E&B: Yến Phi Ly
Chuyến đi này Bùi gia dùng thuyền riêng của nhà, hạ nhân theo hầu, ăn mặc chi phí đều giống như mọi khi, nhưng Bùi Kiếm Văn xem xét sắc mặt tiểu nương không quá thư thái, có lẽ là đang lo lắng lão gia tử ở nhà một mình, tinh thần luôn có chút bất an.
“Tiểu nương, còn băn khoăn cha con sao?” Nhịn hai ngày, Bùi Kiếm Văn nhìn tiểu nương vẫn chưa lấy lại tinh thần, không khỏi trêu đùa, “Mẹ chớ nghĩ về cha nữa, mẹ con ta không ở, không ai quản cha, khéo lại càng tiêu dao khoái hoạt ấy chứ.”
Bùi Lý thị cũng không khỏi hé miệng cười khẽ, lắc đầu nói nhỏ, “Kỳ thật trước khi đi mẹ còn cãi cọ với cha con một hồi… Lần này đi vội vàng, mẹ hỏi sao ông ấy không nói trước một tiếng, ông ấy lại cho mẹ một câu, ‘Còn không phải nhìn bà suốt ngày khóc lóc sướt mướt thêm phiền sao!’ ”
Bùi Kiếm Văn nhìn tiểu nương mặt mày dịu dàng lại cố học theo vẻ thiếu kiên nhẫn của lão gia tử mà diễn tả lại, nhịn không được cười mắng, “Lão đầu tử kia khi nào mà học được kiểu nói với mẹ như vậy.”
“Chớ không phân lớn nhỏ,” Bùi Lý thị khẽ quát một câu, cười nhẹ rồi nói tiếp, “Bất quá nói đi nói lại, vốn mẹ thương lượng với cha con, mùa đông năm nay toàn gia cùng đi qua thăm Nhạc Nhi, thuận đường ở bên kia đón tết đoàn viên, ai mà ngờ đâu chỉ chớp mắt ông ấy lại thay đổi chủ ý…”
Phùng Phượng vẫn để bụng với chuyện của Bùi Thế Hiến, sai khiến thủ hạ Lý hình bách hộ Thạch Nhiễm mang theo bốn trăm Xưởng vệ tinh nhuệ xuôi nam, chính là phòng người của đảng Đông Lâm dọc đường cản trở. Thạch Nhiễm giống như Phùng Phượng, đều là từ nhỏ đã bị bán vào trong cung, thiên tân vạn khổ mới đi đến vị trí hiện tại.
Gã nhìn như là người hiền hoà, xưa nay chung quy luôn là vẻ ít nói hay cười, rất xứng với lúm đồng tiền một bên má. Lục Diêu cũng biết người này là cao thủ có danh tại Đông Hán, chém đao đoạn thủy, sắc bén phi thường.
Lục Diêu cảm thấy phiền nhất chính là giao tiếp cùng những kẻ nham hiểm, Hán công thì là không có biện pháp, Thạch Nhiễm hắn lại chưa bao giờ dụng tâm kết giao. Trước mắt chỉ đành kiên trì chắp nối quan hệ, chỉ cầu lúc bắt người gã đừng làm quá lớn, chớ khiến trên giang hồ đồn đại lung tung lại rơi vào tay tai Bùi Kiếm Văn, quấy nhiễu kế hoãn binh của hắn và Phùng Sanh.
Thạch Nhiễm cũng dễ nói chuyện, luôn miệng đáp ứng, âm thầm liên hệ với tri phủ Hàng Châu, đêm khuya dẫn người vô thanh vô tức bao vây Bùi phủ, mời Bùi Thế Hiến lên xe ngựa. Hạ nhân quý phủ thì bị giam giữ tại chỗ, lưu lại trăm Xưởng vệ và người Hộ bộ trấn thủ kiểm số lượng, đám người còn lại suốt đêm trở về kinh, một khắc cũng không dây dưa.
Kì thực cho dù Phùng Sanh không âm thầm chiếu cố Bùi gia, Bùi lão gia tử ở kinh thành cũng có nguồn cung cấp tin riêng. Mấy năm nay ông không cho con trai độc nhất nhúng tay chuyện làm ăn trong nhà và gả con gái xa tận Tuyền Châu chính là vì muốn cho Bùi gia một đường lui.
Bên này Lục Diêu cùng Phùng Sanh muốn chờ Bùi Thế Hiến lên kinh thành lấy lời khai xong, cho dù muốn trị tội thì cũng có chiêu “Thay xà đổi cột”, nói chung nhất định phải giữ được Bùi gia cả nhà bình an bên kia Bùi lão gia tử nghĩ đường thủy tin tức bế tắc, vả lại tính ra thời gian, thuyền hẳn sắp đến Tuyền Châu, nhà chồng Nhạc Nhi xác nhận sẽ không cô phụ nhờ vả của mình.
Chính là cả hai bên trăm tính ngàn tính, tính đến người đảng Đông Lâm sẽ không từ bỏ ý đồ nhưng lại chưa tính đến tin tức mật truyền vẫn được đảng Đông Lâm truyền cho Bùi Kiếm Văn. Ngày đó tiểu nương nói như vậy Bùi Kiếm Văn cũng chẳng để tâm, nhưng khi tới Phúc Châu cập bờ nghỉ ngơi lại có người tìm tới thuyền, giao cho y một phong mật thư từ Hộ bộ thị lang Dương Tôn Nho, từng câu từng chữ đều không khác gì sấm sét giữa trời quang, khiến y một lúc lâu cũng chẳng thể hoàn hồn.
Trong thư Dương Tôn Nho nói rõ chân tướng việc này, giữa những hàng chữ đều là tình chân ý thiết, khen ngợi Bùi phụ cao nghĩa, đau đớn Yêm đảng hại nước, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ tụ về một câu, việc này đảng Đông Lâm tuyệt sẽ không ngồi yên không quản, xin hiền chất cùng phu nhân chớ lo lắng.
Người truyền tin tên là Thường Quang Vân, là một tên tử sĩ của đảng Đông Lâm. Bùi Kiếm Văn hồi thần, thầm nghĩ người này có thể ngay dưới mắt mình mà lén lên thuyền, tất nhiên là võ công không kém, lập tức trầm tư một khắc, lạnh giọng hỏi, “Các ngươi có tính toán gì?”
Bùi Kiếm Văn cũng không phải tên ngốc, phong thư này chứng tỏ đảng Đông Lâm muốn lấy lòng y, lại mơ hồ không nói rõ kế sách ra sao, đại để chính là vì y có bạn bè trên giang hồ, muốn mượn tay người giang hồ kết thúc ân oán quan trường. Nhưng bạn của y dẫu nhiều hơn nữa cũng không phải dùng để đi tìm cái chết! Bùi Kiếm Văn oán hận thầm nghĩ, các ngươi tính toán khá lắm, đáng tiếc lại nhầm đối tượng rồi!
“Bùi công tử yên tâm” Thường Quang Vân dò xét sắc mặt Bùi Kiếm Văn, liền biết chủ tử liệu việc không tồi, trước mắt rời đi không dễ dàng, lập tức trả lời ôn tồn, “Đoàn người áp giải tù nhân đi rất chậm, chúng ta đã có người đuổi kịp bọn họ tìm cách mai phục, chắc chắn trước khi tới kinh thành sẽ cứu người trở về.”
Huyện Thương Hà ở vùng đồng bằng, đất đai bằng phẳng, vốn không thích hợp xuống tay cướp tù, nhưng ở đây đường thủy đan cài tiện cho việc chạy trốn, không bằng dứt khoát chọn ra tay ở nơi này, tạo ra sự bất ngờ. Chuyến này đảng Đông Lâm điều bốn mươi tử sĩ, từ các môn phái giang hồ sẵn sàng góp sức chọn ra ba mươi cao thủ, tất cả đều trông chờ vào hành động hôm nay.
Tuy rằng còn khá lâu mới vào mùa hạ nhưng phía nam vào buổi trưa trời vẫn khá oi bức. Tựa như một ngày nào đó mới gặp, trong quán trà bên quan đạo, người đến người đi, chỉ là hiện tại khách trong quán trà đa phần là tử sĩ Đông Lâm giả trang, hơn ba mươi cao thủ giang hồ hóa trang thành xa phu khuân vác, mai phục trên con đường nhân mã Đông Hán nhất định phải đi qua, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền xuống tay.
Chuyện cho tới bây giờ có giấu thân phận cũng vô dụng, Bùi Kiếm Văn đơn giản thản thẳng thắn mặc thân bạch y, cùng Thường Quang Vân ngồi trong góc quán trà, chậm rãi uống chén trà ấm áp.
Gần ba trăm người áp giải kéo dài tận nửa dặm, phù đầy một màu hạt sam Đông Hán, nơi đi qua dân chúng đều im lặng nín thở, vội vàng né tránh. Xe ngựa áp giải Bùi lão gia tử đi ở giữa đoàn quân, lính canh bốn phía đều là mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, thời thời khắc khắc không dám thả lỏng. Theo sắp đặt từ trước, đám người cải trang trên đường không vội vàng, đợi xe ngựa đi qua quán trà mới bất thình lình xông ra, ngăn binh lính Đông Hán làm hai đoạn. Nháy mắt trước nhìn vào chỉ thấy một đám người bán hàng rong trước quán trà, mấy đứa trẻ vây quanh, dưới bóng cây có nông phu nghỉ chân quạt mũ rơm hóng mát, ven đường một đôi phu thê nhỏ giọng trò chuyện bên xe ngựa nháy mắt tiếp theo người bán hàng rong liền rút ra thanh phong ba thước, nông phu trường thân dựng lên, một đôi Thiết sa chưởng mới vừa sở chế, cái người phụ nữ trung niên đạm mi đạm mắt càng giống như làm ảo thuật, cổ tay vừa lật liền rút binh khí Nga Mi xông lên, có thể nói địch minh ta ám, công kích bất ngờ.
Thạch Nhiễm cưỡi con ngựa cao to đi đầu đội ngũ, lúc này mắt thấy phía sau gà bay chó sủa, sắc mặt lại vẫn như thường, cười như không cười mà nói với Lục Diêu và Phùng Sanh cưỡi ngựa bện cạnh “Quả nhiên đến.”
Mới vừa rồi khi họ đi qua quán trà, Bùi Kiếm Văn liếc mắt đã thấy Lục Diêu cùng Phùng Sanh. Một khắc đó trong lòng đột nhiên tựa như có đá nặng ngàn cân, nhưng cũng phân không rõ phần tư vị này đến tột cùng là lo lắng Chỉ huy sử cẩm y vệ và nghĩa tử Phùng Phượng tự thân xuất mã thì việc cướp tù khó khăn, hay là hận Lục Diêu trở mặt, tự tay nắm chặt đường sống của Bùi gia.
Có điều bất luận như thế nào chuyện không thể trì hoãn, đoàn ngựa xe dẫn đầu vừa qua khỏi quán trà, đầu kia đã là đao binh giao chiến, tử sĩ Đông Lâm mai phục trong ngoài lập tức toàn bộ phát động lao thẳng tới xe ngựa chở tù nhân. Thạch Nhiễm đã sớm đoán đảng Đông Lâm chắc chắn chặn đường cướp tù, sớm đã tính toán đối sách, chỉ thấy hơn trăm người không hoảng hốt hỗn loạn, tiếng rút binh khí ra khỏi vỏ đều nhịp, ngay ngắn có trật tự mà bảo hộ xe ngựa chặt chẽ.
“Đây chính là Bùi gia thiếu công tử? Quả như Hán công nói, văn võ toàn tài, danh bất hư truyền.” Tình thế đã phần nào nắm giữ, Thạch Nhiễm cũng không tự mình động thủ, chỉ xoay người xuống ngựa, đứng ở bên người Lục Diêu, một câu nói tựa như khen lại tựa như trào phúng, không nóng không lạnh.
Lục Diêu vốn cầm trường kiếm trong tay, nhẫn lại nhịn. Thạch Nhiễm nói không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, đâm thẳng vào trái tim Lục Diêu. Tay phải hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, lòng bàn tay bị hoa văn cấn đến phát đau, trong lòng vừa lo lại vừa giận, lo chính là trước mắt đều không phải thời điểm nói chuyện, cục diện thật là khó có thể thu thập giận chính là đảng Đông Lâm lần này kéo cả Bùi Kiếm Văn chịu chết, quả thực quá mức âm hiểm, nếu như người nọ thực sự xảy ra chuyện gì… Tay Lục Diêu xuất ra bảy phần nội lực, thân kiếm dao động, Can Tương lập tức xuất hiện hàn quang, kiếm rít gào như rồng ngâm vang vọng không dứt.
… Nếu như người nọ thực sự xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn đem một đảng Đông Lâm từ trên xuống dưới giết tới chó gà không tha!
“Đại ca chớ xúc động!” Phùng Sanh cũng sẵn sàng đón quân địch, lúc này mắt thấy Lục Diêu mặt lạnh như băng, rút kiếm phi thân xông lên, vội đuổi trước một bước, ‘keng’ một tiếng hai thanh kiếm va nhau, kình lực sinh sôi bức hắn lui xuống dưới. Kỳ thật Phùng Sanh sao không vội cơ chứ, chính là tội giúp người cướp tù thì dù là Lục Diêu cũng không đảm đương nổi.
Phùng Sanh từ nhỏ thích đọc sách, việc luyện võ công cũng không quá để bụng. Phùng Phượng có tâm nuôi hai hài tử thành một văn một võ trợ lực, cũng liền tùy ý hắn. Nhưng tốt xấu gì đều là đồng môn, kiếm pháp của Lục Diêu tất nhiên Phùng Sanh đã quen thuộc, vả lại Lục Diêu rốt cuộc sợ hắn bị thương, tay chưa dùng hết toàn lực. Bên này giao chiến kiếm phong đánh đến náo nhiệt, Thạch Nhiễm mắt lạnh nhìn ra cũng chỉ như thể huynh đệ trong nhà so chiêu mà thôi, chẳng có uy hiếp chẳng có nguy hiểm, gã chán nản đến cực điểm. Nhưng bên kia lại thật sự là liều mạng sinh tử.
Thạch Nhiễm mắt thấy tử sĩ đảng Đông Lâm đã chọc ra lỗ thủng, từng bước tới gần xe ngựa, lập tức khinh thân đề khí, tay áo khẽ phất bay vút qua đỉnh đầu mọi người, đáp xuống cạnh xe ngựa, rút đao ổn định chiến cuộc. Bùi Kiếm Văn cùng Thường Quang Vân vốn đã mang theo năm sáu người dẫn đầu chém giết, lúc này thấy Thạch Nhiễm giơ tay chém xuống, giây lát đã chấm dứt một mạng người bên ta, lập tức chia làm hai đường, một giữ chân Thạch Nhiễm, một đuổi tới bên cạnh xe cướp người.
Kì thực tình huống này Thường Quang Vân sớm đã dự đoán trước, trước đó liền cùng Bùi Kiếm Văn thương nghị, để y cứu người đi trước một bước, mình thì dẫn người hỗ trợ phía sau. Chính là lấy tính tình Bùi Kiếm Văn, đã không đồng ý liên lụy bạn bè trên giang hồ của mình sao có thể đồng ý để Thường Quang Vân thay mình cửu tử nhất sinh. Giằng co một hồi, vẫn là để Thường Quang Vân phụ trách cứu người, Bùi Kiếm Văn dẫn người bọc hậu, hội họp tại đông ngạn sông Loa Hà, thuyền cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Bùi Kiếm Văn nghĩ với khinh công của mình, chỉ cần che chở Thường Quang Vân dẫn người thoát đi, lính tôm lính của của Đông Hán sẽ ngăn không được y, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Thường Quang Vân sớm nắm rõ tính tình y, nghĩa khí tranh đoạt gì đó tất cả đều chỉ là một màn kịch.
Quyền thế đấu tranh không chấp nhận được một chút mềm lòng, đối với đảng Đông Lâm, Bùi Thế Hiến đã thành kẻ vô dụng, cho dù nhớ giao tình mà cứu về thì cũng chỉ là củ khoai phỏng tay. Biện pháp tốt nhất chính là giết người diệt đầu mối, chết không có đối chứng. Lần này chủ thượng hạ chính là tử lệnh, về phần kéo theo Bùi Kiếm Văn, chẳng qua là bởi vì diệt cỏ tận gốc, lưu lại con trai Bùi gia chung quy sẽ là tai họa, sau này nếu muốn ám sát, hao phí nhân lực vật lực không nói, không cẩn thận còn ô uế thanh danh của mình, không bằng nhân cơ hội này kéo y vào, bên mình chỉ cần đắc thủ liền rút lui, mặc kệ y lưu lại một mình, vừa lúc mượn tay Đông Hán xử lí sạch sẽ.
Bùi Kiếm Văn rốt cuộc xuất thân trong sạch, lại dưỡng ra một thân nghĩa khí, mặc dù hiểu được nhân tâm khó dò, không thể tin tưởng hoàn toàn, lại không biết thế gian này có vài người có thể âm hiểm đến mức độ nào. Nhưng Lục Diêu thì biết. Hắn vừa rồi chưa xuất toàn lực nên có thể phân ra hai phần tâm lực lưu ý động tĩnh bên kia.
Mắt thấy Thường Quang Vân để Bùi Kiếm Văn giao đấu với Thạch Nhiễm, Lục Diêu trong lòng cảm thấy có chuyện không hay, không dám dây dưa với Phùng Sanh nữa, kiếm thế đột nhiên biến chuyển, sắc bén xảo quyệt, làm cho Phùng Sanh cố hết sức chống đỡ lại vẫn cắn răng kiên quyết ngăn cản.
“Đệ!” Một chiêu “Xuyên vân kiến nhật” xuất ra, Lục Diêu thấy Phùng Sanh không né tránh, trong lòng thất kinh, vội vàng biến chiêu, Can Tương hiểm hiểm sát qua bên tai Phùng Sanh.
“Đại ca!” Phùng Sanh thu hồi nội lực, đi lên một bước há mồm muốn nói, nhưng cũng không biết nên khuyên nhủ từ đâu.
Hai người ngừng đấu, đầu kia Thường Quang Vân đã dẫn người đánh đến hừng hực khí thế với hộ vệ canh xe ngựa của Xưởng vệ. Thạch Nhiễm vốn an bài trợ thủ ngồi ở trong xe ngựa trông coi Bùi Thế Hiến, nhưng nhìn Thường Quang Vân kiếm quang dài ra, một kiếm bổ về phía cửa xe, kiếm khí đánh văng vụn gỗ bốn phía, làm cho trợ thủ kia bất đắc dĩ giấu Bùi Thế Hiến ra sau, chính mình tử thủ cửa xe, che lại đường kiếm của Thường Quang Vân. Bùi Thế Hiến nghe bên ngoài ồn ào liền cảm thấy thấp thỏm, sợ Kiếm Văn cũng tham gia trong đám nhân mã cướp tù này. Mới vừa rồi ông bị quản chế nên không thể động, hiện tại nhẫn nại không nổi nữa, dùng sức né tránh, nằm úp sấp đến cửa sổ xe nhìn tình huống bên ngoài.
Bùi Kiếm Văn xoay lưng về phía xe ngựa giao chiến với Thạch Nhiễm, hoàn toàn không biết biến cố phía sau. Lục Diêu cũng là nhấc mắt liền thấy Bùi lão gia tử trợn mắt ngó qua cửa sổ xe, Thường Quang Vân hư hoảng tung một chiêu về phía ông, hàn quang chém thẳng hướng tới cổ họng Bùi Thế Hiến. Lúc này lên tiếng nhắc y cứu người dĩ nhiên không kịp, Bùi Kiếm Văn đầu kia chiêu chiêu thức thức đều là sống còn, Lục Diêu không dám lớn tiếng cảnh báo quấy nhiễu tâm thần của y, lập tức trường thân dựng lên, ném Can Tương trong tay bay ra, trên thân kiếm dùng mười thành công lực, kiếm lao nhanh thẳng đến lưng Thường Quang Vân.
Trong đám có một tên tay mắt lanh lẹ, mặc dù không thấy kiếm từ đâu đến nhưng cũng vội vã nâng đao chém lướt qua kiếm thế tựa cầu vồng kia. Chỉ là kiếm của Lục Diêu gã sao có thể chống đỡ được, chỉ thấy Can Tương xuyên thấu cổ tay người nọ, lực đạo mạnh mẽ mang cả người bay về phía sau, một kiếm xuyên qua hai người, đóng đinh Thường Quang Vân lên phía trên khung xe. Nhưng rốt cuộc vẫn chậm. Thường Quang Vân sắp chết một kiếm lại vẫn đắc thủ, cổ Bùi Thế Hiến chảy máu ào ào, có lẽ khó mà sống sót.
“Thạch Nhiễm!” Phụ tử liền tâm, Bùi Kiếm Văn nghe được động tĩnh phía sau, không kịp quay đầu lại đã cảm thấy đại loạn, tay cầm kiếm chậm một nhịp, tạo cho Thạch Nhiễm cơ hội, một chiêu “Tứ hải phiên đằng” đánh úp về phía Bùi Kiếm Văn.
Phùng Sanh thấy thế quát lớn một tiếng, ý là nhắc nhở Thạch Nhiễm chớ đả thương người. Thạch Nhiễm cũng biết chừng mực, đao thế thu phóng tự nhiên, tạm thời thả cho Bùi Kiếm Văn một mạng. Chỉ là lần này Bùi Kiếm Văn dù chuyển nguy thành an sớm đã ngây ngốc, y lăng lăng cầm kiếm nhìn về phía xe ngựa, một tiếng “Cha” nghẹn trong miệng chẳng thể thốt ra, kêu không được, khóc không được, cổ họng ám ách rung động, trong đầu chỉ còn một màu máu đỏ tươi.
Những nhân sĩ giang hồ tuy rằng có được chỗ tốt nhưng cũng sẽ không uổng tính mạng bản thân. Lần này đảng Đông Lâm chỉ bảo bọn họ cắt đứt đoàn người áp giải, đánh một hồi liền ngừng, lúc này từng người bứt ra cao chạy xa bay. Đám tử sĩ Đông Lâm cũng muốn tìm đường chạy, nhưng Bùi Kiếm Văn trong mắt chỉ còn một chữ ‘giết’, sao chịu cho cọn chúng bình an chạy mất.
Bùi Kiếm Văn tựa như kẻ điên chỉ muốn giết người, không cần tự bảo vệ mình, toàn thân cao thấp sơ hở mở rộng, tay đều dùng chiêu thức đồng quy vu tận. Lục Diêu lại nơi nơi chốn chốn che chở cho y, thoáng chốc cục diện hỗn loạn vô cùng, người của Đông Hán, người của đảng Đông Lâm, cùng với Bùi Kiếm Văn và Lục Diêu xen lẫn một chỗ, địch ta không phân rõ đánh loạn thành một đoàn.
Xưởng vệ Đông Hán e ngại thân phận Lục Diêu, còn ra tay lưu tình, còn hơn mười tử sĩ thì không để ý nhiều như vậy, mỗi một chiêu đều dùng toàn lực ứng phó. Trong lòng Phùng Sanh biết lúc này nói cái gì cũng không tốt, đơn giản phi thân gia nhập chiến cuộc, chỉ nghĩ sớm kết thúc, lại không chịu nổi Bùi Kiếm Văn giết sạch người của đảng Đông Lâm vẫn không dừng tay, cả người y tựa như biến thành một con thú bị bao vây, tựa như một thanh binh khí vô tri vô giác, rơi vào ngõ cụt, không chết không ngừng.
Sự tình đến nước này, Phùng Sanh tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt, vội quay đầu vứt cho Thạch Nhiễm một ánh mắt ra hiệu, trong mắt đã dẫn theo bảy phần uy hiếp. “Đều dừng tay cho ta!” Thạch Nhiễm do dự một chút, vận đủ mười thành nội lực giương giọng quát chói tai. Hơn mười Xưởng vệ đang giao đấu cùng hai người Bùi Lục nghe thấy chủ tử phân phó, mới nỗ lực bứt ra lui về phía sau.
Một tiếng quát của Thạch Nhiễm gọi về vài phần tỉnh táo cho Bùi Kiếm Văn, lúc này mắt thấy Lục Diêu đứng trước mặt mình, trong tay nắm thanh kiếm Can Tương đã rút về từ xác Thường Quang Vân kia, quần áo bị máu vấy bẩn ẩm ướt, cuối cùng y triệt để tỉnh lại.
“… Bùi Kiếm Văn.” Hai bên giằng co, bách chuyển thiên hồi, ngàn lời muốn nói thốt ra lại chỉ là một cái tên.
Bùi Kiếm Văn tĩnh lặng nhìn hắn một lúc lâu, lộ ra nụ cười sầu thảm, nhẹ giọng phun ra hai chữ, “… Muộn rồi.”
Lục Diêu nghe vậy cảm thấy trái tim đau nhói, muốn mở miệng, lại nghe Bùi Kiếm Văn cướp lời nói trước, lạnh lùng thấp giọng: “Lục Diêu, ngươi dựa vào cái gì theo ta đồng sinh cộng tử.” Lời còn chưa dứt, Bùi Kiếm Văn đột nhiên nhu thân tiến lên, một chưởng đánh vào ngực Lục Diêu, đem người đánh bay hai trượng.
Phùng Sanh cùng Bùi Kiếm Văn lần đầu gặp mặt hoàn toàn không quá thân thiết, hiện tại lại tâm ý tương thông, mắt thấy Bùi Kiếm Văn đột nhiên đánh Lục Diêu về chỗ mình, vội phi thân đón người, thuận tay điểm yếu huyệt sau gáy Lục Diêu.
Trì trù diệc hà lưu, tương tư vô chung cực
Nguyên dã hà tiêu điều, bạch nhật hốt tây nặc
Biến cố tại tư tu, bách niên thùy năng trì?
Ly biệt vĩnh vô hội, chấp thủ tương hà thì?
Tạm dịch:
Sao còn đứng chần chừ mãi? Tương tư là vô hạn
Đồng nội tiêu điều, mặt trời chợt lặn về tây.
Biến cố xảy ra chỉ trong chốc lát, thì làm sao có thể giữ gìn suốt đời?
Ly biệt không hẹn ngày tái ngộ, thì biết bao giờ mới lại có thể cầm tay nhau?)
— Trích bài thơ Tặng Bạch Mã vương Bưu – Tào Thực