Kỷ Ninh cười nói, đúng vậy, nhất định phải đi, đi tới đó mới hoàn thành lời thề bổn mạng, chính mình mới có thể tiến vàotam giới, lâu như vậy mình vẫn dùng nguyên thần thứ hai che chở tam giới, chỉ có thể sinh hoạt trong vũ trụ hỗn độn mà không dám tới gần.
- Vưu Cơ, Đan Bảo, hai người các ngươi thu hoạch cũng không nhỏ, cũng nên trở thành Đạo Quân đi.
Kỷ Ninh nói ra.
- Ân.
Tô Vưu Cơ gật đầu, nói:
- Thời điểm không đi khởi nguyên chi địa, ta được Phi Tiên Thánh Quân truyền thừa cũng đx là Thế Giới Cảnh đỉnh phong. Tại khởi nguyên chi địa cũng có chút gặp gỡ, không sử dụng bất cứ pháp bảo gì cũng có thể siêu việt tồn tại đỉnh phong.
Kỷ Ninh gật đầu.
Mượn nhờ vĩnh hằng thần binh không coi vào đâu, nếu như không có pháp bảo phụ trợ đều có thể sẽ vượt qua thực lực đỉnh phong mới có thể tùy thời trở thành Đạo Quân.
- Đa tạ chủ nhân ban Cổ Vực Lệnh, nếu không ta chẳng biết lúc nào mới có thể đột phá.
Tô Vưu Cơ hưng phấn, không nghĩ tới mình cũng có thể thành Đạo Quân.
- Ta cũng phải cảm tạ chủ nhân, nếu không là chủ nhân, luyện đan chi đạo của ta không biết lúc nào mới có thể tiến thêm một bước.
Đan Bảo cũng hưng phấn, nói:
- Hỏa tiên tử, ta cũng tùy thời có thể thành Đạo Quân.
Kỷ Ninh cười, thủ hạ đáng giá nhất bồi dưỡng chỉ có hai tùy tùng lại tùy thời trở thành Đạo Quân, Kỷ Ninh xem như vui vẻ.
- Đúng rồi, đám người Phong Nhất, Khánh Hoàn đã đột phá thành Đạo Quân chưa?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ah, gặp lại chủ nhân quá vui mừng nên ta quên nói.
Tô Vưu Cơ liền nói:
- Khánh Hoàn hoàng tử khi trở về ba ngàn năm đã đột phá thành Đạo Quân! Hai năm sau Hỏa Tấn Thủy Quân cũng đột phá thành Đạo Quân! Lại qua một vạn hai ngàn năm, Phong Nhất cũng đột phá trở thành Đạo Quân.
Kỷ Ninh khẽ giật mình.
Đã thành Đạo Quân?
- Cũng đúng, dù sao bọn họ đã sớm tu hành tới bình cảnh, bởi vì đi khởi nguyên chi địa có chút thu hoạch. Muốn tiến một bước rất khó khăn rất khó khăn, đều đột phá thành Đạo Quân là đương nhiên.
Kỷ Ninh nói.
- Chủ nhân, ngươi khi nào thành Đạo Quân?
Tô Vưu Cơ hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, chủ nhân.
Đan Bảo cũng tò mò.
- Sẽ không quá lâu.
Kỷ Ninh nói, mặc kệ như thế nào hắn cũng phải hợp nhất với phân thân, tiếp theo kiếm đạo của mình ẩn ẩn còn có một tia thiếu hụt, Kỷ Ninh có cảm giác cách đột phá rất nhanh, chỉ cần một cơ hội.
- Hai người các ngươi đã đều có thể thành Đạo Quân, như vậy đi, chọn một nơi yên tĩnh tu hành, hai người các ngươi liền đột phá đi.
Kỷ Ninh hỏi:
- Hay chuẩn bị tu luyện tiến hành củng cố thêm?
- Đã sớm củng cố, vẫn chờ chủ nhân quay về, ta tùy thời có thể thành Đạo Quân, không cần phải củng cố.
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ cười nói.
- Ta tại Tam Diệp Cảnh cũng đã củng cố, chỉ chờ đột phá.
Đan Bảo cũng nói, hắn đạt được sáu chương trong Đan Diệp Thất Chương, lại trải qua thời gian gia tốc gấp trăm lần, Kỷ Ninh mới đạt được sáu chuôi bổn mạng thần binh.
- Đã như vầy... Ân, chọn nơi đằng kia đi.
Tâm lý Kỷ Ninh khẽ động.
Tàu cao tốc xuyên thẳng qua một không gian duy độ, chỉ một lát sau đã phá vỡ không gian và đáp xuống hỗn độn tinh, tinh cầu này không có bất cứ sinh mệnh nào, mặt ngoài đều là nham thạch.
Kỷ Ninh vung tay lên, một tòa phủ đệ hàng lâm và đáp xuống mặt ngoài ngôi sao, ý niệm Kỷ Ninh bộc phát, trận pháp tiên phủ được kích phát, trong lúc nhất thời uy năng khổng lồ bao phủ cả hỗn độn tinh, đồng thời cũng hoàn toàn nội liễm. Nếu như cách hỗn độn tinh hơi xa một chút, căn bản không cảm ứng được khí tức nào.
Bởi vì đột phá Đạo Quân có động tĩnh rất lớn, tự nhiên tận lực ngăn cách khí tức, phòng ngừa bị phát hiện sinh ra phiền toái không cần thiết.
- Các ngươi đột phá trong tiên phủ đi, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi.
Kỷ Ninh nói ra.
- Vâng, chủ nhân.
Đan Bảo, hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ kích động và khẩn trương, mặc dù có nắm chắc có thể thành Đạo Quân, đối với bất luận cứ người tu hành nào có đại đột phá cũng khẩn trương không nhỏ.
Trên tinh cầu có một động phủ xuất hiện, Kỷ Ninh đứng ở phía trước nhìn tinh không xa xa.
Oanh.
Bỗng nhiên một đạo khí tức cực mạnh phóng thẳng lên trời, khí tức này cường đại mà mênh mông, cao cao tại thượng, hoàn toàn bất đồng với cấp độ Thế Giới Cảnh. Cho dù là Kỷ Ninh cũng chỉ có thanh hoa vụ khí chi lực trong cơ thể mới sánh ngang khí tức này.
- Khí tức Đạo Quân.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đan Bảo lại đột phá trước
Từ Thế Giới Cảnh đột phá đến Đạo Quân, thần thể sẽ cơ cấu lần nữa, khí tức tự nhiên cũng không thu liễm, tùy ý bắn ra, Kỷ Ninh sớm bố trí cấm chế ngăn cách khí tức Đạo Quân bộc phát ra ngoài.
Ầm ầm ~~~~
Hư không chung quanh xuất hiện vòng xoáy hỗn độn vô cùng nồng đậm, đại lượng hỗn độn chi lực tụ tập, dùng ngôi sao này làm trung tâm hình thành vòng xoáy. Đại lượng hỗn độn chi lực không ngừng truyền vào và rót vào trong thân thể Đan Bảo Thế Giới Thần.
Chỉ một lát sau.
Lúc này lại có khí tức Đạo Quân phóng lên trời, hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ cũng bắt đầu đột phá, lúc này trong hư không lại có thêm rất nhiều... Hỗn độn chi lực.
...
Vòng xoáy hỗn độn cực lớn vờn quanh hỗn độn tinh.
Tại tiên phủ trên hỗn độn tinh, Kỷ Ninh yên lặng thủ hộ, hỗn độn chi lực bắt đầu khởi động bình thường sẽ không dẫn xuất đại năng. Bởi vì Chân Thần Chân Tiên đột phá, Tổ Thần Tổ Tiên đột phá cũng làm cho hỗn độn chi lực bắt đầu khởi động. Cho nên hỗn độn chi lực bắt đầu khởi động là thường thấy nhất, chỉ cần ở khoảng cách xa, chấn động này rất yếu.
Quá trình đột phá kéo dài suốt một ngày.
Vèo.
Một đạo thân ảnh mập mạp xuất hiện, trực tiếp đáp xuống bên cạnh Kỷ Ninh. Chính là Đan Bảo, hiện tai khí tức Đan Bảo càng tự nhiên. Cũng càng thêm mênh mông, nếu chỉ nói từ khí tức, Kỷ Ninh đều mạnh hơn nhều, hắn hiện tại đã bước vào cấp độ Đạo Quân.
- Chúc mừng Đan Bảo Đạo Quân.
Kỷ Ninh cười nói.
- Vẫn phải đa tạ chủ nhân, nếu không có chủ nhân, ta thật không biết khi nào mới có thể thành Đạo Quân. Hoặc là nói... Ta chỉ rằng không nhất định thành Đạo Quân.
Đan Bảo cũng thổn thức, thiên phú luyện đan của hắn mạnh hơn thiên phú chiến đấu, nhưng tìm kiếm luyện đan tông sư quá khó khăn, lần này đi vào dị vũ trụ. Hắn mượn nhờ Kỷ Ninh, may mắn được Đan Tôn Giả ban cho pháp môn nên mới có đường.
Đan Tôn Giả ban cho sáu chương, đó là con đường đi thông tới Vĩnh Hằng Đế Quân, cho dù là tại Mang Nhai quốc cũng không thể tìm ra pháp môn như thế.
Có danh sư cho nên Đan Bảo biết mình phải đi con đường như thế nào.