Mãng Hoang Kỷ

Chương 1146

Từ đó Đan Tôn Giả một mình ly khai, mất tích thật lâu thật lâu, cho đến sau khi thần đình chi chủ quật khởi thống nhất vũ trụ này, thần đình chi chủ mời mười sáu vị Tinh Quân tề tụ thần đình, khi đó Đan Tôn Giả mới lại xuất hiện một lần.

- Không nên nếm thử nghịch chuyển thời không cứu đồ nhi của ngươi, trừ thần đình chi chủ, không ai có thể làm được.

Đan Tôn Giả lạnh lùng nói ra.

- Ta không thể phục sinh ai nữa.

Phù Bác Đế Quân hiểu hay không hiểu cũng không hỏi, vị trước mặt chính là nữ nhân duy nhất trong ba Cổ Tinh Quân, thực lực thâm bất khả trắc, ba vị Cổ Tinh Quân giao tình với nhau sâu đậm, lúc trước Đan Tôn Giả phục sinh đại ca của nàng, hai vị Cổ Tinh Quân khác cũng bôn ba trả giá rất nhiều.

Mà nghịch chuyển thời không phục sinh, kỳ thật cũng là cấm kỵ của Đan Tôn Giả, không thể nhiều lời. Phù Bác Đế Quân hắn cũng muốn phục sinh, tính toán là đồng bệnh tương liên, Đan Tôn Giả mới nói nhiều với hắn như thế.

- Trước kia cảm ứng tôn giả tới, phát hiện tôn giả bắt đi một tiểu gia hỏa.

Phù Bác Đế Quân cười nói:

- Tiểu gia hỏa kia chính là truyền nhân của đại ca tôn giả sao?

- Phù Bác.

Đan Tôn Giả nhìn Phù Bác Đế Quân:

- Tta nhắc nhở ngươi, đừng lẫn vào chuyện của tiểu bối.

- Đương nhiên ta hiểu, nếu tôn giả có việc, cứ việc phân phó ta, ta sẽ kiệt lực đi làm.

Phù Bác Đế Quân tươi cười sau đó xuất ra một ngọc phù hỗn tạp kỳ lạ.

- Một đạo ngọc phù này xem như tặng tiểu gia hỏa kia đi.

Đan Tôn Giả nhìn sang, khóe miệng hơi cong lên, vung tay lên thu ngọc phù.

- Không âần đưa tiễn.

Đan Tôn Giả nói xong cũng bay nhanh rời đi.

Phù Bác Đế Quân đưa mắt nhìn thân ảnh Đan Tôn Giả biến mất, lúc này tươi cười:

- Vị kêếm đạo chúa tể kia, vô tận năm tháng cho tới bây giờ mới có được truyền nhân đầu tiên.

Lúc vị chúa tể kia tử vong đã lập rất nhiều cấm chế.


Từ bên ngoài không phát hiện số lượng bảo vật biến hóa... Thế nhưng nếu như có thể nhìn thấu cấm chế kia là có thể rình trong trận pháp cấm chế còn bao nhiêu bảo vật.

ĐanTôn Giả trước đây thật lâu lấy luyện đan nổi danh, cho nên mới được tôn xưng là Đan Tôn Giả. Trong phiến vũ trụ này, Đan Tôn Giả được công nhận là luyện đan đệ nhất nhân, cho tới bây giờ không có ai vượt qua nàng. Phương diện trận pháp cấm chế, đương nhiên nàng lợi hại hơn đại ca của nàng, tự nhiên cũng nhìn thấu.

Mà Phù Bác Đế Quân chính là đệ nhất nhân đạo phù một đạo cả vũ trụ này, phương diện cấm chế còn lợi hại hơn vị chúa tể đã chết đi kia nhiều.

Hai người bọn họ tự nhiên cũng có thể nhìn thấu cấm chế còn bao nhiêu bảo vật, nhưng mà bọn họ không dám loạn động bảo vật, bởi vì làm thế sẽ bị cả thế giới nội vực khởi nguyên chi địa phản kháng, mà thế giới nội vực chính là nơi của vũ trụ bổn nguyên, tương đương với cả vũ trụ phản kích, uy năng không thể tưởng tượng nổi.

...

Kỷ Ninh đang trong thế giới động phủ, thế giới này lớn gần trăm dặm, hắn không thể thoát ra ngoài.

- Tại sao lại bắt ta?

- Vị đại năng giả kia rốt cuộc là thiện ý hay ác ý?

Kỷ Ninh không nghĩ tới chính mình vừa thành đệ tử ký danh của chúa tể, đạt được bảo bối của vị chúa tể kia, còn chưa kịp cao hứng đã bị đại năng khác bắt đi.

Trong thế giới nội ực, thậm chí có đại năng dám động thủ?

Chỉ sợ cũng là Vĩnh Hằng Đế Quân a.

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.

Kỷ Ninh cũng hiểu mình không có năng lực phản kháng vị đại năng bắt mình đi, chính mình căn bản không có chút năng lưc phản kháng nào cả.

Hô.

Kỷ Ninh cảm giác lực lượng cường đại bộc phát, về sau có cảm giác mình đã ra ngoài.

- Đây là?

Kỷ Ninh nhìn về phía trước, đây là trong bóng tối vô tận, nơi này có hư không kiều ngũ sắc. Trừ hư không kiều ngũ sắc ra, địa phương khác đều là bóng tối vô tận.

Kỷ Ninh hiện đang đứng trên hư không kiều, bên cạnh còn có thân ảnh uyển chuyển mặc lụa đen.

- Chúng ta đã rời khỏi Cổ Vực, cũng nhanh chóng đi tới Tam Diệp Cảnh.

Thân ảnh mặc lụa đen bên cạnh nói ra, hư không kiều ngũ sắc lúc này đang bay đi trong hư không vô tận.

Lúc này không biết đã bay đi bao nhiêu tỷ dặm, xuyên qua không gian còn nhanh hơn Khánh Hoàn hoàng tử không biết bao nhiêu lần.


- Rời khỏi Cổ Vực?

Kỷ Ninh kinh ngạc, trước kia còn ở khởi nguyên chi địa mà? Trước kia bọn họ tân tân khổ khổ xuyên thẳng qua hư không vạn năm mới đi tới khởi nguyên chi địa, tại sao rời khỏi Cổ Vực? Chính mình cảm giác còn chưa tới mấy phút, tốc độ này cũng quá nhanh.

- Xin hỏi tiền bối, Tam Diệp Cảnh là ở đâu?

Kỷ Ninh hỏi.

- Là nơi ở của ta.

Đan Tôn Giả lạnh nhạt nói ra.

Ngũ sắc hư không kiều không ngừng xuyên qua hư không, xuyên thẳng qua tất cả trở ngại, chỉ một lát sau, phía trước đã xuất hiện thế giới giống như tiên cảnh, nơi này rộng lớn khôn cùng.

- Nơi này là Tam Diệp Cảnh, lúc trước ta tùy ý tìm một nơi trong Hắc Ám Khổ Hải và mở thế giới này, vô số năm tháng qua ta vẫn ngụ ở nơi này.

Đan Tôn Giả nói chuyện mang theo hàn khí.

- Tam Diệp Cảnh tương đối che giấu, chỉ sợ ngươi ở bên ngoài cũng chưa nghe nói qua. Sau này nếu ngươi muốn đến tùy thời đến.

Kỷ Ninh thả lỏng tâm thần, dường như thái độ của vị đại năng thần bí này với mình không kém:

- Tiền bối muốn thả vãn bối rời đi?

- Không đi ra ngoài lưu lại, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Tam Diệp Cảnh hợp đạo thành công thành vĩnh hằng?

Đan Tôn Giả lườm Kỷ Ninh:

- Yên tâm, ta mang ngươi tới là có chuyện khác, chuyện của ta xong, ta tự nhiên không trở ngại ngươi, ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Lại nói ngươi ở bên ngoài khó mà vào trong Tam Diệp Cảnh, ngươi cuối cùng là đệ tử cố nhân của ta, cũng xem như hậu bối.

Kỷ Ninh:

- Tạ tiền bối.

Kỷ Ninh lúc này mới có tâm tư hảo hảo thưởng thức Tam Diệp Cảnh trước mắt, từ bên ngoài nhìn nó là một đại thế giới giống như ba phiến lá, thế giới này to lớn vượt qua các đại lục lơ lửng khác không biết bao nhiêu lần.

- Ngươi biết nó vì cái gì gọi là Tam Diệp Cảnh hay không?

Bỗng nhiên Đan Tôn Giả đặt câu hỏi.

- Là vì đại thế giới này có hình dạng giống ba phiến lá, cho nên gọi Tam Diệp Cảnh?

Kỷ Ninh phán đoán.

Đan Tôn Giả nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm nữa.

Vèo!

Đan Tôn Giả mang theo Kỷ Ninh bay vào trong thế giới trước mặt..

******

Cổ Vực khởi nguyên chi địa, trong ngoại vực.

Trong một nơi bí ẩn có một đạo hào quang đỏ rực bay ra ngoài, Tô Vưu Cơ mặc áo bào màu đỏ, toàn thân đắm chìm trong hỏa diễm và có dị tượng chim bay.