“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Hương Hàn mang bát cháo nấm tuyết* đi vào, thấy Thủy Băng Tuyền đang ngồi trước bàn.
Thủy Băng Tuyền không trả lời câu hỏi của Hương Hàn, chỉ tỉ mỉ vẽ tranh.
Hương Hàn đặt bát lên mặt bàn, bước tới bên cạnh Thủy Băng Tuyền, thấy bức tranh của tiểu thư thì hơi ngạc nhiên!
“Hương Hàn, chúng ta ra ngoài thôi.” Ha ha, nàng đã nghĩ ra các kiếm tiền rồi.
“Vâng.” Hương Hàn lại nhìn bức tranh kia một lần nữa: “Tiểu thư, đây là người
vẽ?” Bức tranh rất kì lạ, nếu nàng không nhầm thì kia chắc là y phục!
Nhưng…
“Em nhìn không hiểu?” Thủy Băng Tuyền cẩn thận hoàn thành
những chi tiết cuối cùng, những y phục này đều là do nàng tự thiết kế,
trong mắt ánh lên vẻ hài lòng, đây mới là y phục hợp với Thủy Băng
Tuyền! Vân y phường không thể cho nàng thứ nàng muốn, vậy sao không tự
mình thiết kế chứ?
“Không… Không phải… Nhưng…” Hương Hàn không biết phải miêu tả như thế nào, lần đầu tiên nàng thấy bức tranh như tiểu thư vẽ.
“Nhưng gì?”
“Nhưng cảm thấy rất lạ.” Cách tiểu thư vẽ tranh rất đặc biệt, ít nhất là nàng chưa từng nhìn thấy!
“Biết thế, vậy trên đó vẽ gì?”
“Y phục?”
“Vậy là được, để người ta nhận trên mặt bức tranh có cái gì là được rồi.”
Nàng vẽ không xấu, chỉ là bút lông thực sự rất khó dùng.
“Vâng.”
Nhìn Thủy Băng Tuyền cuộn bức tranh lên, Hương Hàn vội lấy vải buộc lại.
“Tiểu thư, kia là cháo phòng bếp làm riêng cho người, người nếm thử một chút đi.”
“Đi, lên phố đã.” Thủy Băng Tuyền chẳng thèm nhìn bát cháo, bước ra khỏi phòng.
…
Gió thổi nhẹ nhàng, mặt trời rực rỡ, trời xanh trong không một gợn mây,
thời tiết rất đẹp khiến cho lòng người cũng vui vẻ, phấn chấn, Thủy Băng Tuyền kéo mành kiệu lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng thầm khen
mãi…
“Tiểu thư, phía trước là đường lớn, tiểu thư muốn dừng kiệu ở đâu?” Giọng nói của Hương Hàn vọng qua tấm mành mỏng.
“Vậy dừng ở đây đi.”
“Vâng.” Bốn gã phu kiệu dừng bước, Hương Hàn bước lên đỡ Thủy Băng Tuyền xuống kiệu.
Thủy Băng Tuyền nhìn phía trước một chút, cất bước đi lên. Nàng vẫn chưa
toàn toàn quen thuộc với thói quen sống ở đây! Dù sao nàng đã sống ở
hiện đại suốt hai mươi mấy năm, mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ.
Bên bờ sông Thanh Lăng, liễu xanh rủ bóng, sông gần kinh thành nên có rất
nhiều thuyền bè qua lại. Trên một chiếc thuyền đẹp có vị công tử trông
cũng không đến nỗi nào và một cô nương xinh đẹp đang ngại ngùng e lệ bên cạnh
Thủy Băng Tuyền lại ngẩng đầu nhìn thời tiết ngày hôm nay,
khó trách, trời đẹp như vậy, những người ngồi nhà nhàn rỗi đến mốc meo
còn đi tìm vui một phen nữa là những cặp uyên ương phong tình?
Giữ sông có một con thuyền hoa* lớn, vô cùng tinh xảo, đầu mũi thuyền có
một nam tử mặc y phục đen, tóc cài ngọc trâm. Gió thổi phần phật tung
bay mái tóc đen, phong thái ấy tựa như thần tiên lạc xuống phàm trần.
Ngũ quan anh tuấn khôi ngô, y phục đen tuyền không những không che đi
khí chất của hắn mà còn tô thêm vẻ khoan thai sang trọng. Đôi mắt rung
động lòng người sáng rực khiến cho người ta muốn chìm vào trong đó. Tay
áo dài, phất phơ trong gió như một bức họa đẹp. Khí chất xuất trần làm
cho nam thanh nữ tú dọc dòng sông đều nhìn đến ngơ ngẩn. Sau lưng hắn có một người đang cung kính cúi hầu.
(*Thuyền hoa: Thuyền được trang trí lộng lẫy)
Vân Tại Viễn ngồi trong khoang thuyền, trên môi còn có nụ cười đùa giỡn,
ngón tay thon dài phe phẩy chiếc quạt giấy, đôi mắt ẩn chứa suy nghĩ sâu xa nào đó, liếc nhìn La Y một cái rồi chuyển sang người đang đứng trên
đầu mũi thuyền: “Dĩ Bác, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi ra ngoài vậy?
Mấy lần mời người đều bị từ chối cả.”
Nam tử đứng đầu mũi thuyền
hơi ngoái đầu lại, nhìn lướt qua ánh mắt sáng rực của Vân Tại Viễn: “Vân thiếu gia nhớ Giang mỗ như vậy sao?”
“Ha ha, Dĩ Bác, vài ngày
không gặp, thực sự rất nhớ đấy!” Vân Tại Viễn hạ mắt, nửa thật nửa giả
nói. Từ sau hôm xảy ra chuyện ở Thủy phủ, hắn chưa từng gặp lại Giang Dĩ Bác, chuyện của La Y hắn cũng thấy sốt ruột nhưng cũng biết việc này
không phải vội vã lắm. Vốn muốn hỏi ý kiến của Dĩ Bác, không ngờ, người
này lại liên tục từ chối lời mời của hắn. Tưởng rằng hôm nay lại bị từ
chối, không ngờ bỗng nhiên Dĩ Bác lại xuất hiện.
Giang Dĩ Bác mỉm cười không nói, ánh mắt quay lại với dòng sông, tất nhiên hắn hiểu Vân
Tại Viễn vội vã tìm hắn có chuyện gì, sở dĩ hắn từ chối không gặp cũng
có dụng ý riêng…
Vân Tại Viễn ngồi trong khoang thuyền, bên cạnh
là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh nhã, làn da trắng hồng,
đôi mắt như nước sáng rực mà trong suốt, nét đẹp mềm mại, thanh nhã.
Nàng chính là Vân La Y.
“Giang đại ca, hiếm khi thấy ca ca muội
nhớ huynh như vậy, huynh cũng đừng đứng ngoài đó nữa, vào đây ngồi đi.”
Vân La Y dịu dàng nói.
“La Y đã lên tiếng, chẳng lẽ Giang mỗ lại không nghe theo?” Giang Dĩ Bác mỉm cười, khom lưng đi vào trong khoang thuyền.
“Ha ha, là nể mặt La Y hả.” Vân Tại Viễn cười to.
“Giang đại ca, mời.” Cánh tay nhỏ nhắn của Vân La Y đưa một chém rượu cho Dĩ Bác vừa ngồi xuống.
Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhận ly rượu, ngửa cổ uống cạn: “La Y thật lòng muốn gả cho Lục hoàng tử?”
Vân La Y hơi ngẩn ra, má hồng lên: “Giang đại ca thấy không hợp?”
Vân Tại Viễn thấy Giang Dĩ Bác vào thẳng nội dung chính như vậy cũng ngồi
ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh nhìn Giang Dĩ Bác: “Dĩ Bác, chúng ta quen
nhau từ nhỏ, giao tình của hai nhà cũng không tệ, ngươi cũng thấy La Y
lớn lên, việc này ngươi có ý kiến gì không?”
Giang Dĩ Bác tự rót tự uống, nâng chén: “Tại Viễn, về việc này, tự ngươi biết rõ nhất, sao cần ta nói ra nữa chứ?”
Vân Tại Viễn nghe xong những lời này thì khẽ hạ mắt, trầm ngâm một lúc lâu, trên khuôn mặt tuấn tú còn có sự lo lắng kì lạ: “Chính vì ta hiểu rõ
nên mới muốn biết ý kiến của ngươi.” Sao hắn lại không biết ý tứ của Dĩ
Bác, Trữ Thiên Kỳ tất nhiên là không tệ, coi như là cũng có năng lực,
tham vọng, nhưng đây không phải chuyện làm ăn mà là hạnh phúc cả đời của La Y, vậy nên hắn không thể lựa chọn!
“Ca ca.” Vân La Y khó hiểu nhìn vẻ mặt của Vân Tại Viễn, trong lòng hơi băn khoăn, ý của Giang đại ca và ca ca là gì? Không đồng ý với hôn sự của nàng và Thiên Kỳ sao?
Thở dài một cái, Vân Tại Viễn nhìn ra ngoài khoang thuyền: “La Y, muội thật lòng muốn gả cho Lục hoàng tử?” Tuy câu trả lời đã sớm biết rõ nhưng
hắn vẫn muốn hỏi lại lần nữa, gả vào hoàng thất không phải là chuyện
hay! Hẳn nàng cũng rõ?
Đôi mắt Vân La Y mở to, sau đó cúi cúi đầu, nhất thời cả khoang thuyền chìm vào trong yên lặng!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Vân La Y mới từ từ lên tiếng: “Muội mãi mãi không quên được lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, lần đầu tiên
huynh ấy chậm rãi nở cười với muội, ca ca, muội hiểu, với địa vị của Vân gia chúng ta, không cần gả vào hoàng thất muội cũng có thể tìm được
hạnh phúc. Trước khi gặp huynh ấy, La Y chưa từng bao giờ có suy nghĩ
muốn gả vào hoàng thất cả, nhưng… bây giờ La Y muốn trở thành thê tử của huynh ấy, cho dù… cho dù huynh ấy không hề yêu muội như huynh ấy vẫn
thể hiện! Chỉ cần muội cố gắng, muội sẽ cho huynh ấy thấy những gì tốt
đẹp nhất của muội.”
“La Y, đây là lựa chọn của muội?” Giang Dĩ Bác bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
“Vâng, Giang đại ca, La Y sẽ không hối hận.” Chỉ cần trở thành thê tử của hắn
nàng đã thỏa mãn rồi, nàng chỉ muốn được gả cho hắn.
Vân Tại Viễn nhìn Vân La Y chăm chú, nhưng miệng lại nói với Giang Dĩ Bác: “Ta chỉ
có thể tác thành cho nguyện vọng của La Y.” Vậy cũng có nghĩa là Vân gia sẽ ủng hộ Trữ Thiên Kỳ.
Giang Dĩ bác thầm than, trên môi có nụ
cười nhạt: “Nếu đã quyết định như vậy, ta cũng không nói nhiều, nào,
uống rượu đi.” Một chiêu này của Trữ Thiên Kỳ thực sự không tệ, dễ dàng
có được hậu thuẫn của Vân gia.