Edit&Beta: Yến Phi Ly
Qua trấn An Bình, lại ra roi thúc ngựa chạy về Tây Bắc hai ngày, tường thành nguy nga liền xuất hiện gần ngay trước mắt. Lúc trưa Lục Diêu nhận được quân báo, biết được ở hai nơi Trương Dịch và Định Tây đều đã đắc thủ, lúc này nhìn đèn đuốc sáng rực của Ngọc Môn, mặc dù không dự liệu trước kỹ càng nhưng cũng không đến nỗi tâm thần bất định.
Bên này Chu Mộng Lân cũng đã nhận được phong thanh, sớm đứng ngoài cửa yên lặng đợi chờ. Giờ Tuất bóng đêm thăm thẳm, ông ta quan sát mấy trăm hắc sưởng thiết kỵ tựa như một trận gió lạnh cắt qua màn đêm, tai nghe đến tiếng vó ngựa phi qua đồng cỏ hoang vu, chậm rãi híp hai mắt, một lát sau mới mở ra, trầm giọng căn dặn phó tướng, “Mở cửa đi.”
Lục Diêu chắc chắn mang theo thánh chỉ bên người, ngay cả Chu Mộng Lân hiểu rõ lai giả bất thiện, cũng không dám ngăn vị Chỉ huy sử cẩm y vệ cùng Tuần án Ngự Sử ở ngoài thành.
Gió lạnh run người, Lục Diêu cưỡi ngựa đứng trước cổng thành, hơi hơi nheo lại con ngươi, bất động thanh sắc mà nhìn cửa thành nặng nề chậm rãi mở ra, tay nắm dây cương run lên, dẫn đầu giục ngựa vào trong.
Ngọc Môn chính là trọng địa của vùng biên quan, xây dựng hai lớp tường thành trong ngoài, Lục Diêu vào trong thành rồi mới xoay người xuống ngựa, chắp tay với Chu Mộng Lân đã dẫn người đợi từ sớm, “Tham kiến Chu đô ti.”
Chu Mộng Lân nghe hắn một không báo quan chức, hai không báo danh hào, liền biết hai bên đã hiểu rõ nội tình, lập tức cũng không khách sáo, cũng không hướng tới cái danh Chỉ huy sử cẩm y vệ để chào, chỉ ôm quyền, đạm thanh nhường đường, “Lục đại nhân, mời đi bên này.”
Trước khi vào thành Lục Diêu đã giao thánh chỉ cho Tuần án Ngự Sử, đoàn người tiến vào Đô ti phủ, không nói hai lời, tất cả đều quỳ xuống cung lĩnh thánh ý. Nói là thánh chỉ, chẳng qua là thư tay do Phùng Phượng viết, Hi Tông chỉ việc in ngọc tỷ lên là xong. Bề ngoài nói rất bùi tai, chỉ bảo hai vị Ngự Sử đôn đốc quân tình, kì thực những ám chỉ trong đó, song phương đều đã biết rõ trong lòng.
Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ!() Thánh chỉ chưa tuyên xong, Chu Mộng Lân và vài vị phó tướng đã thầm chửi ầm lên, trên mặt là vẻ căm giận, có kẻ lỗ mãng đã nắm chặt binh khí bên hông, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Bên này Lục Diêu mang vào Đô ti phủ hơn mười thân vệ cũng là thần sắc ngưng trọng, vận sức chờ phát động, chỉ đợi chủ tử ra lệnh một tiếng sẽ lập tức bắt người.
()Vạch lá tìm sâu, vu oan giá hoạ, ý nói đổ tội.
“Lục đại nhân, không biết có thể nói đôi câu cùng ngài?” Lục Diêu vốn muốn cho lui quân, giải thích lợi hại cùng Chu Mộng Lân, lại không nghĩ tới Chu Mộng Lân lên tiếng trước. Có thể thấy được ông ta cũng là kẻ hiểu chuyện. Sắc mặt Lục Diêu buông lỏng, cảm thấy lại nắm chắc thêm hai phần, sóng vai cùng Chu Mộng Lân đi tới gian phòng sau thư phòng, đóng cửa trò chuyện.
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.” Cửa sổ thư phòng đóng chặt, tĩnh lặng một lúc lâu, Chu Mộng Lân mở miệng trước, “Lục đại nhân, việc này ta nếu không tuân theo, ngài sẽ làm gì?”
“Ta sẽ làm gì?” Lục Diêu cười mà như không cười, nhướng mày hỏi lại, “Việc này có liên can gì tới Lục mỗ?” Bước đến gần một bước, trầm giọng rồi nói tiếp, “Chu đô ti, thẳng thắn mà nói, đây không phải là chuyện của ngài, không phải chuyện của ta, nó can hệ chính là triều đình này, thiên hạ này, ngài và ta chẳng qua là giọt nước nhỏ trong biển cả, là hạt cát giữa sa mạc, cần gì phải quá mức chấp nhất?”
“Hay cho cái ‘Không chấp nhất’.” Chu Mộng Lân cũng cười, cười mà lại có vài phần chua xót tự giễu, “Lục đại nhân, vậy ngài nói xem, nếu ta theo ngài hồi kinh, lại là kết cục gì?”
“…Phán đoán đúng sai đều do Thánh Thượng, Lục mỗ sao dám tự đoán thánh ý.” Đáy lòng Lục Diêu rõ ràng, Chu Mộng Lân hồi kinh với mình chính là tự nhận cái tội ‘Mưu lợi kết đảng, trị quân bất lực’, kết cục nhất định rất bi thảm. Nhưng lời này đến tột cùng hắn cũng không thể nói rõ, chỉ đành nói vài lời cho qua.
“Lục đại nhân, nói thật với lão phu đi, chỗ Trương Dịch và Định Tây…” Chu Mộng Lân cũng đã nghe tin ở hai nơi kia bất ngờ thất thủ, trong lòng thấp thỏm an nguy, không khỏi muốn làm rõ hỏi nhiều một câu. “Kẻ thức thời đều là trang hào kiệt, Chu đô ti cứ việc yên tâm.”
《Luận ngữ 》có câu “Năm mươi hiểu rõ thiên mệnh.” Chu Mộng Lân năm nay đã năm mươi có tứ, tuy rằng không tin thiên mệnh, nhưng với người này sự cấp trên sớm đã nghĩ đến thông thấu. Năm năm nay ông ta thấy triều đình từng bước thoái nhượng với Mông Cổ, liền dự đoán được sẽ có một ngày như thế. Binh tướng không chiến thì sẽ lơi lỏng, cũng không phải quân kỷ không nghiêm, lòng quân tan rã, mà là binh sĩ sống trong thái bình lâu, tránh không được sẽ ngóng trông sau này cũng có thể sống yên ổn.
Về phần cái mũ Đô ti này mang trên đầu ai thì có quan hệ gì với bọn họ cơ chứ. Chính mình đương nhiên có thể liều chết không giao binh phù, kéo dài lúc nào hay lúc ấy, lưu lại cơ hội xoay chuyển cho Đông Lâm đảng. Chính là nếu thật sự có thể làm như vậy, quân đóng ở Trương Dịch và Định Tây sẽ khống chế không nổi. Võ Uy và Ngọc Môn, thắng thua trước khó lường, thật đúng là lấy đầu mâu làm lá chắn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, muốn ông phải như thế nào để xứng đáng với tam quân tướng sĩ? Còn nữa, ngộ nhỡ quân Mông thừa dịp phát binh, chính mình thì chịu cái danh tội nhân thiên cổ này, như thế nào xứng đáng với thiên hạ lê dân bách tính!
Chu gia cả nhà trung liệt, trưởng tử của Chu Mộng Lân chính là dũng sĩ không quản thân mình, chết trận sa trường, chỉ còn thứ tử Chu Vĩnh cùng lão phụ trấn giữ Võ Uy, cũng bị cuốn vào trận thị phi tranh đấu quyền thế khó dứt này. Chu Mộng Lân thở dài một tiếng trong lòng, “thức thời” mà đi đến thư phòng Tây Nam, từ trên vách tường bí mật lấy ra binh phù. Ông chưa bao giờ hối hận mất đi mạch máu vì giang sơn Đại Minh, nếu như có thể, cũng chỉ cầu mình có thể phóng ngựa giết địch đến chết, nửa bước không lùi, không chút nhân nhượng. Thân là một võ tướng, ông quả thực chỉ có chút ít niệm tưởng như vậy. Chút niệm tưởng nhỏ nhoi, lại vẫn là cầu không được.
“Chu đô ti lòng mang thiên hạ, thông hiểu đại nghĩa.” Lục Diêu tiếp nhận binh phù, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, cười ôm quyền nói, “Lục mỗ bội phục không thôi.”
“Lục đại nhân quá khen.” Chu Mộng Lân lại chuyển tới phía sau án thư, vươn tay mài mực, “Lão phu có một chuyện muốn phiền Lục đại nhân, mong rằng đại nhân đợi một khắc.” Kỳ thật câu chữ trong thư Chu Mộng Lân đã cân nhắc trước trong lòng, lập tức vung bút liền tay, không khỏi khiến Lục Diêu nghi ngờ, viết xong ông đưa thư qua, “Phong thư này làm phiền đại nhân giao cho con trai ta, nó mặc dù tính tình thẳng thắn nhưng không phải đứa không hiểu lí lẽ, Lục đại nhân yên tâm.”
“Chu đô ti, ” Lục Diêu nghe vậy cảm thấy cả kinh, đẩy phong thư trở lại, “Lục mỗ tuy là vãn bối, lại muốn mạo muội khuyên nhủ Đô ti một câu, chớ hành động theo cảm tính!”
“Lục đại nhân, ngài có còn nhớ, năm đó Gia Dự Quan (điểm cuối ở đoạn phía tây Trường Thành) một lần suýt nữa thất thủ…” Chu Mộng Lân bất chợt chuyển câu chuyện khác, trên mặt lại cười nói, “Cho phéo lão phu khoe khoang một câu, lúc ấy đứa con trưởng không nên thân của ta đang trấn thủ tại Ngọc Môn. Tuy chỉ là một thiên tướng, võ nghệ binh pháp cũng không có tiền đồ gì… nhưng trận chiến đó nó chưa từng khiến ta mất mặt.”
“… …” Lục Diêu đột nhiên cảm thấy ganh tị, che giấu mà nhìn lên tranh chữ trên tường, có lòng muốn khuyên nhủ hai câu cũng chẳng thể, thiên ngôn vạn ngữ đều nuốt trở vào.
Mới vừa rồi khi Chu Mộng Lân viết thư, Lục Diêu đã thấy được bút tích cuồng thảo đích thực trên tranh. Vẻ tung hoành không kềm chế được, thế bút hừng hực viết nên bài thơ《Phá trận tử》của Tân Khí Tật(): Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh. Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành. Sa trường thu điểm binh.
() Tân Khí Tật: (1140-1207), nguyên tự: Thản Phu, sau đổi là: Ấu An, hiệu: Giá Hiên Cư Sĩ là quan thời Nam Tống, và là nhà làm từ nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.
“Ngựa tựa tên bắn lao vun vút, cung như sấm sét nổ đùng đoàng.” Chu Mộng Lân theo ánh mắt Lục Diêu nhìn lại, chậm rãi đọc lên hai câu còn thiếu, “Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để ngàn thu chói lọi thanh danh.” Trên mặt hắn mang ý cười, “…Tiếc thay! Tóc đã bạc màu!”
“Lục đại nhân, lão phu cả đời Nam chinh Bắc chiến, thời gian trong kinh sợ là không còn nhiều. Ngọc Môn là địa phương tốt, còn ở kinh đô… thứ lão phu không thể quay về.”
Chu Mộng Lân đưa thư cho Lục Diêu, chính mình lại đi tới cửa, tháo xuống bội đao trên vách đá năm đó theo ông chinh chiến sa trường. Thanh đao này đã năm năm ông không dùng qua. Lục Diêu nắm binh phù cùng thư ra khỏi thư phòng, đứng lặng một khắc trước cửa, xoay người vén vạt áo choàng, quỳ một gối xuống, cúi đầu không nói. Hắn sớm đã quên nên khóc như thế nào. Chính là đáy lòng thực hoang vắng.
Ấn theo cách nói của quan trường, Chu Mộng Lân là sợ tội tự sát. Đương nhiên phó tướng thân tín theo ông nhiều năm thống hận gian thần, lập tức rút kiếm liều mình, ngoài phủ canh phòng nghiêm, bên trong phủ lại hỏng bét.
Binh phù vào tay Lục Diêu, không còn gì cần lo lắng, trên mặt lại trở về vẻ lạnh lùng. Hắn thờ ơ nhìn thủ hạ bắt hoặc là giết đám người liên can, trong lòng biết trong số những kẻ trung thành gào khóc chửi rủa, có vài vị kì thực sớm đã sẵn sàng nhảy vào dưới trướng Hán công. Thật thật giả giả, vẫn như trước thực hoang lương.
Phùng Phượng dự liệu không sai, binh sĩ hưởng thái bình quen quả nhiên sẽ không quan tâm biến chuyển quyền thế trên đầu, bọn họ chỉ quan tâm thời gian sống yên ổn còn bao lâu, chỉ quan tâm vị Đại quan dẫn hai vạn binh mã đến Võ Uy chẳng lẽ là muốn nội chiến? Kì thực Lục Diêu lần này điều binh đi cũng là bất đắc dĩ.
Thư của Chu Mộng Lân hắn sớm đã phái người cấp tốc phi ngựa đưa đi, câu chữ bên trong đều là khuyên nhủ Chu Vĩnh lấy đại cục làm trọng, lại như đá chìm đáy biển, không được một chút hồi âm. Bên kia Chu Vĩnh đóng quân không chịu xuất đầu lộ diện, Lục Diêu lại không thể dây dưa với gã, điều hai vạn đại quân đi trước, bên Trương Dịch Đinh Tây cũng điều động một vạn binh mã, hiện nay cũng đã lên đường.
Kỳ thật Chu Mộng Lân hiểu được đạo lý, Chu Vĩnh dĩ nhiên cũng hiểu được. Không phải gã muốn án binh bất động, để mặc cho Trương Dịch Đinh Tây đổi chủ, tùy ý Lục Diêu dẫn người quấy nhiễu, mang theo thánh chỉ bức cha giao ra binh phù. Chỉ là gã biết trăm triệu lần không thể cử binh tạo phản, lại không ngờ tới cha quyết tâm cùng đại ca chôn cốt biên quan. Gã cũng biết cha muốn một mình gánh hết tội, trước mắt mình đóng thành không ra đã là cô phụ một phen khổ tâm của cha.
Chính là gã làm sao có thể không hận?! Hận thiên tử vô đạo, hận gian thần soán quyền, hận cuộc chiến Đảng phái liên lụy kẻ vô tội, đem cả nhà họ Chu ra đùa bỡn làm vật hy sinh. Nhưng tất cả hận ý đó đều là vô định, gã không có cách nào chỉ dựa vào này bốn vạn quân đánh vào kinh đô báo thù cho cha, cũng không cách nào nhẫn tâm để bốn vạn quân theo mình chịu chết. Chu Vĩnh một thân chiến giáp đứng ở phía trên tường thành, nhìn Chỉ huy sử cẩm y vệ dẫn quân vậy thành, giấu không nổi ba nghìn lửa hận nơi đáy mắt, tay gã siết chặt đến mức khớp xương kêu răng rắc.
“Lấy cung đến.” Lục Diêu cùng Chu Vĩnh xa xa nhìn nhau một khắc, thấp giọng phân phó thủ hạ lấy ra cường nỏ, cung tiễn. Cung đã lên dây liên hoàn bắn về phía lá cờ có chữ Chu trên đầu tường. Chu Vĩnh đứng ở đó lập tức rút đao trái phải chống đỡ bảo vệ cột cờ, lại ngăn không được đợt tên thứ ba bắn lên, ‘coong’ một tiếng kim loại va chạm chói tai.
“Khinh người quá đáng!” Chu Vĩnh kiềm chế không nổi nữa, giận dữ giục ngựa ra khỏi thành.
Kì thực Lục Diêu chính là muốn kích Chu Vĩnh ra khỏi thành giao chiến. Tin tức trong quân sớm có người truyền tới, nếu quá hai ngày, Phùng phượng sẽ hạ lệnh tam quân công thành, chỉ sợ chính mình cũng không cách nào thay Chu Mộng Lân bảo toàn huyết mạch còn lại duy nhất của Chu gia.
Lục Diêu đánh cuộc chính là Chu Vĩnh dù hận thù tột độ thì cũng sẽ ưu tiên đại cục, sẽ không ngông cuồng huy động quân lính. Mà lần đặt cược này quả nhiên không sai, Chu Vĩnh tuy giận dữ nhưng vẫn còn bảo trì thanh tỉnh, lần này ra khỏi thành cũng không phải là để hai quân đối chọi, mà chỉ mình gã đơn thương độc mã, liều mạng với tên Chỉ huy sử cẩm y vệ kia.
Trông thấy binh khí quen dùng của Chu Vĩnh không phải là thanh đao mới rồi ngăn đỡ mũi tên, mà là một thanh trường đao dài hơn nửa trượng, lưỡi đao ước chưng nặng tới bảy cân, bên cạnh mài sắc bén vô cùng, hàn quang bức người. Lục Diêu không muốn lấy Can Tương ra chống chọi cùng thứ binh khí này, lập tức bay lên, nhảy tới chỗ đám cẩm y vệ phía sau lấy đi thiết kích của một người rồi mới bay về trước trận, giục ngựa tiến lên nghênh đón.
Chu Vĩnh nhìn màn khinh công này liền biết Lục Diêu không phải là kẻ hữu danh vô thực, lập tức không dám khinh địch, cũng không mong dùng chiêu thức giành lợi thế mà là ỷ vào binh khí nặng nề trong tay, dùng hết bảy thành nội lực, từng chiêu từng chiêu đánh cùng Lục Diêu, thật sự bức hắn cả người lẫn ngựa từng bước lui về phía sau.
Lục Diêu cũng không vội đoạt lại tiên cơ, hơn mười chiêu thăm dò võ công của Chu Vĩnh, mới biến thủ thành công, phát lực đánh văng trường đao kia, tay cầm kích lóe lên hướng vào nơi yếu điểm bên vai trái của Chu Vĩnh. Hai bên đều dùng binh khí dài, giở mọi chiêu thức, toàn lực thi triển ra, nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Kì thực Chu Vĩnh cảm thấy rõ ràng chính mình là do có lợi thế trên lưng ngựa chứ nếu là ở mặt đất, nhất định sống không qua trăm chiêu. Nhưng đáy lòng gã đã đem toàn bộ hận ý nhét hết vào người Lục Diêu, cho dù là tỷ thí không đủ công bằng cũng mặc kệ. Mắt thấy lòng bàn tay Lục Diêu đã chảy máu tươi, lập tức tăng chiêu, trường đao mang theo tiếng sấm đâm về phía mặt Lục Diêu.
Chính là thời khắc này! Lục Diêu sớm không kiên nhẫn dây dưa với gã, rụt kích lại, dùng nguyệt nha trên thân kích lên đỡ, tay cũng tung ra một chiêu “Quải lỗ”, bốn lạng đánh bạt ngàn cân, buông tay lui kích rồi lại dùng binh khí của mình đánh bay trường đao nặng nề kia. Chu Vĩnh mất binh khí lòng liền trầm xuống, lập tức vươn tay rút đao ở thắt lưng. Đáng tiếc Lục Diêu sớm có chiêu kế tiếp, tựa như giao long lao thẳng tới, một chưởng đánh lên ngực Chu Vĩnh, kình lực mạnh mẽ, đánh cho Chu Vĩnh ngã xuống ngựa, bất tỉnh nhân sự.
Bên này Lục Diêu rõ ràng là đã hạ thủ lưu tình, Chu Vĩnh chưa bị thương đến tim phổi, điều dưỡng vài ngày thì sẽ không có việc gì. Bên kia phó tướng theo sát Chu Vĩnh ra khỏi thành lại cũng không rõ ý, mới vừa rồi gã vội vàng dẫn hai ngàn kỵ binh tới trợ trận, không vì giết địch thì cũng là vì tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại nhìn chủ tướng sinh tử chưa rõ, trong lòng phẫn nộ, lập tức muốn dẫn binh xung phong liều chết xông lên.
Nhưng nhìn Lục Diêu cùng thiết kỵ tung bay sau lưng, lại sợ hãi không động, thuận tay nhặt lấy trường đao của Chu Vĩnh, dùng hết mười thành kình lực đánh xuống nền đất, trầm quát một tiếng, “Phá!” Nhất thời bụi mù ngập trời, tuấn mã kinh sợ, chậm rãi đứng ở xa hơn mười trượng thở phì phò, nóng nảy bất an.
Một khắc bão cát bình định, chỉ thấy phần đất trước người Lục Diêu vỡ toang, tạo thành một hố rộng hai thước, dài đến mười thước. Chỉ một người mà khí thế đã đủ giữ quan ải, áo choàng không gió mà phần phật tung bay, đối diện quan phục minh hoàng phi ngư sáng chói dưới mặt trời nơi hoang mạc, chỉ có thể nói — Hắc vân áp thành thành dục tồi. Giáp quang hướng nhật kim lân khai.(Mây đen trên thành như muốn đè nát thành. Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng – trích Nhạn Môn thái thú hành- Lý Hạ)
Hai bên giằng co, sắc mặt Lục Diêu âm lãnh như băng, tay lại không nhanh không chậm, vững vàng rút ra Can Tương bên hông, một đạo hàn quang nhắm thẳng vào trời cao. Rồi sau đó mấy trăm cẩm y vệ đi theo chủ thượng đồng thời rút ra binh khí, trống trận tam quân cũng rền vang, tựa như sấm rền phía chân trời, nặng nề đập vào trong lòng những binh sĩ Võ Uy, xao động nhiệt huyết của họ.
Người không thể đấu với trời. Trước mặt minh hoàng lẫm liệt, quân uy hiển hách. Thiên ý chính là như thế!