- Đối với ta không có tác dụng đâu. Ta đã lần lượt tôi luyện trong sinh tử, huyễn thuật của ngươi muốn rung chuyển ta vẫn còn kém xa a.
Chiến ý của Tuyết Hoan Đạo Quân sôi trào, hắn thật sự rất khát vọng chiến đấu. Cho dù hắn biết rõ Tuế Mộng Giáo Chủ có tâm lợi dụng hắn thì hắn vẫn nhào về phía trước như cũ.
- Huyễn thuật của ta vẫn còn có chút yếu kém a.
Bản thân Kỷ Ninh cũng hiểu rõ điểm này.
Nếu như có thể quét ngang tất cả Đạo Quân nghịch thiên, đạt được tới cấp độ như Vũ Thường Đạo Quân kia…
Khi đó có lẽ Tâm Lực của Kỷ Ninh sẽ có thể so sánh được với Vũ Thường Đạo Quân. Thế nhưng Huyễn Tinh thuật so sánh với Vũ Thường Mê Hồn khúc vẫn còn kém vô cùng xa a.
- Không cần huyễn thuật thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.
Kỷ Ninh vô cùng hung mãnh, sáu thanh Bắc Hồng kiếm mang theo uy thế cuồn cuộn cùng với xu thế nghiền ép, trực tiếp ngang ngược chém về phía trước. Tuy rằng Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng của Kỷ Ninh ngang ngược, thế nhưng cũng rất là tinh diệu phiêu hốt, khiến cho Tuyết Hoan Đạo Quân không thể tránh né được. Bản thân cũng chỉ có thể lần lượt thừa nhận công kích mà thôi.
Phanh Phanh Phanh...
Liên tiếp mấy lần, Tuyết Hoan Đạo Quân và hai đạo Tinh Thần phân thân cũng bị đánh ngược về phía sau.
- Tuế Mộng, còn không mau qua đây giúp ta!
Tuyết Hoan Đạo Quân truyền âm quát:
- Một mình ta không ngăn được hắn.
- Tuyết Hoan huynh, thế nhưng hắn ta cũng không giết được ngươi a, đây chính là cơ hội tốt giúp ngươi ma luyện bản thân nha.
Tuế Mộng Giáo Chủ truyền âm nói.
- Nếu như ngươi không tới đây thì ta sẽ quay đầu rời đi. Bởi vì người hiện tại Bắc Minh này muốn giết nhất chính là ngươi a.
Tuyết Hoan Đạo Quân lạnh lùng nói một câu.
- Đáng chết.
Tuế Mộng Giáo Chủ thấy thế, chỉ có thể cố nén nộ khí trong lòng mà thôi.
- Khặc khặc, nếu như Tuyết Hoan huynh muốn ta hỗ trợ, tuy rằng ta cận chiến hơi có chút yếu. Thế nhưng cũng sẽ ra tay bêu xấu một phen!
Nói xong…
Tuyết Hoan Đạo Quân và Tuế Mộng Giáo Chủ lại một lần nữa giết qua.
Mà lúc này Tư Gia Đạo Quân đã khống chế sáu mảnh lưu quang màu vàng, cũng bắt đầu vây công Kỷ Ninh.
- Oanh oanh oanh...
Hình chiếu thế giới, chín đại bí thuật trấn áp hình chiếu thế giới của Tuế Mộng Giáo Chủ, dưới lần lượt trùng kích, áp lực lập tức giảm bớt.
Kỷ Ninh cầm trong tay sáu thanh Bắc Hồng kiếm, trực tiếp nghênh đón địch nhân từ bốn phương đánh tới.
Tuyết Hoan Đạo Quân, hai đạo Tinh Thần phân thân, Tuế Mộng Giáo Chủ, còn có sáu đạo lưu quang nhanh đến mức đã vượt qua gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo.
- Ta cũng không tin ngươi có thể chịu đựng được quá lâu. Ba Đạo Quân đỉnh phong vây công mà ngươi còn có thể chịu đựng được.
Tư Gia Đạo Quân ở phía xa thật sự không muốn tiếp nhận kết quả này. Hắn điều khiển sáu mảnh lông vũ màu vàng, đó là sáu mảnh lông vũ quan trọng nhất của sinh mệnh đặc thù như hắn, lại đã trải qua luyện hóa. Sáu mảnh lông vũ này đã hóa thành bảo vật bổn mạng. Bình thường hắn gặp phải đối thủ lợi hại đều dùng pháp bảo này để công kích từ cự ly xa.
Lông vũ phiêu hốt mà bất định, mà lại vô cùng sắc bén, có thể cắt nát tất cả.
- Đáng chết.
Tuế Mộng Giáo Chủ hiện ra sáu cái cánh tay, bên trên mỗi một tay đều có móng vuốt sắc bén tối đen như mực. Đó là thần binh kỳ dị, hình dáng như móng vuốt sắc bén. Trên đầu ngón tay sắc bén có một chút bạch quang lập lòe. Lúc móng vuốt sắc bén của hắn vung vẩy, như mộng như ảo, khiến cho Kỷ Ninh có một loại cảm giác như là nằm mơ. Thậm chí còn có cảm giác khát vọng có được một giấc ngủ.
Dù sao Kỷ Ninh cũng là Đạo Quân đỉnh phong nhất trên Tâm lực lưu, đương nhiên có thể đơn giản chống cự được loại cảm giác này.
Có lẽ từ chuyện này cũng có thể nhìn ra sự khác nhau giữa Tuế Mộng Giáo Chủ và Kỷ Ninh! Dù sao thời giant u hành của Kỷ Ninh gian quá ngắn ngủi. Nếu như dùn Tâm lực lưu để xuất thủ cũng chỉ có Tâm Lực Diệt Tuyệt Thuật và Huyễn Tinh Thuật mà thôi! Hai thứ này cũng xem như sát chiêu. Thế nhưng một ít chiếu thức có thể chiến đấu bình thường lại rất ít. Lại bị nhiễm một ít chiêu thức của địch nhân, cho nên Kỷ Ninh cũng không có nghiên cứu gì cả.
Dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian để đi nghiên cứu Tâm lực lưu như vậy a.
- Chết đi, chết đi, chết đi.
Bờ môi của Tuế Mộng Giáo Chủ khẽ động, từng đạo thanh âm không ngừng quanh quẩn bên tai của Kỷ Ninh, giống như là mộng yểm. Đồng thời móng vuốt sắc bén của hắn lần lượt bắn thẳng về phía Kỷ Ninh.
- Tuế Mộng, Tâm chi thế giới của ta so với ngươi còn càng thêm khổng lồ! Một chút thủ đoạn nhỏ ấy mà dám thi triển ở trước mặt ta, quả thực là nực cười.
Kỷ Ninh tràn ngập sát ý, hơi phân ra chút kiếm quang, trực tiếp chặn lại pháp bảo của Tư Gia Đạo Quân cùng với Tuế Mộng Giáo Chủ vây công.
Người chính thức tạo thành áp lực lớn nhất cho Kỷ Ninh chính là Tuyết Hoan Đạo Quân.
Tuyết Hoan Đạo Quân này, chỉ cần ở phương diện phòng ngự cũng đã tuyệt đối là Đạo Quân bài danh ba thứ hạng đầu. Trước đó Kỷ Ninh ỷ vào hình chiếu thế giới và chín đại bí thuật, cũng chỉ có thể đánh lui, cũng không tính là đánh bại được đối phương.
Giờ phút này …
Hắn bị ba người vây công, ngay cả việc đánh lui Tuyết Hoan Đạo Quân thì Kỷ Ninh cũng không làm được.
- Thống khoái, thống khoái a.
Tuyết Hoan Đạo Quân và hai đạo Tinh Thần phân thân điên cuồng vây công Kỷ Ninh.
- Tuyết Hoan Đạo Quân, nhanh chóng thối lui.
Kỷ Ninh cũng đã đánh tới mức nóng nảy, sáu thanh Bắc Hồng kiếm của hắn tùy ý càn quét. Cho dù bản thân lấy một địch ba cũng mơ hồ chiếm cứ thượng phong! Nhưng mà chỉ bằng vào một chút thượng phong này, một chút hy vọng chiến thắng cũng không có. Cho nên Kỷ Ninh căn bản cũng không có tâm tình chém giết với Tuyết Hoan Đạo Quân. Tuy rằng đối thủ tốt là khó cầu, thế nhưng hiện tại Kỷ Ninh đang muốn giết chết Tuế Mộng này a.
Cửu Trần vẫn đang ở trong Động thiên Pháp bảo chịu đựng tra tấn đáng sợ.
Dùng đạo tâm của Đạo Quân đỉnh phong cũng phải chủ động muốn chết! Đây là tra tấn đáng sợ đến bực nào cơ chứ?
Kỷ Ninh thề phải giết chết tên Tuế Mộng Giáo Chủ kia. Thế nhưng bây giờ lại bị tên Tuyết Hoan Đạo Quân này làm vướng bận:
- Cút ngay cho ta.
- Khặc khặc, Bắc Minh Đạo Quân, ngươi lấy một địch ba, quả thực ta rất bội phục thực lực của ngươi. Thế nhưng Tuyết Hoan huynh đang ở đây, ngươi căn bản không có cơ hội làm chúng ta bị tổn thất a.
Tuế Mộng Giáo Chủ cười lạnh.