Mãng Hoang Kỷ

Chương 147: Trận chiến thành danh


"Hay!" Trong phòng, Bắc Sơn Bách Vi kích động tới đỏ cả mặt. Trong mắt Hồn Vô Kỳ đứng bên có cả sợ hãi lẫn vui mừng.

"Thật không ngờ Kỷ Ninh huynh lại có thể dễ dàng chém giết con tê giác đến vậy." Hồn Vô Kỳ nói. "Thân pháp kia, thân pháp kia...quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Bắc Sơn Bách Vi gật đầu liên tục.

"Lợi hại." Bắc Sơn Bách Vi cười toét miệng rồi quát lớn. "Bắc Sơn Hồ, lúc trước ta đã bảo ngươi thối lắm rồi. Bây giờ ngươi phải cố mà nuốt quả rắm đi nhé!"

...

Bắc Sơn Hồ xanh mét mặt. Bất kể là thiếu niên nhìn như bình thường kia hay là lời nói của Bắc Sơn Bách Vi đều làm cho hắn cảm giác cực kỳ tức ngực khó chịu!

...

"Thật là lợi hại, kiếm pháp thật là lợi hại." Khuất công tử quan sát phía dưới.

...

"Có thể dễ dàng chém giết con đại yêu tê giác như thế sao? Là thần thông? Hay là kiếm thuật?" Một thanh niên mặc đồ đen toàn thân nhíu mày nhìn xuống điện sảnh.

...

Tên Hỏa Càn đồng tử đeo cái vòng màu vàng, bộ dáng như trẻ sáu bảy tuổi cũng trầm ngâm nhìn chằm chằm xuống chỗ Kỷ Ninh ở dưới điện sảnh: "Một kiếm kia...có uy lực quá mạnh. Hẳn là không phải thần thông! Đó là sự huyền diệu của kiếm pháp. Chẳng lẽ lại đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh rồi sao? Không thể nào, hắn mới chỉ là Tử Phủ tu sĩ mà thôi. Không thể nào có cảnh giới cao như vậy được. Nhưng chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn một kiếm kia sao?

*****

Mặc dù có không ít nhân vật lợi hại ở đây. Nhưng vì Kỷ Ninh đâm kiếm quá nhanh nên chỉ có mình Hỏa Càn đồng tử là còn hơi đoán ra một kiếm kia của Kỷ Ninh đã đạt tới cấp độ Đạo Chi Vực Cảnh, nhưng cũng không dám khẳng định.

Đại trận phong cấm được mở ra.

"Người tu tiên phe Bắc Sơn Bách Vi. Thắng!" Tử Y cô nương lớn giọng hô, đồng thời nhìn về phía Bắc Sơn Bách Vi. "Có tiếp tục đổ chiến nữa hay không?"

"Tiếp tục." Kỷ Ninh đứng ở đó mở miệng nói.

Trong phòng phía trên, Bắc Sơn Bách Vi ngẩn ra rồi vội vàng truyền âm cho Kỷ Ninh: "Kỷ Ninh huynh, ngươi muốn tiếp tục à?"

"Chỉ cần Bắc Sơn Hồ còn người tiến tới đây thì ta còn tiếp tục đổ chiến." Kỷ Ninh truyền âm nói. "Yên tâm, có thể phái ra một tên đại yêu tê giác là đã cùng lắm rồi. Sợ rằng hắn cũng chẳng phái được tên nào lợi hại hơn đâu. Cho dù có lợi hại hơn...ta cũng vẫn thừa sức giết chết. Còn về tiền cược, vừa rồi ta thắng được chín trăm lượng nguyên dịch, cứ đem chỗ đó đi đặt đi."

Kỷ Ninh truyền âm, trong lời nói ẩn chứa đầy sự tự tin.

Vừa rồi hắn đã nói với Bắc Sơn Hồ phái người thứ hai ra nên làm sao bây giờ lại lùi bước đây?

"Được." Bắc Sơn Bách Vi sáng mắt lên.

"Bắc Sơn Hồ, huynh đệ Kỷ Ninh của ta đang nghênh chiến ở dưới đó. Lúc trước không phải ngươi nói lợi hại thế này thế kia sao? Còn về tiền đặt cược. Chín trăm lượng nguyên dịch, thậm chí là một ngàn tám trăm lượng nguyên dịch ta cũng theo hết! Chỉ sợ ngươi không dám thôi." Bắc Sơn Bách Vi cười nhạo, ánh mắt mang theo sự miệt thị cùng khinh thường. Chỉ riêng một câu đơn giản cùng với ngữ khí của Bắc Sơn Bách Vi, lại thêm vào cả ánh mắt làm cho Bắc Sơn Hồ ở phía xa xa nổi trận lôi đình, mặt mũi đỏ dựng lên.

...

Bắc Sơn Hồ tái mét mặt nhìn vài tên bạn ở bên cạnh, nói bé: "Ta phải chịu mối nhục lớn này, thì sau này nhất định phải giết chết kẻ có tên Kỷ Ninh kia."

"Rất khó để giết tên Kỷ Ninh." Chu Lập lắc đầu nói. "Người này có thân pháp kinh người, mà kiếm pháp cũng cực kỳ lợi hại. Chưa thi triển thần thông mà đã giết được đại yêu tê giác rồi..."

"Nhưng hắn không phải không có nhược điểm." Một gã trung niên áo lam nói. "Thần lực của hắn ở cấp độ Tử Phủ hậu kỳ nhưng nguyên lực lại chỉ là Tử Phủ tiền kỳ. Vì thế nên khả năng luyện khí của hắn sẽ yếu hơn, do đó mới chỉ ra tay lúc cận chiến. Cho nên chúng ta chỉ cần không cho hắn lại gần là đã có hơn nửa phần thắng rồi."

Bắc Sơn Hồ lập tức sáng mắt lên.

Đúng.

Tên Kỷ Ninh này mạnh về cận chiến. Nhưng nếu không cho hắn áp sát thì chắc chắn sẽ phải thua thôi.


"Người đâu." Bắc Sơn Hồ lập tức quát ra bên ngoài: "Gọi Bạch vu nữ lại đây."

Bắc Sơn Hồ nói với đám bạn bên cạnh: "Bạch vu nữ này là người mà Bạch Vu giáo hiến cho ta. Ta vốn đang hưởng thụ rất tốt. Nhưng mối nhục lần này...ta cũng bất chấp cả hưởng thụ. Tuy Bạch vu nữ này yếu hơn đại yêu tê giác nhưng lại có thể khắc chế được tên Kỷ Ninh kia."

"Bạch Vu giáo?" Nhóm người Chu Lập ở bên cạnh đều sững sờ.

Bạch Vu giáo...

Cũng không phải giáo phái ở quận An Thiền. Hiện giờ đang mưu toan thâm nhập vào quận An Thiền nên mới dâng một vu nữ cho Bắc Sơn Hồ. Đó cũng mới chỉ là một trong rất nhiều thủ đoạn của giáo phái này. Về việc này, đám Chu Lập cũng không dám hỏi nhiều.

Rất nhanh, một nữ tử đi chân trần, mặc áo màu trắng với nhiều hoa văn ở góc cạnh đã đi đến. Nàng có một bộ tóc dài tới tận hông, hai hàng mi mắt đầy mê hoặc. Ánh mắt của nàng luôn chăm chú nhìn lên người Bắc Sơn Hồ làm Bắc Sơn Hồ cũng cảm thấy nóng phần dưới bụng.

"Thật sự đúng là một vưu vật." Bắc Sơn Hồ cắn răng một cái nói. "Bạch vu nữ, Bạch Vu giáo của ngươi đã đem ngươi tặng cho ta nên tính mạng của ngươi, tất cả của ngươi đều thuộc về ta."

"Ta biết, tất cả của ta đều thuộc về công tử." Âm thanh nhẹ nhàng của Bạch vu nữ làm mềm lòng người khác.

Bắc Sơn Hồ gật đầu: "Hiện tại ở dưới điện sảnh kia có một tên gọi là Kỷ Ninh đã giết đại yêu tê giác dưới trướng ta. Hiện tại nỗi bực tức của ta khó mà dịu lại được. Lấy tính mạng của ngươi...đi giết tên Kỷ Ninh đi."

"Ta đi giết Kỷ Ninh sao?" Vốn rất bình tĩnh, Bạch vu nữ cũng giật mình.

Lúc trước, nàng cùng với đám người hầu đều ngồi xem qua cửa sổ nên có thể nhìn thấy mọi việc ở phía dưới. Nàng biết rõ tên Kỷ Ninh kia lợi hại tới mức nào! Nàng thầm nghĩ, nếu luận về thực lực thì tên đại yêu kia đã kém không ít rồi. Còn nàng mà so với Kỷ Ninh...thì đúng là một chút thành công cũng không có.

Huống hồ, Bạch Vu giáo sai nàng tới đây là để hấp dẫn mê hoặc tên Bắc Sơn Hồ!

"Sao?" Bắc Sơn Hồ nhướng mày. "Ngươi không đi sao? Ngươi ở lại làm gì nữa?"

"Không." Bạch vu nữ thầm mắng, đám đệ tử dòng dõi An Thiền Bắc Sơn tộc quả nhiên đều là lũ lòng cay tay độc, miệng nói. "Công tử, không phải ta không nguyện ý. Mà ta căn bản không có một chút nào nắm chắc khả năng giết được tên Kỷ Ninh này. Vừa rồi mọi người đều đã thấy đại yêu tê giác chết thế nào rồi đó."

Bắc Sơn Hồ lắc đầu: "Việc ấy ngươi đừng lo. Tên Kỷ Ninh này rất yếu về mặt luyện khí, chỉ mạnh về cận chiến thôi! Ngươi chỉ cần không cho hắn đến gần là ngươi sẽ chắc thắng. Ta nhớ rằng ngươi có một bí thuật trói buộc rất lợi hại cơ mà."

Bạch vu nữ cắn răng một cái.

Thứ kia cũng chỉ là thuật hưởng lạc trên giường. Trong lúc nàng hoan ái với tên Bắc Sơn Hồ kia, từng sợi tóc tự động dài ra, thậm chí tự trói chặt mình...Lúc ấy Bắc Sơn Hồ vui sướng còn hỏi cả loại thủ đoạn này là gì. Bạch vu nữ cũng chỉ tự khoe khoang ra chút ít. Không ngờ lại dồn mình vào đường cùng thế này.

"Ngươi rất giỏi nhất về khả năng trói buộc kẻ địch. Hơn nữa Bạch Vu giáo của ngươi lại nổi danh với độc trùng. Trong đó lấy thân nuôi cổ trùng là thứ có danh tiếng lớn nhất." Bắc Sơn Hồ nói.

Sắc mặt của Bạch vu nữ tái đi.

Lấy thân nuôi cổ trùng?

Đây chính là thủ đoạn của Bạch Vu giáo làm khắp nơi sợ mất mật. Kẻ nào lấy thân nuôi cổ trùng thì may mắn thương nặng còn không thì chỉ có chết.

Bạch vu nữ nhìn Bắc Sơn Hồ trước mặt... Nàng đã hiểu ra. Tên Bắc Sơn Hồ này muốn nàng liều chết đi giết tên Kỷ Ninh kia.

"Ngươi có thể lựa chọn đi hoặc là chết." Bắc Sơn Hồ lạnh lùng nói.

Bạch vu nữ cắn răng: "Ta sẽ đi xuống."

"Ừ." Bắc Sơn Hồ gật đầu. "Thủ đoạn của Bạch Vu giáo ngươi lại vừa vặn khắc chế được hắn nên vẫn sẽ còn đường sống."

"Đi xuống điện sảnh, giết tên Kỷ Ninh đi." Bắc Sơn Hồ ra lệnh.

"Dạ." Lúc này, Bạch vu nữ xoay người đi ra ngoài. Thân thể lắc lư làm Bắc Sơn Hồ nhìn mà nổi dâm tính. Hắn thở dài một hơi. "Thật sự là đáng tiếc cho một mỹ nhân. Có điều trên đời này vẫn còn nhiều mỹ nhân mà. Nhất định phải giết chết tên Kỷ Ninh kia. Nhất định phải xả được cơn bực tức này." Hắn quay đầu, nhìn qua cửa sổ quan sát Kỷ Ninh ở phía dưới, trong mắt lóe lên sự hung ác.

"Bắc Sơn Bách Vi, người vừa mới thắng được chín trăm lượng nguyên dịch mà đã muốn tặng ta ngay rồi à? Được, ta sẽ tiếp tục đặt cược với ngươi. Xem ngươi lấy chín trăm lượng nguyên dịch này thế nào."

...


Trong điện sảnh.

Kỷ Ninh vẫn đứng đó một mình, mỉm cười. Lạnh nhạt nhưng bình tĩnh.

Nếu đã muốn thể hiện tài năng thì một trận chiến làm sao đủ?

"Sao?" Kỷ Ninh nhìn về phía trước. Ở hành lang phía xa xa, một nữ tử chân trần với mái tóc dài tới hông đi ra. Dáng người lay động kia tràn đầy sự mê hoặc.

"Nàng tới đấu với ta sao?" Kỷ Ninh nhíu mày nghi hoặc. "Ta cảm giác nữ nhân này chỉ thích hợp đi mê hoặc người khác."

Bạch vu nữ đi tới góc để viên tinh thạch, rót nguyên lực vào.

Tử Y cô nương hô lớn: "Hồ công tử phái ra người tu tiên luyện khí Tử Phủ viên mãn."

"Chỉ là luyện khí thôi sao? Luyện khí vốn yếu kém hơn Thần Ma luyện thể. Vậy mà cũng dám xông lên sao." Kỷ Ninh suy ngẫm. "Sợ rằng có thủ đoạn gì đó." Như Thần Ma luyện thể của mình là tầng bảy Xích Minh Cửu Thiên. Nhưng tinh thạch kia lại chỉ kiểm tra mức độ tinh thuần của thần lực rồi theo đó mà phán định ra cấp độ của thực lực.

Từ xưa tới nay, Xích Minh Cửu Thiên Đồ là pháp môn đứng đầu Thần Ma luyện thể. Cho dù mới tầng thứ bảy nhưng đã ngang tầm với cấp độ Thần Ma luyện thể Tử Phủ hậu kỳ rồi.

"Vù vù!"

Đại trận phong cấm lại sáng lên.

Giữa màn hào quang khổng lồ đó chỉ có Kỷ Ninh và Bạch vu nữ.

Một người là nữ tử đầy mê hoặc của Bạch Vu giáo. Còn người kia là thiếu niên thanh tú mặc da thú.

"Ta bị ép phải tới. Xin hạ thủ lưu tình." Bạch vu nữ hơi khom người.

Kỷ Ninh chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Xẹt xẹt!

Bỗng nhiên, máu tóc dài tới hông của Bạch vu nữ lóe đỏ. Mái tóc màu đen lập tức dài ra một cách nhanh chóng...trong nháy mắt đã che trời ngập đất toàn tóc đen bao phủ quanh Kỷ Ninh.

"Không hay." Ở gian phòng phía trên, Bắc Sơn Bách Vi kinh hãi. "Nếu bị trói lại thì Kỷ Ninh liền gặp khó ngay."

"Kỷ Ninh giỏi về cận chiến. Nguyên lực của hắn mới ở Tử Phủ tiền kỳ nên điều khiển pháp bảo tấn công sẽ rất yếu." Hồn Vô Kỳ cũng gấp gáp.

Kỷ Ninh thấy những sợi tóc che trời ngập đất kia bao phủ thì chỉ mỉm cười. Hắn hiểu đối phượng định làm gì. "Hóa ra là muốn trói ta à."

Rào rào rào rào... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn

Mưa bắt đầu rơi xuống. Nước mưa rơi tí tách lên người đầy mát mẻ và thoải mái. Vô số hạt nước mưa rơi xuống khắp không gian trong đại trận phong cấm.

"Tầng tầng thủy bích." Ánh mắt của Kỷ Ninh nhìn qua hết lớp tóc đen đang bao phủ.

Lập tức, tầng tầng thủy bích xuất hiện. Mỗi tầng thủy bích đều cực kỳ cứng cỏi. Trong nửa năm qua, trong khi sáng chế ra Vũ Thủy Kinh Kỷ Ninh đã làm cho cảnh giới của mình tăng lên không ít. Lại làm cho Mưa trong Vũ Thủy Kiếm Vực của mình cũng mạnh lên. Đặc biệt về việc thi triển thủy bích, Kỷ Ninh đã tốn không ít thời gian để tìm hiểu nó.

Thậm chí còn ngộ ra một chiêu Tầng Tầng Thủy Bích. Nếu nói về độ tinh diệu thì cũng đã gần ngang với Ti Vũ Thành Tuyến là thứ chuyên dùng để ngăn cản kẻ địch.

"Xẹt xẹt xẹt..." Vô số sợi tóc đen cố gắng lao tới Kỷ Ninh, nhưng lại bị tầng tầng thủy bích ngăn cản. Pháp thuật của Bạch vu nữ vốn để tạo khoái cảm trên giường, khả năng trói buộc rất mạnh nhưng lực đâm xuyên lại rất yếu, nên cũng không thể nào xuyên qua được tầng tầng thủy bích.

Vô số sợi tóc bị tầng tầng thủy bích dễ dàng ngăn lại giữa không trung.

...

"Vũ Thủy Kiếm Vực!" Hỏa Càn đồng tử đứng phắt dậy nhìn chằm chằm Kỷ Ninh.

...

"Đạo Chi Vực Cảnh. Là mưa! Vũ Thủy Kiếm Vực!"

...

"Tử Phủ tu sĩ mà đã Đạo Chi Vực Cảnh rồi sao?"

Một đám nhân vật lợi hại vốn còn đang bình tĩnh xem trận chiến, bây giờ đều kinh ngạc. Một Tử Phủ tu sĩ tới được Đạo Chi Vực Cảnh sao? Điều này...đúng là như truyền thuyết. Cho dù là bọn họ lúc ở Tử Phủ tu sĩ cũng không có ai lợi hại như vậy.

"Tử Phủ tu sĩ mà đã ngộ ra Đạo Chi Vực Cảnh? Hỏng rồi, hỏng rồi. Hôm nay có nhiều người nhìn thấy như thế này thì chắc chắn chuyện này sẽ truyền ra ngoài. Tông môn mà biết ta từ chối một thiên tài yêu nghiệt thế này thì đúng là ta gặp phiền phức lớn." Chu Lập đứng bên cạnh Bắc Sơn Hồ với vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

...

Vũ Thủy Kiếm Vực vừa thi triển ra đã làm kinh động toàn bộ.

Trong điện sảnh, Kỷ Ninh vẫn lạnh nhạt như trước.

"Nhận thua đi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Kỷ Ninh vẫn đứng giữa cơn mưa, nhìn nữ tử ở phía xa.