- Vẫn có sơ hở cực nhỏ.
Y Da Nhĩ nhìn Ba Vạn Nguyệt, nói:
- Thời gian quá ngắn, ta cũng quá muốn giết Bắc Minh Đạo Quân, cắn nuốt hồn phách chân linh của hắn nên mới lộ ra một tia sở hở.
- Là ta sai.
Ba Vạn Nguyệt liền nói.
- Có lẽ văn minh người tu hành không phát hiện ra.
Y Da Nhĩ lạnh nhạt nói:
- Tuy một hỗn độn vũ trụ này đã sinh ra một gã nắm giữ vĩnh hằng chung cực chi đạo, chúng ta phải tiến hành chiến tranh! Thời gian kéo lâu, một hỗn độn vũ trụ có thể sinh ra chí tôn ‘chung cực chi đạo’ thì chúng ta xong rồi. Đợi đến khi chiến tranh bắt đầu, ngươi lại lập công đền bù.
- Vâng.
Ba Vạn Nguyệt liền nói.
Y Da Nhĩ lập tức vung tay lên, Ba Vạn Nguyệt hư không tiêu thất, thảo nguyên to lớn vô cùng vắng lặng, trừ chút ít dã thú bình thường thì chỉ còn Y Da Nhĩ.
- Trong lần đầu tiên ta chỉ thấy thế không ổn, bày ra yếu thế, vàcố ý bị các ngươi phong tỏa mà thôi.
Y Da Nhĩ nhẹ giọng nói:
- Đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, biết mình biết người, lúc này thắng chắc rồi.
Đám người Kỷ Ninh đưa mắt nhìn đám người Đan Tôn Giả rời đi, Mô Cốc Chí Tôn biến sắc.
- Chúng ta tiến vào không gian ẩn giấu.
Mô Cốc Chí Tôn nói ra, lập tức mang theo Kỷ Ninh, Hồng Nhiên Chí Tôn đi vào lần nữa.
Giữa không trung.
Đám người Kỷ Ninh đứng dậy nhìn Hộ Đạo lâu xa xa.
Cả Thánh Giới là một đống hỗn độn, cả vùng đất đầy khe hở, đây là dấu vết chiến tranh lúc trước.
- Đã bị phá hư.
Mô Cốc Chí Tôn nhìn phía xa này tòa hộ đạo lâu.
- Trận cơ không gian khổng lồ như thế bị phá hủy, Hộ Đạo lâu không thể giám sát bốn phía, cũng không cách nào kích phát đại trận không gian, mang chuyển người ra ngoài.
- Trận cơ không gian bị phá hư?
Kỷ Ninh sững sờ.
Tòa đại trận không gian lớn như thế là do chín trận cơ không gian khổng lồ cấu thành.
Lúc trước chính đại trận kích phát làm cho Kỷ Ninh không thể tránh né bị na di vào không gian che giấu.
- Chín tòa trận cơ không gian, Tây Tư tộc khẳng định an bài đóng ở đây.
Mô Cốc Chí Tôn nói:
- Không gian che giấu bị chúng ta chiếm giữ, trận cơ không gian tự nhiên bị phá hư, nếu không tiện nghi chúng ta.
- Phá hư thì phá hư a, không gian che giấu này vô dụng với văn minh người tu hành chúng ta.
Hồng Nhiên Chí Tôn vừa cười vừa nói, ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn vào vùng đât rộng lớn bị phá hư, cau mày nói:
- Mô Cốc, ngươi có phát hiện hay không, lần này dị tính mạng đối phó có phần khó chơi.
Mô Cốc Chí Tôn sững sờ, cũng gật đầu nói:
- Là rất khó chơi.
- Hộ Đạo lâu cấp tôn chủ trấn áp tính mạng kỳ dị không có mạnh như vậy.
Hồng Nhiên Chí Tôn lại nói:
- Ta nhớ chúng ta đối phó thứ kia, ta đánh ba năm chưởng cũng có thể diệt nó. Nhưng lúc này hai ta liên thủ thật lâu. Ta nhớ trong chiến tranh lần trước phải chiến đấu tới lúc cuối cùng, khi đó Tây Tư tộc mới thả tính mạng kỳ dị cấp độ như thế.
- Không gian che giấu này giám sát ngoại giới, địa vị đặc thù, cho nên cũng có tính mạng kỳ dị đặc thù tọa trấn.
Mô Cốc Chí Tôn nói ra.
- Ân, có khả năng a.
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng gật đầu, nói:
- Chúng ta vẫn cho rằng Tây Tư tộc bị phong tỏa hoàn toàn, bên ngoài chúng ta đã chiếm lĩnh, thật không nghĩ đến còn không gian che giấu khổng lồ như thế! Nếu như không phải lần này bọn chúng muốn đối phó Bắc Minh, chỉ sơ chúng ta vẫn không biết như cũ.
Mô Cốc Chí Tôn nhíu mày:
- Ta tọa trấn nơi này vô tận năm tháng vậy mà cũng không phát hiện ra.
- Cho nên ta lo lắng... Tây Tư tộc còn có bí mật ẩn giấu.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhíu mày.
- Ha ha ha... Hạch tâm Tây Tư tộc tộc đã bị chúng ta phong tỏa, không gian bị phong tỏa hoàn toàn, nếu bọn chúng muốn đi ra chắc chắn bị phát hiện.
Mô Cốc Chí Tôn cười nói:
- Về phần bên ngoài, cho dù cất dấu một ít Tây Tư tộc nhưng không quá nhiều.
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng gật đầu.
Lúc trước phong tỏa là những chí tôn bọn họ liên thủ phong tỏa, bọn họ nắm chắc với phong tỏa của mình.
Kỷ Ninh đứng bên cạnh nhìn xem, tuy hắn cũng rất quan tâm, dù sao hắn hợp đạo thất bại, cho nên trọng yếu nhất là trong thời gian còn lại ngộ ra ‘Chân Linh Bất Diệt’, nếu như ngộ không ra, hắn căn bản không thể lẫn vào trong chiến tranh với Tây Tư tộc.
- Hai vị.
Kỷ Ninh nói:
- Các ngươi cũng biết, ta lần này đạt được Mộc Xích Ngũ Thiên cực kỳ trọng yếu với văn minh người tu hành chúng ta, sau khi ta tiến vào Thánh Giới đã đạt được từ Lệ Thứu Nha! Ta cũng đáp ứng Lệ Thứu Nha sẽ giúp gia hương và hậu duệ của hắn được cuộc sống bình tĩnh.
- Chuyện này đơn giản, Lệ Thứu Nha có công lao khá lớn với chúng ta, đến lúc đó cho bọn họ một tòa dị vũ trụ.
Mô Cốc Chí Tôn cười nói:
- Một tòa dị vũ trụ, đầy đủ vô số hậu duệ của hắn sinh sôi.
- Những hậu duệ này cũng là người đáng thương, Tây Tư tộc căn bản không quan tâm tính mạng của bọn họ, còn làm bọn họ lần lượt đi chết đi.
Kỷ Ninh lắc đầu thổn thức, bỗng nhiên hắn nhướng mày, ngay sau đó sắc mặt biến hóa:
- Không đúng!
Hai pháp thân Hồng Nhiên Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn lúc này đều nghi hoặc chằm chằm vào Kỷ Ninh.
- Đại thụ sinh mệnh hoàn toàn có thể hao tổn chết ta nhưng vì cái gì Ba Vạn Nguyệt lại thả đại thụ sinh mệnh bỏ chạy chứ?
Kỷ Ninh liền nói:
- Hơn nữa các ngươi cũng giao thủ với đại thụ sinh mệnh, nó có tồn tại lý trí, thực sự không phải là dị tính mạng điên cuồng. Nó nghe Ba Vạn Nguyệt ra lệnh, mặc dù gặp phải hai người các vị công kích vẫn điên cuồng diệt sát ta. Chắc có lẽ không ngộ thương Ba Vạn Nguyệt, vì sao Ba Vạn Nguyệt phải trốn?
Hồng Nhiên Chí Tôn do dự nói:
- Có lẽ đây là sát chiêu cuối cùng của hắn, ngươi liên tiếp phá sát chiêu của hắn, hắn đã không có nắm chắc, cho nên thả ra sát chiêu cuối cùng nên trước hết chạy đi. Phòng ngừa ngươi klaij thi triển thủ đoạn lợi hại hơn nữa, khi đó hắn muốn trốn cũng không trốn được.
- Bắc Minh, ngươi nghĩ ra cái gì?
Mô Cốc Chí Tôn hỏi.
- Thả ra sát chiêu cuối cùng, bản thân chạy trốn tới nơi an toàn là có đạo lý.
Kỷ Ninh nói ra:
- Có thể hai vị chí tôn các ngươi có chỗ không biết, từ sau khi ta đi vào Thánh Giới, ta vốn gặp phải hai ngàn tám trăm tên chúa tể Đế Quân vây công, về sau lại là hai tòa Hộ Đạo lâu thoát ly nền tảng đến cản trở ta, Tây Tư tộc trả giá lớn như thế, nếu như hai vị tôn chủ là Ba Vạn Nguyệt, có được đại thụ sinh mệnh cường đại như thế, hai vị nên sử dụng đại thụ sinh mệnh này như thế nào?