“Lục hoàng tử quả quyết như vậy có phải là chưa từng nghĩ tới chuyện phải
cưới Băng Tuyền về nhà không? Nếu vậy tại sao phải đợi đến tận bây giờ
mới hủy hôn? Nam tử hán, đại trượng phu, có chuyện nên làm, nhưng cũng
có chuyện không được làm! Chỉ cần có quyết tâm sẽ lập tức hành sự, vừa
nhanh lại vừa gọn – đó cũng là một Lục hoàng tử khiến người người tôn
trọng. Vậy mà chuyện chịu trách nhiệm với Tuyền Nhi, Hoàng tử lại dùng
hết lời này đến lời khác biện hộ, hết cách này đến cách khác làm chậm
trễ hôn sự cùng với ta. Cho tới tận bây giờ, khi người ta đã hai mươi
tuổi, hoàng gia mới yêu cầu hủy hôn! Những gì người thiệt chỉ là một hôn ước nhỏ? Nhưng còn lời hứa giữa mẹ ta và Quý phi nương nương thì sao!
Mẹ ta yếu đuối, vốn không hiểu được chuyện này mà phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, cũng khiến cho Quý phi nương nương không còn mặt mũi nào để gặp mẹ ta. Lục hoàng tử đâu phải chỉ là một người bình thường, Lục
hoàng tử là người đại diện cho hoàng gia. Mà hoàng gia nếu cũng chỉ bội
bạc như vậy chẳng phải sẽ phụ lòng thiên hạ, phụ lòng nhân dân sao? Sau
này, muôn dân sao có thể tin tưởng Lục hoàng tử được nữa?” Một lời nói
mà khiến cho thế cục thay đổi, quan viên, thương nhân quyền quý ở đây
cũng như bị đánh đòn phủ đầu, hoảng sợ suy nghĩ… Lục hoàng tử với hôn
ước này cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng? Mà… ai dám không tin tưởng
hắn cơ chứ?
“Ngươi… ” Sắc mặt Trữ Thiên Kì hết xanh tái rồi lại đỏ bừng, trông rất đẹp mắt.
Hoàng Ánh Thu còn giật mình lùi lại vài bước. Không phải vì bà không còn mặt
mũi nào nhìn Trương Thanh Thanh, mà vì ý tứ trong lời nói của Thủy Băng
Tuyền… Thủy Băng Tuyền từ khi nào lại có thể lợi hại như vậy? Một câu
nói dường như đã hủy hoại cả tiền đồ của Hoàng Nhi trước mặt bá quan!
Không để ý tới những người bên trong phòng khách đang trợn mắt cứng lưỡi,
Thủy Băng Tuyền rút ra trong người miếng ngọc bội mà Trương Thanh Thanh
đã dùng cả tính mạng để đánh đổi, nâng tay đưa cho Trữ Thiên Kì: “Ngọc
bội ta đã tự mình trả lại, từ nay chúng ta không còn quan hệ gì.” Lạnh
lùng nhìn mọi người xung quanh, vốn nàng không muốn phiền phức, cũng
chẳng muốn tự đứng ra giải quyết những chuyện như này… nhưng không ngờ
hai mẹ con nhà này được đằng chân, lân đằng đầu. Chẳng lẽ ngoài dùng đạo thánh chỉ kia thì không còn cách nào khác? Hôn sự này dù hắn có đồng ý, nàng cũng nhất định phải tìm cách từ hôn.
Không phải hắn muốn
tranh ngôi vị hoàng đế sao? Vậy thì nàng sẽ tặng “lễ vật” cho hắn, chậc
chậc, người xưa thường để ý đến hình tượng của mình, hơn nữa Trữ Thiên
Kì còn trong hoàng gia, gánh trên lưng tội này… đúng là phải mang phiền
toái không nhỏ rồi! Muốn tranh ngôi vị hoàng đế sao?
Ngọc bội
này, hắn muốn thì lấy, mà không muốn cũng phải lấy. Tội danh kia cũng
không dám gỡ bỏ, nếu không sẽ trở thành người lật lọng, không có lập
trường. Trước mặt mọi người ở đây, căn bản là hắn không thể đổi ý.
Từ trước tới nay chính miệng hắn nói một hai là phải hủy hôn bằng được.
Nếu chỉ vì sợ gánh tội mà thay đổi chủ ý không nhận miếng ngọc bội kia,
như vậy… ha ha… Vậy là hắn không có duyên với ngôi hoàng đế rồi! Nếu
nhận miếng ngọc, đồng nghĩa với việc mang danh bội bạc, cũng khá nghiêm
trọng nhưng ít ra còn có thể cứu vớt được chút ít lòng tự cao…. Lần này
hắn thua chắc rồi! Coi như đây là nàng an ủi Trương Thanh Thanh ở nơi
chín suối đi! Nàng tự ra mặt giải quyết chuyện này, hắn không thể lấp
liếm đi được, vậy có thể làm được gì hơn?
Giang Dĩ Bác vốn nhàn
nhã tựa vào ghế, dần dần cũng ngồi thẳng dậy, mắt hạ thấp khiến người
khác không thấy được ánh sáng lấp lánh trong đó. Thật hay cho một Thủy
Băng Tuyền! Quả nhiên hắn đã nhìn nhầm! Chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc đầu hắn còn tưởng là ý của Quan Duệ. Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quan Duệ, hắn biết đây không phải do Trương Quan Duệ giật dây sau
lưng nàng. Vậy… là Thủy Băng Tuyền tự nói?
Cằm Vân Tại Viễn như sắp rơi xuống đất, đăm đăm nhìn. Đây là lời Thủy Băng Tuyền nói ra sao?
“Ấy, tai ta có nghe nhầm không?” Hắn còn trẻ, chắc sẽ không bị lãng tai sớm như vậy chứ?
Giang Dĩ Bác cũng không trả lời lại Vân Tại Viễn, chỉ ngước mắt, nhìn thẳng
vào hình dáng phía trước! Lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá một nữ
nhân.
Trữ Thiên Kì nhìn ngọc bội trước mắt, nhận thì không được
mà không nhận cũng chẳng xong! Thủy Băng Tuyền này không cần thánh chỉ
cũng khiến cho hắn rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy.
Thủy Băng
Tuyền khẽ nhếch miệng cười, kéo lấy tay Trữ Thiên Kì, đặt miếng ngọc bội vào trong những ngón tay thon dài, không quan tâm đến những ánh mắt
trợn tròn nhìn theo hành động của nàng, rồi quay người nhìn Trương Quan
Duệ: “Biểu ca, huynh đưa ông về trước đi!” Tốt, mọi chuyện đã xong xuôi, ngày mai, cuộc sống của chính nàng sẽ bắt đầu.
Trương Quan Duệ
phải nhìn Thủy Băng Tuyền bằng con mắt khác xưa! Một lúc mà có thể nói
ra những lời như thế, kể cả hắn cũng không làm được!
Trương lão gia cũng thâm trầm đánh giá Thủy Băng Tuyền, Thủy Băng Tuyền vẫn lạnh lùng coi những ánh mắt này có cũng như không.
Lão Trương gia đảo mắt nhìn thoáng qua Quý phi nương nương và Lục hoàng tử
sắc mặt xanh mét, đang đứng bất động ở kia, gương mặt già nua lại tươi
cười: “Nương nương, lão hủ này rút cuộc đã già rồi, không còn hiểu gì về thế sự nữa. Nếu hôn ước với Lục hoàng tử đã giải quyết như vậy thì lão
hủ cũng xin cáo từ.” Nói xong liền quay người rời đi, Trương Quan Duệ
nhìn lướt qua Thủy Băng Tuyền, rồi gật gật đầu với Trữ Thiên Kì, đỡ ông
rời khỏi phòng.
Đi đến cửa, ông dừng bước, lại xoay người: “Tuyền Nhi, đừng quên, con còn có ông ngoại, mẹ con không còn, ông ngoại sẽ
bảo vệ con.” Ông bỗng muốn biết, trải qua nhiều cuộc bể dâu như vậy,
Tuyền Nhi sẽ lột xác trở thành con người khác được không? Ông cũng chỉ
mong vậy…
Thủy Băng Tuyền nhướng mày, không trả lời, nàng sẽ
chứng minh cho bất kì ai thấy rằng, nàng, Thủy Băng Tuyền, sẽ sống tốt,
rất tốt!
“Xin cho Thủy Băng Tuyền cáo lui.” Thủy Băng Tuyền xoay
người bước khỏi phòng, y phục xoay tròn như bông hoa trong trắng thuần
khiết. Vẻ đẹp động lòng người hết lần này tới lần khác khiến người ta
không dám bước lại gần, dù mặc tang phục nàng vẫn mang vẻ thanh nhã, cao quý, lại vô cùng quyến rũ… Gương mặt lạnh lùng, vân đạm phong khinh
(云淡风轻 – Nhẹ nhàng, lạnh nhạt như mây như gió), lại giống như có tâm tình ẩn chứa. Mắt phượng dài lạnh lẽo, sóng mắt khẽ động như ẩn như hiện vẻ
phong tình quyến rũ, tiềm ẩni tư chất khiến người khác không thể rời tầm mắt!
Mọi người bên trong đại sảnh đều ngẩn ngơ nhìn nàng, trong
lòng đều xuất hiện ý nghĩ: Lục hoàng tử quả thật không xứng với giai
nhân như vậy!
Ánh mắt Giang Dĩ Bác nóng rực nhìn hình bóng lả
lướt lui đi, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm xuất hiện ý cười mơ
hồ, trong lòng thầm ghi nhớ ba chữ Thủy Băng Tuyền!
Vân Tại Viễn
nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong lòng ngàn lần nghi hoặc,
đây là Thủy Băng Tuyền? Bọn hắn có biết Thủy Băng Tuyền kia sao? Cuối
cùng mọi chuyện là như nào? Lại đảo mắt nhìn Trữ Thiên Kì rồi tiếp tục
trầm tư suy nghĩ
…
Hoàng Ánh Thu nhìn Thủy Băng Tuyền,
trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm không lành! Vì sao bà lại có cảm
giác như vậy? Bà đã từng gặp qua Thủy Băng Tuyền không dưới mười lần,
nhưng cũng không ngờ nàng lại có thể nói được những lời như vậy?
Huống hồ ai cũng nói Tuyền Nhi chỉ là một kẻ vô dụng, còn lấy ví dụ để chứng
minh mình không phải người đoạn chương thủ nghĩa (Tách nghĩa ra khỏi ngữ cảnh)? Vậy Tuyền Nhi bây giờ… là quỷ kế của Trương phủ? Hay đây mới
chính là bộ mặt thật của Thủy Băng Tuyền? Mặc kệ như thế nào, chuyện hôn sự của Hoàng Nhi đã được giải quyết. Tuy phải trả cái giá rất lớn nhưng cũng không phải là không có cách để bù đắp!
Bây giờ, không hiểu
tại sao, bà lại hy vọng mọi chuyện ngày hôm nay đều chỉ là quỷ kế của
Trương phủ chứ không phải Thủy Băng Tuyền… Nếu Thủy Băng Tuyền vẫn là
Thủy Băng Tuyền, sau này sẽ không có phiền toái gì! Nếu không phải… Âm
thầm nhìn thoáng qua con mình, nhìn vẻ giật mình ngỡ ngàng của con khi
đó, mày liễu đã chau lại thành một hàng… Bà thực sự hy vọng chuyện này
chỉ như vậy mà thôi!
Trữ Thiên Kì hạ mắt, nắm chặt ngọc bội trong tay, trong lòng hắn trào lên một loại cảm xúc phức tạp… Nhìn hôm nay
Thủy Băng Tuyền như vậy, hắn lại không thể dời tầm mắt khỏ nàng! Đây…
chẳng lẽ đây mới thực sự là nàng sao?