Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 20: Ôn nhu lơ đãng

Hai má Nhạc Thần so với lần đầu tiên nhìn thấy thì nở nang rất nhiều, trong trắng nõn lộ ra ửng hồng thản nhiên, đôi mắt thật to, mặc dù không còn thần thái, càng lộ vẻ trầm tĩnh thâm thúy mê người, cánh môi thiển hồng khẽ nhếch, lộ ra một chút hàm răng trắng trong.

Cách mặt Nhạc Thần rất gần, trên mặt cậu mang theo khẩn trương, còn có kinh ngạc, Ngu Gia Tường cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại cảm thấy ngọt ngào, hắn tiếp cận đến đột nhiên tập kích hôn một cái lên môi Nhạc Thần, môi Nhạc Thần hơi lạnh, mềm mại, cùng cảm giác trong trí nhớ có chút bất đồng, hắn còn muốn tiến sâu thêm tí, nhưng Nhạc Thần đã phản xạ nghiêng đầu qua một bên, còn đem tay từ trong tay Ngu Gia Tường rút ra, đẩy hắn một phen.

Bị Ngu Gia Tường hôn môi, dù sao đã cùng hắn hôn không biết bao nhiêu lần, Nhạc Thần cũng không tính toán việc này, chỉ là, thật rất chán ghét một người tự nhiên thân mật như vậy.

Biểu tình Nhạc Thần là lạ, hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, Ngu Gia Tường tới nơi này làm gì.

Ngu Gia Tường ở bên cạnh kéo một cái ghế qua đây ngồi xuống, lại vươn tay đem tay Nhạc Thần nắm cùng cái chén âm ấm trong tay, tay Nhạc Thần lạnh ngắt, hắn mang theo chút ý cười mà nói, “Tay ngươi lạnh như vậy, hẳn là nên ôm một cái noãn lô. Trong chén là trà sâm, không phải miệng còn đắng sao, như thế nào lại không uống!”

“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Nhạc Thần muốn đem tay rút ra nhưng lại bị Ngu Gia Tường nắm quá chặt chẽ, muốn động cũng không động được, vì thế chỉ có thể tùy hắn, tuy rằng biết rõ người này là Hoàng đế, cần phải cung kính cẩn thận mà đối đãi với hắn, nhưng không biết tại sao Nhạc Thần chính là cung kính không được, lời vừa nói ra khỏi miệng chính là mang theo hờn dỗi oán giận.

“Như thế nào, không muốn trẫm tới thăm ngươi?” Ngu Gia Tường cười nói, đem tay Nhạc Thần ôm lấy tạo chút nhiệt, lại trêu đùa hỏi một câu, “Cũng là ngươi thầm oán trẫm lâu như vậy mới đến thăm ngươi, ngươi nhớ trẫm?”

Nhạc Thần từ lỗ mũi mà thở ra một hơi khí, chỉ biết người này cho dù làm Hoàng đế, phỏng chừng vẫn là không đổi được tính ngả ngớn trước kia, nên cậu phi thường khinh bỉ mà đáp, “Ngươi không đến mới là chuyện bình thường, ai ngờ ngươi lại tới!”


Thời điểm Nhạc Thần nói lời này hai bên má có chút phồng lên, ánh mắt khiêu khiêu, biểu tình thật rất khả ái, Ngu Gia Tường buông tay Nhạc Thần, nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm cậu, nói, “Ngươi nói như vậy, trẫm lại muốn hôn ngươi.”

Nhạc Thần hơi hơi nhíu mày, vươn tay đem tay Ngu Gia Tường gạt bỏ, lại bị Ngu Gia Tường bắt được, khớp xương ngón tay Nhạc Thần thon dài hữu lực, chính là có chút gầy, Ngu Gia Tường nhẹ nhàng vuốt ve hỏi, “Thân thể tốt hơn nhiều chưa? Nghe nói đoạn thời gian trước buổi tối ngươi hay đau đầu không ngủ được, hiện tại còn đau hay không.”

Thanh âm Ngu Gia Tường vốn là loại phi thường êm tai tao nhã, lúc này lạ thấp giọng nhu hòa, giống như là yêu thương mật ý sâu trầm quan tâm che chở, người như Ngu Gia Tường thay đổi quá nhanh, Nhạc Thần nhất thời cũng không thích ứng được, thực không tự nhiên đáp, “Mấy ngày nay tốt hơn nhiều, cũng không còn đau như thế.”

“Xem ra Sở Minh Triệt vẫn là thật sự có tài, nếu như hắn trị không hết cho ngươi, nhìn xem trẫm thu thập hắn thế nào!” Ngu Gia Tường thuận miệng chính là một câu nửa uy hiếp.

Nhạc Thần lại nhíu mày, nói, “Sở Thái y rất tốt, thiên hạ có người nào có thể trị bệnh tốt như vậy, ngươi đây là ỷ thế hiếp người!”

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần nhíu mày nghiêm mặt giáo huấn chính mình, một chút cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn thấy thân thiết, đừng nói hiện tại làm Hoàng đế, thời điểm trước kia khi làm Tướng quân Vương gia sẽ có ai giáo huấn hắn đâu!

“Trẫm liền ỷ thế hiếp người, ngươi làm thế nào?”

Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, biết rõ người này tật xấu khó đổi, lại khơi dậy tính tình của mình, vì thế không nguyện ý leo vào bẫy của hắn, hừ một tiếng chuyển đề tài khác, “Trà nguội rồi, muốn một chén ấm!”

Bởi vì Ngu Gia Tường rất tùy ý, Nhạc Thần cũng bị hắn cuốn hút, không tự giác cũng trở nên tùy tiện, thời điểm nói xong đưa cái chén ra ngoài mới cảm thấy không ổn, lắp bắp bổ cứu nói, “Ta…… Ta chính mình đổi, Hoàng Thượng ngồi đi!”

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần như vậy, lập tức ức chế không được mà cười to, “Hoàng Thượng đến nhà của ngươi là tiện khách, vẫn là để Hoàng Thượng đến hầu hạ ngươi đi!”

Nhạc Thần cảm thấy chính mình bị làm cho nhục nhã, mím môi không nói lời nào, lập tức đứng dậy, đi đến bàn bên cạnh châm trà, cho dù chính mình không uống cũng nên cấp Hoàng đế một chén, mới vừa bước hai bước, bởi vì vừa rồi Ngu Gia Tường đến đây kéo động vị trí băng ghế, cậu thì cho rằng mọi thứ vẫn như ban đầu, không đoán được sẽ đụng một cái, đầu gối bị đụng trúng, chân không vững lập tức ngã xuống.


Ngu Gia Tường tay mắt lanh lẹ đem Nhạc Thần ôm vào trong lòng mình, đem cậu vững vàng mà đỡ, chính là một chén trà sâm tất cả đều đổ trên người Ngu Gia Tường, làm ướt phía dưới thắt lưng một khối, vị trí kia, hình dạng kia, phi thường không chịu nổi, mặt Ngu Gia Tường đen một chút.

Nhạc Thần nơi nơi khắp chốn va chạm cũng thành thói quen, bị Ngu Gia Tường đỡ lấy cảm thấy không khí không được tốt lắm, cho rằng dừng một chút sẽ bị mắng, vì thế muốn đem Ngu Gia Tường đẩy ra, miệng còn nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Nhạc Thần nhìn không thấy, đương nhiên không biết chính mình đã đem y phục của Ngu Gia Tường làm ướt, cậu xin lỗi hoàn toàn là xuất phát từ thói quen.

Ngu Gia Tường nghe Nhạc Thần nói như vậy, phản ứng đầu tiên đương nhiên là ở trong lòng cười thầm chính mình nan kham, bất quá, nhìn đến Nhạc Thần ánh mắt mờ mịt và vẻ mặt bối rối, nỗi lòng liền bình tĩnh, đem đỡ Nhạc Thần ngồi vào bên cạnh noãn lô, đem chén trong tay cậu lấy xuống, coi như hòa ái nói, “Ngươi ngồi xuống, không cần loạn đi. Y phục của trẫm bị ngươi hắt nước trà làm ướt, phải đi đổi.”

Nhạc Thần lúc này mới kịp phản ứng vừa rồi làm đổ trà, lại nghĩ ngày đông phỏng chừng rất lạnh, “Ngươi nhanh đi đổi đi. Đừng để lạnh sinh bệnh.”

Nhạc Thần giương mắt nhìn Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường tuy rằng biết kỳ thật cậu nhìn không thấy, nhưng vẫn cứ cảm thấy vẻ mặt này của Nhạc Thần nói như thế nào cũng đều ẩn tình, vì vậy khí toan trong lòng cũng tiêu tan.

Ngoài cửa có rèm che thật dày, Ngu Gia Tường cách rèm, phân phó nội thị ngoài cửa nhanh đi lấy cho hắn một kiện ngoại bào đến.

Nhạc Thần ngồi đó sau mới nhớ tới cậu trước nên tìm y phục cấp Ngu Gia Tường thay, vì thế lại tự mình đứng dậy đi đến bên tủ quần áo, sờ soạng mở cửa, sờ sờ bên trong tìm y phục của mình lấy ra.

Ngu Gia Tường vòng qua bình phong tiến vào thì nhìn thấy Nhạc Thần đang cầm một kiện cẩm bào màu trắng đứng ở bên cạnh tủ quần áo, nghe được tiếng bước chân của Ngu Gia Tường, Nhạc Thần liền quay đầu, trên mặt có hơi áy náy mà nói, “Ngươi trước thay đổi y phục mặc của ta đi, muốn bọn họ mang quần áo đến còn phải tốn chút thời gian.”

Ngu Gia Tường giờ khắc này cảm nhận được đã thật lâu hắn chưa được nhận qua ấm áp, đi đến bên người Nhạc Thần, đem Nhạc Thần từ phía sau ôm lấy, tựa đầu chôn vào trên hõm vai cậu, tay nắm lấy tay cầm quần áo của Nhạc Thần, nói, “Ngươi hầu hạ trẫm mặc!”


Ánh mắt Nhạc Thần căn bản nhìn không thấy, như thế nào có thể giúp người mặc quần áo, cảm thấy Ngu Gia Tường lại làm khó cậu, vẻ mặt rầu rĩ mà đau khổ, “Ta nhìn không thấy.”

“Không sao!” Ngu Gia Tường cầm lấy y phục trong tay Nhạc Thần để qua một bên ghế, lại nắm lấy tay cậu đặt trên ngọc đới bên hông mình.

Nhạc Thần ngơ ngẩn, nhớ tới chuyện trước kia Ngu Gia Tường lừa gạt mình cởi y phục, mặt liền có chút hồng, đưa tay mở lấy, căm giận nói, “Ngươi để người khác đến hầu hạ ngươi không được sao?”

Ngu Gia Tường lúc này cũng không chú ý liêm sĩ, trực tiếp đem tay Nhạc Thần sờ đến phần y phục bị thấm ướt, ở bên tai Nhạc Thần nói, “Xem chuyện tốt ngươi làm nè!”

Nhạc Thần sửng sốt một chút mới hiểu được, nén lại cảm giác muốn cười trong lòng, hiện ra áy náy nói, “Ta giúp ngươi thay đi!”

Nhạc Thần vờ làm ra bộ dạng áy náy Ngu Gia Tường làm sao có thể nhìn không ra, hắn cũng không tức giận, mạnh mẽ lắc lắc Nhạc Thần muốn cậu giúp hắn thay quần áo.

Tuy rằng Nhạc Thần nhìn không thấy, nhưng bình thường y phục cũng tự chính mình mặc, đã quen với bóng tối, làm việc cũng không có vẻ vụng về, bán khom thắt lưng, đi theo chỉ điểm trên tay Ngu Gia Tường, đem bội sức bên hông hắn đều gỡ xuống, Ngu Gia Tường tùy tay tiếp nhận ném qua một bên ghế, cởi xuống đai thắt lưng, lại sờ soạng đem ngoại bào cởi tiếp, ánh mắt Nhạc Thần chuyên chú, hai má lại ửng đỏ, Ngu Gia Tường nhìn thấy tâm động không thôi, Nhạc Thần vươn tay sờ muốn thay kiện quần áo cho Ngu Gia Tường, tay đã bị người nắm chắc.

Ngu Gia Tường trực tiếp cầm tay Nhạc Thần phóng xuống dưới thắt lưng, phi thường vô lại nói, “Quần cũng ướt một ít.”

Nhạc Thần bị hành vi lưu manh của hắn mà sợ ngây người, người này rốt cuộc là Hoàng đế hay là tên đầu đường giả mạo, mắng, “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Nói xong tay kia liền đẩy bả vai Ngu Gia Tường, lại bị Ngu Gia Tường ôm lấy thắt lưng bế lên.

“Ngươi tên lưu manh, thả ta xuống, ngươi tính cái gì hả, khi dễ người nhỏ yếu, ngươi đây là cường gian!” Nhạc Thần đá chân, tức giận đến hốc mắt cũng đều đỏ, thở dốc mắng một tràng.


Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần tức giận đến muốn khóc, đưa cậu đặt trên giường cũng không nhẫn tâm bắt buộc cậu.

Được đặt trên giường, Nhạc Thần nghiêng người liền từ phía sau hướng dưới giường muốn chạy, đương nhiên chính là chạy quá mau, hơn nữa nhìn không thấy thiếu chút nữa lại ngã xuống dưới.

Ngu Gia Tường đem cậu ngăn chặn ôm lấy lại thả đến trên giường, vỗ vỗ lưng cậu trấn an nói, “Sẽ không đối với ngươi như vậy, yên tâm, yên tâm đi!”

Tâm Nhạc Thần nói ai tin lời của ngươi, nhưng vẫn là thuận theo, chỉ giương mắt trừng Ngu Gia Tường không nói lời nào.

Nội thị đã đem y phục đến đây, ở bên ngoài cung kính hội báo.

Ngu Gia Tường để cho người tiến vào, nội thị kia mắt không dám liếc ngang liếc dọc, hầu hạ Ngu Gia Tường mặc tốt y phục, đeo xong bội sức, thì cáo lui ra ngoài.

Nhạc Thần bực bội chính mình cũng không phải ăn nằm với hắn một hai lần, như thế nào còn không thông minh lên một chút, vì thế ngồi ở chỗ kia sinh hờn dỗi.

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng Nhạc Thần rầu rĩ ngồi đó, đi đến an vị ở bên người cậu, cười nói, “Trẫm xin lỗi người là được rồi đi! Đừng tức giận, ngươi không muốn, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi.”

Nhạc Thần hừ một tiếng quay đầu qua bên kia, hiển nhiên không tin lời hắn nói.

“Trẫm chính là cửu ngũ chí tôn, miệng vàng lời ngọc.” Ngu Gia Tường nắm lấy tay Nhạc Thần, vừa đấm vừa xoa, “Nói chuyện giữ lời, đừng tức giận, bằng không lại đau đầu, như vậy chính ngươi lại chịu khổ.”


Lúc này sắc mặt Nhạc Thần mới dịu đi!

Nghĩ Ngu Gia Tường cho cậu ăn ngon ở tốt chiếu cố hảo quả thực cũng không phải cái gì lương tâm tốt, mà là muốn đánh chủ ý cậu.

Nhạc Thần thật sự nghĩ không rõ, cậu một chút cũng không cho mình là vưu vật khuynh quốc, người này rốt cuộc là tính toán chính mình cái gì chứ! Thật sự là không hiểu!