- Hôm nay, Cổ Tu Hành giả và tộc chúng ta, địa vị ngang nhau. Tất ả cũng là bởi vì bộ Vĩnh Hằng Kinh Thập Nhị Quyển này.
- Mười hai quyển này, kể cả vạn vật, mặc kệ ngươi đi theo đạo nào thì nó sẽ có thể trợ giúp cho ngươi.
- Mỗi một đồng tộc trong tộc ta, ta đều truyền thụ cho bọn hắn.
- Hài tử...
- Tộc của ta, hôm nay cũng chỉ có một mình ta đột phá đến Vĩnh Hằng Đế Quân chi cảnh. Ta hi vọng rằng tương lai ngươi có thể trở thành người thứ hai trong tộc của ta.
Đầu cự thú nguy nga kia nói.
- Vâng, chúa tể.
Hỏa Diễm dị thú vô cùng kích động, những ngày qua, bởi vì đến hoàng cung cho nên hắn cũng đã hiểu được rất nhiều lịch sử của nhất tộc bọn hắn. Đương nhiên cũng đã sinh ra lòng trung thành! Mà Vĩnh Hằng Thập Nhị Quyển này đích thật là một loại truyền thừa không thể tưởng tượng nổi. Cơ hồ kể cả vạn vật đều có thể đi được, chuyện này cũng làm cho hắn càng thêm sùng bái đối với vị chúa tể vĩ đại này.
- Ngươi lấy một cái tên hoàng tộc đi.
Cự thú nguy nga kia nói.
- Sau khi ta có ý thức đã lấy cho mình một cái tên, gọi là Thiên Hỏa Thần. Như vậy hiện tại gọi là Thiên Hỏa Mang Nhai a.
Dị thú Hỏa Diễm nói.
Trong đôi mắt của đầu cự thú nguy nga kia cũng có vẻ vui mừng, Thiên Hỏa Thần?
Đồng tộc của hắn đều là sinh linh ở trong Hỗn Độn vô tận, dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể thai nghén sinh ra được. Bởi vì số lượng quá ít, nếu như không phải hắn cố gắng đi tìm thì sẽ có rất nhiều người sẽ cô độc trong năm tháng dài dằng dặc. Cho nên cái tên của bọn hắn cũng rất là kỳ quái. Thiên Hỏa Thần, cái tên này quả thực là một cái tên rất là thú vị.
- Vĩnh Hằng Thập Nhị Quyển này ngươi nên tìm hiểu cho tốt. Ta cho ngươi thời gian một ngàn năm, sau ngàn năm ta sẽ đưa ngươi vào trong Dị vũ trụ. Đó là nơi đầu tiên mà ngươi phải tôi luyện.
Cự thú nguy nga kia nói.
- Vâng, chúa tể.
Dị thú Hỏa Diễm rất là kích động, quả thực hắn cũng phải cần thời gian để học Vĩnh Hằng thập nhị quyển. Kỳ thật sau khi có pháp môn trân quý về này, cho dù hắn có lang thang ở bên ngoài thì hắn cũng có thể không ngừng tăng lên thực lực a.
...
Quy củ của Mang Nhai Quốc chính là như vậy, những Thế giới cảnh kia trải qua sàng lọc sẽ được thu nhận vào trong Thập Nhị cung. Bọn hắn cũng sẽ tìm được truyền thừa và các loại bí thuật trong Thập Nhị cung.
Hoàng tộc cũng giống như vậy.
Mới gia nhập Hoàng tộc thì cũng sẽ phải trải qua tôi luyện, sau khi tôi luyện sẽ được truyền thụ Vĩnh Hằng thập nhị quyển.
...
Hoàng cung, trên mười ba vương tọa trong hư không.
Một lão giả mặc áo bào trắng như tuyết, trên đầu có sáu cái rừng, râu tóc bạc phơ, nói:
- Sau một ngàn năm ta sẽ chọn ra bốn người mạnh nhất, cùng với Thiên Hỏa Mang Nhai của tộc ta cùng đi đến Dị vũ trụ. Có thể nhận được thu hoạch gì đành phải nhìn vào bọn hắn a.
- Một ngàn năm sao?
- Còn có một ngàn năm nữa.
Sauk hi mười hai vị đại năng Kim giáp biết được thời gian chuẩn xác, trong lòng cũng tràn ngập sự mong đợi.
******
Nương theo thời gian trôi qua, những người đạt được Cổ Tháp thừa nhận. Đám Thế giới cảnh vốn đang lưu lạc trải qua nguy hiểm ở bên trong một ít hiểm địa của Mang Nhai Quốc cũng được gấp rút triệu hoán trở về.
- Viêm Cuồng sư huynh, theo như lời Mộc Hoa cung chủ truyền âm nói, chẳng lẽ có một phần đại kỳ ngộ hay sao?
- Đúng vậy, chỉ cần là người đạt được Cổ Tháp thừa nhận thì cũng có thể đạt được. Bất quá trong toàn bộ Thập Nhị cung chúng ta, người cuối cùng đạt được cũng chỉ có thể là bốn người mạnh nhất mà thôi.
- Chỉ có bốn người mạnh nhất?
Bên trong Kiếm cung.
Có hai gã thanh niên sóng vai mà đi, một người là một nam tử mặc áo bào màu đỏ tên là Viêm Cuồng sư huynh, một người khác là một đứa bé vẻ mặt lạnh như băng. Mà trong tay đứa bé này còn nắm lấy một thanh đoản thương.
- Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều lắm, còn có hơn chín trăm năm.
Viêm Cuồng sư huynh nhắc nhở đối phương môt câu.
- Hơn chín trăm năm này chỉ sợ ta phải chuẩn bị đứng ở trong Kiếm Tháp Lâm a.
Đứa bé lạnh như băng kia cũng lên tiếng.
- Ta cũng chuẩn bị tiến vào Kiếm Tháp Lâm, cố gắng tìm hiểu một phen.
Viêm Cuồng sư huynh cũng đồng ý, Kiếm Tháp Lâm là đệ nhất Thánh Địa ở trong Kiếm cung, có một lượng lớn kiếm thuật, mỗi một loại kiếm thuật đều là do năm vị Đạo quân tự tay để lại. Nếu như con đường mà bản thân lựa chọn có nhiều điểm tương đồng với kiếm thuật của những vị đại năng này, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn a.
Ánh mắt của đứa trẻ kia lạnh như băng quét qua, lập tức nhìn thấy phía xa xa có một gian nhà cỏ, bên trong nhà cỏ là Kỷ Ninh mặc áo trắng đang ngồi đó.
- Đó là?
Đứa bé lạnh như băng kia có chút nghi ngờ nói.
- Hắn gọi là Bắc Minh, là sư đệ mới đến.
Viêm Cuồng sư huynh nói.
- Sao hắn lại sử dụng pháp bảo thời gian chứ? Chẳng lẽ hắn cũng đạt được Cổ Tháp thừa nhận, muốn phải nắm chắc thời gian tu luyện hay sao?
Đứa bé lạnh như băng kia mở miệng hỏi thăm.
- Không có.
Viêm Cuồng sư huynh khẽ lắc đầu, nói:
- Hắn mới tới, khi vừa tới thì hắn đã sử dụng bảo vật thời gian rồi, có lẽ bởi vì có chuyện gì đó khá gấp.
Đứa bé lạnh như băng kia gật gật đầu.
Bình thường tu luyện bọn hắn sẽ không cố gắng không sử dụng pháp bảo thời gian. Bởi vì ý nghĩa của nó cũng không phải là quá lớn, tu luyện càng đến thời khắc mấu chốt thì việc đốn ngộ lại càng quan trọng. Cũng chỉ có bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà cần thời gian gấp gáp, như vậy bọn hắn mới sử dụng thời gian bảo vật a.
- Đối thủ của chúng ta là tất cả những người đạt được Cổ Tháp thừa nhận, Viêm Cuồng sư huynh, lần này trước mặt đại cơ duyên, ngươi cũng là đối thủ của ta.
Đứa bé lạnh như băng kia nhìn Viêm Cuồng sư huynh rồi nói.
- Ta cũng sẽ không nhường cho ngươi a.
Viêm Cuồng sư huynh cũng cười.
Hai người bọn hắn căn bản không để ý tới Kỷ Ninh, lúc này toàn bộ Thập Nhị cung. Chỉ cần là các Thế giới cảnh yêu nghiệt đạt được Cổ Tháp thừa nhận, mỗi một người đều muốn nắm chặt thời gian tăng thực lực của mình lên.
...
Kỷ Ninh lại không biết những chuyện này, hắn vẫn đang đắm chìm ở trong tu luyện như trước.
Có một đoạn ký ức của sư phụ Tuyết Giám Đế Quân chỉ điểm kỹ càng, kiếm thuật cũng được phân tích rành mạch. Kỷ Ninh lại tìm hiểu vô số kiếm thuật ở Kiếm Tháp Lâm trước mắt. Trong lúc nhất thời cảnh giới kiếm thuật của hắn không ngừng tăng lên, tốc độ tăng lên này có thể không nhanh bằng lúc hắn được Đế Quân truyền thừa. Thế nhưng bản thân Kỷ Ninh cũng rất hưởng thụ, hắn đắm chìm ở bên trong loại cảm giác này.