Mãng Hoang Kỷ

Chương 139: Gặp lại Bắc Sơn Bách Vi


"Nghe nói thành An Thiền cấm hoàn toàn việc phi hành. Nếu có kẻ nào dám bay trên thành An Thiền là lập tức thảm ngay." Mạnh Tuấn nói xong thì mấy người bọn họ cũng đều nhảy xuống đất.

Kỷ Ninh lại nhìn về thành An Thiền ở phương xa. Đây là một thành trì tồn tại từ thời đại Thần Ma tới giờ. Bây giờ, khi còn cách tòa thành kia có hơn mười dặm, Kỷ Ninh có thể cảm thấy nguyên lực trời đất đang hội tụ mãnh liệt vào trong thành, đồng thời còn có một loại uy lực truyền tới tạo thành cảm giác cực kỳ khủng bố.

"Cả tòa thành An Thiền là một trận pháp cực lớn. Xem chừng đây là một trận pháp tiên giai rồi." Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Kỷ Ninh cùng ba người Mạnh tộc đi thẳng tới cổng thành. Cổng thành mà bọn họ đi tới nằm ở hướng Đông, rộng tầm ngàn trượng, cao trăm trượng. Từ đó có thể thấy được tường thành An Thiền sẽ to lớn tới cỡ nào.

"Đội buôn của các ngươi có ba trăm hai mươi mốt người. Phải nộp tổng cộng là ba trăm cân Lôi Kim!" Ở phía trước nhóm Kỷ Ninh có một đoàn người, có vẻ là một đội buôn gồm toàn các Tiên Thiên sinh linh đang nộp ra ba khối Lôi Kim lớn rồi sau đó lập tức nhận được ba trăm cuốn sổ vào thành màu đen.

"Muốn vào thành phải giao nộp hai cân Lôi Kim." Một tên lính mặc áo giáp quát Kỷ Ninh. Bởi vì Kỷ Ninh mang Bạch Thủy Trạch theo nên phải tính là hai phần.

Kỷ Ninh liền lật tay lấy ra một khối kim loại cỡ móng tay có màu vàng lóe xanh. Đây chính là lôi kim, thứ còn giá trị hơn vàng bạc rất nhiều. Khi trước Kỷ Ninh đã từng dùng vài khối lôi kim để mua Bắc Minh Kiếm... Với những Tiên Thiên sinh linh bình thường thì hai cân lôi kim đã chả đáng nói nữa là Kỷ Ninh.

"Ừ." Sau khi nhận lấy lôi kim, hai tên lính kia đưa ra hai cuốn sổ màu đen ra.

...

Ba người Mạnh tộc cũng theo sát Kỷ Ninh đi vào trong thành An Thiền. Bốn người bọn họ đều lật từng trang của cuốn sổ màu đen ra. Bìa cuốn sổ có ba chữ Thành An Thiền, mở ra xem thì thấy bên trong là phần giới thiệu về thành An Thiền.

"Thành An Thiền rộng chín nghìn ba trăm hai mươi mốt dặm, rộng tám nghìn chín trăm mười dặm. Chia ra làm thành Đông, thành Nam, thành Bắc, thành Tây cùng phủ An Thiền Hầu."

Kỷ Ninh xem kỹ lại.

Phủ An Thiền Hầu nằm ở giữa thành An Thiền, có chiều rộng tổng cộng tám trăm dặm. Cấm địa tuyệt đối! Kẻ nào tự tiện xông vào sẽ bị khép vào tội chết!

Thành Đông, thành Nam, thành Bắc cấm chém giết nên là nơi rất an toàn cho việc cư trú...Nếu kẻ nào dám động tay ở đó thì đó chính là khiêu khích phủ An Thiền Hầu! Vì thế nên thành Nam, thành Bắc, thành Đông là ba khu vực tụ tập rất nhiều tán tu. Thậm chí có một vài lão già cũng ẩn cư ở đây để sống những tháng ngày yên ổn.

Nơi này cũng là nơi đặt chân của vài thương nhân lớn. Những thương nhân này sử dụng những chiêu bài kinh doanh đặc biệt để kiếm chác ra rất nhiều của cải lại được sống rất an toàn trong thành An Thiền. Thậm chí việc họ đi thuê người tu tiên cũng là chuyện thường thấy.

"Thành Tây?" Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên.

Thành Tây chính là nơi phồn hoa nhất trong thành An Thiền.

Trong thành Tây có rất nhiều phủ đệ mọc lên san sát. Đó đều là những nơi ở của người có quyền cao chức trọng hoặc thực lực ngập trời. Đương nhiên còn có vài cái của những bộ tộc hàng đầu, tông môn lớn, giáo phái lớn lập ra chi nhánh ở thành Tây. Rất nhiều người muốn vào thành An Thiền bái sư đều đi tới những ...chi nhánh kia để thử sức. Đồng thời trong thành Tây còn có khu vực buôn bán và vui chơi.

Có điều đặc biệt là!

Tuy là nơi phồn hoa nhất nhưng thành Tây lại chỉ cấm chém giết trên đường đi. Còn việc trong những tòa phủ đệ kia. Cho dù những chi nhánh tông môn giáo phái kia...có đánh nhau thế nào cũng chẳng quản. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là chủ nhân của những nơi đó cho phép làm như vậy. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

"Bắc Sơn Hắc Hổ." Kỷ Ninh nhìn tên một tòa phủ đệ được đánh dấu ở thành Tây trong cuốn sổ. Ở đó có ghi tên Bắc Sơn Hắc Hổ.

"Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ có phạm vi tầm mười dặm. Ở nơi tấc đất tấc lôi kim trong thành An Thiền này...Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ kia lại có thể lớn như vậy thì xem ra cũng có quyền thế lớn kinh người đây." Kỷ Ninh thầm nghĩ. Có không ít người có địa vị cao thuộc An Thiều Hầu Bắc Sơn tộc mở phủ đệ bên ngoài. Nhưng phủ Bắc Sơn Hắc Hổ lại có quy mô thuộc hàng ngũ đứng cao nhất.


Từ đó có thể thấy được địa vị!

"Ái dà." Mạnh Tuấn vỗ đầu đánh bốp một cái. "Hóa ra thành An Thiền không cấm hoàn toàn phi hành. Nếu đã trở thành Nguyên Thần đạo nhân là có thể tư do bay! Vốn ta còn tưởng là cấm tất cơ đấy." Lúc trước Mạnh Tuấn chỉ nói đúng được một phần. Nhưng sau khi xem quy củ được viết chi tiết trong cuốn sổ thì liền bổ xung thêm.

"Huynh Kỷ Ninh. Thành Tây ở thành An Thiền này cực kỳ phồn hoa. Đặc biệt trong thành Tây có phường Dị Bảo." Mạnh Tuấn lôi kéo. "Chúng ta đi xem thử coi."

"Nghe nói có cả ngàn vạn người tu tiên bày bán hàng hóa ở phường Dị Bảo đó." Mạnh Hân cũng rất kỳ vọng.

Mạnh Nham cũng gật đầu.

"Thì đi xem sao." Kỷ Ninh cũng rất chờ mong.

Phường Dị Bảo là nơi chuyên dùng cho việc trao đổi bảo vật giữa những người tu tiên.

******

Nhóm Kỷ Ninh vào thành từ cửa Đông nên phải qua lại như con thoi giữa thành An Thiền thì mới có thể tới được thành Tây. Ước chừng phải đi mất mấy nghìn dặm. May là bọn họ đều là người tu tiên...Tuy không dám chạy quá nhanh nhưng cũng chỉ cần nửa canh giờ là bọn họ đã đến được phường Dị Bảo thành Tây.

Phường Dị Bảo.

Đập vào mắt là một quảng trường rộng lớn, trong quảng trường có chi chít các quầy hàng. Mỗi người tu tiên đều bày ra một quán riêng. Trước từng quầy hàng đều có một tấm đá trắng. Trên tấm đá trắng có văn tự màu đen nêu rõ những bảo vật mà người chủ cần đổi lấy.

"Nhiều thật." Kỷ Ninh nín thở. "Chỉ nhìn qua đã thấy cả vạn người tu tiên rồi. Thành An Thiền này đúng là nơi tiên ma hội tụ, là trung tâm của cả quận An Thiền. Chỉ riêng một phường Dị Bảo đã có nhiều ngươi như vậy rồi."

Ở phường Dị Bảo có đủ các loại bảo vật, thậm chí còn có cả những bảo vật trăm hiếm vạn lạ.

Ở nơi này có cái hay là tương đối thuận tiện để giao dịch!

Nhưng cái dở là...không đủ an toàn!

Bởi vì ở trong thành Tây chỉ cấm chém giết trên đường. Nhưng ở đây là nơi thuộc phường Dị Bảo nên vẫn có thể chém giết! Hoàn toàn có thể xuất hiện việc giết người cướp bảo vật...đương nhiên là việc đó cũng ít xảy ra. Bởi vì những người có bảo vật trân quý đều là những kẻ có thực lực cực kỳ kinh người.

"Tuy phường Dị Bảo không cấm chém giết. Nhưng không ai có thể dễ dàng nhìn ra thực lực của kẻ khác. Cho dù người đó có bỏ ra pháp bảo quý hiếm. Nhưng ai biết được thực lực kẻ đó thế nào? Không chừng lại là một vị Nguyên Thần đạo nhân cố ý chơi đùa ấy chứ!" Mạnh Hân nói.

Kỷ Ninh gật đầu.

"Tiểu Tuấn!" Bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

Mạnh Tuấn quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy thì hắn lập tức mừng rỡ: "Tam thúc!" Ở xa xa, một gã trung niên đầu hói đang mỉm cười.

Mạnh Hân, Mạnh Nham quay đầu nhìn lại. Lập tức nhận ra người đó, cũng nói: "Danh thúc!"

"Ha ha, ba người các ngươi đều rời bộ tộc rồi à." Trung niên hói đầu cười nói. "Rời là tốt. Nén đủ giận khi ở trong bộ tộc rồi thì đi là vui vẻ nhất. Ba người các ngươi mới tới thành An Thiền à?"


Mạnh Tuấn liền nói: "Chúng cháu mới vừa tới thành An Thiền. Bây giờ đang chuẩn bị đi bái sư. Có điều chúng cháu hơi hiếu kỳ nên mới tới phường Dị Bảo xem chút."

"Phường Dị Bảo không có gì đặc biệt cả. Chủ yếu là nhiều bảo vật, thỉnh thoảng cũng có vài thứ quý hiếm." Người trung niên hói đầu lắc đầu. "Các ngươi có thể thấy hết rồi nên ta cũng không nói nhiều nữa. Ba người các ngươi mới tới thành An Thiền lần đầu. Sau này mà gia nhập môn phái thì sợ rằng cũng chẳng còn thời gian đi dạo nữa. Ta đã ở thành An Thiền hơn trăm năm nên rất quen thuộc nơi này. Ta sẽ mang bọn ngươi đi xem thật rõ nhưng nơi thực sự tốt."

Ba người Mạnh Tuấn, Mạnh Hân, Mạnh Nham đều mừng rỡ.

"Vị bên cạnh này là ai vậy?" Người trung niên hói đầu chú ý tới Kỷ Ninh và Bạch Thủy Trạch ở bên cạnh.

Mạnh Tuấn chỉ lừ mắt một cái mà không nói tiếng nào.

Lúc đầu hắn còn tâng bốc Kỷ Ninh. Nhưng qua thời gian dài không được chút ưu đãi gì, hắn bắt đầu xem thường Kỷ Ninh. Đặc biệt khi gặp được Tam thúc của mình...hắn liền quẳng Kỷ Ninh tới nơi xa tít mù tắp nào đó luôn. Dù sao thì hắn sẽ gia nhập môn phái nên cũng chẳng thèm quen biết Kỷ Ninh làm gì.

"Vị này là huynh Kỷ Ninh." Mạnh Hân giọng êm tai. "Là người có ơn cứu mạng với ba người bọn cháu."

"Sao?" Người trung niên hói đầu liền nói. "Thật sự rất cảm tạ đạo hữu Kỷ Ninh. Hay là đạo hữu Kỷ Ninh cũng đi với ta luôn. Ta sẽ chiêu đãi đạo hữu thật tốt để cảm tạ ơn ra tay cứu mạng lần này."

"Không cần đâu." Kỷ Ninh lắc đầu.

Mạnh Hân, Mạnh Nham đều nhìn Kỷ Ninh với ý muốn khuyên bảo.

"Chúng ta tạm biệt ở đây đi." Kỷ Ninh cười nói. "Lần này gặp nhau cũng coi như là duyên phận. Nếu sau này có duyên ắt sẽ gặp lại."

"Ừ." Mạnh Nham gật đầu.

Tên Mạnh Tuấn đứng bên cạnh dẩu môi lên cười Kỷ Ninh. Tất cả tính cách của hắn đều được thể hiện trong nụ cười đó.

"Đúng là loại người nông cạn." Kỷ Ninh thấy Mạnh Tuấn như thế thì thầm nghĩ trong lòng.

...

Dõi mắt theo ba người Mạnh tộc đi cùng Tam thúc của họ rời đi. Đặc biệt là tên Mạnh Tuấn đang rít rít nói với Tam thúc của hắn làm người trung niên hói đầu kia có chút tươi cười. Làm Kỷ Ninh lắc đầu không thôi.

Đến khi mặt trời sắp khuất bóng ở phía Tây

Kỷ Ninh đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tới phủ Bắc Sơn Hắc Hổ.

"Phủ đệ thật có khí phách." Kỷ Ninh nhìn phủ đệ ở phía xa xa. Từng hàng binh lính hơi thở lành lạnh đang đứng trước cửa tòa phủ đệ có diện tích mười dặm này. Đặc biệt ở trước cửa phủ đệ này có một pho tượng Hắc Hổ bằng đá. Đầu hổ nhìn ra đường đi trước cửa với vẻ đầy bá đạo.

Những người đi đường đều tự giác đi tránh phủ đệ này xa một chút.

Lúc này Kỷ Ninh đi tới.

"Người tới là ai vậy?" Một tên lính đứng ở cửa phủ Bắc Sơn Hắc Hổ quát lên.

Kỷ Ninh hiểu được. Một khi tới gần mười trượng là đã tính vào phạm vi của phủ đệ rồi. Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ hoàn toàn có thể đánh chết luôn người dám bước vào.

Kỷ Ninh lật tay lên, trên tay xuất hiện tấm lệnh bài Bắc Sơn Hắc Hổ mà lúc trước Bắc Sơn Bách Vi đưa cho hắn. Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này thì tên lính lập tức tươi cười với vẻ cực kỳ cung kính: "Không biết quý danh của đại nhân là gì, để ta còn biết đường đi bẩm báo."

"Tại hạ là Kỷ Ninh, tới đây gặp công tử Bắc Sơn Bách Vi." Kỷ Ninh cười nói. "Phiền bẩm báo giúp."

"Được, mời ngài chờ ta chút." Tên lính này liền nhanh chóng lao vọt vào trong phủ đệ. Đám quân lính còn lại đứng ở trước phủ đệ đều nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt thân thiện hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ vẫn nhìn những kẻ khác trên đường với ánh mắt lạnh như băng.

"Ha ha ha..." Bỗng nhiên có một tiếng cười sang sảng vang lên.

Chỉ thấy một thanh niên mặc hán phục màu đen, đầu đội mũ cao quan đang đi nhanh ra, mang vẻ mặt vui mừng nhìn Kỷ Ninh: "Huynh đệ Kỷ Ninh. Ta chờ ngươi thật là khổ. Lúc trước ngươi bảo sẽ tới ngay. Đảo mắt đã nửa năm làm cho ta đau lòng không thôi. Ha ha ha, ngươi tới thành An Thiền chính là tới nhà của ta. Ngươi không phải lo lắng chuyện gì cả. Tất cả cứ để ta giải quyết." Nói xong, hắn liền đi tới nắm chặt tay Kỷ Ninh với vẻ thân thiết: "Đi lên xe ngựa."

Chỉ thấy một cỗ xe ngựa chìm trong ngọn lửa đang chạy tới rồi dừng trước cửa phủ đệ. Một nữ tử ngồi trên xe ngựa đi xuống, cung kính nói với Bắc Sơn Bách Vi: "Công tử."