Manh Phi Đãi Gả

Quyển 1 - Chương 13

Thủy Băng Tuyền nhàn nhã bước đi trên đường lớn, phớt lờ ánh mắt của đám người vừa nhận ra thân phận của nàng…

“Đó là Thủy Tam tiểu thư?”

“Đúng là Thủy Tam tiểu thư rồi.”

“Thật đáng thương…..”

“Không biết còn có ai đến Thủy phủ cầu hôn nàng ta không?”

…..

“Tiểu thư…..” Tiểu Song bước theo Thủy Băng Tuyền, nghe thấy tiếng bàn luận sau lưng, hơi bối rối.

Vốn mắt Thủy Băng Tuyền đang đảo tứ phía, bỗng dừng ở một chỗ, gương mặt khẽ nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập hứng thú!

Đó là một tòa nhà hai tầng, kiến trúc cổ, nóc cao lợp ngói, bốn góc kết

dây đỏ dài rực rỡ, cách trang trí rất có không khí ngày lễ! Đối diện với nàng có một đôi mắt lạ, vốn định trốn tránh nhưng bình tĩnh lại rồi

nhìn thẳng vào mắt nàng.

Ngẩng đầu nhìn ba chữ: Ỷ Lệ lâu, nàng

lại đánh giá nơi này thêm chút nữa. Nếu không nhầm, đây chắc là một

thanh lâu rồi! Đôi mắt nàng vừa thấy là từ cửa sổ phía tây. Chủ nhân của ánh mắt này thực sự khiến nàng cao hứng!

Nghĩ một lát, Thủy Băng Tuyền bước vào vào trong Ỷ Lệ các…

Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đi vào thanh lâu, Tiểu Song phía sau sợ đến ngây người.

Đây… Đây là thanh lâu, tiểu thư vào thanh lâu để làm gì? Liếc mắt nhìn bốn

phía xung quanh, Tiểu Song nhận ra, đám người vốn đang bình luận sôi nổi cũng ngây ngốc nhìn theo…

Lúc này trong Ỷ Lệ lâu rất khoáng đạt, rộng rãi nhưng lạnh lẽo, nơi đây ban ngày trống vắng chẳng có gì nhưng

bắt đầu từ chạng vạng, một đêm náo nhiệt mới bắt đầu. Một người ăn mặc

xuềnh xoàng đang tựa vào bàn ngủ chảy cả nước miếng. Thủy Băng Tuyền lấy chân khẽ đá đá vào bàn chân hắn.

“Khách… Thủy… Thủy tiểu thư?”

Tên người hầu bị đánh thức, vội đứng dậy đón khách, ai ngờ, vị khách

trước mặt lại là Thủy Tam tiểu thư! Chuyện này… Không phải nàng ta bị

Lục hoàng hủy hôn sao? Nàng ta đến Ỷ Lệ lâu làm gì?

“Gọi bà chủ

của ngươi ra đây.” Nên dùng từ gì để miêu tả ánh mắt mà vừa rồi nàng

thấy? Bất đắc dĩ lại không cam lòng? Hoài nghi lại mỉa mai? Ồ, nàng rất

thích! Đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng xuất hiện trong đây.

“Vâng… Vâng… Tiểu thư chờ một chút.” Từ khi Thủy Tam tiểu thư và Lục hoàng tử

hủy hôn, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện sao? Thủ đoạn của nàng

Tam tiểu thư này, hắn đã từng được nếm qua! Nửa năm trước, Lục hoàng tử

đến Ỷ Lệ lâu, khi đó, hầu hạ Lục hoàng tử là Yên Chi cô nương dẫn đầu

kim bảng. Vậy mà ngày hôm sau, Thủy tiểu thư đến làm loạn trước cửa, tát Yên Chi cô nương không dưới mười lần…

Rất nhanh, từ trên lầu,

một thiếu phụ trang điểm lộng lẫy bước xuống. Nàng ta tầm khoảng ba mươi tuổi, trông cũng không đến nỗi nào nhưng trang phục trông rất lòe loẹt, đuôi lông mày ẩn ẩn ý xuân khiến cho ánh mắt thêm phần ủy mị. Nàng ta

uốn éo như rắn, từ từ bước xuống. Đây chính là tú bà Ỷ Hồng của Ỷ Lệ

lâu.

“Ôi chà, ai muốn gặp ta vậy? Thì ra là Thủy Tam tiểu thư,

không biết Tam tiểu thư lần này đến đây là có chuyện gì vậy?” Khi đôi

mắt long lanh vô tình lướt qua Thủy Băng Tuyền, Ỷ Hồng thực sự sửng sốt, lập tức thay đổi sắc mặt. Nàng đang nghĩ đến một vài người bỗng nhận ra nụ cười như có như không của Thủy Băng Tuyền.

“Gọi người trong

căn phòng thứ ba, tầng hai xuống đây cho ta xem mặt.” Thủy Băng Tuyền

cũng không nói lời vô nghĩa, ngắm thẳng vào chủ đề.

Phòng thứ ba, tầng hai? Đó không phải là phòng của Hương Hàn sao? Thủy Tam tiểu thư muốn gặp Hương Hàn làm gì?

Ỷ Hồng thu hồi vẻ thờ ơ, cẩn thận hỏi: “Không biết Tam tiểu thư……”

“Yên tâm, ta không ăn thịt của nàng, mà có ăn đi nữa cũng không vào, cứ bảo

nàng ta xuống dưới là được.” Đôi mắt phượng của Thủy Băng Tuyền thản

nhiên nhìn Ỷ Hồng, đôi mắt sáng rực rỡ lại vô cùng cuốn hút khiến cho Ỷ

Hồng lăn lộn trong chốn phong trần hai mươi năm nay cũng phải giật mình.

Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người tựa vào bàn, nhẹ nhàng vắt chéo hai chân thon dài, một tay đặt trên mặt bàn chống má, hàng mi lay

động khẽ mở khiến cho Ỷ Hồng cũng phải động lòng trước đôi mắt quyến rũ, phong tình.

Ống tay áo trắng tinh trượt xuống khuỷu tay, lộ ra

làn da mềm mịn trắng như ngọc. Y phục trắng khiến cho nàng như tỏa ra

ánh hào quang thanh khiết như băng như tuyết, lông mày cong cong tựa

vầng trăng non, bên dưới cái mũi nhỏ là đôi môi mềm mại đến mê người…

Ỷ Hồng hoàn toàn bị thu hút, giữa chốn phong trần này, nàng đã gặp vô số

người, nhưng không nữ tử nào có được vẻ thanh thoát như gió, từng hành

động, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ phong tình cuốn hút như vậy. Thậm chí mỗi lần đưa tay, nâng chân cũng có vẻ thanh nhã, xinh đẹp khiến người ta

không thể rời mắt…

Nàng dám khẳng định trên đời này bất kì nam

nhân nào cũng không thể kháng cự lại được nữ nhân xinh đẹp như nắng mai

này! Nhưng… những cử chỉ tao nhã khiến cho nam tử cả thiên hạ điên cuồng này lại là của Thủy Băng Tuyền! Chuyện này… rốt cuộc đã có chuyện gì

xảy ra?

“Làm sao vậy? Thực sự sợ ta ăn mất người của ngươi?” Đôi

mắt hé hé mở xoáy thẳng vào người Ỷ Hồng, khẽ nheo lại, đủ châm biếm để

cho Ỷ Hồng phải xấu hổ!

“Không… Không…” Ỷ Hồng vội vàng gọi người hầu cũng đang ngây người sửng sốt: “Còn không mau đi mời Hương Hàn

xuống gặp Tam tiểu thư.”

“Vâng…” Tên người hầu khó khăn lắm mới

lấy lại được tinh thần, tim đập như chạy, hôm nay mới phát hiện ra Thủy

Tam tiểu thư đúng là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp.

Ỷ Hồng tự

mình châm một ly trà, cung kính mang đến: “Tam tiểu thư, mời uống trà!”

Trong lòng cũng không kém phần kinh ngạc, nếu trong Ỷ Lệ lâu có giai

nhân như vậy e rằng sẽ chấn động nam tử trong thiên hạ mất! Chỉ là… Thật đáng tiếc, Thủy Tam tiểu thư này cũng đâu phải tầm thường! Không phải

là người nàng có thể tùy tiện đụng vào.

“Ma ma.” Đi xuống dưới

lầu là một nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi, trang phục màu tím, da

trắng như tuyết, đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm như hồ nước! Nhưng nhìn

kĩ sẽ thấy trong đó có cả chút bình tĩnh xen lẫn mỉa mai.

“Tam

tiểu thư, đây là Hương Hàn, là người mới của Ỷ Lệ lâu.” Ỷ Hồng không

hiểu tại sao nàng Tam tiểu thư này lại muốn gặp Hương Hàn.

Thủy

Băng Tuyền hơi hơi ngồi thẳng dậy, liếc mắt quan sát nữ tử tên Hương

Hàn. Nàng là một mỹ nữ, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là

ánh sáng lay động trong đôi mắt kia thu hút nàng: “Hương Hàn là tên thật hay tên ở đây?”

“Tam tiểu thư, đây là tên thật của nàng, từ khi

bị bán vào, nàng đã tên như vậy. Ta thấy cái tên này cũng không tệ nên

không đổi lại.” Người trả lời vẫn là Ỷ Hồng, Hương Hàn im lặng, bình

tĩnh đứng bến cạnh.

“Được, ta muốn mua ngươi, ngươi có đồng ý bán cho ta không?” Được rồi. Đây sẽ là thị nữ thân cận của nàng!

“Cái gì?” Ỷ Hồng kinh ngạc kêu lên, ngay cả đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của Hương Hàn cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc!

Thủy Băng Tuyền đứng lên, đi đến trước mặt Hương Hàn, lấy tay nâng lên khuôn mặt nàng lên, để nàng đối diện với mình: “Ngươi có đồng ý không? Sau

này đi theo ta.”

Thân thể Hương Hàn hơi rung động, không ngờ Thủy Tam tiểu thư này lại muốn mua nàng. Vừa rồi nàng đứng bên cửa sổ trên

lầu nhìn ra bên ngoài, chợt nhớ đến chuyện xưa mới để lộ tâm tư. Ai ngờ

bị người ta bắt gặp, tuy nàng định trốn tránh nhưng thấy ý tứ trong ánh

mắt đó, không hiểu sang nàng lại có can đảm đối mặ với người ta…

“Ngươi đồng ý không?” Đây là lần thứ ba nàng hỏi, nếu nàng ta vẫn không trả lời thì nàng đành buông tha cho nàng ta thôi.

Hương Hàn ngước mắt đối diện Thủy Băng Tuyền, thấy ánh mắt kia hơi thất vọng

thì thốt lên: “Ta đồng ý!” Nàng có cảm giác gì đó không nói nên lời,

nhưng cũng thoáng yên lòng! Có lẽ đi theo nàng ta, nàng mới có thể hoàn

toàn thoát khỏi những gì đã chìm trong dĩ vãng!