- Không bị giết chết, cuối cùng ta cũng sẽ có một ngày bị sụp đổ như bọn họ a.
Tụ Kha Thiên Thần nói.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu.
- Tụ Kha sư huynh.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
- Ta cảm thấy Nguyệt Hạ Đàm thế giới này có chút kỳ quái, theo ta quan sát, Nguyệt Hạ Đàm thế giới này hẳn là nơi do một vị Đại Năng Giả cổ xưa sáng tạo ra. Sau khi chúng ta đi vào rưoi vào một ít nguy hiểm, không chịu được thì sẽ mất mạng. Có thể kháng trụ được thì sẽ có thể tiếp tục đi tới. Thậm chí sẽ còn đạt được bảo vật, thậm chí cuối cùng sẽ có thể rời đi được khỏi nơi này.
- Chẳng lẽ Đại Năng Giả sáng tạo ra Nguyệt Hạ Đàm thế giới này chính là vì muốn bồi dưỡng hậu bối, đưa bảo vật, sau đó lại để cho chúng ta rời đi hay sao?
Kỷ Ninh nghi hoặc.
- Không có ai hảo tâm như vậy a.
Tụ Kha Thiên Thần lắc đầu, nói:
- Đại Năng Giả sáng tạo ra Nguyệt Hạ Đàm thế giới này chắc chắn sẽ có mục đích riêng.
- Đúng, không có ai hảo tâm như thế a.
Kỷ Ninh cũng nói.
Bồi dưỡng vài chục vạn năm, sau khi bồi dưỡng xong còn đưa một ít bảo vật, sau đó mới để cho bọn hắn rời đi.
Như vậy cũng quá vô tư a.
Kỷ Ninh không cho rằng sẽ có ai vô tư như thế, nói không chừng sẽ có âm mưu!
- Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy rồi mà Giác Minh Phật Tổ còn chưa nói hay sao?
Tụ Kha Thiên Thần hỏi.
- Chưa nói.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Ta đã hỏi qua sư phụ ta rồi, sư phụ ta cũng đã hỏi. Thế nhưng Giác Minh Phật Tổ lại ngậm miệng không nói, dù là ai hỏi cũng vô dụng. Cho dù Phật Tổ Như Lai cũng không có cách nào khiến cho Giác Minh Phật Tổ nói tới chuyện ở bên trong Nguyệt Hạ Đàm thế giới.
Tụ Kha Thiên Thần nhíu mày:
- Thật là kỳ quái, vì sao Giác Minh Phật Tổ lại ngậm miệng không nói như vậy chứ?
Giác Minh Phật Tổ không nói cũng không ngăn cản những Thiên Thần khác tiến vào, mặc kệ như thế nào, hắn không chịu nói thì cũng không có ai có thể ép buộc được hắn.
- Tuyết Ma kia lần lượt đến ám sát ta, thậm chí cũng đã nói chuyện với ta nhiều lần. Theo như lời của hắn, người tiến vào Nguyệt Hạ Đàm thế giới, muốn đoạt bảo mà còn sống đi ra ngoài, như vậy sẽ chỉ có một biện pháp mà thôi.
Tụ Kha Thiên Thần nói.
Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.
- Đó chính là... Dọc theo cầu gỗ mà tiến lên, đánh lui tất cả người ngăn cản, ven đường này có năm hòn đảo. Lúc đến hòn đảo thứ năm sẽ có thể bình yên đi ra. Thế nhưng người có thể làm được như vậy từ trước tới nay cũng chỉ có Giác Minh Phật Tổ mà thôi.
Tụ Kha Thiên Thần nói.
- Năm hòn đảo?
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
Chỗ hắn đang ở, hòn đảo có tuyết đọng bao phủ này cũng chỉ là hòn đảo đầu tiên mà thôi. Muốn đến hòn đảo thứ năm kia cũng không phải dễ tới như vậy a.
- Đến hòn đảo thứ năm, chỉ sợ dù Đại Năng Giả sáng tạo ra Nguyệt Hạ Đàm thế giới này có mưu đồ gì đó. Chỉ cần tới đó là có thể biết được a.
Tụ Kha Thiên Thần nói.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
Vị Đại Năng Giả cổ xưa này có mưu đồ gì, kỳ thật Kỷ Ninh cũng không có quá để ý.
Hắn quan tâm chính là "Băng Tâm Tủy" cùng "Băng Tâm Linh Diệp".
...
- Sư đệ, ta và Tuyết Ma đã giao thủ vô số năm tháng, cũng đã nói chuyện rất nhiều lần.
Tụ Kha Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Hắn nói cho ta biết, còn có một phương pháp có thể giữ được mạng sống.
- Ồ?
Hai mắt Kỷ Ninh sáng ngời.
- Đó chính là trốn ở bên trong một loại pháp bảo Thiên Thần cực kỳ lợi hại nào đó.
Tụ Kha Thiên Thần nói:
- Ví dụ như nếu như ai tin tưởng Giác Minh Phật Tổ thì cam tâm tình nguyện trốn ở bên trong pháp bảo của Giác Minh Phật Tổ, lại được Giác Minh Phật Tổ cũng đồng ý vậy. Như vậy, Giác Minh Phật Tổ một đường xông ra ngoài, nếu như cuối cùng Giác Minh Phật Tổ xông ra ngoài được thì những người kia cũng còn sống đi ra ngoài.
- Thế nhưng mà trốn ở bên trong pháp bảo lại có chỗ hỏng, đó chính là không chiếm được bất luận bảo vật gì. Hơn nữa sinh tử lại không do mình khống chế nữa.
Tụ Kha Thiên Thần nói:
- Ví dụ như nếu như Giác Minh Phật Tổ chết, như vậy Thiên Thần trốn ở bên trong pháp bảo cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Dù sao cho dù Thiên Thần trốn tránh bên trong đi ra, người có thể giết chết Giác Minh Phật Tổ thì tự nhiên cũng có thể giết chết được bọn hắn.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Bây giờ ta đang nghĩa... Ta có nên đi theo ngươi hay không.
Tụ Kha Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh rồi nói.
Kỷ Ninh khẽ giật mình:
- Đi theo ta?
- Đi theo ngươi, ngươi xông đến đâu thì ta sẽ theo tới đó. Lúc ngươi đi ra ngoài thì ta cũng có thể đi ra ngoài. Bất quá ta cảm thấy khả năng ngươi có thể đi ra ngoài quá nhỏ a.
Tụ Kha Thiên Thần cười nói:
- Thế nhưng ta vẫn muốn đi tới những hòn đảo khác nhìn xem, mặc dù chỉ có thể nhìn được tới hòn đảo thứ hai, như vậy cũng đã đủ rồi. Một mình ta cô tịch ở nơi đây, thời gian dài như vậy ta cũng đã chịu đủ rồi.
- Nếu như sư huynh tin tưởng sư đệ, như vậy tự nhiên sư đệ ta cũng sẽ tận lực.
Kỷ Ninh nói.
- Thế nhưng hiện tại ta đang lo lắng tới một chuyện...
Tụ Kha Thiên Thần nói.
- Chuyện gì?
- Ta đang lo lắng, không biết ngươi có thể xông qua vật cản là Tuyết Ma hay không.
Tụ Kha Thiên Thần cười nói:
- Nếu như ngươi xông không qua, ngươi chết, bởi vì ta ở bên trong pháp bảo của ngươi, cho nên chỉ sợ sẽ không trốn kịp. Khi đó cũng sẽ bị Tuyết Ma giết. Như vậy ta sẽ không nhìn được những hòn đảo khác. Ta rất là ngạc nhiên, rốt cuộc năm hòn đảo này là cái dạng gì, đằng sau còn có thể có nguy hiểm đáng sợ đến cỡ nào mà lại có thể ngăn cản được nhiều Thiên Thần như vậy.
Kỷ Ninh chần chờ một chút rồi nói:
- Chuyện này ta cũng không có cách nào cam đoan được.
- Ta không cần ngươi cam đoan, đi theo ta.
Tụ Kha Thiên Thần dẫn đường ở phía trước.
*******
Tuyết đảo rộng lớn vô cùng, thế nhưng tốc độ của hai vị Thiên Thần rất nhanh. Rất nhanh cả hai đã đi tới tận cùng của hòn đảo, lập tức nhìn thấy một cái đầu cầu gỗ xuất hiện ở trước mặt.
- Ồ?
Kỷ Ninh từ phía xa xa nhìn lại.
Cái cầu gỗ này cũng kéo dài tới tận cùng hải dương, thế nhưng hải dương ở trước mắt vô tận, không ngờ lại hoàn toàn bị đóng băng.
Trong Thiên Địa còn có vô số bông tuyết đang rơi xuống.
- Ngươi chỉ cần đạp vào bên trên cái cầu gỗ kia là được.