Bảo Cầm không nói gì, chỉ chậm rãi vòng tay qua cổ Lý Duy. Lý Duy không cần thêm tín hiệu gì nữa, bế Bảo Cầm tới một bụi cỏ cao cao, nhẹ nhàng đặt hắn xuống. Hai người ôm nhau lăn lộn cùng một chỗ, thân thể chìm ngập giữa đồng cỏ rộng lớn mênh mông. Sợ Bảo Cầm nhiễm lạnh, Lý Duy chỉ luồn tay vào nội y của hắn, khẽ khiêu khích vuốt ve. Cơ thể Bảo Cầm bị lật nghiêng sang một bên, ngón tay Lý Duy trượt một đường từ trên xuống dưới, vờn quanh phía sau rồi cẩn cẩn dực dực dò xét tiến vào.
Bảo Cầm thẹn thùng lúng túng, tuy đây là nơi rừng núi hoang vu, nhưng dẫu sao cũng đang giữa thanh thiên bạch nhật, không phải là không có khả năng bị người khác đi ngang qua nhìn thấy. Hắn liếc mắt xuống dưới, mặt liền đỏ bừng. Lý Duy chỉ nới lỏng đai lưng của hắn, tay mò vào giữa quần, y phục cả hai đều chỉnh tề, chỉ có vật gì đó của hắn đang nhếch lên lộ ra khỏi lớp áo ngoài. Bảo Cầm vội vã nắm lấy góc áo che đi, lại bị Lý Duy hất ra hai bên, “Ta sợ ngươi nhịn không được làm dơ y phục, ở đây không có cái gì thay đâu.” Bảo Cầm tức đến muốn mắng người, nhưng hắn căn bản không dư sức lực. Tay Lý Duy hàng ngày vừa cầm bút vừa cầm dao, ngón tay thô ráp in hằn mấy vết chai, mò xuống dưới cố tình vuốt ve nhè nhẹ khe nhỏ chết người phía sau. Đã nhiều ngày trong nhà không có ai, Bảo Cầm mặc sức kêu rên chẳng cần kiêng nể, nay lại phải kìm nén quả thật vô cùng chật vật, đến thái dương cũng ứa mồ hôi.
Lý Duy hôn khuôn mặt Bảo Cầm, “Sao phải chịu đựng? Ở đây đâu có ai.” Thấy Bảo Cầm hung hăng trừng mình, y đành đặt hai ngón tay vào miệng hắn, ngón cái khẽ chạm khóe miệng Bảo Cầm. Tay trên tay dưới cùng lúc loạn động, Bảo Cầm cảm thấy lỗ chân lông toàn thân co rút, đủ mọi loại tư vị ngứa ngáy ê buốt chạy toán loạn trong cơ thể. Trước đây vì muốn nhanh chóng xoay sở đủ bạc chuộc thân, hắn cũng không bắt bẻ đòi hỏi khách nhân, thậm chí bao nhiêu thủ đoạn lợi hại trên giường đều đã nếm trải qua hết, thụ thương là chuyện rất đỗi thường tình. Thế nhưng chưa có một ai giống như Lý Duy, khiến hắn trong khoái hoạt cảm thấy thống khổ, trong thống khổ lại vô cùng khoái hoạt. Bảo Cầm nức nở một tiếng, tiết ra.
Lý Duy rút tay về, ôm lấy Bảo Cầm đợi cơ thể hắn bình ổn lại. Hôm nay Lý Duy có chút khác thường, Bảo Cầm nghĩ không biết y định lăn qua lăn lại mình như thế nào đây, trong lòng không khỏi e sợ, dựa vào lồng ngực Lý Duy, ngẩng lên hôn y một cái. Nụ hôn mềm mại mang theo dò xét mút lấy, liếm nhẹ như thể muốn lấy lòng. Lý Duy bụng dạ tê rần, biết chắc Bảo Cầm bị mình hù cho sợ rồi. Y cười cười, kéo quần Bảo Cầm xuống, đầu gối chặn tại hai chân hắn, bao nhiêu ngôn từ đáng ghét bật ra: “Lần tới phải may riêng một cái quần, sau mông khoét thủng, từ đầu gối trở xuống may như quần bình thường, sau đó phủ áo ngoài lên thì sẽ không ai thấy được. Lúc nào cần dùng mông chỉ việc nhấc vạt áo lên là xong, rất tiện.” Bảo Cầm tức giận kêu: “Cái tên này — A!” Lý Duy động thân một cái liền tiến vào, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Bảo Cầm, quỳ trên mặt đất chuyển động.
Bảo Cầm cũng không nén nổi thanh âm nữa, cứ thế nha nha kêu lên. Lý Duy khôi phục bản chất thường ngày, ngoài miệng không ngừng an ủi ngọt ngào, phía dưới lại chuyển động vừa nhanh vừa mãnh liệt. Trong lòng y tràn đầy yêu thương đối với Bảo Cầm, tình cảm dạt dào muốn bật ra thành tiếng, nhưng nói chẳng thành lời. Thoải mái một hồi, Lý Duy không muốn trì hoãn sự khoái hoạt nữa, ra vào thêm một lát rồi bắn ra. Rời khỏi nhau, Bảo Cầm mới mơ mơ hồ hồ quay người lại hôn Lý Duy. Đợi tiếng tim đập thình thịch dịu lại, hắn trừng mắt nhìn y, “Ngươi…”
Trong lòng ngươi thoải mái chưa? Nghe như tự mang mình ra làm công cụ trút giận cho người khác. Ngươi đừng thương tâm nữa — nói vậy có tự mãn quá không? Ngươi, ngươi cái đồ bại hoại! Chậc, sao thấy giống nữ tử hờn dỗi a. Bảo Cầm nhíu mày, dường như đang quay lại cái đêm thành thân với Lý Duy, hắn vắt óc nghĩ mãi mà vẫn không biết nên nói cái gì. Lý Duy hiểu rõ cười cười, hôn lên trán hắn, không hề vạch trần khiến hắn lúng túng, “Chúng ta trở về thôi.” Y bỗng ôm chặt lấy Bảo Cầm, nghiêm túc mà gọi tên của hắn: “Bảo Cầm.” Lý Duy có lẽ muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết nên mở miệng ra sao. Có điều Bảo Cầm minh bạch ý tứ của Lý Duy, cũng như Lý Duy hiểu rõ những gì hắn muốn nói.
Từ đầu đến cuối Lý Duy chẳng hề giải thích, mà thực ra cũng không cần phải giải thích. Bảo Cầm trong lòng một mảnh trời quang mây tạnh, cong cong đuôi mắt, miệng cười rộ lên. Hai người giúp nhau chỉnh y phục, phủi phủi lá cây cùng bụi đất trên mình, tay chân có chút vụng về lóng ngóng. Lý Duy dắt tay Bảo Cầm, cùng nhau hướng phía chân núi cất bước.
Bọn họ triền miên quên cả giờ cơm, lúc này mới cảm thấy đói. Bụng Bảo Cầm réo ùng ục mấy tiếng, Lý Duy bật cười, nhưng ngay sau đó bụng y cũng phát ra âm thanh không khác là mấy, Bảo Cầm không kiêng nể gì cười to. Trên đường trở về Khúc Nam trấn, Bảo Cầm đột nhiên dừng bước, đứng lại không đi tiếp. Lý Duy quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?” Bảo Cầm đỏ mặt, hùng hồn la lên: “Đói muốn chết, không đi được!” Lý Duy phì cười, “Chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi, về ta liền nấu cơm cho ngươi ăn.” Bảo Cầm di di đầu ngón chân, tay giữ lấy khe quần, vừa tức lại vừa quẫn bách, “Ta không nhịn được nữa.” A —? Đói đến mức này rồi sao? Lý Duy sửng sốt, Bảo Cầm nghiến răng nghiến lợi nhìn y, xấu hổ đến nỗi mặt như muốn xuất huyết, “Ta nhịn cả đường rồi, thật sự không được nữa…Cái đó, nó…nó sắp chảy ra.”
Lý Duy bừng tỉnh, cảm thấy yết hầu căng cứng, dứt khoát ngồi xổm xuống cõng Bảo Cầm trên lưng. Bảo Cầm hoảng hốt kêu lên, luống cuống ôm lấy cổ y, “Ngươi làm gì?” Lý Duy im lặng không nói, tăng tốc cước bộ, hai chân Bảo Cầm được hai tay Lý Duy đỡ lấy, chỉ cảm thấy sau mỗi bước đi của Lý Duy lại có cái gì đó nhỏ xuống, tức giận muốn khóc. Lý Duy thanh âm khàn khàn nói: “Chúng ta sắp về nhà rồi. Ta cũng đói không chịu được nữa, chỉ sợ giữa đường lại đè ngươi ra ăn thôi.” Bảo Cầm thấp giọng, “Ngươi điên rồi? Ngươi cõng ta như thế này, lỡ bị người ta thấy thì sao…” Hắn bất chợt ngậm miệng, phía trước có một vị đại nương đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Lý lão bản, Bảo Cầm nhà ngươi làm sao vậy?” Công phu gạt người của Lý Duy thuộc hàng đệ nhất, mặt không đổi sắc cười đáp: “Xuống núi chẳng may ngã một cái, nên bị thương ở chân.” Đại nương không chút nào hoài nghi, chỉ lớn tiếng hô: “Có nặng lắm không a? Nhớ mau đi thầy lang khám chân đó! Cẩn thận một chút, đi chậm chậm thôi! Đừng có để rơi hắn đó!”
“Cái tên phiến tử bịp bợm này!” Bảo Cầm chôn mặt sau gáy Lý Duy, ha ha bật cười. Lý Duy cũng nở nụ cười, tay vòng ra sau sờ sờ mông hắn, “Hình như ươn ướt.” Bảo Cầm bị hù nhảy dựng lên, vội vã mò tay ra sau, “Ngươi lại gạt người!” Đang được cõng nên hắn không dám lộn xộn, chỉ có thể cúi đầu cắn môt cái lên cổ Lý Duy. Lý Duy ui da một tiếng, “Ngươi còn gây rối nữa, lát về nhà ta sẽ xử lý ngươi, cơm cũng không cho ăn!”
Vừa đi vừa trêu chọc nhau, đã thấy cổng nhà dần dần hiện ra. Bảo Cầm tinh mắt, di một tiếng, “Mấy người kia đang đứng trước cổng nhà chúng ta sao?” Lý Duy ngẩng đầu nhìn, “Hình như thế thật. Là ai vậy a?” Hai người nghi hoặc đến gần, Bảo Cầm càng lúc càng thấy rõ, có ba người đang đứng ngay trước cửa hàng Lý gia.
Một người mặc trang phục tiểu tư, cung kính đứng hầu một bên. Người ở giữa ăn bận xa hoa quý phái, tay cầm chiết phiến, dáng dấp xuất chúng vô cùng, thần sắc lãnh đạm tự cao tự đại, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ. Mà người thứ ba — mặt Bảo Cầm tái nhợt không còn chút máu, cũng chẳng để ý Lý Duy đột ngột dừng bước đứng trước cổng từ lúc nào.
Người thứ ba kia giương mắt lướt qua, đột nhiên mừng rỡ cất tiếng gọi: “Bảo Cầm! Sao lại là ngươi?” Mà gần như đồng thời, thanh âm Lý Duy cũng vang lên: “Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”