Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 7

“Các ngươi nghe đây, không có sự cho phép của

ta, không cho bất kì kẻ nào bước vào phòng.” Trương Thanh Thanh nghiêm

khắc nhìn đám người hầu.

“Vâng, phu nhân.”

Đi vào phòng, bà cầm bút lên, khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dồn sự chú ý vào những nét chữ thanh tú…

“Phí công công, mời dùng trà.” Thủy Toa Lâm cố gắng kìm nén tức giận, giả vờ bình tĩnh tiếp đón Phí công công.

“Thủy lão gia khách khí rồi.” Phí công công gật gật đầu, vốn nghe đồn Đại phu nhân này tính tình dịu dàng thiện lương, lại yêu chiều cô con gái duy

nhất Tam tiểu thư. Chắc bây giờ trong lòng Đại phu nhân đang rất tức

giận, nhưng chuyện này Hoàng thất đã quyết định, đâu phải chỉ vì sự tức

giận của bà mà thay đổi? Hy vọng bà có thể hiểu được.

Một khắc (15′)… Hai khắc (30′)… Nửa canh giờ (60′)… Trương Thanh Thanh vẫn không thấy xuất hiện.

“Thủy lão gia, Đại phu nhân… ” Phí công công bắt đầu cảm thấy bất an, thời

gian Đại phu nhân này đi lấy ngọc bội cũng lâu lắm rồi?

Sắc mặt Thủy Toa Lâm rất khó coi, mắt khẽ liếc, bảo quản gia đi xem.

“Không hay rồi… Không hay rồi…” Quản gia sợ hãi hô lên.

Thủy Toa Lâm vội đứng dậy: “Hỗn láo, có chuyện gì lại hét lên như vậy?” Mọi

người thấy vậy cũng nhìn về phía quản gia đang chạy như điên đến phòng

khách.

“Lão gia… Đại phu nhân… Đại phu nhân bà…” Quản gia chạy đến, quỳ trên mặt đất khẩn trương nói.

“Đại phu nhân sao?” Thủy Toa Lâm vội vàng hỏi, không phải Đại phòng đã hủy khối ngọc bội kia chứ?

“Đại phu nhân thắt cổ tự tử.” Quản gia dập đầu nói to, cũng không dám nhìn về phía Thủy Toa Lâm.

“Cái gì?” Thủy Toa Lâm lùi về phía sau nửa bước, ngồi phịch lên ghế. Chuyện

này…. Hắn nhớ lại lời nói vừa rồi của Trương Thanh Thanh “Lão gia, ông

không xứng làm cha của Tuyền Nhi’’! Bà… Đây là hành động của người mẹ

sao?

Phí công công cũng kinh hãi, chuyện này… Trời ạ, mọi chuyện

càng trở nên rối rắm! Đại phu nhân tự vẫn, cho dù có thu hồi được ngọc

bội thì người trong thiên hạ sẽ nói gì?

Nhị phu nhân sắc mặt

trắng bệch, chẳng trách Trương Thanh Thanh dám làm vậy với bà, thì ra là chút phản kháng cuối cùng, nhưng chuyện này phải giải quyết như thế

nào? Vội nhìn Thủy Toa Lâm lo lắng hỏi: “Lão gia…”

“Thủy lão gia, chuyện này… tốt nhất để ta về cung bẩm báo với Hoàng thượng, để Hoàng

Thượng quyết định đã.” Hôm nay không nên lấy lại ngọc bội, bằng không

hắn sẽ bị gán tội danh dồn ép Đại phu nhân tới mức phải tự sát! Một gã

nô tài như hắn, sao chịu nổi tội này. Trương phủ sẽ không làm gì được

hoàng thất, nhưng muốn lấy tính mạng hắn thì rất đơn giản.

Thủy

Toa Tâm khiếp sợ đến nói không nên lời, sắc mặt cực kì khó coi nhìn Phí

công công lùi đi. Hắn không thể tưởng tượng được Trương Thanh Thanh sẽ

vì Tuyền Nhi mà làm chuyện điên cuồng như thế?

Vậy… Hắn phải giải quyết chuyện này như nào? Trương Thanh Thanh là Đại tiểu thư Trương

gia… Hắn phải ăn nói với Trương gia thế nào?

Hắn phải giải thích

ra sao với Ngũ đại thế gia? Phải tránh nhàn ngôn toái ngữ (chuyện tầm

phào, tin đồn) của thiên hạ như thế nào?

“Không hay rồi… Tiểu thư… Tiểu thư… Không tốt… ” Thính Lan vừa đẩy cửa phòng Thủy Băng Tuyền vừa nói lộn xộn, không rõ tiếng.

“Tiểu thư… Không… Không hay…”

Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày, nói: “Hít sâu một hơi.” Nhìn sắc mặt của Thính Lan, lại nhớ đến Trương Thanh Thanh vừa rồi… Này… Không thể nào? Trương Thanh Thanh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Thính Lan

nhìn Thủy Băng Tuyền bật khóc nức nở: “Tiểu thư, không hay rồi, phu

nhân… bà… ” Câu tiếp thep Thính Lan không dám nói ra.

“Nói!” Thủy Băng Tuyền quát lớn, đứng dậy. Xem ra đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn

“Phu nhân… Phu nhân đã tự vẫn.” Thính Lan dập đầu xuống đất nói, không dám nhìn sắc mặt của Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, cố giữ cho hơi nóng không bốc lên từ khóe mắt. Trương Thanh Thanh có thể vì Thủy Băng Tuyền mà làm đến nước này, cũng

khiến nàng nhìn bà với con mắt khác xưa.

Thính Lan quỳ trên mặt đất, thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh, liền cẩn thận ngẩng đầu lên.

“Tiểu thư?”

Thủy Băng Tuyền xoay người, đưa lưng về phía Thính Lan, cố gắng giữ bình

tĩnh. Có lẽ trong lòng nghĩ rằng Trương Thanh Thanh, Thủy Băng Tuyền bị

hủy hôn lần này, cả đời đã chấm dứt nên nhất thời nghĩ luẩn quẩn, muốn

làm gì đó cho Thủy Băng Tuyền hay ít ra cũng có thể đòi lại công bằng?

Trương Thanh Thanh cho rằng làm như vậy sẽ thay đổi được gì sao? Bà nhầm rồi!

Chẳng qua là tự làm tốn thương chính mình thôi. Làm vậy có đáng không?

Hoàn toàn không đáng! Bà đã sai rồi, cực kì sai rồi! Bà làm vậy không

những không đòi được công bằng cho Thủy Băng Tuyền mà chỉ nhận được chút thương hại! Vì cái không đáng ấy mà bà phải trả giá bằng chính sinh

mạng của mình!

Nàng thừa nhận, Trương Thanh Thanh là một người mẹ vĩ đại! Nhưng bà hoàn toàn có thể đổi cách giáo dục con khác, có thể

nói cho con gái bà rằng, cuộc sống đâu phải nhỏ bé như vậy, chỉ cần mình muốn, cuộc sống sẽ trở nên rực rỡ và phong phú hơn bất kì điều gì… Quên đi, bây giờ nói những lời đó cũng không còn tác dụng gì. Là do nàng yêu cầu Trương Thanh Thanh quá cao. Cuộc sống của Trương Thanh Thanh là ở

cổ đại nhưng nàng luôn so sánh bà với mẹ ruột mình. Hai con người, hai

thời đại, tư tưởng và quan niệm sống cũng khác nhau quá xa…

Thủy

Băng Tuyền mở mắt, đôi mắt kia đã trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, xoay

người ra khỏi phòng. Trương Thanh Thanh chắc chắn rất mong được gặp con

gái mình. Tuy nàng không phải con gái bà, nhưng thân thể này là do nàng

làm chủ. Nàng phải đi!

Nàng vốn định sau này sẽ cho Trương Thanh

Thanh biết thế nào là sự kiêu ngạo của nữ nhân với trời đất… Hàng lông

mày cong cong của Thủy Băng Tuyền nhíu chặt, bây giờ xảy ra chuyện này…

Là do nàng đã quên mất những lo lắng của Trương Thanh Thanh! Độc thiện

kỳ nhân (chỉ cầu cái tốt đẹp cho bản thân mình)! Nàng không muốn quan

tâm đến chuyện của Thủy Băng Tuyền. Đứng ở lập trường của nàng mà nói,

nàng không sai, chuyện gì đã không có hứng thú thì nhất định nàng sẽ

không làm. Dù sao nàng cũng không phải Thủy Băng Tuyền thật sự, trừ

thiện cảm đối với Trương Thanh Thanh, nàng không có nghĩa vụ phải gánh

vác tiếp mọi chuyện liên quan đến Thủy Băng Tuyền. Chỉ là nàng hơi hối

hận vì không nói rõ hơn với Trương Thanh Thanh về quan điểm của mình.

Đứng ở lập trường của Trương Thanh Thanh, hành động của bà cũng đâu có

sai, là một người mẹ, bà chỉ có thể làm vậy cho con mình! Người phụ nữ

thời phong kiến… thật đáng thương!

Nam uyển

“Ngươi nói gì?” Chén trà trong tay Tam phu nhân suýt đổ, nước trà tràn ra đầy tay

“Phu nhân…” Đám nha hoàn vội vàng lấy khăn lau cẩn thận. Khó trách Tam phu

nhân khiếp sợ như thế, trên dưới trong phủ có ai dám tin vào chuyện của

Đại phu nhân đâu! Không ngờ, Đại phu nhân dịu dàng là vậy mà không chịu

được việc Tam thiểu thư bị hủy hôn.

“Phu nhân, Đại phu nhân tự

vẫn, Phí công công cũng hồi cung. Hiện tại lão gia đang tự giam mình

trong phòng!” Một tên người hầu cúi người bẩm báo

Tam phu nhân cố gắng kìm chế, một khi Trương Thanh Thanh chết, được lợi nhất là Nhị

phòng, có điều… Khóe miệng bà ta lạnh lùng cười, phải để xem Nhị phòng

có bình yên vượt qua được chuyện Trương Thanh Thanh tự vẫn không đã…

“Ngươi để ý đến động tĩnh của Trương phủ cho ta.” Nếu Trương phủ ra mặt, không chắc Nhị phòng đã gặp thuận lợi

“Vâng.” Đám hạ nhân cung kính cúi đầu.

“Còn nữa, để ý mọi chuyện trong phủ, đặc biệt là chuyện của Nhị phu nhân.

Nếu hoàng cung cho người đến, lập tức bẩm báo với ta.” Bà thật muốn xem

xem thái độ của hoàng cung như thế nào? Không thể không đề phòng Nhị

phòng, còn Đại phòng bây giờ chỉ còn Thủy Băng Tuyền chẳng đáng nhắc

tới. Nghĩ tới đây, Tam phu nhân hạ tầm mắt: “Lục Nhi, ngươi đưa tin tới

Nghiêm phủ, nói, thiên kim của Trương phủ tự vẫn, mời lão gia hôm đó đến điếu tang” Đây là thời cơ tốt nhất của bà, bà không thể lại để cho Nhị

phòng ngồi chỗ tốt, người thừa kế Thủy gia, chỉ có thể là con bà.

“Vâng, phu nhân.”

Lại nâng chung trà lên, nhấm nháp một ngụm trà nóng, không ngờ Trương Thanh Thanh lại liều lĩnh như vậy, vì con có thể làm tất cả! Có lẽ…vì cốt

nhục của mình, không thể để con mình chịu thiệt thòi thua kém, người mẹ

nào cũng sẽ làm như vậy, kể cả bà…