Mặc dù đã đi rất xa rất xa, nhưng Hỗn Độn Vũ Trụ kia với tư cách thiên thể khổng lồ nhất, như trước nhìn như vô biên vô hạn.
Chỉ có nắm giữ thiên thể như vậy, mới là Sinh Mệnh đỉnh cao nhất trong không gian vô tận.
Từ Thảo Nguyên Thế Giới trốn chạy để khỏi chết hao tốn chín ngày mới thoát ra Hỗn Độn Vũ Trụ, lại hao tốn gần hai tháng, Y Da Nhĩ rốt cục tới động phủ mà phân thân của sư tôn hắn ẩn cư.
Hô, Y Da Nhĩ xuyên thẳng qua thời không trở ngại, rút cuộc hàng lâm đến một khối cự thạch lơ lửng phạm vi vài dặm, biểu lộ của hắn cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều, trên cự thạch kiến tạo một tiểu viện hàng rào gỗ, trong tiểu viện có một nhà gỗ, xuyên thấu qua khe hở tấm ván gỗ mơ hồ có thể chứng kiến bên trong nhà gỗ đang khoanh chân ngồi một thân ảnh gầy gò áo bào xanh.
Hàng rào gỗ viện, nhìn như tiện tay có thể phá.
Nhưng Y Da Nhĩ không dám mạo phạm, mà đứng ở bên ngoài sân nhỏ cung kính hành lễ nói:
- Sư tôn.
Vị bên trong kia chính là sư tôn của hắn, vị tồn tại giống như truyền kỳ kia, là nhóm cường giả sớm nhất của cả Tây Tư tộc Hỗn Độn Vũ Trụ, hơn nữa xa xa quăng những người khác một mảng lớn, vô số tu luyện giả sùng bái vị tồn tại này, vị tồn tại này một đường tu hành, cho đến cuối cùng nắm trong tay một tòa Hỗn Độn Vũ Trụ.
Y Da Nhĩ là vị Chung Cực Chí Tôn thứ hai trong gia hương, vẫn như trước cảm giác sư tôn của mình ở rất nhiều phương diện đều là mình xa xa không bằng.
- Thất bại?
Bên trong truyền đến thanh âm ôn hòa.
- Thất bại, đều thất bại.
Tâm tình của Y Da Nhĩ cũng có chút trầm thấp.
- Mang đến thủ hạ, không phải chết chính là bị bắt sống, bại rất thảm, chỉ một mình ta trốn về.
- Đáng tiếc ba Nguyên Hành Giả kia, tu hành không dễ a.
Thanh âm bên trong thở dài nói.
- Bọn hắn từng cái đều hấp thu rất nhiều tinh hoa của Hỗn Độn Vũ Trụ mà sinh, muốn phục sinh bọn hắn, không dễ.
Y Da Nhĩ không dám lên tiếng.
Nguyên bản hắn và sư tôn là có ước định, sư tôn hắn ở trong Hỗn Độn Vũ Trụ kéo một mảnh khu vực tất cả đều về Y Da Nhĩ quản lý! Những tu luyện giả kia đều thuộc Y Da Nhĩ thống soái, là chỗ dựa để Y Da Nhĩ chinh chiến Hỗn Độn Vũ Trụ khác! Còn có hai cái là ngoại lệ... một cái là Nguyên Hành Giả Chí Tôn, một người khác là Chung Cực Đế Quân.
Đã thành Chung Cực Đế Quân, tương lai có hi vọng thành Chung Cực Chí Tôn, sư tôn hắn sẽ mang đi! Cho nên Tây Tư tộc cùng đám người Kỷ Ninh chém giết, một Chung Cực Đế Quân cũng không có.
Nguyên Hành Giả vốn là sủng nhi của Hỗn Độn Vũ Trụ, thân thể Nguyên lực đều vượt xa cùng thế hệ, sau khi thành Tôn chủ, thân thể của Nguyên Hành Giả Tôn chủ càng mạnh hơn nữa, Nguyên lực càng tinh thuần! Thực lực vượt xa Tôn chủ bình thường, như ba người nữ tử ngân bào chính là Nguyên Hành Giả Tôn chủ. Lần này Y Da Nhĩ vì gia tăng nắm chắc, mới mặt dạn mày dày xin sư tôn ba gã Nguyên Hành Giả Tôn chủ.
Coi như Nguyên Hành Giả Tôn chủ không cách nào thuyên chuyển đạo uy, nhưng ở gia hương của đám người Kỷ Ninh, cũng có chiến lực tương đương đám người Hồng Nhiên, Mô Cốc! Cho nên bọn hắn mới càng có thể triển khai uy lực của Chiến Thú màu đen.
Hiện tại bọn hắn chết rồi, ngay cả Chân Linh cũng bị thôn phệ huỷ diệt, sư tôn hắn với tư cách Hỗn Độn Vũ Trụ Chưởng Khống Giả, có thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn có thể phục sinh! Nhưng phục sinh sẽ tiêu hao Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên, trước bọn hắn chết, đối với Hỗn Độn Vũ Trụ là một loại suy yếu, phục sinh chính là lần thứ hai suy yếu.
- Là đồ nhi vô năng, bại thảm như vậy.
Y Da Nhĩ cúi đầu nói.
- Bại như thế nào?
Cái thanh âm ôn hòa kia tiếp tục nói.
- Là vì một Chung Cực Đế Quân tên là Bắc Minh Đế Quân.
Y Da Nhĩ nói.
- Nguyên bản ta đã sắp thắng, mắt thấy liền thắng, nhưng bên bờ sinh tử... dưới sức ép toàn bộ văn minh muốn huỷ diệt... lại để cho Bắc Minh Đế Quân kia lâm vào điên cuồng, Chung Cực Kiếm Đạo của hắn vậy mà đạt tới Đại Hủy Diệt Kiếm Đạo.
- Hắn có lẽ đã sớm chạm tới cánh cửa, toàn bộ văn minh muốn huỷ diệt, áp bức như vậy, hắn liền bước ra một bước này, một chân bước vào cánh cửa Chung Cực Chí Tôn.
Thanh âm ôn hòa có chút kinh ngạc.
- Ngươi thua không oan, nếu như hắn bước ra một bước này, trở thành Chung Cực Chí Tôn cũng chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi, hắn sẽ dần dần ý thức được Đại Hủy Diệt chỉ là một mặt của Chí Tôn Chung Cực Kiếm Đạo, hắn sẽ ý thức được mặt khác, sẽ tiến hành tìm hiểu, ha ha, chín Hỗn Độn Vũ Trụ, rút cuộc ra vị Chưởng Khống Giả thứ hai sao.
- Sư tôn, ta liền bỏ qua như vậy sao?
Y Da Nhĩ lo lắng nói.
- Ngoại trừ quê hương của chúng ta, còn dư lại tám Hỗn Độn Vũ Trụ, Hỗn Độn Vũ Trụ của Bắc Minh Đế Quân là yếu nhất! Cũng là một cái ta quen thuộc nhất, nếu như buông tha, ta một điểm hy vọng cũng không có.
Cửu đại Hỗn Độn Vũ Trụ.
Tây Tư tộc bọn hắn ra Hỗn Độn Vũ Trụ Chưởng Khống Giả, tám cái khác đều không có, lúc trước Y Da Nhĩ chọn Hỗn Độn Vũ Trụ yếu nhất của đám người Kỷ Ninh làm mục tiêu. Về phần bảy cái khác, đều mạnh mẽ hơn đám người Kỷ Ninh, hơn nữa trải qua tuế nguyệt dài dằng dặc, hôm nay đã cực kỳ cường đại.
- Đều rất mạnh.
Thanh âm ôn hòa nói.
- Còn dư lại bảy Hỗn Độn Vũ Trụ, một cái yếu nhất, có mười hai Chí Tôn. Hỗn Độn Vũ Trụ mạnh nhất có năm vị Chung Cực Đế Quân, ba mươi chín vị Chí Tôn.
- Tuy Bắc Minh Đế Quân bước ra một bước này, nhưng một bước cuối cùng cũng cần có thời gian.
Y Da Nhĩ nói.
- Nếu như hắn ý thức không đến mặt khác của Đại Hủy Diệt, chỉ sợ sẽ bị ngăn càng lâu! Hiện tại ta phải nắm chặt thời gian tiến hành phản công. Quê hương của bọn hắn chỉ còn lại có hai Chí Tôn cùng một Bắc Minh Đế Quân mà thôi, Bắc Minh Đế Quân là trở ngại duy nhất, giết hắn, ta liền thắng.
Trong mắt Y Da Nhĩ đều là khát vọng lo lắng.
- Thắng?
Thanh âm bên trong trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
- Dựa vào cái gì thắng?
- Cho nên ta hy vọng sư tôn giúp ta.
Y Da Nhĩ liền nói.
- Chỉ cần sư tôn đáp ứng, dưới trướng sư tôn có rất nhiều rất nhiều Tôn chủ, Chung Cực Đế Quân, một khi liên hợp lại, có bảo vật của sư tôn, cuối cùng nhất định có thể thắng.&