- Thật là đáng sợ.
Cửu Trần Giáo chủ thấy thế sợ ngây người:
- Cái này, cái này, một kích này, chỉ sợ ngay cả Tửu Thánh dựa vào Vũ Trụ chi bảo thì bất quá cũng chỉ như vậy a.
- Tốt.
Tay Kỷ Ninh nắm kiếm, sắc mặt có chút vui mừng.
Một thức này là Thiên Băng thức hung mãnh nhất trong tất cả kiếm thuật của Kỷ Ninh.
Cần biết, trước đó Bắc Hồng Kiếm chỉ vẻn vẹn tăng phúc lớn nhất đối với Tích Huyết thức mà thôi. Mà khi đó uy lực của Tích Huyết thức cũng không bằng Thiên Băng thức! Tích Huyết thức am hiểu tốc độ và xuyên thấu, Thiên Băng thức mới thật sự là dùng uy năng lớn để nổi danh. Lúc trước Kỷ Ninh chính là dựa vào Thiên Băng thức cho nên mới liên tục quật, đánh chết Sửu Vương a.
Mà bây giờ, dùng Tâm Kiếm Thuật phối hợp với Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng, đặc biệt hiện tại Bắc Hồng Kiếm lại đang hấp thu Trầm Hỏa Hắc Thạch, biên độ tăng trưởng đối với Thiên Băng thức cũng có thể so sánh được với Tích Huyết thức.
Một kiếm này nếu như chỉ luận về uy năng, đã đạt đến đẳng cấp bát đại Thánh Thành chi chủ, đây là một kiếm hung mãnh nhất bá đạo nhất của Kỷ Ninh hiện tại!
- Loại cảm giác nghiền ép này thật sự là thống khoái a.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy thoải mái, không quan tâm tới chiêu số của địch nhân có bao nhiêu tinh diệu, ta trực tiếp dùng sự bá đạo để nghiền ép qua. Trước đó Tửu Thánh cũng dùng xu thế nghiền ép như vậy để đánh cho các Đạo Quân khác đều phải cúi đầu. Ngay cả Kỷ Ninh cũng bị Tửu Thánh đánh cho không dám cứng đối cứng.
- Bắc Minh, Thần Binh bổn mạng này của ngươi cắn nuốt nhiều Trầm Hỏa Hắc Thạch như vậy, tiến bộ khá lớn a.
Cửu Trần Giáo chủ có chút hâm mộ nói.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh nhẹ tay khẽ vuốt ve thân kiếm:
- Bắc Hồng Kiếm có trợ giúp khá lớn, bất quá Tâm Kiếm Thuật cũng có trợ giúp không nhỏ.
- Tâm Kiếm Thuật? Môn kiếm thuật mà Tâm Kiếm Đế Quân sáng chế ra kia?
Cửu Trần Giáo chủ kinh ngạc nói.
- Đúng.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Ngươi đã luyện thành Tâm Kiếm Thuật? Ta còn không biết a, chẳng lẽ kiếm kia hình sương mù cũng là bởi vì Tâm Kiếm Thuật cho nên mới vậy? Ta cũng đã sớm nghe nói qua, thế nhưng cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua người ta thi triển ra Tâm Kiếm Thuật a.
Cửu Trần Giáo chủ lập tức có chút hiếu kỳ, Tâm Kiếm Thuật cps danh khí rất lớn, nhưng mà số lượng người chân chính tu luyện thành công lại quá ít. Cho đến nay Kỷ Ninh cũng chưa từng thấy qua các Đạo Quân nghịch thiên khác thi triển ra Tâm Kiếm Thuật.
- Khó trách Bắc Minh ngươi lại lợi hại như vậy! Ô, ta cũng phải cố gắng, không thể bị ngươi bỏ quá xa a.
Cửu Trần cũng tràn ngập ý chí chiến đấu.
Kỷ Ninh đi qua, vươn tay bắt lấy một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch cuối cùng không trọn vẹn kia, trực tiếp thu vào bên trong Động thiên, lại nói:
- Đi thôi, chúng ta tiến vào bên trong Ma Tượng Thạch Bích, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì.
- Đúng, đi vào.
Cửu Trần cũng nhìn về phía cửa vào phía xa xa kia, hai con ngươi có chút nóng bỏng:
- Chắc chắn có bí mật rất lớn, nói không chừng sẽ có Vũ Trụ chi bảo, đến lúc đó nó sẽ nhận ta làm chủ a. Ha ha, đến lúc đó ta phòng ngự có Thủy Hành Bất tử thân, công kích có Vũ Trụ chi bảo, Bắc Minh, đến lúc đó nói không chừng ta so với ngươi còn lợi hại hơn a.
- Hy vọng sẽ có Vũ Trụ chi bảo, ta cũng sẽ lấy một kiện.
Kỷ Ninh cũng ở một bên phụ họa.
Hai người cười cười nói nói, lập tức bay về phía thông đạo cửa vào Ma Tượng Thạch Bích màu trắng bạc.
Lối vào.
Vẻ mặt của hai người cũng dần dần trở nên nghiêm túc, Kỷ Ninh hiện ra Ba Đầu Sáu Tay, cầm trong tay sáu thanh Bắc Hồng kiếm. Cửu Trần Giáo chủ cũng cầm trong tay một thanh trường côn, cẩn thận từng li từng tí.
- Để ta dò đường.
Cửu Trần nói.
- Được.
Kỷ Ninh gật đầu, Thủy Hành Bất tử thân của Cửu Trần có năng lực bảo vệ tính mạng rất mạnh, so với hắn còn lợi hại hơn nhiều.
Hai người một trước một sau, bay vào trong thông đạo.
Bên trong thông đạo màu trắng bạc, trên vách đá còn có đường vân bí hiểm, Cửu Trần giương mắt nhìn qua:
- Hẳn là trận pháp cấm chế.
- Bên trong Ma Tượng Thạch Bích này có lực lượng vô hình bao phủ.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
- Ta cảm giác được loại áp chế này có mặt ở khắp nơi, ngay cả thần niệm cũng phải chịu ảnh hưởng, không có cách nào thi triển ra được.
- Đúng vậy.
Cửu Trần cũng càng thêm cảnh giác.
Hai người đều vô cùng cẩn thận, ở trong trạng thái tùy thời bộc phát.
Sauk hi đi vào trong thông đạo được đại khái ba dặm, thậm chí lại có hai cái ngã rẽ.
- Dọc theo con đường này đi a.
Cửu Trần nói.
- Được, mặc kệ là đi con đường nào thì chúng ta cũng không thể tách ra, đừng để bị phân tán.
Vẻ mặt của Kỷ Ninh càng thêm trịnh trọng, bởi vì trên vách đá trong thông đạo có những bí văn kia khiến cho Kỷ Ninh hiểu rõ. Trận pháp cấm chế mà những bí văn này đại biểu cho tuyệt đối rất là đáng sợ.
- Mau nhìn.
Chỉ một lát sau, Cửu Trần đi ở phía trước lập tức kinh hô lên rồi chỉ vào phía trước.
Kỷ Ninh cũng xông lên, lập tức cũng nhìn thấy ở góc rẽ xa xa có khí tức đáng sợ xuất hiện. Ở chỗ đó, trong bức tường màu trắng bạc dường như cũng xuất hiện dấu vết rất lớn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Rất nhanh Kỷ Ninh và Cửu Trần đã tới gần, cũng đã nhìn thấy rõ tất cả.
- Oa.
Cửu Trần trừng mắt.
- Làm sao có thể chứ? Bên tỏng lối đi này đều là chất liệu màu trắng bạc, loại chất liệu này, một kích toàn lực của ta cũng không thể để lại một chút dấu vết nào. Làm sao có thể bị xé rách hoàn toàn cơ chứ?
Kỷ Ninh nhìn về phía trước, trên vách đá trong thông đạo phía trước có từng đạo miệng vết thương dữ tợn, tổng cộng có năm đạo miệng vết thương. Hoàn toàn phá hỏng đường vân ở trên vách đá trong thông đạo.
Mỗi một vết thương đều kéo dài ra xa trăm trượng, sâu chừng hơn mười trượng, triệt triệt để để phá hủy đường văn ở trên vách đá. Nhiều đường vân như vậy bị phá hỏng, hiển nhiên trận pháp cấm chế này cũng sẽ bị phá hủy. Thậm chí ở trên mặt đất còn có một chút xương cốt có chất liệu màu trắng bạc.
- Nhìn năm đạo miệng vết thương, có lẽ là người này dùng tay để xé rách a.
Cửu Trần thì khó có thể tin tưởng được.
- Dùng tay xé rách?
Kỷ Ninh nhịn không được nói:
- Để ta thử nhìn lại lần nữa, chẳng lẽ chất liệu màu trắng bạc ở nơi đây đã thay đổi, trở nên yếu ớt rồi hay sao?
Nói xong, Kỷ Ninh lập tức ngăn cách tất cả khí tức chấn động ở trăm trượng chung quanh.