Mãng Hoang Kỷ

Chương 1211

- Chỉ có một khỏa vạn bảo kim sát là không đủ.

Đạo Quân áo bào màu bạc lắc đầu.

Kỷ Ninh lại đảo tay, trong tay xuất hiện bình ngọc nhỏ, bình ngọc có một quả trái cây như nhỏ máu bay ra ngoài, lơ lửng ở giữa không trung.

- Này, đây là...

Đạo Quân áo bào màu bạc nhìn kỹ, về sau sắc mặt biến hóa, Thánh Huyết Quả? Thiên Tinh Thánh Huyết Quả? Đồ hơi này càng hiếm thấy, bởi vì Thánh Huyết Quả Thụ đều bị các đại năng cổ xưa khống chế, cần biết ngay cả chúa tể cũng phải tranh đoạt. Cho nên Thánh Huyết Quả Thụ kêt Thánh Huyết Quả đều nằm trong tay của đại năng cổ xưa, mỗi một viên thế lực các nơi thu mua là hai ngàn vạn phương trở lên, đám đại năng cổ xưa không quan tâm tới hỗn độn linh dịch, đều là lấy vật đổi vật.

- Như vậy còn kém một chút.

Đạo Quân áo bào màu bạc nhìn xem Kỷ Ninh.

- Một viên vạn bảo kim sát và một viên Thiên Tinh Thánh Huyết Quả, nếu cầm ra trong đấu giá hội, ta đoán lên giá chỉ sợ định sáu trăm ngàn vạn phương cũng rất bình thường.

Kỷ Ninh nói:

- Ngươi nói, cuối cùng thành giao sẽ là bao nhiêu?

Đạo Quân áo bào màu bạc khẽ giật mình.

- Tàu cao tốc vượt qua cực hạn Thiên Đạo một trăm lần đúng là hiếm thấy, bên ngoài lại có bán không ít.

Kỷ Ninh nói ra.

- Nếu như không được, ta đi nhà khác.

- Ngươi, ngươi thật sự...

Đạo Quân áo bào màu bạc bất đắc dĩ, vạn bảo kim sát, Thiên Tinh Thánh Huyết Quả đúng là phi thường hấp dẫn hắn, tàu cao tốc gấp trăm lần tốc độ ánh sáng cũng cực kỳ trân quý, giá trị hai bên không kém nhau bao nhiêu.

- Tốt, Phi Vũ lâu ta đổi với ngươi.

Đạo Quân áo bào màu bạc gật đầu, hắn lập tức quan sát phía dưới.

Báo giá phía dưới đã là chín trăm ngàn phương, tốc độ ra giá đã chậm lại.

- Chín ngàn năm trăm vạn phương.


Đạo Quân áo bào màu bạc mở miệng nói.

- Chín ngàn năm trăm năm mươi vạn phương.

Lại có Đạo Quân cắn răng mở miệng.

- Chín ngàn tám trăm vạn phương.

Đạo Quân áo bào màu bạc chẳng muốn nói nhảm, lại nâng giá lần nữa.

Kỷ Ninh, Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cũng ngạc nhiên.

Đạo Quân áo bào màu bạc nhìn về phía đám người Kỷ Ninh, cười nói:

- Tự mua tự bán cũng rất bình thường, bảo vật áp trục của chúng ta, nếu như ra giá không đủ cao, kỳ thật có thể tự mua lại.

Đám người Kỷ Ninh cũng phải cười, Phi Vũ lâu làm loại chuyện tự mua tự bán này đúng là không lỗ vốn.

Kỳ thật đối với Thiên Mộc tông là cự đầu trong Đạo Minh mà nói, giá trị hỗn độn linh dịch không cao như vậy, vạn bảo kim sát, Thiên Tinh Thánh Huyết Quả là vũ trụ kỳ vật có thể ngộ mà không thể cầu, mới là thứ đáng truy cầu. Lực hấp dẫn của vạn bảo kim sát còn thấp chút ít, Thiên Tinh Thánh Huyết Quả là mấu chốt làm Đạo Quân áo bào màu bạc đáp ứng giao dịch.

Bởi vì Thiên Mộc tông cần Thiên Tinh Thánh Huyết Quả phối hợp kỳ trân khác luyện đan.

Tàu cao tốc cuối cùng dùng giá chín ngàn tám trăm vạn phương thành giao.

Vạn bảo kim sát, Thiên Tinh Thánh Huyết Quả cũng giao cho Đạo Quân áo bào màu bạc.

Tàu cao tốc cũng vào tay Kỷ Ninh.

- Có kỳ vật gì cứ tới Phi Vũ lâu.

Đạo Quân áo bào màu bạc cười nói:

- Phi Vũ lâu có pháp bảo quý hiếm, thậm chí đạo phù do Đế Quân cường đại trả giá lớn luyện chế cũng có, cũng có thể lấy vật đổi vật.

- Dễ nói.

Kỷ Ninh gật đầu, cầm tàu cao tốc lại âm thầm gật đầu.


Chỉ bằng vào chín đại bí thuật đối phó Khổng Tát Đạo Quân thì không có nắm chắc, dù sao đối phương hóa thân hắc ám gần như bất tử chi thân.

Còn có tàu cao tốc, ít nhất bản thân mình có thể chạy đi

Vạn bảo kim sát, Thiên Tinh Thánh Huyết Quả quan trọng, một là tài liệu luyện khí, một là tài liệu luyện đan, Kỷ Ninh lại không hiểu luyện khí, không nghiên cứu luyện đan, dám cầm Thiên Tinh Thánh Huyết Quả đi luyện đan, chỉ sợ Vạn Thần Đạo Quân cũng không nhất định có tư cách này.

Thành Thiên Mộc, trong phạm vi trận pháp cấm chế Phi Vũ lâu che chở, một thân trường bào màu đen hoa lệ, mái tóc đỏ rực, đôi mắt Khổng Tát Đạo Quân cũng đỏ rực ngồi ở nơi đó, hắn nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi, hắn đã chờ ở cửa vào hơn hai năm rồi, chỉ cần Kỷ Ninh dám ra đây thì hắn lập tức cảm ứng.

- Khổng Tát Đạo Quân trông coi ở đây?

- Có thể làm sao, Đạo Quân áo trắng vẫn trốn trong Phi Vũ lâu không đi ra, Khổng Tát Đạo Quân càng lợi hại cuối cùng cũng không dám khiêu khích Đạo Minh.

Trong lầu có một ít bồi bàn nói chuyện với nhau.

- Chẳng lẽ Đạo Quân áo trắng trốn trong Phi Vũ lâu một hỗn độn kỷ, Khổng Tát Đạo Quân thủ ở đây một hỗn độn kỷ?

- Cũng khó mà nói! Đạo Quân áo trắng chỉ là Đạo Quân nhị bộ, hắn đang thời khắc mấu chốt trong tu hành, không có khả năng trốn lâu như vậy a.

- Tuy ảnh hưởng tu hành, có thể trốn ở bên trong tốt xấu gì cũng còn mạng sống! Đi ra sẽ mất mạng.

Bọn họ nói nhỏ với nhau.

Những bồi bàn này đều là Thế Giới Cảnh, bọn chúng hứng thú nhất chính là Đạo Quân đỉnh cấp va chạm với nhau, chuyện này tuyệt đối sẽ lan truyền ra ngoài. Giống như Vạn Thần Đạo Quân lúc trước đuổi giết Mai Lạc Ba Đại Đế cũng truyền qua vô số năm tháng, chuyện Kỷ Ninh và Khổng Tát Đạo Quân không tới mức truyền lâu như vậy nhưng vừa vặn sẽ thành đề tài nói chuyện trong thời gian ngắn.

Dù sao một phương là Đạo Quân nghịch thiên ‘Khổng Tát Đạo Quân’, một phương khác tuy chỉ là yêu nghiệt Đạo Quân nhị bộ nhưng lại dễ dàng chém giết Đạo Quân tam bộ, thực lực chân chánh chỉ chỉ sợ có thể so sánh với Đạo Quân tứ bộ.

Thực lực hai phe đủ cao, tự nhiên là chủ đề nói chuyện tốt nhất.

- Ồ?

- Đó là ——

- Ta không nhìn lầm a.

Một ít bồi bàn trong Phi Vũ lâu đều kinh ngạc nhìn sang một thân ảnh thanh niên mặc áo bào trắng lưng cõng trường kiếm, bộ dáng kia là? Quần áo đó là? Còn có khí tức kia? Hắn chính là Đạo Quân áo trắng mà bọn họ đang nói.

- Hắn lại dám đi ra ngoài sao?

- Hắn không muốn sống?

- Không có khả năng biết rõ hẳn phải chết còn đi ra, khẳng định có chỗ dựa vào.

Những bồi bàn này và một đám khách nhân vô cùng hiếu kỳ, những khách nhân phần lớn là Đạo Quân, thậm chí còn có mấy vị Đạo Quân tứ bộ, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào việc này. Dù sao Khổng Tát Đạo Quân ở bên ngoài thủ hơn hai năm có thể thấy sát tâm của hắn lớn cỡ nào.

Kỷ Ninh nhìn đám bồi bànvà đám Đạo Quân, hắn tươi cười đi ra ngoài Phi Vũ lâu.

Đi ra ngoài đã nhìn thấy Khổng Tát Đạo Quân mặc trang phục hoa lệ ngồi ở đó.

- Khổng Tát Đạo Quân, ngươi đúng là có kiên nhẫn.

Kỷ Ninh mở miệng.