Edit: Boringrain
“Ngươi muốn báo thù như thế nào?”
Thủy Băng Tuyền nói xong lẳng lặng nhìn Đồng Nhi, đợi hắn trả lời.
“Vương phi…” Thu Nhi vừa muốn lên tiếng, đã bị Thủy Băng Tuyền cắt ngang.
“Ta muốn nghe chính hắn trả lời.” Ánh mắt nàng không hề rời khỏi Đồng Nhi, đôi mắt hắn bắn ra tia lửa hận, môi khẽ mấp máy…
Thủy Băng Tuyền lại vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thủy Băng Tuyền, sau đó hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ.
“Ta, muốn, giết, hắn!” Vốn là một giọng nói khả ái của một đứa trẻ nhưng lại chứa đựng vẻ ngoan lệ không nên có!
Nghe thấy lời Đồng Nhi nói, phản ứng của mọi người ở đây lại không hề giống nhau, gương mặt lạnh lùng của Hương Hàn không có biến hóa, Hoàng Tử Thành cũng không có biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt Thu Nhi hiện lên vẻ khiếp sợ.
Thủy Băng Tuyền đứng lên, đi ra bên ngoài, lúc gần tới cửa thì dừng lại, nàng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ chờ xem.” Nói xong lại bước đi. Hương Hàn theo sát phía sau, còn Thu Nhi len lén nhìn thoáng qua Đồng Nhi rồi cũng vội vàng chạy theo.
Chỉ còn Đồng Nhi đang cắn chặt răng, mắt vẫn còn hằn lên lửa hận cùng Hoàng Tử Thành vẻ suy tư!
……………..
Đêm tối lại đến, trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, bao phủ xung quanh là những ánh sao lấp lánh, phát sáng mờ ảo nơi cuối chân trời, điểm xuyến cho màn đêm một vẻ đẹp huyền ảo…
Bên trong gian phòng lớn của Hậu viện, dưới ngọn đèn dầu, lờ mờ chỉ nhìn thấy được một bóng người đang cuộn mình, ôm ngối ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế khổng lồ…
Chỉ khi đêm khuya an tĩnh, nàng mới có thể đối diện với tâm tư của chính mình, mới dám nghĩ đến chuyện giữa nàng cùng Trữ Thiên Hợp!
Hương Hàn đẩy cửa, chần chừ một chút rồi tiến đến: “Tiểu thư, người có muốn cùng Hương Hàn nói chuyện một chút không?” Theo tiểu thư lâu như vậy, nàng hiểu, tiểu thư không đối đãi với mình như hạ nhân, mà ngược lại người xem nàng như một thuộc hạ thân tín. Cho nên nàng tận tâm tận lực, cố gắng làm tốt hết mọi việc, là hy vọng tiểu thư không phải phiền lòng, cũng mong có thể trở thành thuộc hạ xuất sắc nhất trong lòng tiểu thư.
“Ngươi đi nghỉ đi, ta muốn yên tĩnh một chút!” Thủy Băng Tuyền không ngẩng đầu lên, giọng nói có chút lạnh lùng, nàng không thể để chính mình yếu đuối, cho dù là trước mặt Hương Hàn người mà nàng tín nhiệm nhất.
Hương Hàn không nói gì, nhưng cũng không rời đi, thật lâu sau mới lên tiếng: “Cha mẹ nô tỳ vốn chỉ là những người dân bình thường sống bằng nghề săn bắn ở ngoại ô Thiên Kỳ thành. Năm mẹ mang thai nô tỳ, Thiên Kỳ Thành trải qua một mùa đông vô cùng lạnh giá, cha vì muốn cho mẹ nô tỳ sinh nở bình an, nên giữa trời đông gió rét ấy, người lên núi săn thú, rồi không trở về, năm ngày sau, người ta phát hiện thi thể của người ở dưới chân núi. Từ đó, mẹ nô tỳ cũng mất luôn hy vọng sống, cả ngày chỉ biết rơi lệ thương tâm, người vì bi thương quá độ mà sinh non, sau khi sinh hạ nô tỳ người cũng đi theo cha nô tỳ ra đi. Lúc đó là đêm khuya, không ai biết mẹ nô tỳ đã chết, sinh mệnh yếu ớt của một đứa trẻ mới sinh cũng không cầm cự được. Nhưng may thay lúc đó, nhị phu nhân của Trầm gia từ nhà mẹ đẻ trở về, đi ngang qua nhà nô tỳ, Nhi phu nhân là người lương thiện, bà nghe thấy tiếng khóc yếu ớt nên đã vào nhà ôm nô tỳ đi…” Hương Hàn mặt lạnh lùng, nói đến đây liền hạ mắt xuống, trong đó hiện lên vẻ buồn bã.
Dừng một chút, thấy Thủy Băng Tuyền không lên tiếng, nàng tiếp tục nói: “Vì vậy, nô tỳ trở thành người của Trầm gia, họ cũng lấy họ Trầm. Bởi vì nhị phu nhân không có con, nên nô tỳ trở thành nữ nhi của người, cũng nghiễm nhiên trở thành tiểu thư của Trầm gia, trải qua tám năm ngọt ngào hạnh phúc.” Gương mặt Hương Hàn vì nhớ lại hồi ức mà có chút nhợt nhạt.
“Nếu như mẫu thân nô tỳ lúc đó, tức là nhị phu nhân Trầm gia không chết, có thể nô tỳ vẫn là một tiểu thư vô lo vô nghĩ của Trầm gia. Nhưng tám tuổi năm ấy, mẫu thân ra đi, Buổi chiều tà hôm ấy, đứa trẻ ngờ nghịch không hiểu sao mình lại trở thành đứa trẻ mồ côi, cũng không hiểu sao đột nhiên, những hạ nhân của mình lại độc ác khi dễ mình, cũng không hiểu sao lại có những lời châm biếm đến nhức tai… Dần dần nô tỳ cũng hiểu ra thân thế của mình, nhưng vì được sống, nô tỳ trở thành tỳ nữ của Trầm gia, trãi qua hai năm, thấu mọi thế sự vô thường, hiểu mọi nóng lạnh của thế nhân, tâm, tựa hồ cũng đóng băng từ đó!”
Hương Hàn nhàn nhạt nhìn Thủy Băng Tuyền mỉm cười, khuôn mặt thanh tú toát vẻ mê ly! Ánh mắt mông lung như đang nhìn vào ký ức.
“Nếu như… nếu như vẫn cứ như vậy thì thật tốt! Như vậy nô tỳ cũng sẽ không thương tâm, sẽ tiếp tục vô cảm nhìn đời, sẽ dùng đôi mắt lạnh nhìn người buồn, vui, oán, hận. Nhưng năm nô tỳ mười tuổi, trong lúc vô ý đã xông vào viện của đại thiếu gia. Đại thiếu gia là con trai duy nhất của đại bá, không là lão gia của Trầm gia, trong Trầm gia, ngoại trừ lão gia, Thiếu gia là cao nhất, cũng tôn quý nhất. Nhưng vì đại thiếu gia phải kế thừa Cầm công, nên từ khi hai tuổi, người đã ở sâu nơi hậu viện, rất ít khi xuất hiện, nô tỳ hằng năm cũng chỉ có thể nhìn thấy người vào bữa cơm tất niên. Đương nhiên, đó là chuyện của năm trước tám tuổi. Năm ấy cũng là một năm trời đông giá rét, nô tỳ bị cái rét lạnh đến thấu xương, vốn cho rằng mình sắp chết, nhưng không biết vì sao nô tỳ lại đi vào vườn mai ấy, những cánh mai rơi trong làn tuyết tựa mưa trời tung bay… Thật đẹp, đẹp đến nỗi nô tỳ quên hết mọi thứ xung quanh… Lúc đó nô tỳ nghĩ cho dù có chết, cũng sẽ không sợ nữa, bởi vì đã có những cánh mai phủ lên xác mình.” Hương Hàn nói tới đây liền dừng lại, trên khuôn mặt lãnh tĩnh trầm ổn lại xuất hiện vẻ mê hoặc.
Thủy Băng Tuyền chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi nàng lại bị bộ dáng tựa như linh hồn phiêu du tận chốn nào của Hương Hàn hấp dẫn: “Sau đó thì sao? Ngươi làm sao gặp được người mà ngươi yêu thương?”
“Nô tỳ chạy chơi vui vẻ, quên mất thân phận của mình, quên tất cả… Đột nhiên cánh mai không còn rơi xuống nữa, nô tỳ vô cùng thất vọng nên đã gào khóc thật lớn, hận ông trời không công bằng, ngay đến nguyện vọng hoa mai đắp xác cũng không thành toàn cho nô tỳ… Cho đến khi… từ phía sau nô tỳ vang lên một giọng nói ấm áp êm tai khiến nô tỳ mê mẩn, người hỏi nô tỳ vì sao lại khóc? Nô tỳ quay đầu lại, đập vào mắt là một hình ảnh mà cả đời nô tỳ cũng không quên được, chàng ngồi dưới đất, dưới thảm hoa mai, mặc bộ y phục có màu tựa như những cánh mai thuần khuyết, ôn nhu nhìn nô tỳ, nô tỳ còn nghĩ chàng hẳn là thần tiên, khi nô tỳ nói nô tỳ muốn những cánh mai kia phủ lên người mình, chàng nở nụ cười, chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng lại đẹp không tả nổi… Sau đó nô tỳ lại thấy những cánh mai bay xuống, chàng đánh đàn, không có thanh âm, thế nhưng lại có thể tạo nên màn mưa hoa như mộng ảo!”
“Sau đó thì sao?” Thủy Băng Tuyền bị chuyện cũ của Hương Hàn hấp dẫn, không tự chủ được liền lên tiếng hỏi.
“Sau đó, nô tỳ trở thành thiếp thân tỳ nữ của chàng, cũng trở thành người mà các gia nhân trong Trầm gia xum xoe nịnh bợ, bởi vì nô tỳ chính là tỳ nữ đích thân chàng lựa chọn, thế nhưng khi đó chàng đã nói với nô tỳ rằng: không được yêu ta, nếu không ngươi phải rời đi! Nô tỳ lúc ấy chỉ mới mười tuổi, căn bản không rõ cái gì là yêu, cho nên nhanh chóng gật đầu, sau đó năm năm, nô tỳ đi theo bên cạnh chàng, nhìn chàng ngày đêm chuyên tâm luyện đàn, trái tim lại từng chút từng chút không còn là của chính mình, trong mắt nô tỳ chỉ có chàng, sau đó… Tiểu thư đều đã biết.” Hương Hàn chậm rãi nói, giọt lệ trong suốt đọng trên gò má! Bởi vì nhớ tới người ở sâu nơi tâm khảm. Từ khi ra khỏi Trầm gia, nàng từng đi hỏi thăm tin tức của mẹ ruột mình, hơn nữa vú nuôi cũng kể lại mọi chuyện, nàng rốt cuộc hiểu rõ thân thế của mình.
Thủy Băng Tuyền không nói gì nữa, ánh mắt nàng lại chuyển ra ngoài cửa sổ, nếu như nàng chưa từng động tâm, nàng sẽ cho rằng đó là chuyện nực cười, nhưng bây giờ nàng đã biết, tình, cũng có thể khiến người ta đau thương!
“Hắn không yêu ngươi?”
“Trong lòng chàng chỉ có đàn.” Hương Hàn nhàn nhạt nói.
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.” Thủy Băng Tuyền khẽ ngân nga, Hương Hàn động tâm, kết cục là bị đuổi đi, còn nàng thì sao? Nàng động tâm, kết cục sẽ là gì?
“Hương Hàn, một người ngươi chỉ có thể cùng hắn cả đời chia xa, ngay đến gặp hắn cũng là hy vọng xa vời, một người là người ngươi có thể dựa vào lòng hắn, an tĩnh ngắm nhìn những cánh mai rơi, nhưng chỉ có thời gian hai tháng, sau đó cả đời này đều không thể gặp được, hai người này ngươi sẽ chọn ai?”
Hương Hàn sửng số, suy nghĩ một chút rồi kiên định trả lời: “Người sau, dù cho chỉ có thể bên nhau một ngày, nô tỳ cũng đã thỏa nguyện!”
“Vậy sao?” Thủy Băng Tuyền nhẹ nhàng nỉ non. Còn nàng thì sao? Nàng không muốn mất đi hắn, đây là không biết thỏa nguyện sao?
“Hương Hàn, cảm ơn ngươi!” Hương Hàn có thể nói những lời trong lòng với nàng, chứng tỏ Hương Hàn tin tưởng nàng, cũng mong đổi lại những tín nhiệm của nàng đối với nàng ấy, nhưng mà… Bây giờ nàng vẫn chưa sẵn sàng đem những yếu đuối trong lòng thể hiện ra ngoài. Có lẽ đến một ngày nàng sẽ nói cho Hương Hàn biết, nhưng không phải là bây giờ.
…………………
Cũng là một đêm tối nơi hoàng cung cách xa vạn dặm.
Trữ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn thân thể toàn bích không một khuyết điểm của Phương Vu, thân thể nàng vì những tình cảm mãnh liệt mà tản ra vẻ đỏ ửng mê hoặc, đây quả thực là một cơ thể đầy quyế rũ, thân là nam nhi, tự nhiên sẽ thích, cho nên giữa Phương Vu và Vân La Y, hắn vẫn thích Phương Vu hơn…
Đột nhiên, trong đầu hắn lại hiện lên một gương mặt thân quen, Thủy Băng Tuyền, Trữ Thiên Kỳ nhăn mày lại, vì bóng hình trong lòng mà khó chịu, vì sao hắn lại nhớ tới nàng?
“Hoàng thượng!” Thân thể Phương Vu mềm mại dựa vào người nam nhân trên giường, nhưng trong tâm lại đang nghĩ tới một bóng hình khác, một nam nhân chưa hề cho nàng dù chỉ là một cái liếc mắt!
Hoàng thượng cũng vô cùng tuấn lãng, khí khái, hơn nữa lại là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng vì sao, bóng dáng kia vẫn cứ quẩn quanh trong đầu nàng! Thậm chí vừa nãy nàng còn đem hình ảnh nam nhân kia tưởng tưởng thành người trên thân mình, mới có thể cùng hắn trầm luân…
Phương Vu hạ ánh mắt khóe môi cười trào phúng, nàng đúng là đã đáng giá thấp trái tim mình. Thân thể ở trong vòng tay một nam nhân, nhưng trái tim lại ôm ấp một bóng hình nam khác! Nàng muốn ở trong lòng hắn, hầu hạ hắn!
“Người đâu!”
“Dạ, hoàng thượng!” Một tiểu thái giám nhanh chóng chạy vào, không nhìn cảnh sắc mờ ám trên giường, bộ dạng phục tùng khom lưng nghe lệnh.
“Đưa Phương Phi hồi cung.” Trữ Thiên Kỳ vì những buồn bực trong lòng mà cảm thấy tức giận
“Hoàng thượng, thần thiếp không hầu hạ người chu đáo, thần thiếp đáng chết!” Phương Vu vừa nghe Trữ Thiên Kỳ nói, liền xoay người xuống giường, quỳ gối thỉnh tội.
Trữ Thiên Kỳ nhìn nữ nhân dưới chân, ánh mắt lạnh lùng kia lại hiện lên trong tâm trí hắn, khiến hắn buồn bực không thôi…
Đưa tay đỡ lấy người quỳ trên mặt đất: “Ái phi không cần sợ hãi, trẫm nhớ tới một tấu chương, vì quốc sự mà phiền muộn, ái phi trước tiên cứ hồi cung, ngày mai trẫm sẽ đến gặp nàng!”
Phương Vu e thẹn đứng dậy, ngả vào lòng Trữ Thiên Kỳ: “Hoàng thượng, vậy thần thiếp không dám quấy rầy người, thần thiếp xin cáo lui!” Nàng còn tưởng hoàng thượng vừa rồi phát hiện ra những biến hóa trong mắt nàng? Phương Vu nhãn thần chợt lóe, xem ra nàng nhất định phải tống khứ bóng hình của nam nhân kia, nàng không thể để hắn ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng, sau này… nàng sẽ mãi mãi ở trong chốn hậu cung này, mọi suy nghĩ đều phải vì nam nhân trước mắt. Không muốn bị người khác loại trừ, nàng buộc phải ra tay trước, ngôi vị hoàng hậu nhất định phải là của nàng. Nhất định!
“Hoàng thượng, có cần…” Thái giám tiến lên muốn hỏi hoàng thượng có cần chiêu nương nương khác thị tẩm hay không.
Trữ Thiên Kỳ khoát khoát tay, tùy ý để cho vài cung nữ chỉnh đốn y phục. Ngực vẫn còn vì hình ảnh vừa rồi mà choáng váng. Thủy Băng Tuyền… Vì sao hắn lại nhớ tới nàng?
Từ khi đăng cơ đến nay, hắn luôn tận hưởng cảm giác của bậc đế vương chí cao vô thượng! Cớ chi lại nghĩ đến nàng!
“Bãi giá Từ Thánh cung!”
“Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng phúc an!” Toàn bộ cung nữ thái giám ở Từ Thánh Cung đều quỳ xuống thỉnh an.
Hoàng thái hậu thấy đêm hôm khuya khoắt mà hoàng thượng lại chạy đến tẩm cung của bà thì có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra!
“Hoàng nhi, đêm khuya đến đây có phải có chuyện muốn nói với mẫu hậu không?” Lòng bà vẫn luôn tự hào về đứa con này, hoàng nhi không phụ kỳ vọng của bà, có thể đăng cơ làm đế, trở thành nam nhân quyền lực tối cao nhất thiên hạ!
“Trẫm đến thăm mẫu hậu, có phải đã quấy rầy người nghỉ ngơi?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt hỏi.
“Không, hoàng nhi đến thăm, mẫu hậu rất vui, mẫu hậu cũng có một chuyện muốn thương lượng với con.”
“Chuyện gì?” Ngồi trên nhuyễn y, Trữ Thiên Kỳ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần!
“Hoàng nhi đã nghĩ tới việc lập hậu chưa?” Ngôi vị hoàng hậu để trống, chung quy vẫn là một mối họa, bà không muốn nhìn cảnh phi tần hậu cung vì tranh gianh hậu vị mà đấu đá lẫn nhau gây thêm phiền phức cho hoàng nhi, hoàng nhi cần một vị hoàng hậu có thể thay hắn quản lý toàn chốn hậu cung này.
Trữ Thiên Kỳ nhíu mày, lập hậu? Trong đầu lại hiện ra bóng hình đó! Hàng mày nhíu lại càng chặt. Nhưng Hoàng thái hậu lại cho rằng hắn lo nghĩ vì không có người thích hợp. Hiện tại hậu cung cũng chỉ có hai phi tử, mà lại đều đến từ thương gia, chuyện này vốn là không được.
“Mẫu hậu có ý kiến gì không?”
“Hoàng thượng cần tuyển tú, để cho hậu cung được phong phú hơn.”
“Trẫm biết, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ.’ Tử nhỏ lớn lên ở hậu cung, hắn cũng hiểu rõ trong cung không thể chỉ có hai phi tử. Cho nên hắn cũng không bài xích chuyện này, có điều… Hoàng hậu?
“Việc lập hậu sau này hẳn tính, đêm đã khuya, nhi thần cũng không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi.”
Hoàng thái hậu đứng lên, nhìn bóng dáng hoàng thượng rời đi, khóe môi lại mỉm cười! Kỳ thực bà ta cũng rất hài lòng với Vân La Y hiện là quý phi kia, chỉ là lập một nữ nhi của thương gia không chức quyền làm hậu, không thể phục chúng, mà quan trọng hơn cả là hoàng nhi tựa hồ cũng không muốn lập Vân Quý phi làm hậu.
Kim Hoa điện, tẩm cung của Quý phi Vân La Y.
Lúc này, có một cung nữ chạy tới: “Nương nương, hoàng thượng đêm nay lại cho gọi Thục phi nương nương thị tẩm.”
Vân La Y cười khổ, vậy sao? Nàng sớm nên nghĩ đến! So với nàng, hắn lại càng thích Phương Vu hơn. Yêu hắn, nàng đã định trước, dù được hay mất cũng do nàng tự chuốc lấy!
Con đường này là nàng đã lựa chọn! Không thể hối hận, cũng sẽ không hối hận! Nếu như đứng ở vị trí cao mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, chứ không phải mờ nhạt giữa một đám nữ nhân, nàng sẽ nỗ lực đi lên cái địa vị tối cao kia. Chỉ hy vọng khi hắn quay đầu lại có thể nhìn thấy nàng.
Phương Vu… Vân La Y bấu chặt móng tay vào da thịt trong lòng bàn tay, nhưng dường như lại không chút đau đớn!
Để xem ngươi và ta, ai mới là người cười cuối cùng!