- Tiểu hữu...
- Ta đau khổ tìm hiểu vô tận năm tháng nhưng khó có tiến bộ, mới cuối cùng buông tha.
- Hi vọng ngươi có thể sáng chế đệ thập trọng hỗn độn cấm chế, giúp cho văn minh người tu hành chúng ta thoát khỏi hạo kiếp, ta, Khải, tuy nhiên đã chết vẫn cảm kích.
Khải chí tôn tươi cười, hình ảnh biến mất.
Động phủ chi linh lão già tóc bạc nhìn và chảy nước mắt.
Kỷ Ninh cảm giác Khải chí tôn khát vọng mãnh liệt, cũng khâm phục thật sâu, những này chí tôn với tư cách là người đứng đầu văn minh người tu hành, bọn họ không thẹn là người đứng đầu.
Kỷ Ninh tựu xem xét vĩnh hằng chi tâm, hạch tâm vĩnh hằng chi tâm có đại lượng tin tức pháp môn mà Khải chí tôn lưu lại.
Một loại là cửu trọng hỗn độn cấm chế sau hoàn thiện.
Một khi hoàn thiện...
Cho dù là Thế Giới Cảnh, Đạo Quân, Đế Quân cũng có thể tu hành.
Lực lượng này không những có thể sử dụng như thần lực, cũng có thể sử dụng như pháp lực, là lực lượng không có thiếu hụt chân chính nhưng chỉ có cửu trọng cấm chế mà thôi.
- Hoàn thiện cũng đơn giản.
Cảnh giới Kỷ Ninh hôm nay cực cao, hắn xem xong liền hiểu, bảo hắn đi sáng tạo cũng chỉ phí một ít thời gian mà thôi.
- Khải chí tôn có suy nghĩ về đệ thập trọng hỗn độn cấm chế, hắn nhận định có hai chủng có khả năng thành công nhất?
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu, hắn tham khảo Bất Diệt Thiên, tăng thêm hắn cẩn thận suy nghĩ cũng suy diễn ra vài phương hướng. Mà Khải chí tôn nhận định có thể thành công có thể xưng là Vô Cực Bất Diệt, một cái khác có thể xưng là Hư Không Bất Diệt.
Kỷ Ninh tham lam quan sát, Khải chí tôn cảm ngộ hai phương pháp suốt vô tận năm tháng, hắn còn nghĩ tới rất nhiều phương hướng khác nhau làm cho Kỷ Ninh rất xúc động.
Trong năm tháng kế tiếp, Kỷ Ninh hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu.
Một ngàn hỗn độn kỷ, hai ngàn hỗn độn kỷ, năm ngàn hỗn độn kỷ, một vạn hỗn độn kỷ...
Thời gian trôi qua vô tình.
Một bộ áo trắng, Kỷ Ninh nhắm tu tu hành vô số năm tháng giống như điêu khắc.
Hắn mở mắt ra.
Trong đôi mắt giống như thời không mênh mông, thâm thúy xa xưa.
- Chân linh bất diệt.
Kỷ Ninh nói nhỏ, nếu bàn về cảm ngộ Chân Linh Bất Diệt thì cảm ngộ từ Bất Diệt Thiên và Khải chí tôn lưu lại cảm ngộ, lai trải qua tu hành một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ dài dằng dặc và đạt tới thành tựu cực cao, đã vượt qua Khải chí tôn lúc trước.
- Đã qua một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ, tuổi thọ của ta chỉ còn lại một ngàn hỗn độn kỷ, nên kết thúc tục sự.
Kỷ Ninh đứng dậy.
Lúc trước hắn chém giết cho nên tiêu hao thọ nguyên rất nhiều, hiện tại sau khi hợp đạo thất bại hắn không có chiến đấu nhưng vẫn ngộ ra thủy hành kiếm đạo, không gian kiếm đạo, huyễn chi kiếm đạo... Tất cả có trợ giúp với hồn phách chân linh của hắn, làm tốc độ hồn phách chân linh tán loạn chậm lại, tuổi thọ cũng dài hơn nhiều.
Nhưng...
Trải qua tu hành một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ, thọ nguyên còn lại không nhiều, nội tâm Kỷ Ninh có một số việc chưa kêt thúc, tự nhiên hắn không cách nào làm được tâm vô tạp niệm để đánh cược lần cuối cùng.
- Hô.
Kỷ Ninh đứng dậy.
- Bắc Minh Đạo Quân.
Động phủ chi linh lão già tóc bạc đi tới.
- Ta đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về ta sẽ bế tử quan.
Kỷ Ninh nói.
- Bế tử quan?
Lão già tóc bạc kinh ngạc, hắn cảm giác cảm thấy Kỷ Ninh nói rất quyết tuyệt.
Tử quan.
Vứt bỏ tất cả tạp niệm chỉ vì đánh cược lần cuối cùng, hoặc là thất bại chết tại đây, hoặc là thành công còn sống ra ngoài.
Thân ảnh Kỷ Ninh rời khỏi Thanh Hoa động phủ, chạy tới tam giới.
...
Đi vào Dực Xà hồ Minh Tâm đảo.
Nơi này là nhà của Kỷ Ninh, hôm nay ba tùy tùng Kỷ Ninh là Thanh Ma, Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cũng ở nơi này, thậm chí bát đệ tử Thạch Trạch của Kỷ Ninh cũng ở tại nơi này.
Một đám người đang ngồi ăn uống, không khí rất vui vẻ.
- Kỷ Ninh, ngươi bế quan lâu như thế. Mấy ngàn hỗn độn kỷ mới đi ra một chuyến, chúng ta muốn gặp ngươi cũng khó khăn.
Kỷ Nhất Xuyên ngồi bên cạnh, tâm tình của hắn rất tốt, bế quan mấy ngày nay ngẫu nhiên gặp bình cảnh, Kỷ Ninh lại đi ra ngoài, trong một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ cũng đi ra sáu lần.
- Ninh nhi có đại sự, hắn bế quan rất trọng yếu, ngươi xen vào làm gì.
Úy Trì Tuyết nói ra, Úy Trì Tuyết tươi cười nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Ninh nhi, ta giới thiệu với ngươi, Ngọc Thần, mau tới đây.
Một hài đồng đáng yêu sớm chờ bên cạnh chạy tới, Úy Trì Tuyết vui mừng kéo tay hài đồng và nói với Kỷ Ninh:
- Đây là Ngọc Thần, là huyết mạch Kỷ gia chúng ta, cũng là người thông tuệ nhất trong vô số năm qua, hắn là thiên tài yêu nghiệt khó lường đấy, đã đạp vào chung cực chi đạo, hôm nay là Đạo Quân nhị bộ.
- Ah?
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn hài đồng trước mắt..
- Bái kiến Bắc Minh lão tổ.
Hài đồng Kỷ Ngọc Thần cung kính hành lễ.
- Phụ thân, Ngọc Thần đúng là rất lợi hại, hắn còn lợi hại hơn ta nhiều.
Kỷ Minh Nguyệt cũng vui mừng nói:
- Hắn tu hành cho tới bây giờ rất ngắn, bởi vì vẫn không dám quấy rầy phụ thân. Cho nên hắn thành Đạo Quân cũng khong nói với phụ thân.
Kỷ Ninh lúc trước đã phân phó, chỉ có đại sự liên quan sinh tử mới được liên hệ với mình, nếu không thì đừng quấy nhiễu mình bế quan.
Kỷ Ninh nhìn hài đồng trước mặt, đôi mắt sáng ngời.
Nữ nhi Kỷ Minh Nguyệt của mình từng dạy bát đệ tử Thạch Trạch tu hành, ở chung lâu dài cho nên Kỷ Minh Nguyệt và Thạch Trạch cuối cùng kết thành đạo lữ. Hai người bọn họ kỳ thật trước kia đã có tình cảm với nhau, Kỷ Minh Nguyệt lại cô độc tới nay, Thạch Trạch cũng một lòng tu hành, cả hai ở chung càng lâu cho nên càng có tình cảm sâu đậm.
Vì vậy Kỷ Minh Nguyệt và Thạch Trạch cũng có hài tử.
Hài tử đầu tiên của hai người, Thạch Trạch liền yêu cầu lấy họ Kỷ! Tỏ tôn kính sư tôn và là nhạc phụ Kỷ Ninh, hài tử thứ hai mới mang họ Thạch.
Vì vậy nhất mạch của Kỷ Ninh cũng xem như có truyền thừa...
Càng truyền càng nhiều, sinh sôi nảy nở càng nhiều, nhất mạch Kỷ Ninh xem như không tệ, dù sao từ nhỏ đã có số mệnh gia thân, khả năng so sánh được với thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp trong Vực Giới... Cho đến nay Kỷ Ngọc Thần xuất hiện, từ nhỏ cực kỳ thông minh, tu hành vô cùng thông suốt, lại được Kỷ gia tài bồi, dùng tốc độ cực nhanh tu hành tới Thế Giới Cảnh.
Về sau đi ra ngoài lưu lạc lịch lãm rèn luyện, hắn cũng đạp vào kiếm đạo chung cực!&