Mãng Hoang Kỷ

Chương 646

Bay được chừng nửa canh giờ, phía trước lập tức xuất hiện một hòn đảo cực lớn tựa như một cái hồ lô... Mà hòn đảo giống như cái hồ lô này lại do hai hòn đảo một lớn một nhỏ nối liền mà tạo thành.

Mà cầu gỗ thì đi thông tới hòn đảo này, ở cuối cầu gỗ là Luyện Ngục Thần đầu trọc lông mày đỏ đang đứng ở đó.

- Đây là Vạn Sơn đảo hay sao?

Kỷ Ninh hạ xuống rồi cười nói.

- Nói cho đúng hơn thì đảo nhỏ này là nơi chứa bảo vật, có thể gọi là bảo vật chi đảo.

Luyện Ngục Thần chỉ về phía hòn đảo xa xa, nói:

- Hòn đảo lớn kia mới thật sự là Vạn Sơn đảo. Trên hòn đảo nhỏ này có không ít bảo vật, ngươi có thể lựa chọn ba loại. Sau khi chọn xong nhất định ngươi phải tiến vào đảo lướn, không có cách nào tới chỗ này nữa.

Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, Nguyệt Hạ đàm này chỉ có thể tiến vào mà không thể lui.

Ví dụ như tiến vào Hỏa Sơn đảo vậy, sẽ không có biện pháp trở lại Tuyết đảo.

Tiến vào Vạn Sơn đảo, sẽ không có biện pháp quay trở về Hỏa Sơn đảo... Cho đến chết hoặc là đi ra ngoài, trở lại Tam giới.

- Có thể chọn ba kiện?

Kỷ Ninh kinh ngạc nói:

- Ta nghe nói hòn đảo thứ tư, hòn đảo thứ năm cũng có thể chọn bảo vật a.

- Đúng.

Luyện Ngục Thần gật đầu, nói:

- Hòn đảo thứ ba, thứ tư, thứ năm. Tất cả đều đều có bảo vật, đều được lựa chọn ba loại. Cho nên tổng cộng sẽ có chín loại. Khi ngươi đến hòn đảo thứ năm, như vậy ngươi cũng có thể rời khỏi Nguyệt Hạ đàm này rồi. Đương nhiên trong một Hỗn Độn kỷ nguyên kia cũng chỉ có một người tên là Giác Minh còn sống đi ra ngoài mà thôi.

Trong lòng Kỷ Ninh lập tức sinh ra sự nghi hoặc.

Ở trong truyền thuyết của Tam giới... Năm đó Giác Minh Phật Tổ mang theo ba kiện bảo vật rời khỏi Nguyệt Hạ đàm, thế nhưng Luyện Ngục Thần lại nói là chín kiện.

- Xem ra, còn có sáu kiện bảo vật mà Giác Minh Phật Tổ không có công khai ra bên ngoài a.


Kỷ Ninh thầm nói.

- Đi theo ta.

Hành tẩu ở trên đảo nhỏ phương viên chừng trăm vạn dặm, chỉ một lát sau bọn hắn đã đi được trăm vạn dặm. Đi tới bên trên một mảnh hồ nước. Đối với Như Ý Linh Xà Toa có thể vượt qua hải dương vô tận mà nói, phương viên trăm vạn dặm quả thực chỉ được coi là đảo nhỏ a.

Ở bên trên cái hồ này còn mơ hồ có sương mù, cho nên cũng không có cách nào thấy rõ được.

- Tán.

Luyện Ngục Thần vung tay lên, tất cả sương mù đều tản ra. Cái hồ này cũng hiện ra, không ngờ bên trên hồ nước lại phân biệt ra thành chín khu vực! Có nham thạch nóng chảy nóng bỏng vô cùng, Cửu Diễm Tương sinh trưởng ở trên nham thạch nóng chảy, bên trên tạo ra một đóa Tuyết Liên. Cũng có Băng Tâm Tủy chậm rãi lưu động. Bên trên Băng Tâm Tủy lạnh lẽo còn sinh trưởng ra một gốc Băng Tâm Linh Diệp óng ánh, cũng có vô số cỏ dại tràn ngập sinh cơ, bên trong vô số cỏ dại lại ngưng kết ra một loại trái cây màu xanh biếc...

Chín khu vực, hoặc là nóng bỏng, hoặc là lạnh lẽo, hoặc là hắc ám, hoặc là sinh cơ bừng bừng, hoặc là tĩnh mịch...

Mơ hồ có một trận pháp đem chín khu vực này kết hợp lại với nhau.

- Ồ? Băng Tâm Tủy, Cửu Diễm Tương, không ngờ nơi này lại có tất cả hay sao?

Tim của Kỷ Ninh lập tức đập rộn lên, kích động không thôi. Hắn không nghĩ tới ở hòn đảo thứ ba đã phát hiện ra được Băng Tâm Tủy mà hắn vô cùng khát vọng.

- Ba kiện bảo vật mà Giác Minh Phật Tổ công khai, không ngờ ở nơi đây đều có.

Kỷ Ninh lập tức ra đoán được:

- Xem ra ở bảo vật ở trên hòn thứ tư và hòn đảo thứ năm mà Giác Minh Phật Tổ lấy được hắn cũng không có công khai.

Dù đoán hắn cũng có thể đoán ra được, bảo vật ở những hòn đảo sau có khả năng sẽ còn trân quý hơn một chút. Thậm chí còn có công dụng rất lớn.

- Chọn đi.

Luyện Ngục Thần ở bên cạnh thấy Kỷ Ninh ngẩn người, lập tức thúc giục nói:

- Tổng cộng có chín loại bảo vật, ngươi lựa chọn bảo vật đi.

- Chín loại bảo vật?


Kỷ Ninh sững sờ.

Ở nơi này có chín khu vực, như khu vực của Băng Tâm Tủy sinh trưởng ra một cây Băng Tâm Linh Diệp. Tự nhiên Băng Tâm Linh Diệp rất là trân quý, thế nhưng một lượng lớn Băng Tâm Tủy đang chậm rãi lưu động kia Kỷ Ninh cũng khát vọng đạt được a....

- Cái Băng Tâm Tủy kia ta có thể chọn được không?

Đột nhiên Kỷ Ninh hỏi.

- Băng Tâm Tủy?

Luyện Ngục Thần nhíu mày nhìn Kỷ Ninh, nói:

- Bên trên Băng Tâm Tủy ngưng kết ra Băng Tâm Linh Diệp, ngươi cần phải chọn Băng Tâm Linh Diệp, đó là do tinh hoa ngưng tụ mà thành. Chín khu vực đều có tinh hoa ngưng kết mà thành. Ngươi cần phải chọn tinh hoa được ngưng tụ ra a.

- Ta muốn Băng Tâm Tủy, có được không?

Kỷ Ninh hỏi, Băng Tâm Linh Diệp thì nhất định có thể chọn, vậy thì Băng Tâm Tủy thì sao?

Luyện Ngục Thần nhíu mày:

- Băng Tâm Tủy này chính là là căn cơ, vì có Băng Tâm Tủy này cho nên có thể sinh trưởng ra được Băng Tâm Linh Diệp. Nếu như Băng Tâm Linh Diệp bị ngắt đi, chỉ cần có đủ thời gian thì có thể lại một lần nữa sinh trưởng ra Băng Tâm Linh Diệp. Ngươi có thể chọn Băng Tâm Linh Diệp, nhưng mà Băng Tâm Tủy là căn cơ, sao ta có thể cho ngươi được chứ?

Trong lòng Kỷ Ninh lập tức phiền muộn một chút.

Băng Tâm Tủy là căn cơ?

- Không có Băng Tâm Tủy thì sẽ không thể thai nghén ra được Băng Tâm Linh Diệp.

Luyện Ngục Thần nhìn Kỷ Ninh:

- Cả đám Thiên Thần tiến vào Vạn Sơn đảo, cũng không thể bởi vì một mình ngươi mà cắt đứt bảo vật này a.

- Ta nghe nói Giác Minh lúc trước đi ra ngoài kia lấy được Băng Tâm Linh Diệp, cũng không chỉ có một gốc a.

Kỷ Ninh bỗng nhiên nói.

- Ách...

Sắc mặt Luyện Ngục Thần lập tức biến hóa, thấp giọng chửi bới nói:

- Giác Minh này đạt được bảo vật mà vẫn còn nói lung tung bên ngoài, thật là đáng chết!

- Ngươi nói không sai.

Luyện Ngục Thần nhìn về phía Kỷ Ninh rồi nói:

- Lúc trước Giác Minh tiến vào Nguyệt Hạ đàm là thời gian rất lâu rồi. Hắn một mạch xông đến Vạn Sơn đảo này, là người thứ hai trong Nguyệt Hạ đàm xông đến Vạn Sơn đảo. Khi đó quả thực Băng Tâm Linh Diệp có rất nhiều, cho nên mười hai gốc cũng không coi vào đâu. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, nguyên một đám Thiên Thần kia trải qua không ngừng mài giũa, thực lực càng thêm tinh tiến. Cho nên cả đám tiến vào Vạn Sơn đảo này... Nhiều người, đương nhiên bảo vật cũng sẽ ít đi a, cho nên mới đổi thành chỉ có thể chọn một gốc mà thôi.