- Tuy hắn tàn nhẫn với Đạo Quân, nhưng đối với Thế Giới cảnh, Tổ Thần Tổ Tiên lại rất nhân từ... Chỉ là ở Vạn Thần Phủ Vạn Trùng Sơn liền để lại một vạn bảo tàng, đi thôi, chúng ta vào đi.
- Ân.
Kỷ Ninh cũng cười.
Hô, hô.
Hai người đồng thời lao xuống dưới phương, bỗng nhiên đụng phải hư không vặn vẹo, sau đó hai người Kỷ Ninh liền hư không tiêu thất.
******
Kỷ Ninh cảm giác không gian biến ảo, về sau liền xuất hiện ở giữa không trung, bên cạnh là Phược Long Thế Giới Thần.
- Quá đẹp.
Kỷ Ninh nhìn trước mắt, một mắt nhìn đi, từng tòa Đại Sơn nguy nga xanh um tươi tốt, từng ngọn núi lẫn nhau kéo dài không ngớt, phảng phất như trường Long nằm đó.
- Vạn Thần Phủ Vạn Trùng Sơn.
Phược Long Thế Giới Thần nói khẽ.
- Ân.
Kỷ Ninh nhìn xa xa.
Vô số Đại Sơn, ở cuối cùng Đại Sơn, ẩn ẩn có sương mù vô tận, trong đó có phủ đệ nguy nga vô cùng chói mắt. Tòa phủ đệ này quá nguy nga rồi... Mặc dù cách Kỷ Ninh rất xa rất xa, nhưng Kỷ Ninh vẫn thấy thanh thanh sở sở.
- Cảm thấy...
Kỷ Ninh cảm thấy Tuyết Giám Đồ Quyển hoan hô, ẩn ẩn có cộng minh.
- Ở phía trước, dựa theo Thiên Nhất Đại ca cho tình báo, hẳn là ở trong một chỗ của Vụ Hải.
Kỷ Ninh nhìn sương mù vô tận.
Vạn Thần Phủ, tít mãi bên ngoài là Vạn Trùng Sơn! Không nhiều không ít, vừa vặn có một vạn ngọn núi!
Lại bên trong chút ít, là Vụ Hải rồi!
Hạch tâm, chính là Vạn Thần Phủ.
- Kỷ Ninh huynh đệ.
Phược Long Thế Giới Thần nói.
- Ta và ngươi trước ở khu vực Vạn Trùng Sơn xông xáo, về sau, ta sẽ một mình đi Vụ Hải. Ngươi cũng đừng đi, Vụ Hải đối với ngươi mà nói vẫn là quá nguy hiểm.
- Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
Mình đến, chủ yếu vì Tuyết Giám Đồ Quyển, Tuyết Giám Đồ Quyển ở trong Vụ Hải, đương nhiên phải đi vào! Bất quá Phược Long Thế Giới Thần cũng là muốn tốt cho mình, bởi vì dựa theo kinh nghiệm của vô số tu luyện giả, Tổ Thần Tổ Tiên ở khu vực Vạn Trùng Sơn tỷ lệ sinh tồn coi như cao, chỉ khi nào tiến vào Vụ Hải, cửu tử nhất sinh.
Mà Thế Giới cảnh tiến Vụ Hải, thì tỷ lệ sinh tồn còn rất cao.
- Đi.
Phược Long Thế Giới Thần nói.
Hô, hô.
Hai người phá không phi hành, trực tiếp bay về phía một ngọn núi gần nhất. Dựa theo kinh nghiệm, ở khu vực Vạn Trùng Sơn, ngoan ngoãn dựa vào hai cái đùi sẽ tương đối an toàn.
Rơi vào trên Đại Sơn, Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần liền đạp lên núi rừng tiến lên, chung quanh bọn họ nhộn nhạo lấy tầng tầng gợn sóng, dò xét bốn phía.
Bước qua từng ngọn núi lớn...
Tốc độ của bọn hắn cũng không nhanh, chú ý cẩn thận, đảo mắt đã qua hơn mười ngày, trên đường bọn hắn cũng gặp chút ít Tổ Thần Tổ Tiên, những Tổ Thần Tổ Tiên kia nhìn thấy đều sợ tới mức xa xa tránh né, mà Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần cũng không để ý đến.
- Kỷ Ninh, ngươi biết Vạn Trùng Sơn này, trong mỗi một ngọn núi đều mai táng một gã Thế Giới cảnh a.
Phược Long Thế Giới Thần nói.
- Ta biết rõ.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Truyền thuyết, sau khi Vạn Thần Đạo Quân hợp đạo thất bại, liền đi Hỗn Độn vô tận, chuyên môn đuổi giết một ít tu luyện giả đại tội nghiệt... Trong đó giết Thế Giới cảnh liền vượt qua một vạn! Ít nhất dưới mỗi ngọn núi này đều có một cỗ thi thể của tu luyện giả đại tội nghiệt.
- Ta đoán năm đó Vạn Thần Đạo Quân có khả năng muốn giết người có đại tội nghiệt, đến tích góp công đức, tìm kiếm một đường sinh cơ a.
Phược Long Thế Giới Thần cảm khái.
- Một khi hợp đạo thất bại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng tu luyện giả cường đại vẫn dùng các loại biện pháp tìm kiếm một đường sinh cơ, thế nhưng mà, cũng chỉ là uổng phí.
Hai người vừa đi vừa nói.
- Ân?
- Ân?
Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần đồng thời ngừng lại, bọn hắn ngẩng đầu nhìn xa xa, ở dưới cây cối che đậy, mơ hồ có thể chứng kiến một đại môn nửa mở, trên đại môn có chút ít Thần Văn cấm chế.
- Bảo tàng?
Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần nhìn nhau, đều lộ ra hiếu kỳ.
Vạn Trùng Sơn, mỗi một ngọn núi lớn, đều có một cỗ thi thể của tu luyện giả đại tội nghiệt! Đồng thời cũng chôn dấu một bảo tàng.
Một vạn ngọn núi, là một vạn bảo tàng, thế nhưng bảo tàng giấu vô cùng nghiêm mật, không phải dễ tìm như vậy. Mà ngọn núi lớn này lại có một đại môn, Thần Văn cấm chế trên đại môn còn huyền diệu hơn cấm chế của Đạo Chi Thần Binh bình thường, hiển nhiên là một bảo tàng bị phát hiện.
- Đi vào xem.
Phược Long Thế Giới Thần truyền âm nói.
- Phát hiện bảo tàng, không nhất định có thể mang đi! Nói không chừng bảo tàng còn ở bên trong.
- Ân, đi.
Kỷ Ninh cũng nhìn phiến đại môn kia.
Đại môn cao mười hai trượng, toàn thân màu đen, bên trên có Thần Văn ngân sắc phức tạp huyền diệu, tản ra ti ti chấn động.
Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần đang đứng ở trước cổng chính.
- Ta còn là lần đầu tiên đến Vạn Thần Phủ.
Phược Long Thế Giới Thần cảm thán nói.
- Chứng kiến cánh cửa này, ta biết ngay truyền thuyết về Vạn Thần Đạo Quân dĩ nhiên là thật! Một cánh cửa, liền huyền diệu như vậy. Cái này chỉ là một trong vạn ngọn núi mà thôi, trận pháp cấm chế của một cánh cửa cũng huyền diệu như này.
- Vào đi thôi.
Kỷ Ninh cười nói.
- Ân.
Phược Long Thế Giới Thần gật đầu.
Hai người sóng vai đi về một hành lang tĩnh mịch.
Ầm ầm...
Kỷ Ninh liếc nhìn đằng sau, đại môn vốn nửa mở đã lần nữa đóng cửa, điểm ấy ở trong dự liệu của Kỷ Ninh.
Dựa theo tin tức trước kia mua sắm ghi lại, một vạn ngọn núi, mỗi ngọn núi có một bảo tàng. Bảo tàng chi môn mở ra, nếu có người đi vào, bảo tàng chi môn sẽ tạm thời đóng cửa, phòng ngừa những tu luyện giả khác theo đuôi tiến vào! Như Kỷ Ninh cùng Phược Long Thế Giới Thần, nếu như không thể thành công mang bảo tàng đi, cửa sẽ mở ra, thả hai người Kỷ Ninh rời đi.
Nếu như hai người Kỷ Ninh thành công lấy được bảo tàng, như vậy toàn bộ không gian bảo tàng sẽ sụp đổ, sinh ra một thông đạo khác, có thể bình yên ly khai.
- Phía trước có ánh sáng.
Bộ pháp của Kỷ Ninh hơi nhanh một chút.
- Có lẽ không có sụp đổ.
Phược Long Thế Giới Thần cũng chờ mong.
Hai người rất nhanh đi tới cuối hành lang, trước mắt bọn hắn chính là một không gian rộng lớn, chừng hơn mười dặm, toàn bộ không gian có một tầng hào quang mịt mờ bao phủ.
- Không gian bảo tàng.
Phược Long Thế Giới Thần lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Cái không gian bảo tàng này còn không có sụp đổ, nói rõ bảo tàng còn ở bên trong.