Hai người vừa trò chuyện vừa hôn nhau giữa trù phòng, đến lúc cháo nguội ngắt, khách ngoài phòng cũng bị bỏ quên vẫn luyến tiếc không muốn rời ra. Hôn đến mức đứng cũng không vững mới chịu bưng bát cháo lên ăn tiếp. Bảo Cầm ngạc nhiên hỏi: “A, thái tử đến Khúc Nam trấn rốt cuộc là vì chuyện gì? Khoan, nếu là đại sự nghe xong sẽ bị chém đầu thì thôi, ngươi không cần phải nói với ta đâu!”
Lý Duy cười đáp: “Đúng là có việc không nhỏ xảy ra, bất quá không liên quan tới chúng ta. Nói đơn giản thì, Khúc thành có một tham quan, thái tử tới bắt về quy án.” Bảo Cầm gật đầu, “Thì ra là thế.” Lý Duy nhíu mày, “Thực ra cũng không dễ dàng như vậy. Trước nay trong triều đình có một người luôn đối địch với thái tử, tên tham quan kia và y cùng một phe, thái tử muốn thẳng tay bắt người, sợ là không có khả năng.” Bảo Cầm không nhịn được hỏi: “Thái tử không phải là nhi tử của Hoàng đế, tương lai sẽ trở thành vua sao? Ai mà dám chống đối lại hắn a?” Lý Duy cười rộ lên, sờ sờ đầu Bảo Cầm, “Người đó chính là ca ca của Hoàng đế, cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc.” Bảo Cầm trừng to mắt, che miệng lại thì thầm: “Ta biết rồi, người nọ cũng muốn làm vua?”
Lý Duy thấp giọng cười khẽ, mang theo chút thở dài. Tâm tư của tam vương gia, đến cả tiểu dân vùng thôn quê cũng có thể vạch trần. Bảo Cầm lườm Lý Duy một cái, “Chuyện nguy hiểm như vậy ai bảo ngươi nói với ta!” Lý Duy cười bảo: “Ta đâu có, rõ ràng chính miệng ngươi nói ra mà.” Bảo Cầm lập tức đắc ý, “Ai bảo ta thông minh~~”
Cơm đã ăn xong, dù sao cũng không thể đứng trong trù phòng thầm thì to nhỏ mãi, liền đứng dậy cùng nhau trở lại sân. Thái tử đang đứng trước cửa sổ đông sương, khẽ mỉm cười nói: “Nhìn rặng tre kia mà lòng cảm thấy thật thanh bình.” Lý Duy tiếp lời: “Gia phụ trồng nó khi còn sống, cũng đã được nhiều năm rồi.” Triệu phò mã đứng ở phía sau, đã thay một bộ y phục mới. Thái tử liếc Lý Duy một cái, rồi lại quay đầu nhìn Triệu phò mã cất giọng: “Căn phòng này được lắm, thời gian tới ta sẽ ở lại đây.”
Triệu phò mã gật đầu đồng ý, nhưng Bảo Cầm và Lý Duy thì lại kinh hãi. Lý Duy chần chừ lên tiếng: “Điện hạ, nơi này sợ rằng không thích hợp. Tệ xá đơn sơ, chẳng phải ủy khuất điện hạ sao?” Bảo Cầm cũng chẳng hiểu mô tê gì, không phải thái tử muốn đi Khúc thành bắt người ư, ở lại nhà bọn họ làm gì? Triệu phò mã lên tiếng: “Ta và điện hạ đã bàn bạc rồi, e rằng đám người bên Khúc thành kia đã biết có người trong triều tới, chuẩn bị sẵn bẫy rập rình, ai mà biết sẽ có Hồng Môn Yến* nào đang chờ sẵn chúng ta chứ. Không bằng tạm thời ngụ tại Khúc Nam trấn, địch công khai ta lén lút, từ từ tính toán bước tiếp theo.” Lý Duy suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cẩn thận vậy cũng phải, nhưng trong trấn cũng có dịch quán…” Tiểu tư thái tử mang theo cười tiếp lời: “Lý công tử, chúng ta đã tới đó xem rồi, gian dịch quán kia vừa tồi tàn vừa cũ nát, không bằng ở lại nhà Lý công tử a.”
Thái tử không vui nhíu mày, lớn tiếng trách mắng: “Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện?” Sau đó hướng phía Lý Duy, mi gian ẩn ẩn khó chịu,” Tìm đủ mọi cách thoái thác, ngươi thật sự không muốn đến vậy sao?” Lý Duy cúi đầu, “Thảo dân không dám.” Ánh mắt thái tử càng ngày càng lộ vẻ giận dữ, hắn hừ lạnh một tiếng, “Vậy cứ như thế đi.”
Suy nghĩ trong đầu Bảo Cầm xoay vòng vòng, thái tử muốn ở lại nhà bọn họ? Lý Duy ngẩng đầu: “Ý điện hạ đã như vậy, thảo dân quả thật vinh hạnh, đáng tiếc nhà ít phòng, không biết Triệu đại nhân…” Thái tử liếc Triệu phò mã một cái, “Triệu khanh tự đi dịch quán đi.” Triệu phò mã không thể làm gì khác hơn là gật đầu, khổ mấy cũng không dám kêu.
Định đoạt mọi thứ xong, thái tử tự nhốt mình trong đông sương, không thấy bước ra nữa. Từ lúc Hứa tiên sinh rời đi, mọi thứ trong phòng hầu như vẫn để nguyên như cũ, nên nếu muốn ở luôn cũng không vấn đề gì. Lý Duy đi lấy chăn đệm mới, kêu tiểu tư đem thay. Tiểu tư này tên Tiểu Cổ, là một tiểu thái giám trong Đông cung, làm việc hết sức nhanh nhẹn, khiến Lý Duy và Bảo Cầm chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Bảo Cầm ngồi ở trong phòng, nét mặt hoang mang tột độ, “Làm sao bây giờ? Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một đại phật? Ta không dám bước chân khỏi cái phòng này mất! Ngươi biết rõ thái tử, có bao giờ thấy hắn hứng lên thì lôi người ra chém không?” Lý Duy cầm tay Bảo Cầm, bật cười nói: “Ngươi nghĩ chém đầu như thái rau ư? Thôi, mấy ngày này nếu không có việc gì thì cứ ở trong phòng, đỡ cho ngươi mỗi lần chạm mặt thái tử lại không biết phải làm sao.” Bảo Cầm gật gật, “Chỉ cần thấy hắn, ta đã run lẩy bẩy rồi.”
Lý Duy thầm thở dài, tuy Bảo Cầm chuyện gì cũng không biết, nhưng hắn lại rất mẫn cảm, thái tử đối với hắn e là thật sự không có ý tốt. Y hôn lên khóe miệng Bảo Cầm, ôm hắn vào ngực, “Đừng sợ, cho dù là thái tử, ta cũng sẽ không để hắn bắt nạt ngươi.” Bảo Cầm hì hì cười đẩy Lý Duy ra, “Ai cần ngươi che chở? Đừng có coi ta như tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) a!” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên kêu lên, “Nếu thái tử ở trong nhà, vậy chúng ta không được buôn bán nữa sao?” Lý Duy cười khổ, “Ngươi chỉ nghĩ đến việc này thôi ư, chẳng lẽ lại bắt thái tử hàng ngày ngửi mùi máu tanh với thịt thiu? Đương nhiên không được rồi.” Khuôn mặt Bảo Cầm lập tức nhăn nhó, hầm hừ nói: “Muốn giết thì giết a, thái tử dẹp mất con đường làm ăn của chúng ta khác gì chém đầu đòi mạng!”
Tiếng gõ cửa truyền đến, Tiểu Cổ đứng bên ngoài nói vọng vào: “Lý công tử, điện hạ mời ngài qua bên kia một chút.” Lý Duy đứng lên, Bảo Cầm bất an bắt lấy vạt áo y, chính bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Lý Duy đưa tay ra sau nắm lấy tay hắn, cùng nhau rời khỏi tây sương.
Thấy cả hai cùng đi ra, Tiểu Cổ không khỏi ngẩn người. Thái tử đứng ở trong sân, hướng phía Lý Duy nhàn nhạt mỉm cười, “Ta ngồi trong phòng thấy mấy bức phúc tự** rất đẹp, nhưng không phải bút tích của ngươi, là phụ thân ngươi viết sao?” Lý Duy lắc đầu đáp: “Là phu tử dạy ta trước kia viết.” Thái tử trầm trồ một tiếng, “Có cơ hội nhất định ta phải gặp vị tiên sinh đó, có thể dạy dỗ ra một học trò như ngươi hẳn không phải người tầm thường.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thái tử thoáng mỉm cười, “Giờ vẫn còn sớm, Thượng Tâm có bằng lòng theo ta dạo trấn một lúc không.”
Lý Duy cảm thấy tay mình bị Bảo Cầm nắm thật chặt. Thái tử liếc mắt qua, cười đến khách khí mà xa cách, “Bữa tối nay liệu có thể nhờ Bảo Cầm? Ta để Tiểu Cổ ở nhà, có gì ngươi cứ sai khiến. Thời gian ta tạm ngụ tại đây, còn phải nhờ Bảo Cầm chiếu cố nhiều.” Bảo Cầm cố gắng trưng ra bộ dáng tươi cười, “Không vấn đề gì.” Thái tử vẫn mỉm cười điềm nhiên, “Hẳn ngươi chưa biết? Thượng Tâm là tên tự của Lý huynh, năm Lý huynh đến tuổi cập quan, là ta giúp y chọn lấy.”
Bảo Cầm chưa từng cảm thấy hai chữ này chối tai như vậy, hắn buông tay Lý Duy ra, thấp giọng nói: “Ngươi cùng thái tử đi dạo đi.” Nét mặt Lý Duy thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn theo thái tử ra ngoài. Bảo Cầm chậm rãi bước tới trù phòng, thấy Tiểu Cổ hình như đang nấu cơm, mình vào đó lại vướng tay vướng chân, liền ngượng ngùng trở về phòng. Hắn ngửa mặt nằm trên giường, mông lung nghĩ, thái tử đến tột cùng là muốn ở lại đây mấy ngày, sao ngày đầu tiên trôi qua đã gian nan như vậy? Đồ đểu cáng Lý Duy! Bảo Cầm oán hận cắn gối một cái, đều là rắc rối do y rước tới! Bất quá tận đáy lòng hắn hiểu, chuyện lần này Lý Duy cũng không thể tránh được. Vị kia là thái tử, bọn họ chỉ là bách tính bình dân, thái tử có đoạt tòa nhà Lý gia rồi đuổi bọn họ ra ngoài đường ngủ, bọn họ cũng không có chỗ nào kêu oan được a.
“Thượng Tâm…” Hắn lặng lẽ thì thầm trong miệng, bỗng nhiên trong đầu chợt nghĩ ra, thái tử đối với Lý Duy không phải ôm ấp cái loại tâm tư kia chứ! Bảo Cầm bật dậy, càng nghĩ càng cảm thấy không sai đi đâu được, khó trách thái tử luôn đối xử kì quái với mình, hèn chi thái tử nhất định tìm bằng được cớ để ở lại Lý gia. Lý Duy từng nói y không hề yêu thái tử, nhưng ai mà biết thái tử nghĩ thế nào? Lại nhớ hai người họ còn đang đơn độc ở bên ngoài, Bảo Cầm ngay cả ngồi cũng không yên, đứng trước cửa sổ sốt ruột nhìn khắp chung quanh, chỉ mong Lý Duy mau mau trở về một chút.
——————————-
*Hồng Môn Yến: Đây là một bữa tiệc rất nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa
“Lưu Bang và Hạng Vũ là 2 nhân vật lịch sử của Trung Hoa. Hai nhân vật này xuất hiện vào triều đại nhà Tần. Vào khoản năm 200 trước công nguyên. Nhận lời giao ước của Hoài Vương – nếu 2 vị tướng quân ai mang binh vào Hàm Dương trước sẽ được phong Quan Trung Vương. Lưu Bang dùng kế để giữ chân Hạng Vũ và tự mình mang quân vào Hàm Dương. Tuy nhiên vẫn không làm vương. Nhưng sau này Lưu Bang thâu tóm thiên hạ trở thành Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế hay còn gọi là Hán Cao Tổ.
Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại không hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.
Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc một tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.
Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ thì vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà nói rằng “Hạng Vương thật ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của hắn mà thôi.”
Lời nói của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi.”