Chớp mắt đã đến ba mươi tháng chạp, mọi cửa hiệu trong trấn đều đóng cửa, Lý gia cũng không ngoại lệ. Hôm qua vừa thưởng cho Hà lão đại một số bạc xong, hẹn năm sau gặp lại.
Khó có dịp không cần dậy sớm, Lý Duy cùng Bảo Cầm ôm nhau lăn lộn trên giường cả đêm, hôm sau mở mắt thì trời đã sáng bảnh. Trong ổ chăn vô cùng ấm áp, mành che dày dạn khiến ánh dương rực rỡ bên ngoài không thể lọt qua, bên cạnh là thân thể ấm áp của đối phương, cả hai không ai muốn đứng dậy. Ngái ngủ làu bàu mấy câu, hôn nhẹ một cái, lại quấn quýt ôm thêm hồi lâu, rốt cuộc mới chịu bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Hứa tiên sinh đang phơi sách ở trong sân, thấy hai người đi ra liền ngẩng đầu mỉm cười. Bảo Cầm có chút lúng túng, trốn ở phía sau hành lang không dám lên tiếng, Lý Duy thì lại chẳng biết ngượng, thản nhiên cười hỏi: “Tiên sinh phơi sách a?” Hứa tiên sinh bê một chiếc ghế đặt ở hiên nhà, chậm rãi ngồi xuống, lưng quay về hướng nắng, sách cầm trong tay, thập phần mãn ý. Ông chỉ về phía sân rải đầy sách, “Tết đến rồi, cho chúng nó phơi nắng một chút.” Bảo Cầm ló đầu ra hỏi: “Tiên sinh có cần chúng con giúp không?” Hứa tiên sinh cười: “Không cần, hai đứa mau đi dùng bữa đi.”
Buổi chiều, Bảo Cầm cùng Lý Duy mỗi người xách một thùng nước, cầm khăn cầm chổi lau chùi quét tước lần cuối trong năm. Hứa tiên sinh ngồi một bên nhìn cảm thấy rất thú vị. Hai đứa nhỏ này chẳng khác nào đám hài đồng ở học quán, dọn dẹp nghiêm chỉnh được một lúc, đã thấy quay sang trêu chọc nhau, bị đối phương trả miếng mắng cho một chập, vậy mà mặt vẫn vô cùng khoái chí. Tính cách Lý Duy từ nhỏ đã thế, ở trước mặt cha luôn giả bộ nghiêm túc, nhưng không có trò phá phách nào của y thoát khỏi mắt Hứa tiên sinh. Sau khi Lý tú tài mất, Lý Duy không còn người thân, gây ra màn kinh thiên động địa kia xong, y hồi hương, nguyện giữ tròn đạo hiếu mà đón Hứa tiên sinh về nhà sống cùng. Hứa tiên sinh trong lòng không khỏi lo lắng, liệu có ai nguyện ý ở cạnh Lý Duy? Giờ bên cạnh Lý Duy đã có Bảo Cầm, cũng không còn ai ràng buộc nữa, tính ngang bướng bất chấp đạo lí trước đây dần dần lộ ra. Hứa tiên sinh nhìn Lý Duy từ nhỏ lớn lên, tự nhủ đứa bé này cứ như bây giờ là tốt nhất. Ông vui vẻ thở một hơi dài nhẹ nhõm, đôi vợ chồng trẻ kia đã đùa giỡn xong, đang cố gắng thì thầm nho nhỏ để không ảnh hưởng đến ông. Hứa tiên sinh ngồi một chỗ mà lòng thấp thỏm, chỉ hi vọng hai đứa dội nước quét sân sẽ không lỡ tay dội ướt luôn đống sách của ông.
Mùa đông ngày ngắn, Bảo Cầm cùng Lý Duy nhanh chóng giúp Hứa tiên sinh thu sách, rồi ba người cùng nhau dùng cơm tối. Cơm trong nhà đều do Lý Duy nấu, Bảo Cầm đứng bên thỉnh thoảng phụ giúp, bữa nay là tất niên nên đặc biệt thịnh soạn. Lý Duy khui một vò rượu nếp lâu năm, Hứa tiên sinh là người đọc sách tửu lượng không cao, chỉ để một chén nhỏ trên bàn coi như có lòng thành. Bảo Cầm mạnh miệng kêu uống nghìn chén không say, lại bị Lý Duy cười dội cho gáo nước lạnh, “Đêm nay còn phải thức, đừng có uống nhiều rồi lăn quay ra ngủ.”
Ăn xong bữa tối, Lý Duy đứng dậy nói: “Chúng ta ra trước cửa hàng đốt pháo đi.” Pháo mới mua ở chợ sớm Khúc thành mấy hôm trước, Bảo Cầm ngạc nhiên: “Sao không đợi đến giờ Tý, lại đốt bây giờ?” Ngoài kia đã có lác đác vài tiếng pháo nổ, Lý Duy đáp: “Đốt cùng lúc với các nhà khác thì làm sao nghe thấy tiếng pháo nhà ta?” Ba người cầm vật dụng ra ngoài cổng, Bảo Cầm háo hức, “Để ta châm!” Hứa tiên sinh nhìn hắn cười, “Năm mới ưu tiên người mới, đúng là nên để Bảo Cầm châm a.” Lý Duy treo dải pháo lên sào tre, Bảo Cầm dí lửa vào ngòi nổ, rồi nhảy dựng lên như mèo, vội vã lui về bên cạnh Lý Duy. Lý Duy một tay ôm hắn, một tay giơ cao sào tre, tiếng pháo đùng đoàng vang lên vô cùng tưng bừng náo nhiệt, mấy nhà hàng xóm cũng chạy ra xem góp vui.
Dải pháo có dài đến mấy cũng đến lúc hết, Bảo Cầm vẻ mặt tiếc nuối, không ngừng oán giận Lý Duy: “Sao ngươi không mua thêm mấy xâu nữa?” Lý Duy cười: “Tham vậy làm cái gì? Năm nào mà chẳng có Tết, mỗi năm đốt một xâu, không phải vừa đẹp hay sao?” Bảo Cầm trừng mắt, “Ngươi thế nào mà chả bao biện được!” nhưng khóe miệng lại cong lên, kéo Hứa tiên sinh cùng trở về dùng canh nóng. Phòng ăn ngay cạnh phòng bếp, tuy nhỏ hẹp nhưng nhờ có nhiệt độ tỏa ra từ bếp lò, không gian xung quanh ngập tràn ấm áp. Lý Duy ngâm một ấm trà ngon cho Hứa tiên sinh, sau đó bắc nồi nhỏ lên bếp cùng Bảo Cầm nấu rượu. Hương rượu thơm ngát lan tỏa, mới ngửi thôi đã muốn say túy lúy. Bảo Cầm cười tít mắt nói: “Còn lâu mới đến giờ Tý, chúng ta mỗi người kể một câu chuyện, giết thời gian cũng tốt a.”
Hai người còn lại vui vẻ tán thành. Theo lệ, trưởng bối nói trước, thế nên Hứa tiên sinh mở đầu. Ông đã đọc vạn cuốn sách, từ dã sử, truyền thuyết đến truyện dân gian bốn phương, đương nhiên hạ bút thành văn, câu từ vô cùng phong phú mạch lạc. Bảo Cầm nghe mà không chớp mắt, quấn lấy Hứa tiên sinh đòi ông kể mãi không thôi. Cuối cùng hắn lại chơi xấu nói: “Không tính không tính! Chuyện tiên sinh kể đều lấy từ trong sách ra, không tính.” Hứa tiên sinh bật cười, “Vậy Bảo Cầm muốn nghe gì nào?” Lý Duy ở bên cướp lời: “Tiên sinh kể xem, sao trước kia lại muốn ở lại Khúc Nam trấn dạy học?” Hứa tiên sinh cười cười, chậm rãi đáp: “Mấy chuyện cũ này các con không nhắc ta cũng đã sớm quên. Từ nhỏ ta đã rời nhà, bôn ba tứ phương, năm đó tới Khúc Nam trấn thì trên người hết sạch lộ phí. Đúng lúc học quán của cha con đang tuyển tiên sinh dạy học, giải vây ta khỏi cơn khó khăn. Mẹ con khi đó vừa mất, cha con một mình mang theo nhi tử lên lớp hàng ngày, bận luôn chân luôn tay, sau giờ học ta thường giúp ông ấy, cứ như thế dần dần quen biết nhau. Sau này con lớn lên, ta cũng dần có tuổi, không còn hứng thú phiêu bạt tứ hải nữa. Thân nhân cố hương đều lần lượt qua đời, thiên hạ lớn như vậy không nơi nào là nhà, may mà được lưu lại nơi đây.” Quãng thời gian mấy chục năm được gói gọn trong vài câu đơn giản nhẹ nhàng, lòng Bảo Cầm chẳng hiểu sao cũng cảm thấy ẩn ẩn chua xót.
Hứa tiên sinh mỉm cười nhìn Lý Duy, “Đến lượt A Duy.” Sự chú ý của Bảo Cầm quả nhiên bị dời đi, không chờ Lý Duy mở miệng đã giành nói: “Ta phải nghe chuyện của ngươi với thái tử! Ở kinh thành ngươi trêu chọc thái tử thật sao?” Hắn không kiêng dè hỏi thẳng, Hứa tiên sinh tuy tò mò nhưng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lý Duy lại phớt lờ, gõ trán Bảo Cầm, “Đi chết đi, lời này người khác mà nghe thấy, không chừng họ bắt ngươi đi chém đầu! Mấy năm ta vào kinh thi cử, tình cờ quen biết thái tử điện hạ. Khi đó hắn che giấu thân phận, ta chỉ nghĩ hắn là con dòng cháu giống thôi, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tính cách chúng ta hợp nhau, ý thích cũng giống nhau, mới quen đã vô cùng thân thiết. Sau này thi đỗ trạng nguyên, lúc tiến cung trông thấy hắn, ta mới biết thân phận thật của hắn. Hắn thành khẩn xin lỗi ta, ta cũng không oán trách gì. Sau đó phụ thân qua đời, ta chịu tang không thể vào triều, nên ở lại Đông cung thái tử làm thực khách. Cho đến khi mệt mỏi chốn quan trường, ta liền từ quan về Khúc Nam trấn, không còn liên hệ gì với thái tử nữa.” Bảo Cầm hồ nghi nhìn chằm chằm Lý Duy, “Có vậy thôi sao? Ngươi thật sự không thích thái tử đó chứ?” Lý Duy cười nói: “Đồng bệnh tương lân có lẽ có, nhưng tình yêu thì tuyệt đối không. Thế nào, Bảo Cầm ghen tị?” Bảo Cầm phun vỏ hạt dưa ra, trong lòng chắc chắn chuyện của Lý Duy tất có nội tình, Hứa tiên sinh cũng chỉ nói những gì ông muốn nói. Hai người này một kẻ giả nhân giả nghĩa khó đối phó, một người phong thanh vân đạm, khiến hắn vô pháp hỏi tới cùng. Lý Duy bóp bóp bóp hai má đang phồng lên vì hạt dưa của hắn, “Được rồi, đến phiên ngươi.” (giống mấy em sóc chuột thế >///