Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
----------------------------------------------------
Từ khi Tổ Kỳ nhận vai diễn trong Cung Tường,lịch trình của cậu liền trở nên dày đặc, ngoại trừ các loại hoạt động quảng bá phim, còn có không ít quảng cáo cần chụp.
Chỉ có Tiểu Đặng Tử một mình sẽ đảm đương không xuể, hơn nữa Đoạn Khải còn phải lo liệu công việc bên phía Dư Mỹ Đồng, không thể đem toàn bộ tinh lực cùng thời gian đều đặt ở trên người Tổ Kỳ.
Nói đến cái này, Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới, cậu đã có một quãng thời gian rất dài không có nhìn thấy Dư Mỹ Đồng, thậm chí sắp quên sự tồn tại của cô nữ chính này.
Hơn nữa Dư Mỹ Đồng cùng Tiết Giác có vẻ như không có bất kỳ liên quan nào.
Tổ Kỳ nhớ lại nội dung tiểu thuyết một lần nữa, phát hiện cuộc sống sinh hoạt của cậu bây giờ so với nguyên chủ cách biệt chắc tám ngàn dặm...
Nếu như dựa theo đúng nội dung của cốt truyện, cậu bây giờ chắc đã bị Tiết Giác chỉnh đến sống dở chết dở, còn có vị nam chính chưa bao giờ thấy mặt kia, đã sớm yêu trúng Dư Mỹ Đồng mới đúng.
Trong lúc Tổ Kỳ nghĩ bậy nghĩ bạ, Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử đã từ trong mấy người trẻ tuổi chọn lựa ra hai trợ lý khắp mọi mặt đều tương đối thích hợp, một nam một nữ, bình quân tuổi tác hai mươi lăm tuổi.
Nữ tên là Tiểu Tú, chủ yếu phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Tổ Kỳ, nam gọi Đại Vĩ,cùng Tiểu Đặng Tử chia sẻ một phần ba lượng công việc.
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi chọn xong trợ lý mới, Đoạn Khải liền dặn dò Tiểu Đặng Tử dẫn hai người mới đi làm quen công ty một chút cùng chế độ quy định của công ty và xem lịch trình sắp tới, trong phòng làm việc chỉ còn dư lại Đoạn Khải cùng Tổ Kỳ.
Đoạn Khải ngồi dựa vào phía sau bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra điếu thuốc, ngậm trong miệng, lại không có vội vã châm lửa, mà là đem ánh mắt hướng về Tổ Kỳ: "Cậu và Vương tổng là xảy ra chuyện gì?"
Tổ Kỳ lần thứ hai đối mặt với vấn đề này, vừa không muốn nói vừa bất đắc dĩ: "Buổi sáng hôm đó Tiết Giác đưa tôi tới công ty, bị Vương tổng thấy được, tôi và Vương tổng cùng tiến vào thang máy, lại bị những người khác thấy được, liền truyền thành như vậy."
"Khó trách." Đoạn Khải gật gật đầu.
Tổ Kỳ hỏi: "Chẳng trách cái gì?"
"Lẽ nào cậu không cảm thấy gần đây cậu thu được tài nguyên tốt hơn rất nhiều sao? Đồng thời cậu tới công ty không tới hai năm, trừ phi một đêm bạo hồng, không thể an bài cho cậu tới ba trợ lý." Đoạn Khải nói, "Có thể là do Tiết Giác hướng Vương tổng chào hỏi."
Tổ Kỳ gãi gãi đầu, cảm kỳ quái: "Vương tổng cũng không phải là ngày thứ nhất biết tôi và Tiết Giác kết hôn chứ?"
"Chính là bởi vì ông ta đã sớm biết quan hệ của các người, mới cố ý chăm chút cậu như vậy." Đoạn Khải giọng mang đầy thâm ý mà nói.
Không cần Đoạn Khải giải thích, Tổ Kỳ liền trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Trước đây Tiết Giác đối xử nguyên chủ đúng là không thể xem là tốt, mặc dù hắn luôn đáp ứng đầy đủ vật chất cho nguyên chủ, nhưng thủy chung ở phương diện tình cảm thì luôn lạnh nhạt nguyên chủ, thậm chí đối với người ngoài sẽ không thừa nhận quan hệ giữa hắn và nguyên chủ.
Hơn nữa bọn phóng viên cùng cư dân mạng thêm mắm dặm muối, cùng với Tiết Giác không phủ nhận, cho nên nguyên chủ ở nhiều phương diện đều chịu đãi ngộ kém, còn có người vì có hảo cảm với Tiết Giác mà cố ý bắt nạt nguyên chủ.
Đương nhiên, Tiết Giác cũng không biết những chuyện đó.
Tổ Kỳ thở dài, cậu có chút đồng tình với nguyên chủ, lại cảm thấy nguyên chủ là tự làm tự chịu, nếu như nguyên chủ không có khiến Tiết Giác cùng hắn phát sinh quan hệ, sẽ không phát sinh nhiều sự việc phía sau như vậy.
Đoạn Khải thấy Tổ Kỳ thần sắc phức tạp không nói lời nào, còn tưởng rằng cậu đang phiền não lời nói bóng nói gió trong công ty, liền an ủi: "Những người kia nói cái gì không quan trọng, quan trọng là... Thàn tích sau này của cậu, phấn chấn lên, thừa dịp khoảng thời gian này Vương tổng bị ma quỷ ám ảnh."
Tổ Kỳ xì một tiếng bật cười.
Sau đó, cậu thu liễm nụ cười, xoa xoa tay nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể hỏi một anh một vấn đề rất riêng tư được không?"
Vốn là Đoạn Khải còn đang xem lịch trình, nghe vậy động tác của hắn dừng lại, nói: "Tôi và Cận Dục còn chưa có xác định quan hệ."
"..." Tổ Kỳ đột nhiên trầm mặc chốc lát, mở miệng, "Tôi..."
Đoạn Khải còn nói: "Giả như tôi và em ấy không thành, các người không cần cảm thấy lúng túng, coi như làm tôi và em ấy chưa bao giờ gặp nhau là được, ngược lại em ấy hiện tại cũng nói như vậy."
Trước đó trên gương mặt Đoạn Khải còn mang theo nụ cười nhẹ như mây gió, nói tới chỗ này, sắc mặt của hắn từ từ trở nên lạnh lẽo, ngay cả độ cong khóe miệng cũng tựa hồ cực kỳ miễn cưỡng.
"..."
Tổ Kỳ không có ý định dò hỏi việc tư của Đoạn Khải, nhưng Đoạn Khải đã chủ động nói ra như thế, cậu suy nghĩ một chút, vẫn là thuận theo Đoạn Khải hỏi x: "Tôi cảm thấy Cận tiên sinh rất yêu thích anh, có thể nói quyền chủ động ở trên tay anh, nếu như anh gật đầu, chút tình cảm này rất dễ dàng có thể thành."
Đoạn Khải cụp mắt, bưng chén nước lên nhấp một cái, chỉ cảm thấy chất lỏng chảy vào trong cổ họng đắng chát.
"Tôi đã đem quyền chủ động giao cho em ấy, em ấy không muốn đáp ứng, tôi cũng không có cách nào."
"A?" Tổ Kỳ có khó hiểu, theo bản năng hỏi, "Cận tiên sinh di tình biệt luyến?"[1]
[1] thay người yêu như thay áo, tình cảm thay đổi
Đoạn Khải nói: "Có lẽ là tôi chọc giận em ấy."
Tổ Kỳ càng không giải thích được, buổi tối ngày hôm ấy ở trong phòng rửa tay Tiết gia, cậu có thể cảm giác được Cận Dục đối với Đoạn Khải rất nhân nhượng, nếu không cũng sẽ không đồng ý để Đoạn Khải làm cái chuyện kia.
Advertisement / Quảng cáo
Bây giờ xem ra, Cận Dục hẳn là loại người có lòng tự trọng khá cao.
Dường như nhận ra được sự nghi ngờ của Tổ Kỳ, Đoạn Khải trên nét mặt hiện ra mấy phần lúng túng, hắn dùng quyền để trên môi ho khan hai tiếng, sau đó có chút khó khăn nói rằng: "Hồi trước tôi còn chưa xác định được tình cảm đối với em ấy, chạy đi quen người khác, bị em ấy tóm gọn."
Tổ Kỳ: "..."
A, tra nam.
Tổ Kỳ không nghĩ tới, Đoạn Khải trong tiểu thuyết bị miêu tả đến lạnh nhạt chính trực như vậy, lại làm ra loại chuyện tam quan bất chính đáng phỉ nhổ thế kia, hiện tại nhìn thấy chân nhân, mới phát hiện tác giả thật sự giản lược nhiều thứ mà không viết.
Nếu là đem đoạn này viết ra, không biết mấy đọc giả ngày ngày bình luận gào thét đòi gả cho Đoạn Khải sẽ nghĩ thế nào.
Tổ Kỳ mím mím môi, thực sự không biết nên an ủi Đoạn Khải ra sao, nín nửa ngày chỉ nói ra một câu cũng không có bất kỳ dụng tâm gì nói: "Mấy chuyện tình cảm này vẫn là thuận theo tự nhiên đi."
Đoạn Khải tự nhiên nhìn thấu sự xoắn xuýt của Tổ Kỳ, nghĩ thầm thực sự là làm khó cậu...
Trước khi đi, Tổ Kỳ vẫn là phiền phiền nhiễu nhiễu mà hỏi vấn đề cậu thắc mắc, vì không muốn Đoạn Khải hiểu lầm, cậu luôn giải thích chỉ là hỏi dùm một người bạn yêu thích Dư Mỹ Đồng.
Đoạn Khải lại không phải người ngu, khẳng định không tin lời giải thích của Tổ Kỳ.
Ngay lúc Tổ Kỳ cho là Đoạn Khải sẽ từ chối trả lời, Đoạn Khải cư nhiên lời ít mà ý nhiều mà đáp: "Mỹ Đồng không có bạn trai."
Tổ Kỳ ngẩn người, lập tức thuận thuận thế trèo cao: "Cũng không có đối tượng ám muội?"
Đoạn Khải tiếp tục đáp: "Cũng không có."
Tổ Kỳ còn nói: "Lốp xe dự phòng hay người mình thích gì đó đâu?"
"..." Đoạn Khải run rẩy khóe miệng hai lần, không thể nhịn được nữa mà rít gào nói, "Cậu đang điều tra hộ khẩu sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tôi có thể khẳng định là cô ấy không hề có thân cận với ai, ngoại trừ ba cô ấy."
Tổ Kỳ sờ sờ mũi, nhanh chân chạy ra khỏi văn phòng.
...
Buổi trưa, Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử và người mới cùng ăn cơm trưa, thuận tiện tìm hiểu lẫn nhau một chút, đến buổi chiều, Tổ Kỳ không có lịch trình, liền một mình đón xe đi ngoại thành tìm Đường Du Khoan.
Hai ngày nữa chính là ngày mấy ông chủ kia đến lấy hàng, cậu cần nhanh chóng đến xem tình huống vườn trái cây, nếu như nếu như không có công dụng như táo tây trong không gian, bọn họ vẫn là cần phải tiếp tục từ trong không gian vận chuyển ra.
Còn có nấm trước đó nhờ A Đào A Thụ hái vẫn luôn chất đống trong kho hàng, Tổ Kỳ đã kêu Tiểu Đặng Tử hỗ trợ tìm phòng quay chụp sản phẩm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau sẽ mở bán.
Cùng với anh đào và lê trồng trong không gian, đều kết quả nặng trĩu, cũng phải vận chuyển ra ngoài...
Tổ Kỳ ở trong đầu lược qua một lần công việc ở vườn trái cây,lúc lấy điện thoại di động ra, đúng dịp thấy Tiểu Đặng Tử gửi năm sáu tin về công việc tới.
Cậu một bên xem tin, chờ trả lời, không nhịn được vào internet tìm tên Dư Mỹ Đồng cùng Tiêu Húc ——Không có bất cứ kết quả gì, mặc dù bọn học cùng hoạt động trong giới giải trí, nhưng hai người hoàn toàn không dính dáng gì nhau, liên hệ duy nhất có lẽ là buổi tiệc từ thiện của Liễu Tĩnh từ nửa năm trước.
Tổ Kỳ không cam tâm mà lục soát một lần, vẫn tìm không ra chút dấu vết nào.
Xem ra Dư Mỹ Đồng cùng Tiêu Húc quả nhiên là hai đường thẳng song song không giao nhau.
Thời khắc này, Tổ Kỳ mới mạnh mẽ cảm nhận thấy, nội dung tiểu thuyết vì sự xuất hiện của cậu mà sinh ra biến hóa to lớn, bất kể là nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết hay hai vai phụ là cậu cùng Tiết Giác, đều đi theo quỹ đạo khác hoàn toàn.
Nhưng là...
Tiêu Húc.
Advertisement / Quảng cáo
Cái tên này thật sự rất quen tai.
Tổ Kỳ khẳng định mình từng ở nơi nào đó nghe qua cái tên này, nhưng mà vò nát đầu cũng không nhớ ra ở đâu.
Sau một tiếng rưỡi, Tổ Kỳ đi đến vườn trái cây, xuống xe liền nhìn thấy chừng mười chiếc tiểu xe chở hàng chặn ở trước cửa lớn vào vườn, hai người đàn ông trung niên tướng mạo quen quen đứng ở trước xe bắt chuyện.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần của Tổ Kỳ, hai người cùng nhau quay đầu lại, phát hiện người đến là Tổ Kỳ, thoáng chốc hai mắt lấp lánh tỏa ánh sáng.
"Ông chủ Tổ, đã lâu không gặp nha! Gần đây như thế nào rồi?"
"Nghe nói phim điện ảnh của cậu sắp chiếu, lúc đó tôi nhất định sẽ đem một nhà lớn nhỏ đi ủng hộ."
Hai người đàn ông một bên mặt tươi cười một bên chào đón mà hàn huyên, sau đó đem Tổ Kỳ vây vào giữa, mở miệng chính là nịnh nọt, đem Tổ Kỳ thổi phồng đến mức có thể lên trời xuống dất.
Tổ Kỳ một mặt mơ màng, kiên trì đợi đến khi bọn họ nói xong, mới nói: "Hai người tại sao lại đứng ở chỗ này? Chúng ta đi vào chung đi."
Hai người họ nghe nói vậy, đồng thời lộ ra biểu tình bị làm khó dễ,dưới ánh mắt nghi hoặc của Tổ Kỳ, một một người mới nói: "Ông chủ Đường còn ở bên trong nghỉ ngơi đi, chúng tôi gọi cho ông chủ Đường mấy cú điện thoại, đều không gọi được."
Nói xong, cái người kia còn nặng nề thở dài, biểu tình khó giải thích được có chút ai oán, đồng thời thỉnh thoảng nhìn về phía Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ vốn là bị phản ứng của bọn họ làm cho rối rắm, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe phía sau truyền đến một trận ầm ĩ, quay đầu chỉ thấy một đám người đứng ở cách đó không xa, trong đó mấy người tâm tình kích động, như là đang tranh luận cái gì đó.