Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 57: Nói dối

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Lúc nhận điện thoại của Lưu Tuệ San, Chu Diên đang trong phòng làm việc của một người bạn mà than vãn một số chuyện, mới nói đến việc Uông tổng từ chối không cho hắn dẫn dắt người mới, liền nghe thấy Lưu Tuệ San ngữ khí có chút vội vàng gọi hắn về công ty một chuyến.

Nửa tháng trước, Chu Diên uyển chuyển hướng Lưu Tuệ San đề cập tới việc muốn nhờ cô ở bên Uông tổng làn công tác tư tưởng, tốt nhất phân hai người mới có tư chất cho hắn.

Lúc đó Lưu Tuệ San sau khi suy nghĩ liền đáp ứng.

Bất quá muốn thuyết phục Uông Trung Mưu không phải một chuyện dễ dàng, dù sao Đường Mạc Ninh làm lỡ mất vai chính của Cung Tường, Chu Diên làm người đại diện tự nhiên có một phần trách nhiệm, dù là Lưu Tuệ San ở bên cạnh Uông tổng có tiếng nói, không thể nói cái gì chính là cái đó.

Lưu Tuệ San đưa ra thời gian kỳ hạn là nửa tháng, bây giờ vừa vặn nửa tháng.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Diên trên mặt cơ hồ muốn cười nở hoa, hắn lập tức cùng bạn mình chào một tiếng, sau đó cầm lấy áo khoác mặc vào vội vàng rời khỏi.

Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại công ty, đi đến bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Chu Diên đầu tiên liền qua lớp thủy tinh nhìn thấy Lưu Tuệ San ngồi ở bên trong, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng tăng nhanh bước chân đi vào.

Đương nhiên trong phòng nghỉ ngơi còn có Tổ Kỳ và những người khác, chỉ là lúc này đã không vào được mắt Chu Diên.

"Tuệ tỷ." Chu Diên cao hứng hô một tiếng, thuận thế đặt mông ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lưu Tuệ San.

Lưu Tuệ San ở đây ngồi nửa tiếng, đã chờ đến rất thiếu kiên nhẫn, nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy cô ta cũng sẽ không vội vã xử lý chuyện này.

"Cậu đã đến rồi." Lưu Tuệ San liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức trực tiếp vào chủ đề mà nói rằng, "Tôi muốn hỏi cậu một chút, trước đây lúc cậu đem Tiểu Đặng tử đưa qua chỗ tôi, đã đề cập với cậu ta chuyện tiền lương chưa?"

Nghe vậy, Chu Diên hơi sững sờ.

Hắn dường như không nghĩ tới Lưu Tuệ San lại đột nhiên hỏi chuyện này, bất quá rất nhanh hắn không chút suy nghĩ mà đáp: " Lương Tiểu Đặng Tử vẫn luôn bảo trì ở trình độ nhất định, nếu như chị cảm thấy cậu ta làm tốt, tôi có thể cân nhắc cuối năm phát cho cậu ta tiền thuởng nhiều một chút."

Advertisement / Quảng cáo

Ngược lại là Tổ Kỳ bỏ tiền, thời điểm đó để Tiểu Đặng Tử tìm thời gian đi tìm Tổ Kỳ khóc lóc thảm thương là được, bàn tính trong đầu Chu Diên đánh bùm bùm vang lên. ( Chơi vậy ai chơi lại cha nội)

Lưu Tuệ San bấm điện thoại di động, thuận miệng hỏi: "Nếu đã nói như vậy, lương cùng tiền thưởng cuối năm của Tiểu Đặng Tử đều là cậu chi trả?"

"Đương nhiên là tôi, không thì còn có ai chịu chi ra số tiền kia?" Chu Diên buồn cười mở miệng, đồng thời lại cảm thấy có một chút không đúng, thật giống như Lưu Tuệ San đang cố ý để hắn nói ra lời nói này.

Không chờ Chu Diên ngẫm nghĩ, Lưu Tuệ San đã là kéo khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, giọng điệu lạnh lẽo mà nói: "Có đúng không? Nhưng mà hôm nay Tổ Kỳ lại đến đòi người."

Vừa dứt lời, Chu Diên liền tại dư quang bên trong nhìn thấy một thân ảnh ngồi trong góc đứng lên, cũng hướng về bọn họ bên này từ từ đi tới, hắn quay đầu định thần nhìn lại ——

Lại là Tổ Kỳ?!

Chu Diên trong nháy mắt ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn như bị lửa đốt mông mà đứng lên, nghiến răng nghiến lợi trừng Tổ Kỳ.

"Cậu đến đây làm gì?" Chu Diên từ trong kẽ răng bỏ ra một câu, hắn tiến lên muốn kéo cánh tay Tổ Kỳ, lại bị Tổ Kỳ nghiêng thân thể linh hoạt tránh ra.

"Không phải anh kêu tôi đến tìm Tuệ tỷ sao?" Tổ Kỳ hai tay vòng qua ngực, đứng ở bên cạnh Lưu Tuệ San, nhướn mày tự tiếu phi tiếu nhìn Chu Diên.

"Tôi là kêu cậu đến tìm người để thương lượng, không phải kêu cậu đến nói hưu nói vượn!" Chu Diên tức giận đến sắp nổ tung, hận không thể lập tức làm Tổ Kỳ biến mất khỏi mắt hắn và Lưu Tuệ San.

Mà lần này hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi, nguyên lai Lưu Tuệ San tìm hắn trở về cũng không phải là vì việc bên Uông tổng, mà là để cho hắn cùng Tổ Kỳ đối chất nhau.

Nghĩ tới đây, Chu Diên nhất thời mồ hôi như mưa rơi.

Tuy rằng hắn vẫn nói với ở ngoài là hắn bỏ tiền nuôi Tiểu Đặng Tử, nhưng thật ra tiền lương của Tiểu Đặng Tử đều là từ thẻ của Tổ Kỳ mà rút ra, cũng đã gần một năm Tổ Kỳ chưa từng nhấc lên chuyện này, tại sao ngày hôm nay bỗng nhiên nghĩ tới?

Tổ Kỳ tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Chu Diên, rất bình tĩnh mỉm cười nói: "Tiểu Đặng Tử vốn là trợ lý duy nhất của tôi, phụ trách việc vặt cùng công tác của tôi, cho nên một năm qua tôi đều chi trả tiền lương cùng tiền thưởng cho cậu ấy, hiện tại tôi sắp vào đoàn phim bên người không có một người, gọi điện thoại cho anh, anh lại kêu tôi tìm Tuệ tỷ đòi người vì vậy tôi đến, có cái gì không đúng sao?"

Chu Diên thoáng chốc run lên, hắn mẫn cảm từ trong lời nói của Tổ Kỳ chiết xuất đến một cái trọng điểm.

"Cậu muốn vào đoàn phim diễn xuất? Cậu diễn cái gì?"

"Cung Tường." Tổ Kỳ trả lời, nhìn sắc mặt Chu Diên lúc trắng lúc xanh, đủ mọi màu sắc thật vui mắt, nhất thời tâm tình cũng đặc biệt sung sướng, "Hình như anh còn chưa biết đi? Tôi được chọn diễn vai nam số hai."

"..." Chu Diên cả người đều cứng lại rồi.

Khoảng thời gian này hắn trước sau đắm chìm trong việc Đường Mạc Ninh làm mất vai chính, căn bản không đi để ý kết quả thử vai củaTổ Kỳ.

Bên trong nhận thức của Chu Diên, Tổ Kỳ chính là cái bình hoa từ đầu đến đuôi, nói không chắc Tổ Kỳ ngày đó bạo phát chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, đợi đến thi vòng hai sẽ lộ ra nguyên hình.

Nào có biết...

Tổ Kỳ dĩ nhiên lấy được nhân vật kia?!

Thời khắc này, tâm tình Chu Diên hoàn toàn có thể dùng khiếp sợ để hình dung, hắn không thể tin được mà nhìn Tổ Kỳ, dường như chưa từng gặp qua một Tổ Kỳ như vậy. Hối hận như thủy triều liên tiếp ập tới muốn đem hắn nhấn chìm.

Sớm biết Trần Mỹ Hinh cùng Thạch Hạo nhanh như vậy gục đài, hắn dù như thế nào đều sẽ không bỏ qua Tổ Kỳ ngược lại nâng một kẻ không đầu óc, không kỹ năng diễn xuất còn làm giá như Đường Mạc Ninh.

Nhưng là hắn nằm mơ đều sẽ không nghĩ tới, Tổ Kỳ lúc đó cơ hồ bị người hắc đến lầy lội sẽ có một ngày từ trong tuyệt địa mà phản kích...

Lưu Tuệ San quan sát biểu tình biến hóa của Chu Diên, cũng biết hơn nửa năm qua này Chu Diên luôn lừa dối cô ta, nhất thời giận dữ cười, châm chọc khiêu khích mà nói: " Lưu Tuệ San tôi cũng không phải thiếu khoản tiền kia, nếu sớm biết Tiểu Đặng Tử vẫn là trợ lý của Tổ Kỳ, tôi tình nguyện chờ lâu một trận cũng sẽ không đi cướp người của cậu ta, cậu làm như vậy là muốn gây xích mích giữa tôi và Tổ Kỳ đi?"

Chu Diên hoảng loạn vội vàng lắc đầu: "Không phải Tuệ tỷ, chị nghe tôi giải thích..."

"Việc đã đến nước này, không có gì giải thích." Lưu Tuệ San lời lẽ vô tình đánh gãy lời Chu Diên nói, "Tôi thực sự tin cậu, còn tưởng rằng Tiểu Đặng Tử thật là người của cậu, lần này tất cả mọi người đều biết Lưu Tuệ San tôi chiếm đoạt trợ lý của Tổ Kỳ hơn nửa năm, cậu cứ như vậy muốn làm cho mọi người cười nhạo tôi sao?"

Chu Diên không ngờ tới Lưu Tuệ San lại giận dữ như vậy, hắn bị tầm mắt lạnh lẽo của đối phương nhìn phát run, trong khoảnh khắc hết thảy hỗn loạn cảm xúc vừa nãy toàn bộ chuyển hóa thành sợ hãi cùng khiếp đảm.

"Tuệ tỷ, chị phải tin tưởng tôi, tôi là thật sự không nhớ rõ lương của Tiểu Đặng Tử vẫn là Tổ Kỳ chi trả..."

"Thôi đi Chu ca, anh liền bớt tranh cãi một tí." Có một nhân viên công tác nam nhìn không nổi nữa, đứng dậy nói rằng, "Tháng trước tôi còn nhìn thấy anh đi phòng tài vụ tìm Hứa quản lý bàn tiền thưởng cuối năm của Tiểu Đặng Tử, khi đó Hứa quản lý liền nói tiền thưởng cuối năm của Tiểu Đặng Tử cũng là trực tiếp từ thẻ ngân hàng của Tổ Kỳ mà trừ ra?"

Nghe thế lời nói, mặt Chu Diên xám như tro tàn, một bụng nguỵ biện toàn bộ kẹt ở bên trong yết hầu.

Hắn biết không quản hắn nói thế nào, đều sẽ không có ai tin.

Trong phòng nghỉ ngơi những người khác thấy thế dồn dập khe khẽ bàn luận lên, bọn họ không nghĩ tới hôm nay có thể ăn được một mẻ dưa như vây, càng không nghĩ tới Chu Diên lúc thường thoạt nhìn chính kinh ngay thẳng, cư nhiên tại lén lút làm ra việc thấp hèn như thế.

Lưu Tuệ San nhìn về phía Chu Diên trong ánh mắt tràn đầy xem thường cùng chán ghét, cô ta cầm điện thoại di động lên, dò hỏi tiền lương của Tiểu Đặng Tử, liền ở trước mặt tất cả mọi người đem tiền công hơn nửa năm qua này chuyển cho Tiểu Đặng Tử, cũng kêu cậu ta trả lại tiền lương lúc trước nhận ở chỗ Tổ Kỳ, còn lại chính là tiền thưởng của cậu ta.

"Sau này cậu trở về bên cạnh Tổ Kỳ, người đại diện của cậu ta đã không khác gì đồ trang trí cũng không thể ngay cả trợ lý cũng vô dụng." Lưu Tuệ San an ủi mà vỗ vỗ vai Tiểu Đặng Tử.

Tiểu Đặng Tử lấy điện thoại di động, cảm kích hai mắt đỏ chót: "Cảm tạ Tuệ tỷ."

Lưu Tuệ San gật đầu cười, vừa nhìn về phía Tổ Kỳ bên cạnh, thần sắc phức tạp mà thở dài, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi dùng người cần phải trước tiên điều tra một chút."

"Này không là chị sai, trách tôi không có năng lực." Tổ Kỳ nói.

Lưu Tuệ San mím môi, không có phản bác lời Tổ Kỳ,cô ta nhớ tới Tổ Kỳ xác thực không có kỹ năng diễn xuất gì, ngược lại là có một đống scandal, thỉnh thoảng xuất hiện ở hot search weibo, hắc đến tím bầm.

Nói thật, bất kể là trước đây hay hiện tại, Lưu Tuệ San đối với loại không cố gắng phát triển bản chức công tác trái lại vắt hết óc trèo cao như Tổ Kỳ không có hảo cảm, chỉ là ngày hôm nay Tổ Kỳ biểu hiện khiêm tốn lễ phép, làm cho cô ta hơi hơi có chút nhìn lại.

"Cố lên, nỗ lực đóng phim, còn lại tôi sẽ đi theo Uông tổng nói một tiếng." Lưu Tuệ San khích lệ nói.

Tổ Kỳ không biết Lưu Tuệ San sẽ nói với Uông Tổng cái gì, nhưng là không có hỏi, ngược lại dùng đầu ngón chân đoán đều biết chắc là đối với Chu Diên chắc chắn bất lợi.

Advertisement / Quảng cáo

Lưu Tuệ San đi rồi, hơn mười nhân viên công tác đang ở phòng nghỉ ngơi vây xem trò khôi hài cũng cùng rời khỏi, nhất thời căn phòng to lớn chỉ còn dư lại Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử và Chu Diên thần sắc từ từ dữ tợn.

"Tổ, Kỳ." Không còn người ngoài, Chu Diên không hề che giấu chút nào hung ác cùng lệ khí, hắn mạnh mẽ lặp lại tên Tổ Kỳ, thật giống đang muốn nhai nát Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ nhẹ như mây gió cười rộ lên: "Chu ca, có câu châm ngôn là trứng gà thì không thể đặt cùng trong một cái giỏ *, nếu năm trước anh không đem hết thảy hi vọng đều đặt ở trên người Đường Mạc Ninh, cũng sẽ không rơi đến tình trạng này đi?"

*Đây là một câu châm ngôn ý nói nếu để nhiều trứng trong một cái giỏ thì rủi ro rất lớn, lúc đổ sẽ vỡ hết trứng nhưng nếu chi ra nhiều giỏ sẽ còn bảo toàn được một số. Ý câu này chỉ Chu Diên không lưu lại đường lui cho mình một mực bỏ rơi Tổ Kỳ mà tập trung vào ĐMN nên một khi sa cơ không còn gì cứu vớt.

"Con mẹ nó cậu nói còn không thấy ngại, là cậu cố ý hại tôi đi?" Chu diên bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, hơn nữa nụ cười bình tĩnh của Tổ Kỳ làm hắn đau cả mắt, dưới sự kích động hắn vén lên ống tay áo muốn bắt đầu choảng nhau.

Nào ngờ nắm đấm vung đến một nửa, bị đột nhiên Tiểu Đặng Tử chặn ở chính giữa duỗi tay nắm chặt.Tiểu Đặng Tử chỉ cao có 1 mét bảy nhưng lại rất khỏe mạnh, khí lực lớn đến lạ kỳ như một tòa núi nhỏ đứng chắn ở trước mặt Chu Diên, tay bóp chặt nấm đấm của Chu Diên muốn vỡ nát và không thể tránh thoát.

Chu Diên đau sầm mặt, nhưng Tiểu Đặng Tử thì trên mặt vẫn mang theo nụ cười hàm hậu thành thật, đàng hoàng trịnh trọng đề nghị: "Chu ca, chúng ta ở trong công ty, có chuyện gì nói được rồi không nên động thủ."

"Là cậu động thủ có được hay không? Con mẹ nó cậu thả ra!" Chu Diên tức giận đến thiếu chút nữa bất tỉnh không nhịn được thấp giọng gầm hét lên.

Tiểu Đặng Tử lúc này mới ý thức được động tác của mình, vội vã buông tay ra, thấy Chu Diên giật tay ra, đau đến chảy nước mắt, không khỏi gãi đầu một cái, tỏ vẻ vô tội xin lỗi nói: "Xin lỗi Chu ca, tôi có phải là làm đau anh?"

"..."

Chu Diên phát hiện hắn và Tiểu Đặng Tử không có cách nào giao lưu, nói thêm gì nữa hắn thật sự liền bị tức chết, vì vậy mặt đầy lệ khí ngậm miệng, ánh mắt nham hiểm trừng trừng nhìn chằm chằm Tổ Kỳ một bên xem trò vui.

Tổ Kỳ xem thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Tiểu Đặng Tử cùng rời đi, từ đầu tới đuôi không thèm nhìn Chu Diên liếc mắt một cái.

Tiểu Đặng Tử trầm thấp đáp một tiếng, sau đó yên tĩnh không nói đi theo phía sau Tổ Kỳ, cúi đầu ủ rũ chôn đầu, thoạt nhìn không hăng hái lắm.

Đi ra cửa công ty, Tổ Kỳ mới phát hiện vẻ mặt của Tiểu Đặng Tử, không nhịn được cười rộ lên, cậu vỗ xuống vai Tiểu Đặng Tử nói: "Nếu cậu muốn đi theo Tuệ tỷ bên kia, tôi sẽ đi nói với Tuệ tỷ một tiếng."

Tiểu Đặng Tử nghe vậy bỗng nhiên cả kinh, lập tức đem cái đầu bụ bẫm lắc như trống bỏi, cậu ta vội vàng khoát tay: "Không không không, em không muốn đi... Không phải là Tuệ tỷ không tốt, nhưng nếu có thể em rất muốn quay về bên cạnh anh."

Tổ Kỳ nói: "Vậy bây giờ đã trở về, làm sao lại nhăn mặt như quả mướp đắng vậy?"

Tiểu Đặng Tử trầm mặc rất lâu, ngay lúc Tổ Kỳ cân nhắc đổi đề tài đã thấy Tiểu Đặng Tử đột nhiên mạnh mẽ khóc thút thít hai lần, đôi mắt cùng mũi đồng thời biến thành đỏ bừng, nước mắt không thể ức chế từ trong hốc mắt lăn ra.

"Xin lỗi Kỳ ca, thật sự rất có lỗi, em phản bội anh." Tiểu Đặng Tử rơi nước mắt, khóc lóc như một nhóc bự nặng 200 cân.

Tổ Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, tiến lên ôm lấy Tiểu Đặng Tử ở trên lưng cậu ta vỗ hai lần, dùng giọng nói mà bình thường hay dỗ Tiết Thiên Vạn an ủi nói rằng: "Được được, tôi còn chưa nói gì sao cậu lại khóc rồi? Xem ra tôi không mắng cậu vài câu thì có lỗi với nước mắt của cậu rồi."

Tiểu Đặng Tử từ Tổ Kỳ trong lồng ngực giãy dụa đi ra, đầu cơ hồ vùi vào trong cổ áo của mình, cậu ta dùng thanh âm mang theo nức nở tội nghiệp nói: "Kỳ ca, anh mắng em đi, là em có lỗi với anh."

Tổ Kỳ thở dài, hai tay đỡ lấy vai Tiểu Đặng Tử, nghiêm túc nói rằng: "Tiểu Đặng Tử, cậu không có làm sai bất cứ chuyện gì, thời đại này đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất khó, huống hồ cậu không thể không cần cơm ăn mà đứng về phía tôi, làm như vậy đối với tôi không có bất kỳ chỗ tốt nào, chỉ cần cậu không có bỏ đá xuống giếng, chính là trợ giúp lớn nhất đối với tôi."

Tiểu Đặng Tử ngẩng đầu nhìn về phía Tổ Kỳ, khóc chít chít hô: "Kỳ ca, anh thật sự là người tốt."

Tổ Kỳ: "... Tôi có thể không thu tấm phiếu người tốt này được không?"

Tiểu Đặng Tử nhịn không được, xì một tiếng nở nụ cười.

Thật vất vả dỗ dành xong nhóc bự Tiểu Đặng Tử, Tổ Kỳ liền đem số điện thoại của trợ lý đạo diễn và nhân viên đoàn phim giao toàn bộ cho cậu ta.

Đoàn kịch ngày mai là sẽ bấm máy, hai ngày nay tất cả mọi người đều lục tục chuẩn bị trong thành phố điện ảnh, Tổ Kỳ không có cách nào một mình xử lý tất cả mọi chuyện, bởi vậy Tiểu Đặng Tử cần thiết tăng ca thêm giờ để biết rõ công tác.

Sau khi giải quyết mọi chuyện, Tổ Kỳ đón xe trở về Tiết gia, trên đường cậu bất ngờ nhận được điện thoại của trợ lý bên Uông tổng, nói là năng lực nghiệp vụ của Chu Diên không được, hiện tại đã đem Tổ Kỳ an bài đến chỗ một người đại diện khác.

Tổ Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm, nhàn nhạt ồ một tiếng.

Trợ lý còn nói: "Đoạn Khải trong hôm nay sẽ liên lạc với cậu, mà công tác sau này cùng lịch trình của cậu tất cả đều do Đoạn Khải sắp xếp, trong lúc rèn luyện có vấn đề gì nói có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ báo cho Uông tổng."

"Được..." Tổ Kỳ lời còn chưa dứt, liền đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ngồi thẳng thân thể, sốt sắng mà hỏi, "Anh nói Đoạn Khải? Anh ta không phải đang là người đại diện bên Dự đại tập đoàn kia sao?"

Trợ lý nói: "Đoạn Khải cùng Dự đại tập đoàn hai tháng nữa sẽ hết hợp đồng, hiện tại đã cùng công ty chúng ta ký kết hợp đồng mới, cậu yên tâm đi."

Tổ Kỳ làm sao có khả năng yên tâm?

Bởi vì Đoạn Khải chính là người đại diện của nữ chính Dư Mỹ Đồng, cũng có giúp đỡ rất lớn trong sự nghiệp diễn xuất của Dư Mỹ Đồng, có thể nói là nam nữ chính có đầy đủ thần trợ công.

Nghe xong mấy câu này, Tổ Kỳ rốt cuộc bình tĩnh không nổi.

"Kia Dư Mỹ Đồng đâu?" Tổ Kỳ hỏi, "Đoạn Khải liền như vậy bỏ lại Dư Mỹ Đồng không quản?"

Vốn là trợ lý không nghĩ sẽ trả lời quá nhiều, lại nghĩ đến Tổ Kỳ cùng Dư Mỹ Đồng ở trên weibo biểu hiện ra quan hệ không tệ, hơn nữa đến ngày mai việc này cũng sẽ được công khai, vì vậy hồi đáp: "Dư Mỹ Đồng cũng đi theo."

Tổ Kỳ: "..."

Nói cách khác, sau đó cậu và Dư Mỹ Đồng chính là quan hệ đồng nghiệp.

Tỷ lệ bọn họ gặp mặt như ngồi chung cưỡi tên lửa.

Nội dung tiểu thuyết chuyển biến quá cấp tốc, Tổ Kỳ cảm giác buồng tim của mình có chút không chịu được, sắc mặt cậu trắng bệch mà che ngực, một hồi lâu mới từ trong khiếp sợ mà bình tĩnh lại.

Có lẽ đây chính là số mệnh...

Tổ Kỳ cảm nhận được tác giả có ác ý sâu sắc với nội dung cốt truyện.

Một bên khác.

Advertisement / Quảng cáo

Lưu Tuệ San bận hết một ngày làm việc, buổi tối lúc về đến nhà đã là mười giờ.

Cô ta nằm trên ghế sôpha, xoa mi tâm hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra lúc sáng, vẫn cảm thấy tức không nhịn nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta cầm điện thoại di động gọi cho Liễu Tĩnh.

Không bao lâu, Liễu Tĩnh liền nhận điện thoại.

Lưu Tuệ San tuôn một trận oán than với Liễu Tĩnh, đem Chu Diên từ đầu đến chân nói một lần.

Liễu Tĩnh cười kêu Lưu Tuệ San xin bớt giận, đừng vì sai lầm của người khác mà làm khó chính mình, tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn, ngược lại là hỏi: "Hậu bối mà cô nói là ai? Còn thật dũng cảm, còn có gan lớn đi gặp cô đòi người."

"Bà biết Tổ Kỳ không?" Lưu Tuệ San vừa nói một bên nâng chung trà lên, "Chính là cái người hồi trước cùng con trai lớn của Tiết thị -Tiết Giác kết hôn, thường hay lên hot search, huyên náo đến mọi người đều biết."

Lưu Tuệ San nghĩ thầm Liễu Tĩnh là biên tập một tạp chí, khẳng định đối động thái của vòng giải trí hiểu rõ, kết quả đối phương nghe xong lời của cô ta, đột nhiên không còn âm thanh.

"Liễu Tĩnh?" Lưu Tuệ San cười nói, "Không quen biết cũng không quan trọng, tác phẩm tiêu biểu của cậu ta không nhiều, e rằng không ở trong phạm vi sự chú ý của bà."

"Tuệ San..." Liễu Tĩnh hít sâu một cái, vân vân tự bình phục lại sau đó mới chầm chậm mở miệng, "Còn nhớ táo tây tôi đã nói với cô không? Táo tây đó chính là Tổ Kỳ cho tôi."

Đang uống nước Lưu Tuệ San động tác đột nhiên dừng lại, lập tức để ly xuống mà ho kịch liệt.

"Ôi mẹ tôi ơi?" Lưu Tuệ San khiếp sợ văng tục, "Bà nói cái người kia là Tổ Kỳ?! Sao không nói sớm!"

Vừa nghĩ tới ngày hôm nay cô ta sống sờ sờ bỏ lỡ cơ hội tốt tiếp cận Tổ Kỳ, Lưu Tuệ San hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể lập tức xuyên trở về ban ngày đem số điện thoại và phương thức liên lạc của Tổ Kỳ đều lưu lại, tốt nhất là cùng nhau nữa ăn cơm tối giao lưu tình cảm.

Nhưng mà đã chậm...

Lưu Tuệ San mặt lộ vẻ sầu bi, nâng tay sờ sờ nếp nhăn nơi khóe mắt, bỗng nhiên có loại cảm giác tuyệt vọng khi trời sập xuống.

Trong điện thoại Liễu Tĩnh cũng chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Nếu như tôi sớm biết cô và Tổ Kỳ gặp mặt, vậy dù thế nào tôi cũng sẽ dời hết công tác bám theo cô đến công ty."

Nói xong, hai người phụ nữ bi thương đồng thời thở dài.