Kinh thành sùng sục sôi trào, từ quan lớn quan nhỏ tới bách tính bình dân,
tất cả mọi người vì một đạo thánh chỉ của hoàng thượng mà ồn ào bàn tán. Khắp các phường trà đều đang tán gẫu về tin tức nóng nhất kinh thành:
Hôn ước của Tam tiểu thư Thủy phủ và Lục hoàng tử đương triều cuối cùng
cũng được giải trừ.
“Ngươi đã biết gì chưa?”
“Biết gì?”
“Tam tiểu thư Thủy gia bị hủy hôn.”
“À, chuyện này cả kinh thành không người nào không biết chứ! Chỉ sợ Tam
tiểu thư này không ngờ rằng mình cũng sẽ có ngày hôm nay đây?”
“Ha ha, Tam tiểu thư năm nay đã hai mươi tuổi, lại còn bị Lục hoàng tử từ hôn, sau này….”
“Ha ha… Vậy nên cho tới giờ nàng ta vẫn không dám ló mặt ra ngoài, có khi đang khóc chết đi sống lại cũng nên?”
…
Trong quán trà, mọi người bình luận sôi nổi, có những người mặt mày đầy hứng
thú, bàn tán hăng hái, có những người hơi hơi đồng tình, thương cảm…
Trong sương phòng của tửu lâu hoa lệ nhất kinh thành, năm nam tử ngồi quanh
chiếc bàn gỗ tròn. Hai người đang chơi cờ, hai người đang uống trà….
“Đúng rồi, quên không chúc mừng ngươi đã giải trừ hôn ước với Thủy Băng Tuyền như ý.” Ngón tay thon dài mân mê quân cờ đen trong tay, vẻ mặt có chút
trêu chọc nhưng vẫn điều khiển cờ đen bám sát quân trắng không tha. Hắn
là Giang Dĩ Bác – Giang thiếu gia đứng đầu Ngũ đại thế gia của kinh
thành.
“Ít nói lời vô nghĩa, việc này không đáng để nhắc tới, tốt nhất, ngươi nên đi tìm đường lui đi!” Nam tử ngồi đối diện làn da rám
nắng, khuôn mặt tuấn lãng, tinh anh sáng sủa, lại rất hấp dẫn, cuốn hút, trông hơi gầy, môi đỏ khẽ cong, hoàng bào làm bằng gấm khiến toàn thân
hắn toát ra loại khí chất sang trọng, cao quý! Đó chính là nhân vật
chính trong các câu chuyện được bàn tán khắp kinh thành – Lục hoàng tử
Trữ Thiên Kì.
“Thua.” Mắt lướt qua bàn cờ, Giang Dĩ Bác ném quân
cờ trên tay xuống bàn, nhếch miệng, vô tâm nói, tuy miệng nhận thua
nhưng nhìn chẳng giống như người thua cuộc chút nào.
“Ha ha, ta
thắng rồi, nào nào, mau đưa đây.” Một nam tử mặc áo gấm trắng cười tươi
rói, quạt trong tay mở rộng, chỉ chỉ vào hai người còn lại. Hắn là Ngũ
ca của Vân La Y, Vân Tại Viễn, xếp thứ hai trong Ngũ đại thế gia kinh
thành.
“Lục hoàng tử có chuyện vui, tinh thần sảng khoái, thắng
cũng không phải là chuyện lạ.” Một nam tử khác cũng mặc áo trắng đăm
chiêu nhìn bàn cờ, ném vài tờ ngân lượng lên trên quạt nói. Đó là Trương Quan Duệ của phủ Thừa tướng, cũng là biểu ca của Thủy Băng Tuyền.
Giữa màu trắng cao nhã, áo bào màu tím của nam tử ngồi giữa càng nổi bật,
hắn chỉ ngồi im lặng, mày kiếm khẽ nhíu cũng lấy ngân phiếu trong người
đặt lên quạt. Hắn là người kế vị của quốc họ hoàng gia, Trữ Hy quận
vương.
“Hôm nay bản thiếu gia mới là người thắng lớn nhất.” Cổ tay khẽ động, xấp ngân phiếu đã kẹp giữa hai ngón tay của Vân Tại Viễn.
Dọn lại bàn cờ, Giang Dĩ Bác liếc qua Trữ Hy, hạ mắt: “Sao Thủy Băng Ngọc lại được gả cho Bát hoàng tử?”
Trữ Thiên Kì khẽ giật mình, ánh mắt có chút áy náy nhìn Trữ Hy: “Ta vốn
định xin phụ hoàng ban nàng cho Thất đệ nhưng không ngờ Bát hoàng đệ lại tự mình minh tấu phụ hoàng muốn được cưới Tứ tiểu thư Thủy gia. Hy,
thật xin lỗi”
Trữ Hy lạnh nhạt liếc hai người một cái: “Việc này
không liên quan tới ta.” Hắn vốn không đồng ý cho tiểu muội trở thành
người của hoàng gia, như này cũng tốt, đã cắt đứt ý định của con bé!
“Đúng rồi, các ngươi có nhận ra điều gì không?” Vân Tại Viễn đột nhiên nói, sắc mặt hơi ngưng trọng.
“Cái gì?” Mọi người nhếch cao mày nhìn hắn.
“Thủy Băng Tuyền gần một tháng nay không xuất hiện.” Tính tình cô tiểu thư
Thủy Băng Tuyền này kiêu ngạo như thế, gặp chuyện như vậy bình thường đã quậy long trời lở đất rồi.
“Quả thật Tuyền Nhi không thấy xuất
hiện.” Trương Quan Duệ hơi hơi nhíu mày, Thủy Băng Tuyền là con gái duy
nhất của cô cô, và cũng là biểu muội duy nhất của hắn, theo lí mà nói,
hắn phải giúp Tuyền Nhi, chỉ là… Haizz! Tính tình của Tuyền Nhi đã bị cô cô yêu chiều đến hỏng. Chuyện hủy hôn này chắc cũng đả kích không nhỏ
tới hai người họ. Nhưng ít ra hắn cũng có thiện cảm với nàng mà với tính tình của Lục hoàng tử hắn cũng hiểu biết đôi chút, nếu không phải là
người con gái mà hắn muốn cưới, cho dù bị ép gả, đừng mong có một ngày
yên ổn. Đó cũng là lí do vì sao hắn chưa từng cầu xin Lục hoàng tử cho
Tuyền Nhi.
“Việc này đối với Tam tiểu thư, trong một thời gian
ngắn khó mà có thể chấp nhận được, chỉ là… ” Giang Dĩ Bác mỉm cười: “Chỉ là Thủy tiểu thư một tháng trời không bám riết lấy Thiên Kì là hơi lạ.”
Trương Quan Duệ hạ tầm mắt: “Vì thân thể cô ta không được khỏe nên Tuyền Nhi
phải chăm sóc.” Cha hắn cũng đã sớm cho người đi thăm hỏi nhưng kì lạ là hắn cũng không biết tin tức gì của Tuyền Nhi…
“Quan Duệ, ta biết nàng là biểu muội của ngươi, nhưng… ” Trữ Thiên Kì đang nói thì bị
Trương Quan Duệ chặn lời: “Lục hoàng tử không cần nói nhiều, việc này ta tự hiểu được.” Trương Quan Duệ cười khổ, chuyện này sớm hay muộn cũng
sẽ xảy ra, mong Tuyền Nhi có thể hiểu ra nhiều điều, từ bài học này mà
lớn lên.
“Nếu vậy, Thiên Kì, ngươi định đến nhà ta cầu hôn?” Vân Tại Viễn hỏi Trữ Thiên Kì.
“Ta định như vậy.” Trữ Thiên Kì gật gật đầu.
“La Y không giống như Thủy Băng Tuyền, mong ngươi hiểu được.” Vân Tại Viễn
thản nhiên nói nhưng trong đó còn có một tia cảnh cáo. Người được yêu
thương nhất trong Vân gia chính là La Y! Mà La Y làm hoàng phi của hắn
cũng không hề là trèo cao!
Giang Dĩ Bác cười: “Tại Viễn, ngươi
phải tin vào tấm lòng của Thiên Kì chứ. Hắn không có chút cảm tình nào
với Tam tiểu thư Thủy gia thì mới hủy hôn. Lệnh muội của ngươi là người
con gái mà hắn chọn, tất nhiên là hắn phải đối xử khác rồi.”
“Chuyện này tất nhiên ta biết, nếu không ta nhất định sẽ không đồng ý cho hắn
tiếp cận La Y.” Vân gia vốn cũng không muốn dây dưa cùng hoàng thất
nhưng nha đầu La Y kia thực sự rất thích Trữ Thiên Kì. Hắn không thể
không thành toàn cho tình yêu của muội muội, Thiên Kì là người thế nào
hắn cũng biết rõ, một khi đã cưới La Y, hắn cũng sẽ không bạc đãi nàng,
nhưng…. Muốn được Thiên Kì độc sủng, La Y còn phải cố gắng nhiều! Là nam nhân, hắn cũng hiểu rất ít khi có chuyện nam nhân chỉ dành tình yêu duy nhất cho một người, tam thê tứ thiếp sớm hay muộn cũng là chuyện thường tình.
Chuyện nam nhân cả đời chỉ yêu một nữ nhân là không thể.
Thủy phủ ——
Thủy Băng Tuyền ở trong phòng cùng Trương Thanh Thanh. Mấy ngày nay, trừ mối lo lắng dồn nén trong lòng, thân thể bà cũng đã tốt hơn nhiều.
Trương Thanh Thanh nhìn Thủy Băng Tuyền ngồi đối diện, nỗi tuyệt vọng như bị
khoét sâu thêm trong tim. Sau này Tuyền Nhi phải làm sau? Quý phi lại
không chịu gặp bà. Tuyền Nhi là báu vật mà bà phải dành cả mạng sống để
bảo vệ. Chuyện hủy hôn lần này cực kì nghiêm trọng, huống hồ, nàng đã
hai mươi tuổi, quá tuổi xuất giá. Bây giờ còn bị Lục hoàng tử hủy hôn,
sau này nàng phải lập gia đình như nào? Chẳng lẽ nàng phải chịu nhìn vào sắc mặt của người khác mà sống sao? Nghĩ vậy, nỗi đau đớn lại âm thầm
trào lên trong lòng bà.
Bà tự muốn gả cho Thủy Toa Lâm, sau này
lại không thể có khả năng làm mẹ, nên với việc Thủy Toa Lâm nạp thiếp bà cũng không dám oán hận nửa lời. Giây phút bà nghe đại phu nói mình có
thai, niềm vui ấy, cả đời này bà không thể quên! Mang thai chín tháng
mười ngày, cảm nhận cũng cử động nhỏ trong bụng, bà mới thực sự tin,
mình đã trở thành mẹ. Với Thủy Toa Lâm, bà cũng chẳng ôm hy vọng gì nên
mọi tình yêu thương bà đều dành cho giọt máu đào này. Nhưng cuối cùng,
là bà đã hại cả đời Tuyền Nhi…… Là do bà vô dụng!
Bây giờ bà phải làm gì cho Tuyền Nhi đây….