Loại Nghiệt Ma này thì sao? Rất đơn giản, tài liệu bản thân pháp bảo rất rẻ, trải qua tội nghiệt vô tận thai nghén tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ, tựa như Tội Nghiệt Thần Binh đồng dạng trở nên mạnh mẽ.
Về phần Nghiệt Ma? Chỉ để ý thôn phệ tội nghiệt vô tận, sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ, cần phải làm là không ngừng tàn sát, sưu tập đầy đủ tội nghiệt.
- Hô.
Thu lá cờ vải, ánh mắt Kỷ Ninh rơi vào thi thể Hắc y nhân cùng với họa quyển.
- Thu.
Kỷ Ninh vung tay lên, thi thể Hắc y nhân, kiếm khí họa quyển đều được thu vào.
- Thạch Đầu, hảo hảo tìm kiếm, xem Tiên Phủ cung điện này còn có bảo bối gì không.
Kỷ Ninh phân phó.
- Vâng, chủ nhân.
Một chủ một bộc này, từ trong mật thất bắt đầu tìm cả động phủ pháp bảo một lượt, có thể nói đào ba thước đất, cuối cùng mới đi ra Tiên Phủ cung điện.
Trên một ngọn núi nhỏ.
Kỷ Ninh nhàn nhã ngồi đó, nhẹ giọng cười nói:
- Bảo vật trên hòn đảo này, quét qua là hết, lần này thật đúng là buôn bán lời, nếu lần này không có có Đại ca hỗ trợ, thật không biết bao lâu mới có thể tích lũy nhiều bảo bối như vậy.
Kỷ Ninh bắt đầu dò xét bảo vật của Động Minh Thế Giới Thần.
Sau khi dò xét, Kỷ Ninh có chút kinh hỉ, đồng thời cũng mang theo vẻ thất vọng.
Kinh hỉ là Động Minh Thế Giới Thần này không hổ là thân truyền đệ tử của Tố Phong Đạo Quân, ngoại trừ Kiếm khí họa quyển, bảo vật khác cộng lại đủ để vượt qua một ngàn phương Hỗn Độn linh dịch! Nhưng để cho Kỷ Ninh hơi có chút thất vọng là, những pháp bảo kia của Động Minh Thế Giới Thần, ngoại trừ Thường Tuyết Phiên, đối với mình hơi có chút công dụng ra, những thứ khác mình không dùng được.
Như sáu chuôi loan đao Đạo Chi Thần Binh cực phẩm kia của Động Minh Thế Giới Thần tạo thành một bộ pháp bảo, giá trị đủ để vượt qua 500 phương, đáng tiếc Kỷ Ninh chỉ dùng kiếm.
Về phần áo giáp, cũng đồng dạng là Đạo Chi Thần Binh Thượng phẩm, giống như của Huyết Trạch Tiên Nhân. Kỷ Ninh đã có một bộ, bộ thứ hai tạm thời là vô dụng.
- Đợi sau khi rời khỏi đây, tất cả đều bán đi.
Kỷ Ninh không hề đa tưởng, khẽ đảo tay, trong tay xuất hiện một cuốn họa quyển.
Đây mới là bảo vật trân quý nhất trên hòn đảo, giá trị tuyệt không thua gì một kiện Vĩnh Hằng Thần Binh.
- Họa quyển này, đến cùng có bí mật gì?
Hai tay Kỷ Ninh kéo ra họa quyển, cẩn thận nhìn, bởi vì đã luyện hóa, hôm nay kiếm khí họa quyển kiếm khí nội liễm, chợt nhìn rất bình thường.
- Lại không có Thần Văn gì.
- Cũng không có phương pháp sử dụng.
- Là một bức đồ…
Kỷ Ninh nghi hoặc nhìn kiếm khí họa quyển.
Trên kiếm khí họa quyển có sơn thủy đồ cực kỳ bình thường, có dãy núi, có thác nước, có dòng suối, thậm chí kỹ năng vẽ chỉ có thể coi là bình thường, Kỷ Ninh họa cũng không kém bao nhiêu. Thế nhưng mà sơn thủy đồ nhìn như bình thường kia, nhận thức một chút, lại có Kiếm Ý để cho Kỷ Ninh kinh hãi, Kiếm Ý kia cao cao tại thượng, cảm giác không thua gì Thần Kiếm bổn nguyên của Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh.
- Người vẽ bức họa này, hẳn là một Kiếm đạo đại năng cực kỳ đáng sợ.
Kỷ Ninh suy tư.
- Nhưng này thì thế nào? Thần Kiếm bổn nguyên, ta tốt xấu gì cũng có thể ý thức thẩm thấu, đi nhận thức. Thế nhưng mà bức họa này, ta chỉ có thể nhìn mà thôi!
Một bộ họa quyển Kiếm Ý cực cao.
Đối với mình có làm được cái gì?
Luận Kiếm Ý cao, Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh Thần Kiếm bổn nguyên, đồng dạng cảnh giới cực cao, hơn nữa còn có thể sử dụng đến chinh chiến chém giết!
- Không phải nói, bức họa này không thua gì một kiện Vĩnh Hằng Thần Binh sao?
- Ân, đúng rồi, Tố Phong Đạo Quân để cho Động Minh Thế Giới Thần tìm hiểu bức họa này, Động Minh Thế Giới Thần đến chết cũng không hiểu được, xem ra là ta cảnh giới quá thấp, không có phát hiện huyền bí chính thức của kiếm khí họa quyển này.
Kỷ Ninh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, nhưng hắn vẫn không cam lòng nhìn hồi lâu, hắn có một loại cảm giác...
Bức họa này, ẩn ẩn có bí mật đặc thù, chỉ có một tầng cách ngăn, lại để cho mình làm sao cũng không thể chính thức rình mò.
- Đến cùng có cái gì?
Kỷ Ninh không cam lòng nhìn trọn vẹn hơn ba canh giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời thu hồi kiếm khí họa quyển.
- Chủ nhân.
Một bên Nham Thạch cự nhân hiếu kỳ nói.
- Làm sao ngươi đến được nơi này, nghe nói chỉ có Sinh Tử Đạo Quân mới có thể xuyên qua Tố Phong Bách Lưu trận.
- Đương nhiên là theo Đại ca đến.
Kỷ Ninh cười cười.
- Đại ca của chủ nhân?
Nham Thạch cự nhân hiếu kỳ, con mắt sáng ngời.
- Chủ nhân của Đại ca là Đạo Quân sao, Đạo Quân ở đâu?
- Đi hòn đảo trung ương rồi.
Kỷ Ninh chỉ hòn đảo trung ương.
- Chậm rãi chờ a, chờ Đại ca hắn đi ra, chúng ta có thể ly khai Tố Phong di tích rồi.
Thiên Nhất Đạo Quân không đi ra, Kỷ Ninh dựa vào mình là không biện pháp đi ra ngoài.
- Đây chính là chỗ ở của Tố Phong Đạo Quân, cực kỳ nguy hiểm a.
Nham Thạch cự nhân nói.
Xa xa đại đảo ở hạch tâm bỗng nhiên bắn ra chấn động kim sắc, chấn động đáng sợ lập tức đảo qua từng phương hướng, Kỷ Ninh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chứng kiến quang mang kim sắc kia, trong nháy mắt Kỷ Ninh liền minh bạch, chỉ cần đụng chạm lấy mình, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Kỷ Ninh cũng không kịp né tránh.
Quang mang kim sắc tràn ngập toàn bộ khu vực hạch tâm, bất quá lại tránh ra từng hòn đảo.
- Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh cảm thấy có chút hốt hoảng.
- Khả năng gây ra cấm chế gì a.
Nham Thạch cự nhân cũng nói.
- Ta biết là gây ra cấm chế, nhưng trước kia lâu như vậy, cũng không có gây ra.
Kỷ Ninh có chút bận tâm, trước kia hắn ngồi ở đây xem kiếm khí họa quyển hơn ba canh giờ, cũng không có động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên có động tĩnh, cái này để cho Kỷ Ninh cảm thấy có chút không ổn.
Trung ương hòn đảo.
Lão đầu đi chân trần thở ra một hơi, kiến trúc chung quanh hắn đã sớm là một mảnh phế tích rồi, chỉ có chủ điện trọng yếu nhất còn tồn tại.
- Tố Phong này chết thì chết, còn lưu lại nhiều trận pháp cấm chế như vậy làm gì.
Thiên Nhất Đạo Quân thấp giọng chửi bới.
- Sợ kẻ đến sau không biết ngươi lợi hại sao?
Sớm đoán được lần này sẽ không quá nhẹ nhõm, nhưng vào hòn đảo mấy canh giờ rồi, vẫn không thể lấy bảo bối tới tay, ở đây nguy cơ trùng trùng, vẫn để cho Thiên Nhất Đạo Quân sinh khí.
- Không ai có thể ngăn đạo của ta!
- Đừng nói ngươi chết, ngươi còn sống, cũng ngăn không được ta.
Thiên Nhất Đạo Quân không có tùy ý như bình thường, trong ánh mắt có tinh mang đáng sợ!