Edit: Boringrain
Trữ Thiên Hợp sắc mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn người dân náo nức kéo đến báo danh lại vô cùng sáng rỡ! Lòng vui mừng cũng vô cùng cảm tạ Thủy Băng Tuyền, chỉ cần kế hoạch của nàng thành công, sẽ như lời nàng nói, không chỉ có thể cứu được vạn người nơi Bắc cảnh, mà cũng sẽ cho Bắc cảnh có một diện mạo hoàn toàn mới! Nói cũng thật kỳ quái, một ý tưởng mạo hiểm như vậy, nhưng hắn chưa từng có chút hoài nghi, tự đáy lòng, hắn tin chắc nàng nhất định có thể vực dậy Bắc cảnh.
“Vương gia, người hồi phủ nghỉ ngơi đi, hai ngày nay người không hề chợp mắt!” Cảnh An đứng sau lưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trữ Thiên Hợp thì lo lắng nói. Hai ngày nay, Vương gia làm việc bất kể ngày hay đêm, thân thể e rằng không chịu nổi mất.
Trữ Thiên Hợp gật đầu, hắn cũng nên về phủ hỏi nàng khi nào thì khởi công? Hơn nữa mấy vạn người này phải sắp xếp thế nào đây?
“Hồi phủ!”
“Dạ, Vương gia!” Cảnh An vui vẻ đáp.
………….
Thủy Băng Tuyền nhìn bóng dáng Trữ Thiên Hợp tiến vào, mày liễu khẽ nhíu, hắn thoạt nhìn tựa người say rượu! Ngoài trời nắng không gắt lắm, thế nhưng làn da trắng đến mức trong suốt của hắn lại có chút đỏ ửng lên, hẳn là do phơi nắng quá nhiều, thật khiến nàng không biết phải nói sao, hắn dương như từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ngay đến da dẻ cũng mềm mại không gì sánh được!
“Thủy Hoằng Văn tham kiến Vương gia!” Thủy Hoằng Văn vội vã đứng dậy hướng Trữ Thiên Hợp hành lễ.
Trữ Thiên Hợp lúc này mới chú ý tới người đứng bên cạnh Thủy Băng Tuyền, ánh mắt lại tập trung vào cái rương nhỏ hắn đeo trên vai, rương thuốc? Hắn biết y thuật? Nhìn kỹ hơn, Trữ Thiên Hợp khẽ rùng mình, chấn động!
“Đại ca của ta học y!” Thủy Băng Tuyền theo ánh mắt của Trữ Thiên Hợp nhìn lại, thấy hắn tập trung vào rương thuốc, liền nhàn nhạt giải thích. Chỉ là trong lòng có cảm giác quái dị, Trữ Thiên Hợp hẳn là chưa bao giờ gặp qua Thủy Hoằng Văn, theo lẽ thường mà nói, hắn trước tiên nên nhìn vào mặt Thủy Hoằng Văn mới đúng, đằng này hắn lại chằm chằm nhìn vào rương thuốc trên vai Thủy Hoằng Văn? Cho dù Trữ Thiên Hợp cũng biết y thuật, nhưng theo tính cách của hắn, hẳn phảu giữ một đôi mắt bình thản thản, lễ độ? Vì sao lại tỏ vẻ chấn động, khiếp sợ như vậy?
Trữ Thiên Hợp khẽ hạ mắt, hắn thật không ngờ lại có thể chạm mặt đệ tử chân truyền của Thần Y!
“Không cần đa lễ, mời ngồi!” Trữ thiên Hợp lấy lại tinh thần bước lên phía trước.
“Tạ ơn…” Thủy Hoằng Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Trữ Thiên Hợp thì thốt lên kinh hãi, tầm mắt lại hướng về phía bàn tay đặt trên ghế của hắn, trong khoảng khắc, sắc mặt liền biến đổi, không thể tin nổi, trong đầu nảy lên ý nghĩ khiến hắn chanh chóng chụp lấy bàn tay của Trữ Thiên Hợp, bắt mạch…
Trong đáy mắt Thủy Băng Tuyền hiện lên vẻ kinh ngạc! Nàng nhìn về phía Trữ Thiên Hợp đầy mơ hồ, sắc mặt của hắn vô cùng tự nhiên, còn đại ca nàng lại có biểu hiện như gặp quỷ vậy. Chuyện này… Nhưng bây giờ nàng biết mình không nên làm gì cả, đại ca tự nhiên sẽ giải thích hành động của mình!
Thủy Hoằng Văn ấn ngón tay vào mạch của Trữ Thiên Hợp, trong chớp mắt, thân thể dường như run rẩy, sắc mặt nghiêm trọng, mày kiếm nhăn thành một đường thẳng tắp, đáy mắt hiện ra tia kinh hãi.
Điều này… Điều này sao có thể? Kiểm tra mạch tượng, khẳng định kết quả suy đoán của mình, nhưng Thủy Hoằng Văn vẫn một mực lắc đầu không tin.
“Đại ca, có vấn đề gì sao?” Thủy Băng Tuyền nhìn thấy bộ dạng của Thủy Hoằng Văn, lòng cũng trỗi dậy nỗi bất an, vị đại ca này cho nàng cảm giác trầm ổn, bình tĩnh, nếu không phải là một chuyện cực kỳ đáng sợ, hắn cũng không lộ ra bộ dáng ngưng trọng đến nỗi hít thở không thông như vậy.
Trữ Thiên Hợp rút tay lại, than nhẹ một tiếng: “Đến tận hôm nay, ta mới tin rằng duyên phận trên đời thật là kỳ diệu, tất cả đều đã được an bài!”
Thủy Hoằng Văn còn chưa hoàn hồn, Thủy Băng Tuyền ánh mắt xoay chuyển qua lại giữa hai bọn họ, sau đó lại nói với người phía sau: “Các ngươi lui xuống hết đi! Không được sự cho phép của ta thì không được quấy rầy!” Trực giác nói cho nàng biết, nhất định là chuyện quan trọng. Cho nên nàng chỉ để lại Hương Hàn cùng Cảnh An, Hương Hàn là người của nàng, còn Cảnh An là người của Trữ Thiên Hợp, giữ lại hay không để cho hắn tự quyết định.
“Dạ!” Tất cả mọi người lui xuống.
Ánh mắt Trữ Thiên Hợp nhìn về phía Thủy Băng Tuyền, trong đôi mắt ấy lúc này đây chứa đầy sự phức tạp cùng những cảm xúc không nói rõ được khiến lòng nàng cũng trở nên căng thẳng! Cảm giác bất an quấn lấy nàng càng lúc càng sâu!
“Cảnh An, ngươi cũng lui xuống đi, bảo với lính gác, không cho bất cứ kẻ nào vào quấy rối!” Giọng điệu nhàn nhạt khiến Thủy Băng Tuyền cảm thấy run sợ, ngay đến Cảnh An hắn cũng cho xuống?
“Dạ!” Cảnh An bình tĩnh đi ra.
“Tiểu thư, đồ cưới đại thiếu gia đưa tới vẫn còn trên xe, nô tỳ đi phân phó cho mọi người mang vào phủ!” Hương Hàn phúc thân nói.
Thủy Băng Tuyền hài lòng, gật đầu với Hương Hàn: “Bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc tối!”
………..
Mọi người lui xuống hết, chỉ còn lại ba người, bầu không khí trong phòng càng lúc càng nặng nề căng thắng, Thủy Hoằng Văn thật lâu mới than nhẹ một tiếng, nhưng chỉ nói đúng ba chữ: “Đã trễ rồi!” Chấn động trong lòng vẫn chưa bình tĩnh trở lại, hắn không cách gì có thể tưởng tượng được nam nhân này đã trãi qua những tháng năm thế nào?
“Nói đi, ta muốn nghe sự thực!” Thủy Băng Tuyền nghe thấy giọng nói của Thủy Hoằng Văn, bàn tay cũng tự nhiên run lên, sắc mặt thâm trầm, con ngươi đen bắn ra tia sắc bén.
“Chu Thần Y từng nói, trên đời này, ngoại trừ Độc cốc chủ cùng ông ấy, người có khả năng vừa liếc qua đã có thể nhìn ra tình trạng của ta chỉ có đồ đệ của người! Thật không ngờ cũng có một ngày ta được gặp vị đồ đệ đó.” Nhưng hắn không ngờ lại gặp nhanh như vậy, nhanh khiến hắn bất ngờ, cũng khiến hắn phiền muộn! Có lẽ ông trời đã an bài tất cả rồi, dù hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.
Thủy Hoằng Văn trầm mặc thật lâu cũng không lên tiếng…
Không hiểu vì sao, khi nghe hai người nói, tâm tư đang bất an của Thủy Băng Tuyền cũng như lơ lửng giữa không trung…
“Trữ Thiên Hợp, ta muốn biết chính xác các ngươi đang nói cái gì!” Nàng trấn định nhìn đáy mắt phức tạp của Trữ Thiên Hợp. Là chuyện gì có thể khiến tâm tình hắn trở nên phiền muộn và phức tạp như vậy?
Trữ Thiên hợp nhìn Thủy Băng Tuyền thật sâu, rồi lại như không có chuyện gì, dời đi tầm mắt, giọng điệu bình thản nói: “Không có gì, ta vốn định qua một thời gian nữa dù ta không nói, nàng cũng sẽ phát hiện ra.” Nàng thông minh như vậy, liếc mắt là có thể nhìn thấu nhân tâm.
“Nói trọng điểm!” Thủy Băng Tuyền hạ giọng nói.
“Sinh mệnh ta nhiều lắm chỉ có thể kéo dài ba tháng nữa!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt mở lời, phảng phất như thể đang tán gẫu chuyện đêm nay ăn món gì vậy!
Nhưng mà bờ mi hơi run cùng ánh mắt hạ thấp đã nói lên tâm trạng của hắn lúc này, hắn không muốn ngẩng đầu lên nhìn nàng, bởi vì sợ nhìn thấy vẻ kinh sợ trong mắt nàng…
Đầu Thủy Băng Tuyền bỗng ong lên một tiến, hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn Trữ Thiên Hợp…
Thần sắc Thủy Hoằng Văn lại càng có vẻ ngưng trọng, bởi vì lời Trữ Thiên Hợp chính là sự thực, dù cho là ai cũng không có cách gì thay đổi được! Thì ra nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời sư phụ chính là Trữ Thiên Hợp, em rể hắn Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp!
Duyên số run rủi khiến hắn ngẫu nhiên kết giao cùng thần y Chu Thánh Thủ, cũng trở thành đệ tử duy nhất của vị thần y đã sớm quy ẩn giang hồ! Hắn theo sư phụ chỉ ngắn ngủi năm năm, nhưng y thuật hắn học được có thể khiến hắn trở thành danh y một đời. Sư phụ từng nói, với y thuật của hắn hiện nay, trên khắp thiên hạ này, cũng khó lòng tìm được địch thủ.
Sư phụ một đời truyền kỳ, cho tới nay không có ai mà người không thể cứu, chỉ có người có muốn cứu hay không! Ngoại trừ một người, hắn vẫn còn nhớ như in sắc mặt người khi nói những lời đó.
Lúc đó hắn hiếu kỳ, từng hỏi người, là loại bệnh gì khiến người không thể cứu? Lại trở thành tiếc nuối một đời của người?
Nhưng sư phụ không nói, chỉ cho hắn biết, nếu quả thật có một ngày hắn cùng người này có duyên phận, tự nhiên sẽ gặp được! Đến lúc đó hắn tự khắc sẽ hiểu!
Bây giờ hắn thực sự đã gặp được, cũng khiến hắn hiểu rõ lời sư phụ, nhưng hắn thà rằng không gặp, cũng không cần phải suy nghĩ tâm tình của người…
“…Là…Bệnh gì?” Thủy Băng Tuyền khó khăn mở miệng, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Đôi mắt chăm chú nhìn Trữ Thiên Hợp một khắc cũng không rời, trong đầu vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói của hắn. Ba tháng…Ba tháng… Ba tháng có thể làm gì?
“Độc đã xâm nhập vào kinh mạch toàn thân, lần phát độc nửa tháng trước đã tiến vào lục phủ ngũ tạng, cũng đang ngấm dần vào tim!” Năm năm theo sư phụ, hắn đã thấy qua sinh tử phân ly, đối với sống chết, hắn cũng trầm lặng không hề thấy khiếp sợ, nhưng mà nam nhân này khiến hắn thật sự chấn động!
“Độc…” Trong đầu Thủy Băng Tuyền đột nhiên hiện ra hình ảnh lần đầu tiên nàng gặp hắn, trên người hắn mang theo hương vị thuốc nhàn nhạt, trong đêm tân hôn gian phòng của hắn lại tràn ngập vị thuốc đông y, còn đêm sắc mặt hắn trắng bệch, hắn đột nhiên không thể cùng nàng chơi cờ, rồi ngày sau đó lạnh lùng hắt một gáo nước lạnh vào tâm nàng! Tim, sao lại có cảm giác đau đớn…
“Đúng, là Thiên Tuyệt Tán, độc dược do cốc chủ tiền nhiệm của Độc cốc chế ra, cũng là loại độc dược duy nhất không có thuốc giải, nó từng chút từng chút cắn xé sinh mệnh, người trúng độc chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân mình ngày càng hao mòn, từng bước tiến đến bờ tử vong! Độc tố trong người Vương gia ít nhất đã hơn mười năm! Mỗi lần hạ độc, lượng rất ít, ít đến nỗi không ai có thể phát giác ra được, cho đến lần độc phát đầu tiên, Vương gia độc phát lần đầu tiên hẳn là năm năm trước, Thiên Tuyệt Tán có ba lần độc phát, độc phát lần cuối cùng, thì sinh mệnh cũng chỉ còn 3 tháng lay lắt. Thế nhưng thời gian phát độc của Vương gia có thể kéo dài như thế, chắc là sư phụ ta đã tận hết sức lực, thảo nào người vẫn luôn canh cánh trong lòng.” Sư phụ một thân y thuật trác tuyệt, nhưng không có cách nào giải độc Thiên Tuyệt Tán!
“Mười năm…” Thủy Băng Tuyền khó khắn hô hấp, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng nàng lại không hề cảm thấy chút đau đớn, chỉ một mực tự nói với chính mình, nhất định phải bình tĩnh.
Thủy Hoằng Văn thở dài: “Mười năm nay, Vương gia đã phải trải qua những đau đớn mà không ai có thể tưởng tượng ra được, Thiên Tuyệt Tán chỉ có 3 lần độc phát, thế nhưng thân thể từng chút từng chút bị độc ăn món, loại dằn vặt khổ sở này không phải ai cũng có thể chịu được.” Sư phụ trong lúc vô tình hay cố ý, đã bảo hắn nghiên cứu một chút về Thiên Tuyệt Tán, thì ra là như vậy!
Tình đầu chớm nở
Edit: Boringrain
Thủy Băng Tuyền cảm giác như chính mình đang mắc nghẹn, không thể hít thở nổi, ngực đau nhức nói không ra lời…
Trữ Thiên Hợp sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như những lời nói về Thiên Tuyệt Tán kia không có quan hệ gì với hắn! Chỉ là lúc Thủy Hoằng Văn nói về những đau đớn tột cùng mà người đời không sao hiểu được, thì hàng mi dài của hắn cũng khẽ run lên, nhưng bởi vì hắn hạ mắt xuống, nên không ai thấy rõ trong đáy mắt hắn đang chứa đựng điều gì?
Thủy Hoằng Văn sắc mặt nghiêm trọng nhìn Thủy Băng Tuyền, thấy nàng đau xót thì lên tiếng nhắc nhở: “Tuyền nhi, muội phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Đại ca, thực sự không có thuốc giải sao?” Dù thốt ra lời nhưng ngay đến chính nàng cũng không thấy nổi một tia hy vọng, nàng hiểu rõ thế nào là độc đã vào tim, đừng nói đến y thuật thời nay, ngay đến y thuật tiên tiến ở hiện đại, một khi độc đã vào tim thì không có khả năng sống sót!
“Tuyền Nhi, coi như là thật sự có thuốc giải, thì cũng đã trễ rồi, huống chi ngay đến Độc cốc chủ, người đã chế ra Thiên Tuyệt Tán cũng không có khả năng phối ra giải dược.” Độc cốc bao nhiêu năm nay không hề hành tẩu trên giang hồ cũng vì Độc cốc cốc chủ tiền nhiệm từng có lời thề, ngày nào còn chưa tìm ra thuốc giải của Thiên Tuyệt Tán, ngày đó độc cốc vĩnh viễn không bước chân ra chốn giang hồ!
Thủy Băng Tuyền nhìn về phía Trữ Thiên Hợp, nhìn vẻ mặt bình thản của hắn, lúc này đây trong lòng nàng không phải là cảm giác buồn bã, mà là đau đớn, đau đớn tận sâu nơi đáy lòng! Hắn bình thản, hắn lạnh nhạt hay là hắn nỗ lực để có thể tự chủ bản thân, để hắn vô tâm sở dục, không nguyện không cầu? Mười năm? Vậy người hạ độc chính là người ở trong cung?
“Trữ Thiên Hợp, ngươi biết y thuật đúng không, ngươi có thể tự chữa cho bản thân mình.” Thủy Băng Tuyền tiến lên nắm lấy tay Trữ Thiên Hợp, dùng toàn lực mà nắm, ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
Trữ Thiên Hợp mỉm cười: “Vương phi, sao phải khổ như vậy? Cái gì đến sẽ đến, nên đi khắc phải đi, vốn đã được định sẵn.”
……………..
Chậm rãi buông bàn tay của Trữ Thiên Hợp ra, Thủy Băng Tuyền lui về sau hai bước, rồi xoay người đi ra ngoài, nàng cần được yên tĩnh!
Trữ Thiên Hợp trong đáy mắt chợt lóe lên một tia khổ sở, ngày này vốn không thể tránh được, không phải sao? Đến cuối cùng rồi nàng cũng sẽ biết! Thế nhưng nhìn bóng lưng nàng xoay đi, tâm hắn dương như cảm thấy đau nhức.
Thủy Hoằng Văn nhìn Thủy Băng Tuyền đi ra ngoài, phảng phất hắn thấy được bóng lưng thẳng tắp kia có chút run rẩy… Trong trí nhớ của hắn, dù vào ngày tang lễ của đại nương, Tuyền Nhi đều giấu tâm tình sau vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm…
Bây giờ cũng vậy, thu hồi bộ dạng kích động, tâm tình đau đớn, nàng xoay người bước đi! Lần đầu tiên hắn đối với muội muội chưa từng quan tâm này có cảm thấy yêu thương! Nhớ tới Ngọc Nhi từng nói: Đại ca, kỳ thực tam tỷ vô cùng cô đơn tịch mịch, cho nên mới hung hăng bạo ngược như vậy…
……………
Đêm đã khuya, Thủy Băng Tuyền lẳng lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Hương Hàn đứng một bên lo lắng nhìn nàng! Tử khi tiểu thư rời khỏi đại sảnh, người cứ ngồi mãi ở chỗ này, nhắm chặt hai mắt! Nhưng nàng có thể khẳng định tiểu thư không hề ngủ!
“Tiểu thư!” Hương Hàn lại đổi một chén trà nóng cho Thủy Băng Tuyền, đây đã là chén trà thứ 8 nhưng mà tiểu thư vẫn không hề nhúc nhích!
“Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút!”
“Dạ!” Nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, Hương Hàn khẽ gật đầu. Tuy nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như là chuyện mà tiểu thư khó tiếp nhận được.
Bên trong phòng giờ đây hoàn toàn an tĩnh, không một tiếng động! Chỉ còn nhịp hô hấp lặng lẽ của chính bản thân nàng, Thủy Băng Tuyền lẳng lặng cảm giác từng cơn đau co rút trong lồng ngực mình!
Bắt đầu từ khi nào? Hình ảnh nam nhân kia từ khi nào đã đong đầy nơi đáy mắt nàng, là bộ dáng hắn tươi cười tuyệt vọng? Là ánh mắt vô thần không sức sống? Là giọng nói nhàn nhạt thản nhiên hay là thần sắc ung dung bình tĩnh?
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, không mang theo một chút dục vọng, lại tựa như làn nước mát chảy vào lòng nàng!
Nam nhân, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có dung mạo như hoa như ngọc đều sẽ động lòng phàm.
Cho nên nàng đối với nam nhân là cực kỳ khinh thường, càng không nói đến hai chữ tin tưởng! Bởi vì khắp thiên hạ, nữ nhân xinh đẹp nhiều tựa sao trên trời, lại càng khiến cho nam nhân dễ dàng lay động.
Nàng không tin trên đời có nữ nhân không thể hấp dẫn được nam nhân! Đứng trước nữ nhân, thì một chút tự chủ của nam nhân cũng sẽ biến mất như chưa hề tồn tại, đừng nói chi đến lý trí?
Mẹ nàng từng nói, tình yêu, kỳ thực chỉ là một loại cảm giác, cảm giác khi nam nhân và nữ nhân được ở bên nhau, là cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Chỉ những người đã từng được tận hưởng, thưởng thức qua mới có thể gọi là một nữ nhân chân chính! Đây chính là tình yêu!
Lúc đầu nàng cũng cho là như thế, vì vậy nàng một mực theo đuổi thứ gọi là tình yêu! Nàng hiếu kỳ, có phải nàng cũng có thể thực sự yêu một người? Thế nhưng nàng vẫn chưa gặp được một ai cho nàng thứ cảm giác đó?
Vì vậy, trong lòng nàng, bắt đầu xuất hiện những quan điểm bất đồng với mẹ, nàng cho cảm giác khi nam nữ trên giường là tình yêu, bởi vì hiển nhiên đó là cảm giác trực tiếp nhất, rõ ràng nhất, dù cho nhân loại tiến hóa, khoác thêm cho mình cái vỏ văn minh, lễ giáo để ràng buộc nữ nhân!
Cho nên trên đời tồn tại những oán phụ! Cũng tồn tại ái tính! Là vì trong lòng họ, nam nhân có vị trí tối cao, nam nhân chính là ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ tự ràng buộc mình trong hai chữ tình ái!
Mẹ nói, tư tưởng của nàng là cực đoan, nhưng bà cũng không hề cố gắng thay đổi nàng, chỉ nhàn nhạt nói, bà có thể dạy cho nàng bất cứ thứ gì mà bà biết, ngoại trừ tình yêu, bà không cách nào dạy được, bởi vì đó là cảm giác, là hư vô, là thứ mà con người ta không thể nắm bắt được. Chỉ có thực sự trải qua, thực sự cảm nhận thì mới có thể hiểu được.
……………
Còn bây giờ thì sao? Nỗi đau đớn trong lồng ngực là gì đây? Mẹ ơi, đó có phải là tình yêu mà người nói không?
Thủy Băng Tuyền chậm rãi mở mắt, bàn tay nhỏ nhẹ xoa lên lồng ngực, chỗ trái tim, nàng đau quá, trái tim nàng thật sự rất đau…
Thư phòng
Đêm, càng về khuya lại càng mờ mịt, mang đến cảm giác nặng nề, nơi hành lang treo những ngọn đèn lồng, ánh sáng mờ ảo cũng có thể xua đi chút mịt mù đen tối!
Trữ Thiên Hợp đứng trước cửa sổ, lặng lẳng nhìn ra mảnh sáng yếu ớt chiếu lên bụi hoa ngoài hành lang! Một khoảng mông lung vô định…
Lòng vẫn không cách nào bình tâm, vì nàng…
Từ lâu rồi, hắn đã không còn cảm giác đau đớn! Thế nhưng lúc nói cho nàng biết sự thật, tâm tình của nàng, nỗi tuyệt vọng của nàng khiến hắn cảm thấy đau đớn mơ hồ, không phải nỗi đau như bị độc phát, nhưng cứ âm ỉ, day dứt trong lòng!
Ngắn ngủi nửa tháng, số ngày hắn ở bên nàng có thể đếm bằng đốt ngón tay, thế nhưng hắn dường như đã hiểu mọi thứ về nàng, nàng trí tuệ, nàng tài năng, năng tự do phóng khoáng, nàng trào phúng mỉa mai, thậm chí nàng mị hoặc tất cả đều rơi vào đáy mắt hắn!
Nàng không cần phải dựa vào bất cứ ai cũng có thể tự chăm sóc cho chính mình.
Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể làm được mọi chuyện, hơn nữa nhất định sẽ thành công, bởi vì nàng có năng lực này.
Nhưng mà cũng không phải là cố chấp ở bên hắn…
“Trữ Thiên Hợp…” Từ phía sau truyền đến một giọng nói khiến thân thể Trữ Thiên Họp bỗng cứng đờ! Hắn không dám quay đầu lại!
Thủy Băng Tuyền nhìn thân người cứng ngắc của nam nhân kia, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải muốn cùng ta thương lượng việc đào đập nước sao?”
Hắn chậm rãi xoay người, nàng mỉm cười đứng nơi thư án (bàn đọc sách), lẳng lặng nhìn hắn! Sau đó từ từ tiến tới chỗ hắn, trên tay còn cầm theo một quyển sổ gấp (loại sổ mà xếp lại thường thấy giống như giấy mời đám cưới á)
“Đây là kế hoạch của ta. Ngươi xem đi, nếu có ý kiến gì thì chúng ta cùng nhau thảo luận!” Nói rồi đưa cho hắn quyển kế hoạch trong tay.
Trữ Thiên Hợp chần chờ tiếp nhận, nhìn vẻ mặt của Thủy Băng Tuyền, hắn hạ mắt trầm mặc một hồi mới mở quyển sổ trong tay ra, tỉ mỉ đọc nội dung bên trong…
Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp đứng trước cửa sổ, áo bào đơn giản mặc trên người hắn lại trở thành vẻ thanh nhã không gì sánh được, sắc mặt tái nhợt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không hề có chút tạp chất! Ai biết được sinh mệnh hắn đã mong manh bên bờ vực thẳm rồi… Nghĩ tới việc nam nhân này sẽ hết! Thủy Băng Tuyền cố gắng kìm nén những tình cảm chợt ùa lên, rốt cuộc cũng không nén nỗi cơn quặn đau lo lắng, nàng chạy đến, vùi mặt trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt…
Quyển sổ trong tay Trữ Thiên Hợp bỗng chốc rơi xuống mặt đất, nhất thời hắn cảm thấy hàng vạn mũi dao khứa vào tim mình. hắn cuối cùng cũng làm nàng tổn thương! Lặng yên đứng một chỗ, để mặc nàng ôm hắn, muốn đẩy nàng ra nhưng đôi tay cứ nấn ná mãi giữa không trung…
“Đừng đẩy ta ra, để ta ôm ngươi một chút!” Giọng nói trầm thấp từ trong lòng truyền tới, cũng ngăn lại cánh tay muốn đẩy nàng của Trữ Thiên Hợp!
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy hắn, lúc này, nàng chỉ muốn tựa vào lòng hắn, lặng im nghe nhịp đập trái tim hắn! Nàng không muốn nghĩ đến bất cứ cái gì nữa!