như suy nghĩ gì điêu lắm, mới giơ ra hai ngón tay.

“Cung Thác mua hai mẫu!” Cung Thác giơ tay lạnh lùng nói. Lần trước hắn vì lo trước tính sau, quá cẩn thận nên chỉ mua được đất ở Phố Tây, giờ còn mua ở phố Tây nữa, điều này khiến sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi!

“Còn lại ba mẫu, Vương gia lấy tất!” Giọng Vương lão gia liền tiếp ngay sau đó.

Mọi người lại được một hồi xôn xao nghị luận. Vương gia với Bắc Vương phi bây giờ đã là thông gia, ngó bộ Vương lão gia khẩu khí lớn như vậy, có phải là đã nghe được phong phanh gì hay không? Vài người đã bắt đầu hối hận!

Cung thác nghe vậy, khóe miệng liền cứng đờ, lẽ nào mình lại thua rồi?

Thủy Băng Tuyền bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Trầm Nguyệt Chi! Nhưng trong mắt hắn, nàng thật sự không thể nhìn ra điều gì!

Hơn nữa, trông cái vẻ Phong Cô Tình nhìn hắn, lẽ nào hai người này có quan hệ gì chăng?

“Ai trả cao thì được, có ai muốn trả thêm không? Mỗi lần trả thêm không được dưới một nghìn lượng!” Trữ Hy cao giọng hỏi.