Hắn ở lại tam giới hai năm, Kỷ Ninh liền mang theo Thanh Ma, Vưu Cơ, Đan Bảo, còn có thiên tài Kỷ Ngọc Thần mới xuất hiện của Kỷ gia rời khỏi tam giới và ra bên ngoài phiêu bạt lưu lạc.
Kỷ Ninh một đường phiêu bạt, hắn đi gặp một ít đệ tử của mình và các hảo hữu.
Kỷ Ninh muốn gặp đầu tiên chính là Cửu Trần, đó là hảo hữu vào sinh ra tử nhiều lần với hắn.
Sóng nước mênh mông và bành trướng.
Trong sóng nước mênh mông đó có một mam tử áo bào bạc giống như thần linh, hắn cao mười vạn tám ngàn trượng, hắn đứng trong sóng nước vô tận và diễn luyện quyền pháp. Từng chiêu từng thức đều làm sóng nước vô tận chấn động.
Một chiếc phi chu xuất hiện bên cạnh nhưng chưa từng quấy rầy.
Qua tầm gần nửa canh giờ, sau khi diễn luyện xong, Kỷ Ninh áo trắng đứng trên hư không cười nói:
- Cửu Trần.
Cửu Trần giáo chủ quay đầu nhìn sang và vui mừng.
- Ha ha, Bắc Minh, Đạo Quân khó lường như ngươi vậy mà cũng tới gặp ta, khó được khó được ah.
- Hổ thẹn, ta vẫn đang bế quan, chưa từng tới tìm ngươi.
Kỷ Ninh bước chậm đi qua, về phần đám người Tô Vưu Cơ đứng xa không đi theo.
- Ngươi bế quan quan trọng hơn.
Cửu Trần nhìn Kỷ Ninh, cũng cảm nhận được chân linh của hắn tán loạn càng nhanh, cũng có chút đau lòng hảo hữu, hắn hiểu hảo hữu không chống đỡ được bao lâu.
- Bắc Minh, lần này ngươi tìm ta là gặp mặt lần cuối cùng?
- Có lẽ vậy.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ta sẽ phải bế tử quan liều một đường sinh cơ, nếu ta thành công liền có thể nghịch chuyển chân linh tán loạn. Nếu như ta thất bại, lần gặp mặt này chính là lần huynh đệ chúng ta gặp nhau lần cuối cùng.
- Nghịch chuyển chân linh tán loạn?
Cửu Trần lập tức tràn ngập chờ mong.
- Chỉ cần hợp đạo thất bại cũng chính là chết.
Kỷ Ninh nói:
- Văn minh người tu hành chúng ta chưa từng vi phạm việc này! Tây Tư tộc lại có thể vi phạm, có lẽ Tây Tư tộc có tính mạng khác chúng ta. Muốn nghịch chuyển chân linh tán loạn... Chí tôn không làm được, ta cũng chỉ có thể liều một đường sinh cơ.
Cửu Trần vỗ vỗ vai Kỷ Ninh:
- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.
- Không nói ta, ngươi như thế nào rồi?
Kỷ Ninh cười hỏi:
- Chuẩn bị lúc nào hợp đạo? Nhìn ngươi thủy hành một đạo đã đạt tới cảnh giới khá cao, theo ta xem, bài danh của ngươi tại Đạo Quân trong Viêm Long Vực cũng đứng hàng thứ nhất, như thế nào, sao ngươi lại để đồ đệ của ta đứng thứ nhất?
Kỷ Ninh trước kia đưa qua hương bảo linh quả và một ít pháp môn thủy hành một đạo cho Cửu Trần, trợ giúp hảo hữu này, Cửu Trần dốc lòng tu hành, thủy hành một đạo càng tăng lên viên mãn, có thể nói hắn hiện tại là Đạo Quân có phòng ngự mạnh nhất Viêm Long Vực Giới Đạo Quân ( trừ Kỷ Ninh), thực lực hoàn toàn có hi vọng sắp xếp đệ nhất, bài danh của Cửu Trần thực tế cũng không cao.
- Tranh giành những hư danh kia làm chi? Như Bắc Minh ngươi cũng siêu thoát bài danh của Đạo Minh rồi.
Cửu Trần trêu ghẹo nói:
- Huống chi ta là trưởng bối của Phong Tiêu Đạo Quân, làm sao có thể tranh giành với hắn.
- Phong Tiêu quá mức bộc lộ tài năng.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
- Phong mang thật là cái gì, lúc hắn mới vào Đạo Quân tứ bộ cũng luận bàn với ta một lần, đó là lần làm ta kinh sợ.
Cửu Trần cảm thán nói.
- Cứng quá dễ gãy, cũng quá cực đoan, cũng do gặp gỡ của hắn tạo thành.
Kỷ Ninh lắc đầu, tam đệ tử này chịu khổ nhiều nhất, theo còn trẻ đến Đạo Quân gặp nhiều tai nạn.
- Chuẩn bị lúc nào hợp đạo?
Kỷ Ninh hỏi.
- Nhanh, có pháp môn ngươi đưa, ta càng cảm giác đạo của mình viên mãn.
Cửu Trần cười nói:
- Đợi đến cảm thấy tất cả viên mãn, ta sẽ sử dụng hương bảo linh quả để hợp đạo, ngắn thì một vạn hỗn độn kỷ, lâu là ba năm vạn hỗn độn kỷ a.
- Đến lúc đó tã tới chúc mừng.
Kỷ Ninh cười nói.
- Nhất định.
Cửu Trần cũng nói.
Hai người bọn họ đang gặp phải kiếp.
Cửu Trần là hợp đạo chi kiếp. Kỷ Ninh là chân linh tán loạn chi kiếp.
Hai huynh đệ đều gặp kiếp, bọn họ đều muốn gặp lại nhau.
So sánh ra Cửu Trần lại trải qua động minh ngọc phù, Kỷ Ninh tặng cho pháp môn, hương bảo linh quả trợ giúp, nắm chắc khi hợp đạo rất cao. Kỷ Ninh có hi vọng thấp hơn nhiều.
...
Hắn sau khi nói chuyện với Cửu Trần thật lâu, rốt cuộc Kỷ Ninh cũng cáo biệt hảo hữu.
Rất nhanh, Kỷ Ninh đi tới một thế giới hỗn độn bình thường trong Viêm Long Vực Giới, hắn gặp tam đệ tử Phong Tiêu.
Trong một tửu lâu hẻo lánh.
Phong Tiêu ăn mặc áo bào xám, áo bào cũng không phải pháp bảo biến thành, thật sự là áo vải bố giá rẻ và bình thường trong phàm tục, trên người hắn vô cùng bẩn, tóc tán loạn. Hắn ngồi tại nơi hẻo lánh đó, một mình một chén rượu, hắn uống rượu chưa bao giờ say, hắn vẫn thường xuyên tới đây uống rượu, trong tửu lâu không có ai dám tới quấy rầy hắn.
Bởi vì ngay nửa năm trước, gia hỏa vô cùng bẩn này dùng một chiếc đũa đánh chết thành chủ tòa thành này.
- Một người uống rượu.
Một giọng nói vang lên.
Phong Tiêu kinh ngạc.
Thậm chí có người có thể tới trước mặt mà bản thân hắn không biết chút nào? Lại chưa từng tàng hình, chưa từng thu liễm khí tức, nhưng chỉ có chính mình chưa từng phát giác? Loại cảm giác cổ quái này làm nội tâm hắn không tin nổi.
Hắn quay đầu nhìn lại, Kỷ Ninh áo trắng đang ngồi trên ghế, hắn đang tự rót rượu cho mình.
- Sư phó.
Phong Tiêu nhìn thấy Kỷ Ninh, lập tức quỳ xuống dập đầu, hắn tôn kính nhất chính là sư phó.
Kỷ Ninh không có ngăn cản, hắn nhìn đệ tử dập đầu.
- Đứng lên đi.
Kỷ Ninh nói.
- Vâng.
Phong Tiêu đứng dậy.
Kỷ Ninh bưng chén rượu lên:
- Đến, hai sư đồ chúng ta uống rượu.
Phong Tiêu lập tức bưng chén rượu lên cung kính uống với Kỷ Ninh, những người phàm tục trong tửu lâu không ý thức được Kỷ Ninh tồn tại, cũng không cảm giác Kỷ Ninh tồn tại.
- Đệ tử làm sư phó thất vọng.
Phong Tiêu uống xong liền hổ thẹn nói.
- Không có gì thất vọng và không thất vọng, con đường tu hành có trăm ngàn loại.
Kỷ Ninh nói:
- Trước ngươi tại gia hương ngươi, trước khi chưa từng tiến vào Viêm Long Vực Giới đã có tâm kiếp, ngươi đi tới một bước này cũng là sư phó ta không bảo hộ ngươi chu toàn.
- Không trách sư phó, đều là con đường ta chọn.
Phong Tiêu liền nói.
Chính hắn cũng biết, hắn điên cuồng như thế, thậm chí tạo đại sát kiếp, nếu như không phải sư phó hắn là Bắc Minh Đạo Quân, chỉ sợ đã sớm có thành chủ Thánh Thành ra tay giết hắn rồi.
- Ngươi ý định sống ở đây cả đời còn lại?
Kỷ Ninh nói.&