Edit: Boringrain
Bắc thành, buổi tinh mơ, những tia nắng đầu tiên le lói qua những khung cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, phát ra những ánh sáng dịu dàng của buổi sớm mai.
Bên trong gian phòng đơn giản nhưng không kém phần tao nhã, màn trướng rũ buông che khuất chiếc giường gỗ khắc hoa, Thủy Băng Tuyền ung dung trở mình tỉnh giấc, nhưng vừa mở mắt ra, tức khắc trong đầu nàng lại ùa về những cảm xúc của ngày hôm qua…
Khẽ nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm trạnh của mình, đến khi mở mắt ra lại, bên trong đôi mắt phượng lúc này chỉ còn vẻ lạnh lùng trong trẻo! Nàng đưa tay lên, vén màng trướng…
“Hương Hàn!” Tối hôm qua nghe Hương Hàn kể chuyện, nàng cũng đã thông suốt nhiều điều!
“Tiểu thư, người đã tỉnh rồi!” Hương Hàn đẩy cửa đi vào, nhìn tấm màn đã được vén lên, Thủy Băng Tuyền thần thái trong suốt, rạng ngời, sắc mặt thản nhiên.
Hương Hàn rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi, tối hôm qua nhìn tiểu thư tinh thần sa sút, khiến nàng vô cùng lo lắng! Cho nên nàng mới đem mọi chuyện trong lòng giải bày với người, chỉ muốn cho người hiểu, cùng là động tâm, nhưng người và Vương gia dù sao cũng là tình đầu ý hợp, chứ không như nàng chỉ là một mối đơn phương!
“Bảo Thu Nhi mang nước rửa mặt cho ta, ngươi đi báo với Vương gia, một lát nữa ta sẽ cùng đại thiếu gia dùng bữa sáng ở phòng khách, nói ta có chuyện muốn thương lượng với Vương gia.” Nếu như đây là việc hắn muốn, nàng nguyện ý giúp hắn hoàn thành! Nhưng… Việc đi Độc cốc chỉ là tạm hoãn lại một chút, nàng không tin mình không lay chuyển được hắn! Nàng, Thủy Băng Tuyền trước nay chưa biết đến hai chữ đầu hàng.
Hương Hàn vội vã gật đầu: “Dạ!” Hôm qua tiểu thư và Vương gia chắc là cãi nhau rất to? Nhưng qua một đêm, nhìn bộ dạng tiểu thư lại chẳng có vẻ gì bực bội Vương gia cả.
Trữ Thiên Hợp vừa nghe Cảnh An truyền lời, cũng không dám tin tưởng, nàng vẫn muốn cùng hắn dùng bữa sáng sao? Sau ngày hôm qua, sau những gì hắn đã đối xử với nàng?
Thủy Băng Tuyền ngồi trên chiếc bàn ăn thật lớn, đối diện là Trữ Thiên Hợp, bên cạnh hắn là Thủy Hoằng Văn!
Thủy Hoằng Văn nhìn thoáng qua Trữ Thiên Hợp ung dung lạnh nhạt, lại nhìn tới sắc mặt bình tĩnh của muội muội mình. Lòng cũng hiểu rõ vài phần, xem ra Bắc Vương gia cũng đã thấu hiểu tình trạnh của chính mình, cũng không muốn hao tâm thêm nữa! Thẳng thắn mà nói, hắn cũng không cho rằng Trữ Thiên Hợp nên đi Độc cốc, Độc cốc nếu như có thể chế ra giải dược, cớ chi lại không ra ngoài hành tẩu giang hồ? Còn nếu ngay đến Độc cốc cũng không có cách nào, cần gì phải tăng thêm kỳ vọng, rồi lại thất vọng tràn trề?
Ba người lặng lẽ dùng bữa, Thủy Băng Tuyền cầm khăn lau khóe miệng nói: “Hương Hàn, mang cáo thị lên cho Vương gia xem.” Chỗ dược liệu này cũng nên phát huy tác dụng rồi. Để ngày sau quản lý mấy vạn bách tính, số dược liệu này công năng quả là không nhỏ.
Trữ Thiên Hợp cầm lấy tờ cáo thị, ngực cảm thấy mơ hồ nhưng sắc mặt lại không mảy may biểu lộ ra, hai tay mở tờ cáo thị…
Ánh mắt hắn cũng dần thay đổi theo từng dòng chữ bên trong, hắn chú mục vào đó, ánh mắt chứa vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ… Nhìn Thủy Băng Tuyền thì thào nói: “Chuyện này… Vương phi…” Hắn không thể hiểu nổi trong lòng mình lúc này là cảm giác gì! Chỉ có thể lại thêm một lần nể phục tâm tư cùng hành động của nàng.
“Như Vương gia đã thấy!” Thủy Băng Tuyền ưu nhã buông khăn tay xuống, đứng lên: “Đại ca, chúng ta đi thôi! Vương gia sẽ an bài xuống dưới, huynh cứ theo kế hoạch tiến hành là được rồi!”
Thủy Hoằng Văn gật đầu đứng lên: “Ta đi lấy tủ thuốc đã.” Ngày trước hắn theo sư phụ dày công học y, chính là hy vọng có thể cứu nhân độ thế, nay có nhiều người chờ hắn đến cứu như vậy, hắn tự nhiên cũng không thể qua loa! Suốt hai ngày nay hắn đã chỉnh lý lại y thư của sư phụ, cũng cho người truyền tin tức về kinh thành cho cha, ba tháng này hắn sẽ ở Bắc thành trợ giúp Tuyền nhi, cũng bắt đầu việc buôn bán thuốc ở nơi này.
……………..
Trên bản thông báo của Bắc thành lại dán thêm một tờ cáo thị mới, mà nội dung trên tờ cáo thị này vừa được truyền ra… Người trong khắp Bắc thành đều đủ tư vị cả, có người cười, người khóc, người vui mừng, cũng có người ảo não!
Cáo thị nói rằng, Bắc Vương phi xuất thân từ Thủy phủ của ngũ đại thế gia kinh thành, tấm lòng bồ tát, thương cho hoàn cảnh nghèo khó của dân chúng Bắc thành, nay đem của hồi môn của mình, toàn bộ đổi thành dược liêu, trị giá mười vạn lượng bạc, tặng cho dân chúng làm quà gặp mặt! Tại phía trước phủ nha mở quầy khám bệnh cho bách tính, có đại phu, cũng có dược liệu, chỉ cần là người Bắc cảnh, đều có thể đến xem bệnh mà không tốn một đồng nào! Chữa bệnh từ thiện liên tục trong ba tháng!
Nghe đến tin tức này, toàn Bắc thành liền sôi trào, bách tính không tin nổi trên đời lại có chuyện tốt như vậy? Người người đều đờ đẫn cứng lưỡi, ngây ngốc không nói nên lời…
Bọn họ trước nay đến ăn còn không đủ no, nói chi đến khám bệnh bốc thuốc?
Bây giờ, Bắc Vương phi lại cho bách tính một phần lễ lớn như vậy, khiến bọn họ nhất thời đều kinh ngạc đến ngây người!
Còn ông chủ của ba hiệu thuốc lớn nhất Bắc thành lại đang tức giận đến run người… Bắc Vương phi này, muốn chữa bệnh miễn phí cho bách tính suốt ba tháng, vậy bọn họ, lấy cái gì mà ăn? Chẳng bằng đóng cửa hiệu thuốc luôn? Trong lòng vì vương phi mà hận đến nghiến răng.
Bên trong phủ đệ hoa lệ nhất vùng ngoại ô Bắc thành.
Đại sảnh đường, bài trí xa hoa cho thấy chủ nhân nơi đây là kẻ lắm tiền nhiều của, trên tường còn treo những bức tranh chữ khổ lớn, giá trị không cần phải bàn đến… Trên chiếc ghế màu đỏ thẫm là một nam nhân tuyệt mỹ! Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Nơi này chính là sảnh đường của Cung gia, và lúc này đây, Cung Thác vừa nghe xong Cung Trụ báo cáo lại, đôi mắt thâm thúy bắn ra tinh quang, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười bỡn cợt, Bắc Vương phi? Giỏi cho một kế sách câu lấy nhân tâm! Xem ra Bắc thành này càng lúc càng thú vị rồi! Hắn không ở lại đây thưởng ngoạn chẳng phải là phụ mất tâm ý của nàng ta sao?
“Cung Trụ, giám sát chặt chẽ Bắc Vương phi cho ta, xem nàng ta làm gì.” Thủy Băng Tuyền? Cung Thác khẽ nheo mắt, trong đầu lại hồi tưởng lại hình ảnh của nàng, quả là một nữ nhân tuyệt mỹ, nhưng thứ khiến hắn ghi nhớ, không phải là vẻ mỹ lệ của nàng, mà chính là đôi mắt, đôi mắt nàng sâu không thấy đáy!
Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì? Muốn thay đổi Bắc cảnh ư? Vậy thì phải nói nàng ta thật quá ngây thơ rồi.
“Dạ, thiếu gia!” Cung Trụ đang muốn xoay người đi, lại vừa lúc nhìn thấy một con bồ câu trắng như tuyết bay vào tay hắn. Lấy ống trúc từ trên chân bồ câu xuống, cung kính đem đến cho Cung Thác.
Cung Thác mở ra nhìn, nụ cười trên miệng lại càng sâu! Nụ cười đầy tà khí đong đầy tới đáy mắt, tay hắn vừa vận chưởng, mẫu giấy kia chớp mắt chỉ còn là tro bụi!
“Thiếu gia!” Cung Trụ hai tay dâng giấy bút lên.
Cung Thác cầm lấy, hơi ngừng lại một chút, rồi tiêu sái phóng bút, thổi khô mực rồi cuộn lại vào ống trúc… Bồ câu, lại tung cánh bay đi…
Thủy Hoằng Văn nhìn quầy thuốc khổng lồ trước mặt, lòng lại thêm kinh ngạc trước tâm tư sâu kín của Thủy Băng Tuyền! Cách một con đường chính là phủ nha, y quán đặt ở chỗ này, đối với bách tính mà nói lại càng đáng tin tưởng!
“Đại ca, dược liệu để lại trong Vương phủ, lượng thuốc cần cho mỗi ngày ta sẽ cho thân binh mang đến!” Thủy Băng Tuyền nhìn chung quanh một vòng, thỏa mãn gật đầu, xem ra Hương Hàn cũng đẫ tốn không ít công sức để chuẩn bị y quán này.
“Được, vậy từ ngày mai sẽ bắt đầu chữa bệnh.”
Thủy Hoằng Văn sải bước tiến vào bên trong, nhưng dường như nhớ tới chuyện gì, liền quay đầu lại nhìn Thủy Băng Tuyền: “Tuyền nhi, còn chuyện của Vương gia…”
“Trước cứ tạm hoãn vài ngày, ta phải giải quyết cho xong việc thi công các công trình thủy lợi trong thành đã.” Thủy Băng Tuyền hờ hững nói, trên mặt lại không nhìn ra chút tâm tư nào.
Thủy Hoằng Văn gật đầu: “Vậy muội về phủ trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho ta.” Ngày mai sẽ bắt đầu chữa bệnh miễn phí, việc cấp bách bây giờ là chuẩn bị vài thứ bên trong cửa hiệu.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, lúc này… Nàng cũng muốn đi xem tình hình bên phủ nha thế nào!
“Hương Hàn, Thu Nhi, chúng ta đi!”
“Dạ.”
Chậm rãi đi qua đường lớn đối diện, tiến vào phủ nha.
“Ty chức tham kiến Vương phi!” Tưởng Tri phủ vừa nhìn thấy người mới đến, vội vã cung kính hành lễ. Mà lời của hắn cũng khiến vài người đang đến báo danh chú ý, vừa nghe tới người trước mặt chính là vị vương phi đã đem của hồi môn đổi thành thuốc phát cho dân chúng, trong lúc nhất thời, mọi người đều quỳ gối hô to: “Tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi.” Thủy Băng Tuyền bình thản nói.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên Vương phi, nhưng chỉ trong tíc tắc, ngực bọn họ đều chấn động ngây ngốc… Vương phi… Đẹp quá, đẹp quá, đẹp tựa mỹ nhân từ trong tranh bước ra! Trong lòng bọn họ, đều đã xem Vương phi lương thiện xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.
“Tưởng tri phủ, việc chỉnh đốn ghi danh thế nào rồi?”
“Hồi bẩm vương phi, đã chỉnh lý, sắp xếp vào danh sách. Cho đến nay, vẫn có nhiều người đến ghi danh.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu, ba ngày nữa là khởi công, vật liệu từ chỗ Giang Dĩ Bác đêm nay sẽ tới Bắc thành! Dù là đêm hay ngày cơ bản cũng không có vấn đề gì. Chỉ là… Lượng hàng hóa khổng lồ như vậy tiến vào, ắt sẽ lại gây chấn động tới toàn Bắc thành…
“Tưởng đại nhân, đêm nay sẽ có một đội hộ tống vật tư khổng lồ vào Bắc Thành, ngươi phân phó xuống dưới, đêm nay không cần đóng cổng thành!”
Đột nhiên nàng thật muốn xem thử sắc mặt của những thương nhân Bắc thành ra sao! Nhất định là rất đặc sắt đây! Khóe môi nhếch lên, đây chỉ mới là bắt đầu! Bọn họ cần chuẩn bị tâm lý cho thật vững vàng!
“Chuyện này… Dạ!” Tưởng Tri phủ sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
“Ba ngày sau bắt đầu khởi công ở cùng ngoại ô, những việc liên quan, ngươi cần làm cho thật tốt!” Đây là cơ hội cuối cùng nàng cho hắn, nếu có bất cứ sai sót gì, kết cục ra sao, tin rằng hắn cũng tự hiểu rõ!
“Ty chức nhất định tận tâm tận lực, vì Vương gia phân ưu.” Tưởng Tri phủ rùng mình, hắn cảm thấy thật kinh hãi khi nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Vương phi, đột nhiên hắn có một cảm giác, vị Vương phi này không phải chỉ là đèn cạn dầu!
…………….
Mà lúc này, đứng trước cửa Giang gia ở Kinh thành là ba con tuấn mã cao to uy mãnh. Một con lông trắng như tuyết, một con màu nâu, con còn lại có màu đen, ba con ngựa, ba sắc màu, nhưng đều là những con hãn huyết bảo mã* có thể khiến người ta ngưỡng mộ đến lóa mắt lên.
* Hãn huyết bảo mã: Con ngựa ra mồ hôi đỏ như máu, là giống ngựa quý, vô cùng nổi tiếng trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, mình nhớ là Quách Tĩnh (Anh hùng xạ điêu) cũng có một con.
Hai người Vô Tâm, Vô Hình cung kính nhìn Giang Dĩ Bác đang đi ra hỏi: “Chủ tử, có thể lên đường chưa?”
Giang Dĩ Bác phóng lên con bạch mã đứng giữa, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, trâm vàng quấn tóc, chừa lại vài sợi lất phất hai bên.
Đôi con ngươi đen tuyền bắn ra tinh quang có thể đoạt đi ánh sáng của thế gian, thần thái nhẹ nhàng tuấn mỹ, ẩn hiện một vẻ vui sướng…
Chạng vạng hôm nay, hàng hóa sẽ đến nơi, còn hắn cuối cùng cũng có thể đi đến Bắc thành, đến nơi có nàng.
Ở chốn kinh thành này, thiếu nàng, hắn trải qua một ngày dài đằng đẵng tựa một năm! Tuyền nhi, trái tim ta đã ở chỗ của nàng, cuộc đời này, ta cũng chẳng thể buông tay!
“Vô Tâm, phi nước đại đi!” Như vậy, năm ngày chắc chắn có thể đến Bắc Thành! Hắn đã nhớ nàng đến phát điên rồi…
“Dạ!” Vô Tâm và Vô Hình đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng vung roi lên cao, giáng lên mông ngựa, những con ngựa này đều là hãng huyết bảo mã, tốc độ phi hiển nhiên là nhanh vượt bậc! Chủ tử mấy ngày nay không hề chợp mắt, vội vàng xử lý mọi chuyện, bây giờ lại một mực muốn nhanh chóng đi đến Bắc Thành. Lòng càng mơ hồ… Thủy Tam tiểu thư dù thế nào cũng đã là Bắc Vương phi, nhưng chủ tử đối với nàng ta vẫn còn lưu luyến không quên…
…………….
Cái nắng gay gắt của buổi trưa khiến Thủy Băng Tuyền có chút khó chịu, nàng cởi áo ngoài ra, chỉ mặc váy yếm, phe phẩy cái quạt trong tay.
Nhìn ra vầng thái dương chói lọi bên ngoài, tâm tình lại càng khó chịu, nơi này cũng đã vào hè rồi!
“Tiểu thư, Vương gia đang ở tại phòng khách!” Thanh âm của Thu nhi từ ngoài cửa vang lên.
Thủy Băng Tuyền hạ mắt: “Ta thân thể không khỏe, muốn ngủ trưa.”
Ở bên ngoài Thu Nhi nghe Vương phi nói xong thì ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày sau mới trả lời: “Dạ!”
Trữ Thiên Hợp chắp hai tay đứng thẳng người bên trong phòng khách, thất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn tới hôm nay mới biết vì sao đại ca nàng lại đến, của hồi môn… số dược liệu trị giá mười vạn lượng bạc. Từ ngày mai bắt đầu chữa bệnh cho dân chúng. Nhưng Thủy Hoằng Văn thân là truyền nhân của thần ý, người muốn cầu hắn cứu cũng cầu không được. Bây giờ lại ở tại Bắc thành chữa bệnh miễn phí…. Càng chưa nói tới số dược liệu kia, mười vạn lượng, toàn bộ cấp cho bách tính… Nàng so với hắn tưởng tượng còn thông minh tài trí gấp trăm lần! Một người như nàng xuất hiện bên cạnh hắn, nhân duyên này là tốt hay xấu đây?
“Vương gia, Vương phi trong người không khỏe, đang nghỉ ngơi, thỉnh người quay về.” Thu Nhi trầm ổn truyền đạt lại ý của Thủy Băng Tuyền.
Trữ Thiên Hợp than nhẹ một tiếng… Xoay người đi vào nội viện!
Thu Nhi thấy hành động của Vương gia, định lên tiếng, nhưng lại bị Hương Hàn ngăn lại.
“Hương Hàn tỷ, chuyện này… Vương phi” Vương phi vừa nói thân thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi, nhưng Vương gia lại đi vào, đến lúc đó nếu Vương phi trách tội…
Khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn cười nhẹ: “Không sao đâu, ngươi đi xuống trước đi, ở đây cứ giao cho ta là được.” Thu Nhi vẫn chưa hiểu được tính tình của tiểu thư rồi!
Trữ Thiên Hợp nhẹ gõ cửa, nhưng nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng trả lời, hắn bây giờ trái ngược với trước kia, lại vô cùng khát vọng muốn hiểu rõ nàng!
Nhẹ đẩy cửa, liếc mắt liền thấy Thủy Băng Tuyền đang nằm trên ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần…
Lấy áo choàng mỏng ở trên giường, nhẹ đắp lên thân thể nàng: “Như vậy sẽ bị cảm lạnh.”
Nhìn nàng, Trữ Thiên Hợp lại cảm thấy chút áy náy…
“Cảm ơn!” Một tiếng cảm ơn khiến Thủy Băng Tuyền nhăn mày, nhưng nàng vẫn không nói gì, cũng không hề mở mắt ra.
“Nàng nghỉ ngơi đi.” Hắn chỉ muốn chính miệng nói hai tiếng cảm ơn nàng, cảm ơn vì tất cả những gì nàng đã làm cho dân chúng Bắc cảnh, dẫu cho nàng có mục đích, nhưng mặc kệ thế nào, nàng thật sự đang giúp đỡ bách tính, cho nên chuyện bách tính hồi đáp nàng cũng là điều hiển nhiên!
Lòng nhẹ than một tiếng, Trữ Thiên Hợp đứng lên định bước ra ngoài.
“Chàng chỉ muốn nói cảm ơn với ta thôi sao?” Thủy Băng Tuyền chậm rãi mở hai mắt nhìn bóng dáng đang muốn rời đi, lòng lại dấy lên nỗi tức giận, nàng lúc này thật hận chết cái dáng vẻ bình tĩnh của hắn!
Trữ Thiên Hợp quay đầu lại, khi thấy nàng thì lại hạ mắt xuống, lát sau mới nhàn nhạt nói: “Xin lỗi!”
Thủy Băng Tuyền chán nản…
Ngay lúc muốn phát tác thì Hương Hàn lại gõ cửa…
“Vào đi.” Thủy Băng Tuyền khôi phục lai vẻ bình tĩnh. Nàng cho Hương Hàn đi báo với hiệu buôn của Giang Gia hai ngày này cẩn chuẩn bị một chút! Nhưng nhìn bộ dáng của nàng ấy, hẳn đã phát sinh chuyện gì rồi.
Hương Hàn hướng Trữ Thiên Hợp phúc thân sau đó mới đi đến bên cạnh Thủy Băng Tuyền nói nhỏ vào tai nàng, Thủy Băng Tuyền mắt hơi nheo lại, một tia sáng lóe nhanh qua mắt nàng!