Mấy ngày tiếp theo, bà con Khúc Nam trấn ai ai cũng dạo qua hàng thịt heo Lý gia, rõ ràng là muốn được tận mắt trông thấy Bảo Cầm. Khách đến mua thịt thì không nói, nhưng không mua cũng giả bộ làm người đi đường. Trước cửa, đám hài đồng tíu tít chạy tới chạy lui, nô nháo cười đùa ầm ĩ. Lý Duy tuyệt nhiên không hề để ý, y chỉ lo Bảo Cầm không chịu được, chẳng ngờ tiểu tử kia mặt ánh đầy hồng quang, chào hỏi bắt chuyện khách nhân vô cùng hoạt bát.
Bảo Cầm ôm hũ tiền cười toe toét, hỏi tới tấp: “Lý Duy Lý Duy, trước kia không có ta, buôn bán cũng tốt vậy sao?” Lý Duy cười thầm, sắp sang năm mới, đương nhiên sinh ý thuận lợi hơn ngày thường rất nhiều, nhưng miệng vẫn nói: “Đâu có, sau khi ngươi đến mới phát đạt như vậy.” Bảo Cầm ngâm nga mấy câu hát, tay vùi vào hũ xóc bạc kêu leng keng, chỉ cảm thấy âm thanh này còn êm tai hơn cả khúc đàn nhạc công tài hoa chơi tại Xuân Phong uyển. Hứa tiên sinh ở trong phòng gọi vọng ra: “A Duy, Bảo Cầm, các con lại đây xem một chút.”
Hai người sửa sang qua quần áo rồi bước vào đông sương, “Tiên sinh, có chuyện gì vậy?” Hứa tiên sinh đang ngồi cạnh bàn, trên mặt bàn phủ kín những dải giấy đỏ viết câu đối Tết, ông cười nói: “Các nhà trong trấn nhờ ta viết câu đối Tết, hai con xem xem ưng câu nào nhất thì đem ra dán trước cửa nhà.” Lý Duy cẩn thận nhìn, chỉ vào một đôi câu đối: “Nét chữ của tiên sinh đẹp ghê, lấy cái này đi. Thiên địa hòa thuận gia thêm tài – Bình an như ý nhân đa phúc (Trời đất hòa thuận lộc đến nhà – Bình an như ý người hưởng phúc), bức hoành phi này cầu chúc bốn mùa đều bình yên. Tuy câu từ không hoa mỹ nhưng lại rất chân thật, vừa nhìn trong lòng đã thấy vui vẻ rồi.” Hứa tiên sinh gật đầu, lại quay sang hỏi Bảo Cầm: “Bảo Cầm thấy thế nào?” Bảo Cầm gãi gãi đầu suy nghĩ, “Theo ý Lý Duy là được, con không biết chữ, xem cũng không hiểu a.” Hứa tiên sinh kinh ngạc, “Thật vậy sao, hay là đợi đầu mùa xuân, học quán mở lại, Bảo Cầm cũng đến lớp?” Bảo Cầm do dự đáp: “Học với đám mao đầu tiểu tử biết chữ kia ư, chẳng phải khiến mọi người chê cười?” Hứa tiên sinh liếc Lý Duy một cái, mỉm cười: “Con nói cũng có lý, chi bằng để A Duy dạy con đi.”
Lý Duy mang câu đối ra dán trước cửa nhà, Bảo Cầm đi theo phía sau y, “Này, học chữ có khó không? Ta sợ ta lớn rồi không nhớ được.” Lý Duy cười liếc hắn, “Ngươi lớn chỗ nào vậy? Hơn nữa đã có vi phu dạy ngươi, nhất định sẽ có biện pháp giúp ngươi thuộc làu.” Bảo Cầm nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của Lý Duy vô cùng đê tiện, trừng mắt bảo: “Hừ, ta không học! Không biết chữ thì có làm sao? Ta vẫn sống tốt đến tận bây giờ.” Lý Duy thở dài thườn thượt, giả bộ tiếc thương: “Vốn định chờ ngươi học xong chữ, ta sẽ đưa sổ sách trong nhà cho ngươi trông coi…” “Phu quân!” Bảo Cầm vội vã hùng hổ kéo tay áo Lý Duy, “Chúng ta về phòng học chữ thôi.”
Hai người từ cổng quay trở về, đi tới giữa sân đột nhiên Lý Duy vỗ trán kêu, “Suýt nữa thì ta quên mất! Sáng sớm mai ta còn phải đi Khúc thành.” Bảo Cầm ngạc nhiên hỏi: “Đi Khúc thành làm gì? Vậy cửa hàng thì sao?” Lý Duy nói: “Ngày mai Khúc thành họp chợ sáng, đây là phiên chợ cuối cùng trong năm, ta phải tới đó sắm chút đồ Tết.” Bảo Cầm nghe xong hai con mắt liền phát sáng, “Chợ sáng bán cái gì vậy?” Tuy rằng hắn ở Khúc thành nhiều năm, nhưng số lần ra khỏi Xuân Phong uyển chỉ đếm trên đầu ngón tay, nét mặt hồn nhiên đầy chờ đợi. Lý Duy nắn nắn khuôn mặt hắn, cười nói: “Là buổi chợ cuối của năm trước, vô cùng náo nhiệt, tiểu thương bốn phương đều hội tụ đến Khúc thành, thứ gì cũng có.” Bảo Cầm tha thiết ngước mắt nhìn Lý Duy, níu lấy tay áo y không nói lời nào, Lý Duy không khỏi bật cười: “Hảo, vậy ta mang ngươi theo.”
Bảo Cầm tức khắc tươi cười rạng rỡ, thừa dịp Hứa tiên sinh đóng cửa ở trong phòng, nhón chân hôn Lý Duy chụt một cái, nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, “Vậy hàng thịt thì sao? Ngày mai đóng cửa?” Lý Duy gật đầu, “Đành vậy thôi.” Bảo Cầm thần sắc ảm đạm dần, buông lỏng tay áo Lý Duy, “Ngươi đi một mình đi, ta ở lại trông.” Lý Duy sửng sốt, “Bảo Cầm? Ngươi không muốn đi sao?” Bảo Cầm mặt đầy vẻ nuối tiếc, nhưng vẫn nhất quyết bảo: “Ngươi đi mua đồ Tết là việc chính, ta đi theo cũng chỉ góp vui, thêm ta lại phải thêm tiền đi lại. Tháng chạp không còn mấy ngày, mừng năm mới lại phải đóng quầy nghỉ ngơi vài hôm, khó có được dịp buôn bán thuận lợi như hiện tại, phải tận dụng kiếm nhiều một chút, không thể tùy tiện đóng cửa được.”
Lý Duy nhẹ nhàng ôm lấy Bảo Cầm, “Ngươi lo nghĩ như vậy ta cũng không bắt bẻ nổi nữa. Nhưng ta vào thành rồi, nào có thể để ngươi lẻ loi một mình ở lại trông?” Bảo Cầm miễn cưỡng cười cười, “Ta cũng không phải khuê nữ, trông quầy một mình có gì quá sức đâu? Bất quá ngày mai ngươi phải mở hàng sớm, trước khi đi giúp ta chặt thịt, ta không đủ sức làm việc này. À mà heo nhiều bộ phận quá, ta không hiểu rõ lắm, ngươi mau mau dạy ta. Ngày mai ngươi không ở nhà, khách đến mua thịt lại chê cười ta.” Tuy là nói như vậy, nhưng không hiểu sao Bảo Cầm vẫn cảm thấy ẩn ẩn ủy khuất, chôn mặt vào trong lồng ngực Lý Duy.
Lý Duy nhấc bổng Bảo Cầm lên, bước về phía buồng. Bảo Cầm bị y đặt lên trên giường, trợn mắt lườm y, “Ngươi làm cái gì vậy?” Lý Duy vén mành che tiến vào, “Dạy ngươi.” Bảo Cầm đỏ mặt, thân thể giống như bánh tét bị lột vỏ sạch sành sanh, “Ngươi, ngươi dạy kiểu gì đấy?” Lý Duy cười rộ lên, hôn lên mũi hắn, “Ở đây không có heo thật, ta đành phải bắt tạm tiểu trư nhà ngươi thực hành thôi.” Lý Duy kề sát vào má Bảo Cầm hôn mấy cái, “Nơi này là thịt má heo, làm rau trộn thì ngon tuyệt.” Sau đó lại khẽ cắn lấy vành tai lấp ló sau làn tóc đen, “Tai heo, dùng để nhắm rượu thì còn gì bằng.”
Bảo Cầm bị Lý Duy hôn hít cả người vô lực, con ngươi ẩm ướt nhìn Lý Duy, “Ta, ta không phải tiểu trư, ngươi đừng có…” Miệng lập tức bị ngăn lại, đầu lưỡi Lý Duy vói vào trong, răng cắn nhẹ lưỡi hắn, mờ ám cười: “Lưỡi heo trộn cùng rau, nhai giòn rụm luôn.” Y hả hê ngẩng đầu, “Kế tiếp mới là cái quan trọng, Bảo Cầm nhất định phải nhớ kĩ.” Tay y chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở hai điểm nhỏ trước ngực, bàn tay bao phủ lên hai bên sườn cẩn thận vuốt ve, “Đây là thịt ba chỉ, một tầng nạc một tầng mỡ, ngươi tối qua không phải cũng đã ăn mấy khối a?” Bảo Cầm cắn môi rên rỉ, hầm hừ nhắm mắt lại. Lý Duy phục sấp xuống liếm liếm rốn nhỏ của Bảo Cầm, khiến hắn thở gấp một trận, “Thịt bụng heo ăn không ngon, vừa ngậy lại vừa béo, nhưng vẫn có người mua về rang tóp mỡ.” Nâng hai đùi Bảo Cầm đặt lên trên vai, Lý Duy cắn cắn hai bắp đùi non nớt, khẽ cười nói: “Thịt ngon nằm hết ở đây, thái hạt lựu rồi xào rất hợp. Xuống dưới nữa chính là móng heo, chi sau bao giờ cũng ngon hơn chi trước, ngươi nhớ đừng quên.”
Hai đùi Bảo Cầm bị Lý Duy nắm trong tay, vật nhỏ giữa hai chân hắn đã sớm thẹn thùng ngẩng lên, phơi ra không sót tí gì. Thế nhưng Lý Duy lại cố tình làm ngơ, lật Bảo Cầm lại, môi dán đằng sau ót hắn, “Thịt cổ heo không phân biệt nạc mỡ, ăn không ngon lắm nhưng cũng có thể băm làm nhân bánh.” Môi y lướt một đường từ trên xuống dưới, dừng ở gồ xương sống trên lưng Bảo Cầm, “Nơi này là thịt lưng, chỗ mềm nhất của heo, cùng với xương tạo thành sườn heo. Chỉ cần thái ra rang lên cũng đã ăn rất ngon rồi. Thịt chỗ này bán đắt nhất.” Lý Duy có phần thương tiếc nhíu nhíu mày, ra sức chọt chọt xương Bảo Cầm, “Con heo này sao gầy vậy, trên người chẳng được mấy lạng thịt.” Bảo Cầm vừa tức vừa thẹn, thế nhưng thắt lưng bị Lý Duy nắm chắc lấy, mông còn bị y cúi xuống day cắn, “Thịt mông là thịt ngon, rán, xào hay rang đều tuyệt.”
Lý Duy cuối cùng cũng buông Bảo Cầm ra, thở phì phì nhìn hắn. Bảo Cầm giơ chân lên dí dí vào vật cứng ở đũng quần Lý Duy, “Đây là cái gì? côn th*t của heo sao? Sao chưa bao giờ thấy bán?” Lý Duy nắm lấy chân Bảo Cầm, đặt ngay giữa khố tử chơi đùa, “Chỗ nuôi heo chỉ cần hai con làm giống, tiểu công trư sinh ra không lâu sau sẽ bị thiến a.” Lòng bàn chân Bảo Cầm ngứa ngáy, hắn liều mạng trốn, nhưng mặt lại đỏ lên, “Ướt quần rồi.” Lý Duy cười khẽ, bắt đầu cởi quần trong. Bảo Cầm chợt nhớ lại quãng thời gian tại thanh lâu, mỗi khi tiếp khách hắn đều trần như nhộng, trong khi khách nhân ai nấy cũng áo mũ chỉnh tề, quần chỉ kéo xuống phân nửa. Vốn đã thành thói quen lâu năm, hắn cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay nhìn Lý Duy như vậy, trong lòng hắn bất giác lại có chút khó chịu. “Sao vậy?” Lý Duy thấy Bảo Cầm thần sắc khác thường, không khỏi lo lắng hỏi. Bảo Cầm không còn hơi sức, đá y một cái nhẹ hều, “Cởi hết quần áo ra.” Giọng điệu cường hào ác bá khi dễ nữ tử nhà lành này thốt ra từ miệng Bảo Cầm nghe mà nũng nịu, Lý Duy thực buồn cười. Y đương nhiên tuân lệnh, hai người lõa lồ ôm lấy nhau, Lý Duy cười nói: “Mới nãy vi phu dạy ngươi, ngươi ôn tập lại một lần trên người vi phu đi.”
Sớm nắng chiều mưa, cẩu thả lơ đễnh, mấy tật xấu này đương nhiên đều đã bị phu quân nghiêm khắc trừng trị. Trong lúc mơ màng, Bảo Cầm chợt nhớ có một món ăn người ta gọi là heo sữa quay. Hắn mới chỉ nghe kể rằng, con heo nhỏ béo mập nộn nộn kia sau khi bị nướng sạch sẽ thì được bưng lên bàn. Bây giờ nhớ lại, hắn bỗng giác ngộ số phận mình cũng không kém nó là bao, bị Lý Duy ăn sạch từ đầu đến chân ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Lý Duy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Bảo Cầm, xoay người xuống giường mặc y phục. Y cẩn thận dém chăn, đóng cửa thật khẽ khàng, cất bước tới cửa phụ Lý gia. Chu phủ nằm ngay tại đường lớn, Lý Duy muốn đến tìm Chu Đại Tráng, hỏi xem sáng mai hắn có rảnh rỗi qua trông điếm hộ được không.