Dư Vi hâm mộ: "Đó đều là những đứa con cưng của trời đất. Dòng luyện khí tôn sùng Đại La kim tiên đạo tổ. Dòng Thần Ma luyện thể tôn sùng Chân Thần hỗn độn. Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới giờ, bất kể là Đạo tổ hay Chân thần thì đều được coi là người bản lĩnh lớn. Bọn họ chính là những tồn tại quyết định vận mệnh của tam giới. Tới cả việc ai đảm đương chức Thiên đế cũng là do những người bản lĩnh lớn đó quyết định."
Trong đầu Kỷ Ninh hiện ra nhiều suy nghĩ.
Tam Thọ đạo nhân vốn được sinh ra từ hỗn đọn, lại nắm một Đại Đạo từ khi sinh ra.
Hiển nhiên, Tam Thọ đạo nhân là Chân Thần hỗn độn.
Có điều, theo lời của con gấu lớn lông vàng. Tam Thọ đạo nhân đã từng bị thảm bại, bị gãy một cánh tay. Thậm chí Tam Thọ đạo nhân kiêu ngạo tới mức không khôi phục cánh tay lại nữa, luôn để cụt một tay. Nhưng chính vì không ngừng nghiên cứu, cuối cùng đã tạo ra một môn thần thông đáng sợ có thứ hạng trong mười môn thần thông đáng sợ nhất tam giới: Trích Tinh Thủ!
"Kỷ Ninh." Tiếng nói của con gấu lớn lông vàng bỗng nhiên vang lên trong thức hải của Kỷ Ninh.
"Tiền bối." Kỷ Ninh đáo.
"Cùng là Thiên Thần, nhưng cũng có kẻ thần thông mạnh, thần thông yếu. Cùng là Chân Thần thì cũng có thần thông tuyệt vời và thần thông bình thường. Như vậy có giống nhau được không?" Hiển nhiên là con gấu lông vàng bất bình thay cho chủ nhân. "Hơn nữa, nếu chủ nhân còn sống tới hiện giờ, e là đã sớm nắm giữ một Thiên Đạo rồi. Có điều qua vô số năm tháng, chủ nhân vẫn chưa tới tìm ta..."
Bỗng nhiên giọng nói của con gấu lông vàng thấp đi. Nó cũng không biết được Tam Thọ đạo nhân đang sống hay chết.
Câu chuyện của Dư Vi sư tỷ làm cho tầm mới của Kỷ Ninh càng thêm sâu xa hơn.
Đại La đạo tổ, Chân Thần hỗn độn cao cao tại thượng coi tam giới như bàn cờ trong tay mình.
Thiên đế, Diêm Vương các loại đều là do bọn họ bàn bạc quyết định ra người đảm nhiệm.
"Có điều, năm xưa Tam Thọ đạo nhân gặp việc gì mà còn không dám chắc có sống nổi hay không." Kỷ Ninh suy ngẫm. Năm xưa, Tam Thọ đạo nhân để lại Thủy Phủ rồi bắt đầu đi đón một tai họa lớn. Kẻ từ đó bặt vô âm tín, không hề quay lại Thủy Phủ nữa.
Tam Thọ đạo nhân chính là một vị bản lĩnh lớn. Tai họa kia lớn tới mức nào mà làm cho ông ta không nắm chắc có sống qua được?
"Tam giới..."
"E là tới cả sư tỷ Dư Vi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy người ở tam giới." Kỷ Ninh cảm giác như mọi thứ đang bị bao phủ bởi một bức màn bí mật. Như khi trước, bản thân hắn cũng thấy được một thế lực đáng sợ tới tấn công lục đạo luân hồi ở Địa phủ. May là hắn vẫn còn kịp nhảy vào lục đạo luân hồi chuyển thế đầu thai. Nếu không lúc ấy đúng là xong.
"Ai đã tấn công lục đạo luân hồi đây?" Tầm mắt của Kỷ Ninh càng xa thêm thì lại càng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì lục đạo luân hồi chính là phần quan trọng để vận hành tam giới. E là tới cả những người bản lĩnh cao vời kia cũng không dám tùy tiện sờ tới. Làm như thế cũng chỉ tổ chọc tức những người bản lĩnh lớn khác.
"Ta chỉ là một con kiến nhỏ, việc này không chưa tới phiên ta quan tâm. Trời sập cũng có người khác vác." Kỷ Ninh nhanh chóng ném suy nghĩ viển vông ra khỏi đầu.
Đảo mắt, thử thách ở Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đã tới tháng thứ mười hai, cũng là tháng cuối cùng!
Một tên thanh niên áo bào tím cùng một cô gái bẩn thỉu đi với nhau.
Trước đó...
"Sao tên Cửu Tử chân nhân này lại xuất hiện ở đây." Thanh niên áo bào tím nhìn về phía cô gái ở bên, thầm líu lưỡi. Hạ Mang Kỳ hắn cũng là một đứa con trời sinh của hoàng tộc Hạ Mang tộc, chỉ đứng sau có Hạ Mang Tử Sơn! Hơn nữa hắn luôn không chịu chấp nhận, luôn có khát vọng vượt qua Hạ Mang Tử Sơn.
Ở lần đại hội Tiên Duyên này, Hạ Mang Kỳ cũng được coi là chói sáng, thực lực tuyệt vời. Nhưng gặp phải cô gái tự xưng là Cửu Tử chân nhân thì hắn lập tức cảm thấy kinh ngạc.
"Thiếu nữ này quá mạnh. Ta đánh thế nào cũng không thể gây ra thương tổn cho nàng. Thân thể của nàng ta như kiểu pháp bảo ấy." Thanh niên áo bào tím bất đắc dĩ. "Đây đâu phải là Cửu Tử chân nhân, phải gọi là Bất Tử chân nhân mới đúng."
Lúc đó cô gái bẩn thỉu nói với hắn. "Ta đã có đủ tín phù rồi. Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này, kẻ càng sống sót về sau lại càng lợi hại. Hơn nữa rất nhiều người đi với nhau tạo thành tiểu đội. Ta thấy ngươi khá là lợi hại. Chi bằng hai người chúng ta tạo thành một đội. Nhờ đó qua một hai tháng cuối cùng cũng dễ hơn. Ngươi thấy thế nào?"
"Chúng ta gặp phải kẻ địch, giết được bao nhiêu tín phù thuộc về ta hết được không?" Hạ Mang Kỳ đưa ra điều kiện.
"Được." Cô gái bẩn thỉu gật đầu.
"Sao?"
Bỗng nhiên, hai người bọn họ cùng dừng lại, nhìn về phía xa xa. Ở phía trước xuất hiện bốn người, có nam có nữ.
Một người là thanh niên gầy gò tóc rối bù, một người là nữ tử tóc bạc, một người là nữ tử đẹp như Hằng Nga, người cuối cùng là một thiến niên da ngăm đen đầu trọc. Thiếu niên da ngăm đen đi chân trần tới. Trong tay hắn cầm một cây côn gấp khúc màu đen.
"Chuyên Thủy Kỳ? Nhị đệ, làm sao ngươi lại đi cùng với đám Đan Trúc chân nhân thế." Hạ Mang Kỳ cười nói.
"Đại ca?" Thanh niên gầy gò tóc rối bù kinh ngạc.
Hai người bọn họ chính là Nhị Kỳ ở vương đô Đại Hạ. Bởi vì tính nết đều quái đản giống nhau, hai người lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thành ra mới kết bái huynh đệ. Hạ Mang Kỳ là đại ca, Chuyên Thủy Kỳ là nhị đệ.
"Thời gian càng về sau càng nguy hiểm thành ra mới không dám một mình hành đông." Chuyên Thủy Kỳ bất đắc dĩ nói. "Ta dù có tự nhận là rất mạnh nhưng tới cả hai tên như Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu còn phải bắt tay nhau thì chúng ta nào có thể không bắt tay đây? Bốn người chúng ta đã giao chiến với đám Hạ Mang Tử Sơn một lần. May là có Hắc Thạch nên hai người bọn chúng mới chuồn đi."
"Sao?" Hạ Mang Kỳ giật mình. Cô gái bẩn thỉu Cửu Tử chân nhân ở bên cũng phải giật mình theo.
Làm cho Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu chạy trốn sao?"
"Xin phép cho ta giới thiệu." Hạ Mang Kỳ cười nói.
"Ngươi cũng đã nhận ra đây là Đan Trúc chân nhân tới từ Đông Hải." Chuyên Thủy Kỳ tóc rối đen chỉ vào một nữ tử như Hằng Nga. Đan Trúc chân nhân cũng mỉm cười gật đầu.
Chuyên Thủy Kỳ chỉ vào nữ tử tóc bạc nói. "Vị này chính là Phi Tuyết chân nhân, có pháp thuật cực kỳ mạnh."
Hắn lại chỉ vào vị thiến niên cầm cây côn gấp khúc đang bước đi: "Vị này chính là Hắc Thạch chân nhân. Hắc Thạch chân nhân cực kỳ am hiểu Phục Hi côn trận. Vốn là một đại tông sư trận pháp...Có hắn đi cùng. Chúng ta muốn chạy có thể chạy, muốn đánh có thể đánh. Khả năng cận chiến của Hắc Thạch chân nhân cũng rất mạnh. Ra tay một cái là đã có thể đỡ được Hạ Mang Tử Sơn...Theo ta thấy, Hắc Thạch chân nhân hoàn toàn có hi vọng vào thứ hạng đầu ở đại hội Tiên Duyên lần này."
Hạ Mang Kỳ và Cửu Tử chân nhân đều nhìn về thiến niên ngăm đen đầu trọc chống cây côn .
Thật kỳ lạ.
Khi đối mặt với thiếu niên đầu trọc da ngăm đen này, bọn họ có cảm giác như đang đứng trước không trung mênh mông vô tận...
"Đại tông sư trận pháp? Cận chiến có thể cản được Hạ Mang Tử Sơn?" Hạ Mang Kỳ thầm hãi.
"Sao?" Cô gái bẩn thỉu cũng tò mò nhìn thiếu niên ngăm đen đầu trọc.
Thiến niên ngăm đen đầu trọc cũng nhìn về phía cô gái bẩn thủy.
Hai người đều có một cảm giác sâu xa...Đối phương thật đáng sợ.
"Thế nào, chúng ta cùng đi với nhau chứ?" Hạ Mang Kỳ hỏi.
Chuyên Thủy Kỳ nhìn về phía thiếu niên ngăm đen đầu trọc.
Thiếu niên ngăm đen đầu trọc vẫn chưa rời mắt khỏi cô gái bẩn thỉu, mặt lọ ra một vẻ tươi cười hờ hững. "Được."
"Được." Cô gái bẩn thỉu cũng mở miệng.
Vì thế...
Sáu người đi cùng nhau tạo thành một đội.
Trong đội ngũ này, Hắc Thạch chân nhân, Cửu Tử chân nhân, Đan Trúc chân nhân đã kiếm được hơn một ngàn bốn trăm tín phù. Ba người Hạ Mang Kỳ, Chuyên Thủy Kỳ, Phi Tuyết chân nhân thì còn thiếu chút.
Kỷ Ninh đang đi cùng với Dư Vi trên một ngọn núi lớn. Bộ pháp của hắn nhanh như gió, chỉ trong phút chốc là đã vượt ra xa xa. Trong lúc chạy, hắn cũng phóng thần thức ra điều tra ngàn dặm xung quanh.
Tuy đã tới tháng thứ mười hai, Kỷ Ninh và Dư Vi vẫn như sư tỷ sư đệ bình thường.
"Sư tỷ, hiện tại tỷ có bao nhiêu tín phù rồi, còn thiếu bao nhiêu?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ngươi đã đủ chưa?" Dư Vi hỏi lại.
"Ta có một ngàn hai trăm tín phù." Kỷ Ninh nói. "Thật ra do tín phù không đều nhau nên với từng đó là ta đã quá chắc chắn có mặt trong tám mươi người rồi."
"Cẩn thận chút đi. Cứ phải cso một ngàn ba trăm bảy mươi tín phù thì mới chắc chắn vượt qua thử thách được." Dư Vi nói. "Ta ít tín phù hơn đệ. Hiện tại chỉ có gần tám trăm."
Kỷ Ninh gật đầu.
Bởi vì hai người luôn dựa theo ai giết thuộc về người đó. Tuy Kỷ Ninh đã gắng nhường chút cho sư tỷ. Nhưng sau khi Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới tầng thứ mười hai, thực lực của Kỷ Ninh đã mạnh mẽ hơn nhiều. Khi gặp phải một vài đối thủ lợi hại, Kỷ Ninh bắt buộc phải dùng sức, thành ra lại giết được đối thủ, sau đó tín phù lại thuộc về Kỷ Ninh.
"Trong một tháng cuối cùng này, e là mỗi người sống sót đều phải có vài trăm tín phù. Chỉ cần giết ha ba người là chúng ta đã có đủ." Kỷ Ninh nói.
"Nhưng muốn giết hai ba người cũng rất khó." Dư Vi nghiêm mặt nói.
Hiện tại, số người càng ngày càng ít.
Nên muốn gặp được đối thủ cũng khó hơn nhiều. Vừa đánh nhau, đối phương thấy không ổn là lập tức chạy ngay. Vì thế nên rất khó để giết đối phương hoặc ép đối phương phải buông xuôi ném tín phù ra!
"Thời gian còn lại cũng đủ. Còn hơn nửa tháng cơ mà." Kỷ Ninh nói.
Hai người vẫn đi tiếp, đảo mắt đã đi qua ngàn dặm.
Thần thức quét qua phạm vi ngàn dặm xung quanh.
"Sao?" Bỗng nhiên, Kỷ Ninh và Dư Vi cùng nhìn lên trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Trên trời có một con thuyền đang nhanh chóng đáp xuống.
"Con thuyền kia có trận pháp cấm chế. Thần thức không thể nào xuyên vào được. Đã tới thì chắc là không có ý tốt. Cẩn thận." Dư Vi truyền âm cho Kỷ Ninh. Có điều hai người bọn họ đều là người tài cao mà gan cũng lớn, thực lực đều mạnh nên cũng không dễ dàng lùi bước.
Vèo!
Khoảng cách ngàn dặm cũng chỉ vượt qua trong nháy mắt. Con thuyền biến mất. Ở đám cỏ trước mặt xuất hiện sáu người.
Con ngươi của Kỷ Ninh và Dư Vi đều phải rụt lại.
"Hạ Mang Kỳ, thiên tài hoàng tộc Hạ Mang tộc. Chuyên Thủy Kỳ, thiên tài Chuyên Thủy tộc. Còn cả Đan Trúc chân nhân nữa." Ánh mắt của Kỷ Ninh và Dư Vi đều nhìn vào vị Đan Trúc chân nhân xinh đẹp như tiên tử cung trăng kia. Trong sáu người trước mặt, người có danh tiếng lớn nhất chính là Đan Trúc chân nhân.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
"Cái đôi Kỷ Ninh Dư Vi này thế mà xui. Khi trước gặp phải hai tên Hạ Mang Tử Sơn và Thương Ngô Thứu đã là một kiếp nạn rồi." Lã Động Tân cảm thán nói. "Lần đó, may là Dư Vi nhớ ra được ký ức kiếp trước nên mới thoát được kiếp nạn ấy. Sáu người lần này còn lợi hại hơn...Cô gái bẩn thủy kia đã ngộ ra năm Đạo hoàn chỉnh! Tên thiến niên ngăm đen đầu trọc kia lại còn là cao thủ trận pháp. Hai người này đều có thực lực để liều đi kiếm chức thứ nhất ở đại hội Tiên Duyên lần này. Gặp phải tiểu dội sáu người này, hai người Kỷ Ninh nguy to rồi."
"Trong một năm ở thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy Đồ này đã có không biết bao nhiêu người chết. Không trải qua khó khăn sống chết bên nhau thì sao có thể đến được với nhau. Đối với ngươi thì đó là điều đáng tiếc, nhưng đối với đôi đạo lữ sắp thành này thì cũng chỉ là một kiếp nạn mà thôi." Xích Cực chân quân hờ hững nói.
"Trận chiến này khá thú vị." Hoàng đế Đại Hạ cười.
Có khoảng hai mươi người có khả năng đạt được ngôi đệ nhất ở đại hội Tiên Duyên lần này.
Cửu Tử chân nhân, Hắc Thạch chân nhân, Kỷ Ninh vừa đột phá xong...đều là những người trong đó.