- Ngưng.
Mượn bảo vật thời gian, bên ngoài mới qua đi hơn nửa tháng...
Một chút hồn phách và thần niệm luyện thành Tính mạng chi y, tầng tính mạng chi y vô hình này có thể ngụy trang thành khí tức của bất luận một loại hồn phách Chân Linh nào đó mà Kỷ Ninh đã từng xem qua.
Ảnh hưởng của một chút hồn phách thần niệm đối với thực lực có thể xem nhẹ. Dù sao Kỷ Ninh cũng là Tâm lực Tu hành giả, cảnh giới lại đủ cao, cho nên muốn học pháp môn này vẫn có chút dễ dàng.
- Thành.
Kỷ Ninh thu nhà gỗ thời gian, hai mắt nhìn về phía cây cột trụ kia, trong lòng không khỏi thở dài:
- Mặc cho thực lực ngập trời tới đâu, thế nhưng Tây Tư tộc này lại quá điên cuồng, kết quả cuối cùng tự chịu diệt vong!
Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, hiểu biết của mình đối với Tây Tư tộc này là do Giới linh Bồ La, Thần thục Sử nói với mình. Cho nên thứ mà hắn biết có khả năng chỉ là một góc của băng sơn, chân tướng rốt cuộc như thế nào, hiện tại vẫn còn khó mà nói được a.
Thần thục Sử cũng chỉ là tồn tại mà Tây Tư tộc sáng chế ra để chiếu cố Xích Ba điện mà thôi, luôn ở trong này, không có cách nào rời khỏi Xích Ba điện được.
Giới linh Bồ La, có thể nói chỉ là một tôi tớ của Dịch Ba Đế Quân.
...
Kỷ Ninh bước lên xiềng xích bảy màu kia, mỗi một màu của xiềng xích đều ẩn chứa khí tức hồn phách Chân Linh khác biệt nhau.
Giữa mỗi một màu với nhau đều có một chỗ không màu mấy trượng để giảm xóc, làm cho các Đạo Quân có thời gian ngụy trang khí tức hồn phách Chân Linh.
Sưu sưu.
Sưu sưu.
Sưu sưu.
Kỷ Ninh khi thì biến thành đại ma đầu đáng sợ, khi thì trở thành Tu hành giả cường đại gió nhạt mây xanh. Nếu như nhắm mắt lại, chỉ sợ cho dù là nữ nhi Minh Nguyệt, đám người Bồ Đề lão tổ cũng sẽ không nhận được ra khí tức này là của Kỷ Ninh.
Rất nhanh.
Kỷ Ninh đạp lên trên một đầu xiềng xích bảy màu, đi tới đầu, bước lên mặt đất nham thạch.
- Lệnh phù đầu tiên.
Kỷ Ninh nhìn lệnh phù màu đen vàng hỗn tạp có tám cạnh kia, lại vươn tay bắt lấy. Một mặt ở bên trên lệnh phù là ấm áp, một bên là lạnh buốt. Mà cảm giác ấm áp rất nhanh còn có thể luân chuyển được. Lệnh phù thứ nhất và lệnh phù thứ hai đều là thứ có giá trị thấp nhất, bất quá vẫn là trái cây cần phải ba vạn Hỗn Độn kỷ nguyên mới có thể thuần thục được. Có thể để cho Tây Tư tộc phí một cái giá lớn như vậy để gieo trồng ở bên trong Xích Ba điện, như vậy tuyệt đối sẽ không phải là vật bình thường.
- Lệnh phù thứ nhất đã đến tay. Tiếp tục.
Kỷ Ninh nhìn về phía trước xa xa, phía trước, ở trên vực sâu thứ hai có xiềng xích ba màu. Mà ở phía cuối xiềng xích ba màu chính là tế đàn. Ở dưới tế đàn mới có lệnh phù thứ tư! Mà đỉnh của tế đàn là lệnh phù thứ chín.
- Ồ?
Kỷ Ninh nhìn cột trụ ở biên giới Thâm Uyên thứ hai.
- Muốn thông qua Thâm Uyên thứ hai, cần phải học pháp môn Đạo Tâm...
Bên trên cột trụ cũng có vô số văn tự rậm rạp chằng chịt, giới thiệu pháp môn cổ xưa thần bí này của Tây Tư tộc.
Lần trước khi nhìn thấy pháp môn Sinh Mệnh khiến cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối, cho nên cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng lần này nhìn thấy pháp môn Đạo Tâm vẫn khiến cho Kỷ Ninh nghẹn họng nhìn trân trối như trước.
- Sưu.
Gió thổi lạnh lẽo từ trong vực sâu trước mắt lao ra, gào thét.
Thế nhưng Kỷ Ninh giống như chưa tỉnh, hắn đã có chút trầm mê.
Nếu như nói sinh mệnh là ngụy trang khí tức hồn phách Chân Linh, chẳng qua chỉ vẻn vẹn là kỹ xảo hiếm thấy, đối với tu hành hợp đạo cũng không có gì trợ giúp.
Như vậy cái môn gọi là pháp môn đạo tâm này đối với tu hành lại có trợ giúp lớn hơn!
Tu hành... Đạo tâm xếp ở vị trí đệ nhất!
Không có một khỏa đạo tâm đủ mạnh, thậm chí ngay cả Thiên Tiên cũng sẽ không thể tu thành được. Một ít Tu hành giả sau khi đạo tâm tan vỡ, thậm chí còn không khống chế được Pháp lực cường đại của mình. Khiến cho Pháp lực trực tiếp cuồng bạo dẫn đến tự bạo mà chết! Như những Sinh Tử Đạo Quân này, thậm chí trở thành Đạo Quân đỉnh phong thì cũng có một khỏa đạo tâm rất được.
Bình thường mà nói, thực lực càng mạnh thì đạo tâm bình thường sẽ càng mạnh hơn nữa.
Đạo tâm của đám người Vĩnh Hằng Đế Quân, so với các Sinh Tử Đạo Quân phổ biến còn cao hơn nhiều. Đương nhiên ngẫu nhiên cũng có một số ít ngoại lệ.
Trước đó Cửu Trần trúng Hồng tán độc dịch, đau đớn muốn Kỷ Ninh giết hắn đi... Thế nhưng trên thực tế loại độc dịch này là chuyên môn nhằm vào Vĩnh Hằng Đế Quân cường đại. Cho dù đạo tâm của Vĩnh Hằng Đế Quân có mạnh hơn nữa, thực lực bình thường sẽ bị ảnh hưởng, thế nhưng cũng không đến mức yêu cầu người khác giết mình đi. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Cửu Trần Giáo chủ và Vĩnh Hằng Đế Quân cường đại có chênh lệch đạo tâm như thế nào.
Bất quá sau khi Cửu Trần trúng độc, dưới loại thống khổ vô tận này, đạo tâm của hắn cũng đã nhận được tôi luyện. Về sau cũng không thống khổ gào rú tiếp nữa... Nếu như hắn lần nữa bị trúng Hồng tán độc dịch, tuy rằng thực lực giảm lớn. Thế nhưng cũng sẽ không chủ động đi tìm chết nữa. Đây gọi là đạo tâm tiến bộ!
- Hồng tán độc dịch, tuy rằng đáng sợ, thế nhưng trên thực tế cũng coi như là bảo bối để tôi luyện đạo tâm, đáng tiếc chẳng qua chỉ có thể tôi luyện được mười hai ngày mà thôi.
Kỷ Ninh thầm nghĩ, thời gian tôi luyện quá ngắn, mà giá trị của bản thân Hồng tán độc dịch lại cực cao. Vĩnh Hằng Đế Quân cường đại chém giết lẫn nhau, nếu như dùng tốt, thậm chí còn có khả năng thành công chém giết được đối thủ của mình.
Cho nên không có ai dùng Hồng tán độc dịch một cách xa xỉ để ma luyện đạo tâm.
- Pháp môn đạo tâm, một khi thi triển ra sẽ lập tức có thống khổ rất lớn hàng lâm! Sẽ giống như trúng Hồng tán độc dịch.
Kỷ Ninh rất là rung động.
Tuy nói là đơn giản.
Thế nhưng lại là thống khổ vô biên!
Thế nhưng phải biết đạo tâm của Đạo Quân đỉnh phong đáng sợ đến bực nào. Cho dù là tử vong thì bọn hắn cũng có thể lạnh nhạt đối mặt! Muốn cho bọn hắn cảm thấy thống khổ, thậm chí cảm thấy tan vỡ. Chuyện này quá mức khó khăn. Cho nên Hồng tán độc dịch mới trân quý như thế! Mà pháp môn đạo tâm lại có thể tạo thành thống khổ càng ngày càng đáng sợ hơn.
Pháp môn như thế, Cương vực vô tận căn bản chưa từng có nghe qua.