Thần hồn của Kỷ Ninh đã có thể sánh ngang với rất nhiều Địa tiên, Tán tiên. Nhất Niệm Thành Binh lại còn là pháp môn lợi hại hơn cả Diệt Thần Thuật...Uy lực mạnh mẽ làm cho nam tử áo đen cùng nữ tử tóc bạc lập tức cảm thấy thần hồn nổ tan tác, bắt đầu rơi vào trạng thái mê muội. Chỉ có thiếu niên áo bạc kia là còn sau chút mơ màng tỉnh lại được.
"Không tốt." Thiếu niên áo bạc kinh hãi. "Ta còn bị mê man đi chốc lát. Thế này thì sư đệ và sư muội chống thế nào được?"
Có điều lúc này hắn cũng không còn để ý nổi tới sư đệ sư muội nữa. Bởi vì Kỷ Ninh đã lao tới.
"Rốt cuộc người này là ai? Sao lại có thực lực mạnh tới mức chỉ cần dùng bí thuật thần niệm là đã làm ta khó chống thế này rồi/" Thiếu niên áo bạc cảm thấy căng thẳng, không dám chậm trễ. Do Kỷ Ninh mới chỉ thi triển pháp thuật hoa sen nên đối phương cũng không thể nhận ra nổi.
"Bí thuật thần niệm của ngươi đã lợi hại rồi, ta không tin ngươi chiến đấu cũng lợi hại được." Đôi mắt thiếu niên áo bạc lóe lên vẻ lạnh lùng. "Nhận lấy cái chết đi!"
Keng keng!
Thanh thiên kiếm lớn trăm trượng bắt đầu hội tụ uy lực. Trong khoảng khắc, hai màu trắng đen hội tụ lại ở mũi kiếm tạo thành tia sáng vàng chói mắt. Thiếu niên áo bạc đã chuẩn bị dùng toàn bộ sức lực ra giải quyết. Thần hồn có thể từ trời sinh ra đã mạnh, nhưng mạnh tới mức như thiếu niên này thì chắc chắn là khả năng hiểu Đạo cũng phải khá cao.
"Chết đi!" Kỷ Ninh không hề nương tay chút nào. Xung quanh, Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ ra tầng tầng ngăn cản thiên kiếm. Thiên kiếm cứ thế chọc thẳng qua từng cánh sen.
Trong mắt Kỷ Ninh lóe ra vẻ lạnh lẽo.
Thần thông Trích Tinh Thủ!
"Keng!" Bắc Minh kiếm trong tay Kỷ Ninh hóa thành kiếm quang chói mắt. Sau một tiếng nổ vang, thanh thiên kiếm kia bị đánh bay ra sau. Còn Kỷ Ninh, sau khi dùng tay trái đánh bay thiên kiếm, lập tức thi triển ra Phong Dực độn pháp lao tới trước mặt thiếu niên áo bạc.
Thiếu niên áo bạc kinh hãi. Y không thể tin nổi rằng chiêu thức mạnh nhất của mình bị một kiếm đánh bay. Y là một thiên tài hàng đầu trong môn phái mà còn kém xa thế. Trong khoảng khắc, y không còn chút dũng khí nào để chiến đấu với Kỷ Ninh nữa, trong tay lập tức xuất hiện một đống mười hai tín phù, ném thẳng ra.
Y đã quyết định vứt tín phù đi để chạy trốn.
Phải biết rằng Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ là pháp bảo thuần dương nên dĩ nhiên có linh hồn của pháp bảo. Từng người trong đám Kỷ Ninh có bao nhiêu tín phù đều không qua nổi linh hồn pháp bảo. Nhất định phải ném toàn bộ tín phù ra thì mới được na di ra ngoài.
"Rầm rầm!"
Nhưng kiếm quang của Kỷ Ninh đã đánh tới trước mặt.
"Chắn." Thiếu niên áo bạc lập tức thi triển ra Địa Hỏa, cùng với bộ xích, cố gắng kéo dài thời gian thêm đúng một cái nháy mắt.
"Uỳnh! ! !"
Kiếm quang của Kỷ Ninh như một thanh kiếm được Thần Ma viễn cổ đánh ra, có uy lực làm kẻ khác phải sợ hãi. Nó đánh bay Địa Hỏa, chém tan dây xích, chém nát thiếu niên áo bạc. Máu thịt xương cốt bay tán loạn đầy trời, rồi lập tức bị kiếm khí cho hóa thành hư vô.
Quá nhanh!
Tuy thiến niên áo bạc đã ném tín phù ra, nhưng tung tín phù ném ra xong...cũng phải cần chút thời gian thì mới được na di ra ngoài. Trong lúc chiến đấu sống còn, từng đó thời gian đủ cho Kỷ Ninh chém ra mười nhát kiếm!
Kỷ Ninh cũng vì hận ba kẻ này muốn giải quyết sư tỷ nên mới ra tay không nương tình chút nào. Hơn nữa, thiếu niên áo bạc này đúng là kẻ có thực lực khá mạnh. Nếu không thi triển Trích Tinh Thủ ra thì cùng lắm Kỷ Ninh cũng chỉ hơn được chút. Mà hơn được chút ít lại chẳng thề nào hạ gục được đối phương...vì thế nên nhất định phải thi triển Trích Tinh Thủ ra để áp đảo giải quyết đối phương.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
Hai con phượng hoàng băng, lửa khổng lồ cùng tấn công vào hai tên đang mê man. Tuy rằng thời gian mê man ngắn, nhưng Dư Vi cũng là cao thủ thật sự nên có thể nắm bắt thời gian, lập tức chuyển từ thủ sang công. Trong nháy mắt, hai con phượng hoàng băng, lửa giết chết hai người nam tử áo đen và nữ tử tóc bạc.
Dư Vi lập tức quay đầu ra nhìn người thiếu niên cao lớn có sấm sét chạy quanh, ấn đường có con mắt với vẻ cực kỳ kích động và hưng phấn.
"Sư tỷ." Con mắt ở ấn đường của Kỷ Ninh nhắm lại, sấm sét trên người biến mất, thể hình trở về bình thường.
"Sư đệ." Dư Vi cũng mở miệng, đôi mắt sáng trong.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
"Ba tên kia đều là đệ tử Thiên Tàm Tông. Thiếu nữ áo đen cản không được, sắp trở thành vong hồn dưới đao Thiên Tàm Tông ta rồi." Một Thiên Tiên lão tổ gầy gò cười đắc ý. Bình thường trước mắt đệ tử môn hạ, những Thiên Tiên lão tổ này đều uy nghiêm. Có điều ở trước những Thiên Tiên lão tổ khác thì bọn họ lại dễ dàng biểu lộ ra bản tính, tùy ý nói cười, thấy khoái chí là khoái chí ra mặt, muốn cười nhạo là cười nhạo được ngay.
"Thiếu nữ áo đen kia cũng khá lợi hại. Hai môn pháp thuật của nàng tạo thành hai con phượng hoàng băng, lửa. Theo ta, chắc chắn là nàng đã nắm giữ hai Đạo hoàn chỉnh." Một người mập mạp mặc áo hở ngực cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy, cô ta nắm giữ hai Đạo đầy đủ nên mới có thể chống đỡ trước ba đệ tử môn phái ta trong chốc lát." Thiên Tiên lão tổ gầy gò tự tin nói.
"Ngươi có biết thiếu nữ áo đen này là người của môn phái, bộ tộc nào không?" Tiên nhân mập hở ngực hỏi.
"Không biết." Thiên Tiên lão tổ gầy lắc đầu. "Ai biết thuộc môn phái nhãi nhép nào cơ chứ. Nếu mà thuộc bộ tộc, môn phái lớn ấy, thì đệ tử bình thường cũng phải đi hai ba tên với nhau."
Ánh mắt của tiên nhân mập bỗng sáng lên: "Có người tới giúp."
Con ngươi của Thiên Tiên lão tổ gầy rụt lại. Hắn cũng nhìn ra những chỗ xung quanh Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Ngay khi ba tên đệ tử của hắn vây công thiếu nữ áo đen kia thì thiếu niên áo đen lại xuất hiện.
Thiếu niên áo đen kia lập tức dùng thế hung mãnh vào phá hỏng, dễ dàng đánh tan ba người làm ba người kia cuối cùng đều phải chết.
"Hừ." Thiên Tiên lão tổ gầy không khỏi nhíu mày, cầm chén rượu đập xuống với vẻ đầy tức giận.
"Ha ha ha. Ngươi vừa nói thiếu nữ áo đen kia phải chết cơ mà." Thiên Tiên mập cười ha hả.
Đối với những Thiên Tiên như bọn họ, thật ra cũng chẳng phải quá để ý tới chuyện sống chết của những thiên tài kia. Dù sao ba trăm năm mới có một lần, có chết sạch thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng khi cả đám Thiên Tiên cùng ngồi với nhau thế này, dĩ nhiên là mỗi người đều hi vọng đệ tử của mình xuất sắc hơn, để có thêm chút mặt mũi.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là chút ít mặt mũi mà thôi.
...
Ở phía dưới lần lượt từng Thiên Tiên thở dài, ở trên hoàng đế Đại Hạ đang trò chuyện với tám Thuần Dương chân tiên. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y
"Ngươi." Bỗng nhiên Lã Động Tân sáng mắt lên, chỉ vào một chỗ trong Minh Nguyêt Sơn Thủy đồ trên không trung. "Ba người vây công thiếu nữ áo đen, bỗng nhiên xuất hiện thiếu niên áo đen. Các ngươi mau nhìn xem, có thấy ánh mắt của thiếu nữ áo đen kia không? Ánh mắt mà nàng nhìn thiếu niên trong tíc tắc ấy...Đấy đấy, một ánh mắt đầu phức tạp, dường như đã bầy hết toàn bộ tâm tư ra rồi. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng ta dám nói rằng thiếu nữ áo đen kia đã rung động rồi."
"Rung động?"
Hoàng đế Đại Hạ, Bồ tát Đại Thế Chí, Đế Hạo, Tiên ông Bắc Địa đều kinh ngạc.
Bọn họ cùng nhìn theo Lã Động Tân, chú ý tới Kỷ Ninh vừa bạo phát kia. Nhưng không ai lại để ý tới ánh mắt của Dư Vi mà Lã Động Tân chú ý cả.
"Nhìn vẻ mặt kìa, chà chà, thật sự là...Chẳng những cô gái kia đã có tình cảm, hơn nữa ta dám khẳng định, tới tận bây giờ, nàng chưa từng nói gì với thiến niên áo đen kia." Đôi mắt của Lã Động Tân đảo qua đám Thuần Dương chân tiên bên cạnh, đắc ý cười nói. "Các ngươi có dám cá không?"
Đám người hoàng đế Đại Hạ nhìn nhau, chẳng biết làm thế nào.
"Hạ Mang huynh, thiếu niên áo đen của ngươi rất lợi hại." Đế Hạo khen.
Hoàng đế Đại Hạ cười nói. "Thiếu niên áo đen kia tên là Kỷ Ninh. Hắn là một trong mười người có danh tiếng nhất tham gia đại hội Tiên Duyên lần này. Khi trước, Nguyên Thần thứ hai của hắn đã từng giết chết một Tán tiên."
"Vậy à?" Những chân tiên đều gật đầu. Đối với bọn họ, việc giết một Tán tiên cũng chỉ là việc nhỏ, bình thường cũng chẳng để ý tới. Cái cơ bản mà bọn họ chú ý chính là trong đông đảo thiên tài ở đại hội Tiên Duyên lần này, có thể sinh ra được một kẻ lớn mạnh sau này ở tam giới hay không. Nếu có thì đó là ai?
"Một trong mười người có danh tiếng nhất? Thật đúng là danh bất hư truyền." Bồ tát Đại Thế Chí mỉm cười khen.
Bọn họ cũng không để ý Kỷ Ninh chói sáng tới bao nhiêu.
Bởi vì trong năm ngày đại hội Tiên Duyên vừa qua, đúng là có khá nhiều kẻ có thực lực kinh người vượt trội lên trong hơn mười vạn người. Tất cả đều là Vạn Tượng chân nhân, nhưng đã có chiến lực cấp độ Tán tiên bình thường. Thậm chí cả loại quái vật ngộ ra năm Đạo đầy đủ ở Vạn Tượng chân nhân cũng đã có hai.
Ngộ ra năm Đạo đầy đủ? Thuần Dương chân tiên ở đây cũng phải kinh hãi.
Bởi vì những người kia đều đặc biệt nín nhịn ở cảnh giới Vạn Tượng tới gần ba trăm năm, bởi vì muốn làm thiên tài tuyệt thế nổi tiếng, nên việc ngộ ra năm Đạo đầy đủ cũng không viển vông.
Những người là Thuần Dương chân tiên ở đây đều là những nhân vật lớn trong tam giới, dĩ nhiên tầm mắt cũng sâu xa vô cùng,. Nếu phóng tầm mắt ra tam giới, việc có người có khả năng ngộ ra năm Đạo đầy đủ trong đại hội Tiên Duyên cũng không phải là quá hiếm.
"Tiểu cô nương kia khá là thú vị, thú vị đấy." Lã Động Tân lại hứng thú, cười khà khà khen. "Nàng ta luôn ẩn giấu tình cảm của mình với thiếu niên áo đen kia. Không biết khi nào nàng ta mới nói ra miệng đây."
Đám người hoàng đế Đại Hạ ở bên cạnh cũng chẳng buồn nghe.
Bởi vì ai cũng biết rằng Lã Động Tân thích nhất là làm ông tơ bà mối. Đây chính là một trong những sở thích của hắn. Thậm chí trong những câu chuyện truyền khắp tam giới không ít câu chuyện kể về việc Lã Động Tân làm ông tơ bà mối. Bọn họ đã có ý, Lã Động Tân lại thấy thích. Không chừng hắn lại tặng cho thiếu nữ áo đen và thiếu niên áo đen kai chút hương vị ấy chứ.
...
Cửu Liên ngồi khoanh chân sau Đông Duyên lão tổ, luôn ngẩng đầu lên nhìn vào Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ khổng lồ. Chủ yếu thời gian, nàng để ý tới sáu đệ tử của Đông Duyên tộc và ba người Hắc Bạch Học cung, đương nhiên đa phần là nhìn Kỷ Ninh!
"Không ổn, Dư Vi sư tỷ nguy hiểm." Cửu Liên lộ ra vẻ lo lắng, nắm chặt lấy tay áo.
"Kỷ Ninh, Kỷ Ninh ngay gần đó, Kỷ Ninh, ngươi mau hiện ra đi, mau lên đi." Cửu Liên mong chờ.
Quả nhiên như mong chờ, Kỷ Ninh cảm ứng được dao động chiến đấu ở xa xa, chạy thẳng tới, thậm chí còn biểu hiện ra thực lực kinh người làm ba người kia chết tại chỗ. Kỷ Ninh cùng Dư Vi lại gặp mặt nhau.
"Phù, vậy là thoát một nạn, Dư Vi sư tỷ an toàn." Cửu Liên thở nhẹ một hơi." Dư Vi sư tỷ có thể cùng hành động với Kỷ Ninh. Nếu hai người bọn họ trợ giúp lẫn nhau thì sẽ an toàn hơn nhiều."
Bỗng nhiên Cửu Liên hơi giật mình.
Kỷ Ninh hành động cùng với Dư Vi là chuyện đương nhiên. Dù sao cả hai người là đông môn, dĩ nhiên phải giúp đỡ nhau. Nhưng Cửu Liên bỗng nghĩ tới, Kỷ Ninh và Dư Vi là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa e là còn tới cả một năm.
"Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, đồng sinh cộng tử trong một năm..." Cửu Liên lắc đầu nhẹ. "Có điều ta cũng chẳng có tư cách gì."
Nhưng tại sao lại cảm thấy có chút gì bức bối.
Rõ ràng đã chia tay, nhưng khi thấy Kỷ Ninh và Dư Vi ở cùng một chỗ, tâm tình của nàng vẫn như mặt hồ bị viên đá ném xuống tạo thành lớp lớp sóng, thật khó mà bình tĩnh lại được.