Kỷ Ninh cảm giác được không gian xung quanh biến đổi, có chút gì đó giống như lúc hắn nhảy vào lục đạo luân hồi khi trước vậy.
Trong chớp mắt, mọi thứ lại trở về bình thường.
"Nơi này..." Kỷ Ninh quan sát bốn phía xung quanh. Hắn đang đứng trên một hành lang rộng trăm trượng, cao hơn trăm trượng. Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại thì giật mình. Lối vào đằng sau lưng hắn bây giờ chỉ thấy mênh mông toàn nước là nước, nhưng lại chả có giọt nào rơi vào hành lang này, giống như có thứ gì vô hình đang ngăn cản lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kỷ Ninh cẩn thận bước chậm đi, trong tay hắn xuất hiện một mũi tên bắn thẳng ra phía trước.
Vù!
Mũi tên chạm phải tầng trở ngại vô hình kia thì khựng lại không thể tiến thêm.
"Ta vẫn không tin." Kỷ Ninh liền lui về phía sau mười bước, thò tay lấy ra cây cung Giáp Dũng. Rồi sau một tiếng hừ nhẹ, toàn thân hắn bắt đầu hiện lên màu đỏ, hiển nhiên là đã kích hoạt lực lượng Thần Ma bộc phát. Hắn kéo tròn cây cung lại, rồi một mũi tên như tia sáng bắn thẳng về chỗ kia.
Mũi tên va chạm vào rồi vỡ vụn rơi trên mặt đất.
"Điều này..." Kỷ Ninh nhíu mày rồi quay lại cẩn thận quan sát kỹ hành lang này.
"Chỉ riêng hành lang thôi đã cao hơn trăm trượng rồi." Kỷ Ninh nhìn vùng nước vô tận qua màn chắn. "Kiến trúc này nhất định là lớn tới mức kinh người rồi, ít nhất cũng phải lớn cỡ mấy dặm đó. Hơn nữa nơi này lại được kiến tạo ở dưới nước..."
"Ở đáy hồ Dực Xà?" Kỷ Ninh lắc đầu.
Hồ Dực Xà chỉ là một hồ nước rộng hơn trăm dặm. Nếu kiến trúc này ở dưới hồ thì có khi đã bị Kỷ tộc sớm phát hiện rồi.
"Lúc trước không gian biến đổi, giống như là đang đi xuyên qua không gian vậy." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Chỉ sợ là ta đã tiến vào một không gian khác rồi."
Xem qua nhiều sách thì dĩ nhiên cũng biết được nhiều điều.
Trong thư tịch có ghi qua sau vô tận năm tháng, một ít Tiên Nhân, Thần Ma có bản lãnh lớn có thể tạo ra vài không gian nhỏ. Thậm chí là trong một hạt cát có thể tạo ra cả một thế giới! Một vài di tích Tiên phủ, Thần Ma cũng sẽ nằm trong một không gian, thế giới nhỏ. Người bình thường không có cách nào tìm ra được, chỉ có một vài kẻ may mắn bất ngờ tiến vào mà thôi.
Có điều những kẻ có bản lãnh lớn thì động phủ của họ để lại cũng đầy nguy hiểm. Dù sao Tiên Nhân, Thần Ma đều phải có để lại vài thứ để phòng ngự. Thế nên đa phần những kẻ đi vào được di tích đều chết, kẻ nào mà trốn ra được thì phải gọi là cực kỳ may mắn. Còn về phần những người vác được bảo vật ra phát tài thì Kỷ Ninh cũng không dám mơ tưởng tới!
"Không thể tham lam! Cố gắng giữ lấy mạng sống để thoát ra ngoài." Kỷ Ninh cẩn thận quan sát phía trước.
Không ai trông coi, tức là đại biểu cho cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng cũng càng nói lên nguy hiểm sẽ cực lớn!
"Thủy phủ (động phủ dưới nước) này, tạm thời gọi nó là Dực Xà thủy phủ đi." Kỷ Ninh đặt bừa cho nơi này một cái tên. Đã không thể rời nơi này được thì tiến lên hành lang phía trước thôi.
...
Từ trên xuống dưới hành lang rộng lớn này dường như đều được tạo nên bởi cùng một loại vật liệu, Kỷ Ninh đã dùng thử đủ mọi cách đều không thể lưu lại một vết nhỏ ở trên tường.
Sau khi đi được một lúc.
Đến một quãng ngoặt, đôi mắt Kỷ Ninh co lại. Chỉ thấy ở xa xa trên nền đất có nguyên một đám hài cốt, một vài bộ đã phân hủy thành bụi rồi. Có điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là binh khí, pháp bảo ở trên đất lại có rất ít, chỉ có một bộ hài cốt ở phía bên trái là có áo giáp, binh khí và vài loại pháp bảo.
"Những pháp bảo của những bộ hài cốt khác đâu mất rồi?" Kỷ Ninh đầy vẻ nghi hoặc. "Mà kể cả không có pháp bảo thì cũng phải có vài món thần binh chứ, như thế nào đến một cái cũng không thấy?"
"Vèo!"
Kỷ Ninh khẽ động tâm ý, thần niệm hóa thành luồng gió thổi cả đám áo giáp, binh khí cùng hài cốt về phía gần mình.
Bụp.
Bộ hài cốt vừa chạm xuống đất thì lập tức vỡ vụn.
"Xem ra đã chết từ rất lâu rồi." Kỷ Ninh xem qua bộ áo giáp cùng binh khí, đồng thời đem chân nguyên Tiên Thiên tiến vào trong để luyện hóa. Vừa xâm nhập vào thì hắn phát hiện...chủ nhân của hai kiện pháp bảo này đã chết quá lâu nên không còn chút pháp lực nào lưu lại. Kỷ Ninh chỉ cần đơn giản luyện hóa là được.
"Ta có thể đơn giản luyện hóa vậy thì xem ra đây cũng chỉ là pháp bảo không có phẩm cấp gì." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Xem ra người này lúc trước cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên."
Lập tức Kỷ Ninh lại cẩn thận quan sát bộ hài cốt, rất nhanh nhìn thấy một cái nhẫn ở ngón tay. Hắn nhanh chóng cầm nó lên luyện hóa. Quả nhiên...cái nhẫn này đúng là pháp bảo trữ vật của người kia. Sau khi tìm hiểu bên trong một chút thì Kỷ Ninh kinh ngạc phát hiện. Không gian pháp bảo trữ vật này tuy không gian cũng không lớn, còn nhỏ hơn chút ít so với cái của Thiết Mộc Chiêm.
Thế nhưng mà...
"Pháp bảo trong đó lại nhiều như vậy." Kỷ Ninh chấn động. Ở trong pháp bảo trữ vật này vậy mà có nhiều pháp bảo đến vậy, từng cái đều có khí tức bất phàm, có binh khí, trận pháp, hộ giáp thậm chí là cả pháp bảo trữ vật.
"Một người làm gì có nhiều pháp bảo đến vậy." Kỷ Ninh nhìn xuống lượng lớn hài cốt ở xa xa. Bên những bộ hài cốt kia đều không có pháp bảo. "Có khi toàn bộ pháp bảo của những ngươi kia đều bị thu hết vào đây rồi."
Kỷ Ninh nhanh chóng luyện hóa.
Sau khi luyện hóa một lượt hắn phát hiện...trong pháp bảo trữ vật này có một trăm mười hai kiên giống nhau, pháp bảo binh khí có một trăm ba mươi sáu kiện, pháp bảo hộ giáp có ba mươi mốt kiện, và mười sáu kiện pháp bảo không rõ khác. Về phần đạo phù cũng không ít, đáng tiếc là do để quá lâu nên trong đạo phù không còn chút pháp lực nào, chỉ còn hơn mười miếng đạo phù là còn dùng được.
"Nếu ta có thể luyện hóa thì đều là những pháp bảo không phẩm cấp gì." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Xem ra chủ nhân của những pháp bảo này lúc trước đều là Tiên Thiên sinh linh. Như vậy đã giải thích rất rõ, những kẻ tiến vào hành lang này đều chỉ là Tiên Thiên sinh linh."
Kỷ Ninh tìm trong không gian trữ vật được một pháp bảo trữ vật khác, đó là một đai lưng quấn quanh hông, có điều nhìn bề ngoài thì xem ra pháp bảo này cũng chỉ là một cái đai lưng rắn chắc đơn giản mà thôi. Kỷ Ninh lại chọn thêm một kiện hộ giáp khác luyện hóa để mặc bên ngoài.
Pháp bảo hộ giáp này so với Kim Thần Y thì mạnh hơn nhiều. Kim Thần Y được Kỷ Ninh cởi ra rồi thu vào.
Thực ra việc có được nhiều pháp bảo thế này cũng không làm hắn qua vui sướng, bởi vì dù sao hắn cũng là người kế nhiệm chức Phủ chủ Kỷ tộc Tây phủ, sau này muốn có được các loại pháp bảo hộ giáp cũng chỉ là việc đơn giản.
"Có điều số lượng cũng không phải ít. Nếu tính về giá trị của toàn bộ thì cũng phải ngang tầm với một kiện pháp bảo có đẳng cấp rồi." Kỷ Ninh không nghĩ nhiều. Kẻ nằm kia lúc trước cũng có nhiều pháp bảo như vậy mà vẫn chết đó thôi. Điều quan trọng bây giờ là phải còn sống để tìm cách ra ngoài.
Kỷ Ninh cầm trong tay hai thanh Bắc Minh Kiếm, đi chậm rãi từng bước một tiến lên. Dù sao thì cũng không còn lối nào để mà chọn, chỉ có thể tiến lên mà thôi!
Nếu nói về uy lực, Bắc Minh kiếm cũng không thua gì những pháp bảo không đẳng cấp khác. Nhưng điều cơ bản là khi dùng nó lại không hao tổn chút chân nguyên Tiên Thiên nào, chính vì thế Kỷ Ninh lại càng muốn dùng Bắc Minh kiếm.
...
Kỷ Ninh bước từng bước trên hành lang.
Tiến tới đám hài cốt đằng kia, càng lúc càng cẩn thận hơn. Bỗng nhiên...
Keng!Keng!Keng!Keng!Keng!Keng!
Từng hạt kim đậu (hạt đậu bằng kim loại) bỗng nhiên xuất hiện. Một lượng lớn hạt kim đậu xuất hiện rơi xuống mặt đất xung quanh phát ra âm thanh vang vọng. Tiếp theo những hạt kim đậu này bỗng tan chảy ra thành chất lỏng màu vàng, rồi dần dần ngưng tụ lại thành một Kim Giáp Thiên Binh tay cầm binh khí.
Nguyên một đám Thiên Binh Thiên Tướng với sắc vàng chói mắt vô cùng đứng ở xung quanh hắn.
"Tung đậu thành binh?" Kỷ Ninh sững sờ, đồng thời hắn cũng cảm nhận được khí tức của từng Kim Giáp Thiên Binh này cũng không kém cỏi chút nào, ít nhất thì thực lực cũng phải cỡ Tiên Thiên. "Hơn nữa lại đến tám mươi mốt tên?"
"Dám xông vào động phủ! Chịu chết đi!" Tám mươi mốt tên Kim Giáp binh cùng quát lên rồi trực tiếp xông lên giết.
Kỷ Ninh cầm trong tay hai thanh Bắc Minh kiếm. Lúc trước còn không rõ tại sao, bây giờ thì rõ ràng đám hài cốt kia hẳn là bị tám mươi mốt tên Kim Giáp binh này giết chết. Kỷ Ninh không dám chần chờ, lúc này thi triển ra Phong Dực độn pháp. Vèo một tiếng cả người hắn bay thẳng lên cao đạp lên vách tường ở hành lang, giống như đại bàng vươn cánh lập tức lướt qua tám mươi mốt tên Kim Giáp binh để chạy về phía trước.
"Đại trận, khởi động!" Tám mươi mốt tên Kim Giáp binh đều quát lên.
Lập tức ở hai đầu hành lang, sương mù mịt mờ bay lên. Lúc Kỷ Ninh vọt tới khoảng sương mù, tay hắn đâm một kiếm vào nhưng vẫn không thể xuyên qua chút nào.
"Đừng hòng chạy thoát." Tám mươi mốt tên Kim Giáp binh lại xông lên.
"Khốn trận?"(trận pháp vây khốn)
Mắt Kỷ Ninh nhìn hai đầu hành lang mịt mờ toàn sương mù. "Xem ra không chém giết cái đám Kim Giáp binh này là không thể đi qua được. Ta cũng không phải cái thứ yếu ớt giống như đám người trước kia đâu."
Vèo!
Kỷ Ninh thi triển Phong Dực độn pháp nhanh chóng đạp lên vách tường tiến đến phía sau Kim Giáp binh, lập tức nhằm vào một tên.
"Keng, keng, keng!" Lập tức ba kiếm chém ra.
Phụp!
Kỷ Ninh đâm một kiếm xuyên qua đầu Kim Giáp binh, nhưng Kim Giáp Binh này vẫn như trước đâm trường mâu trong tay ra.
"Cái gì." Kỷ Ninh giật minh vội nhảy về sau.
"Kể cả là kẻ tu luyện Thần Ma luyện thể đạt Tiên Thiên sinh linh bị một kiếm đâm qua đầu thì cũng phải chết. Như thế nào mà Kim Giáp binh này lại không chết?" Kỷ Ninh lập tức sốt ruột, vừa rồi trong khoảng khắc giao đấu hắn liền pháp hiện. Kim Giáp Binh sử dụng trường mâu cũng chỉ có đạt cỡ Nhập Vi, nhưng về lực lượng thì lại không thua kém Kỷ Ninh.
Cái khó nhất chính là...đến đâm xuyên qua đầu mà nó cũng chả sao cả.
"Giết!" Nhát kiếm vừa rồi của Kỷ Ninh như đã chọc giận tới đám Kim Giáp binh khác, lập tức từng tên đều gào thét điên cuồng xông lên giết.
Kỷ Ninh thi triển ra bộ pháp len lỏi giữa đám Kim Giáp binh, trong một khoảng khắc cùng lúc ứng chiến với ít nhất ba tên. Với hai thanh Bắc Minh kiếm trên tay...Hắn đã mấy lần đâm thủng phần ngực, đầu, các chỗ hiểm khác của Kim Giáp binh. Thế nhưng đám Kim Giáp binh này vẫn như trước không hề khác chút nào.
"Thủy Hỏa Liên Hoa!" Kỷ Ninh bực lên.
Rào rào rào rào...
Xung quanh Kỷ Ninh xuất hiện ba tấm lá sen nước, lửa cực lớn bao phủ bốn phía. Hai tầng lá sen vẫn theo phương cách cũ, chậm rãi xoay tròn ngược nhau. Lập tức có sáu tên bị Thủy Hỏa Liên Hoa nghiền nát thành chất lỏng.
Đám chất lỏng màu vàng kia nhanh chóng chảy ra khỏi phạm vi của hai tầng lá sen, rồi lại ngưng tụ lại thành sáu tên Kim Giáp binh.
"Sao có thể như vậy." Kỷ Ninh thấy thế thì sững sờ. Lại có thể hóa lỏng rồi ngưng tụ lần nữa?
"Không phải những Tiên Thiên sinh linh chết ở đây vì thực lực quá yếu, mà là vì tám mươi mốt tên Kim Giáp binh này căn bản có tấm thân bất tử." Hiển nhiên trong lúc nhất thời Kỷ Ninh không biết làm cách nào với tám mươi mốt tên Kim Giáp binh. Dù bị nghiền nát vụn ra thì chúng lại hóa thành chất lỏng rồi ngưng tụ lại.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Sáu tên Kim Giáp binh bị nghiền nát lại càng làm cho đám Kim Giáp binh thêm phẫn nộ.
"Bày trận!" Tám mươi mốt tên Kim Giáp binh cùng gầm lên. Chỉ thấy cả đám chạy nhảy xung quanh nhanh chóng vây Kỷ Ninh lại.
Đám Kim Giáp binh chia đội hình ra thành hai vòng, vòng trong có hai mươi bảy tên Kim Giáp binh, vòng ngoài có năm mươi bốn tên, từng tên đều cầm trên tay trường mâu hằm hằm chĩa vào Kỷ Ninh.