Những làn lửa điện xẹt chéo ngang trời... “ầm ầm ù ù”. Trời như muốn sụp xuống, đất chuyển mình như trồi cựa lên... Gió cuồng đập gãy phăng cả những cành cây lớn hơn cánh tay xuống lòng khe... Cả một dãy Ốc Tiêu sơn (thuộc tỉnh Tứ Xuyên) dưới trận mưa gió kinh khủng, chìm lỉm vào trong một màu đen nghịt bao trùm thần bí hãi hùng... và chốc chốc hiện hình nổi bật lên sau những roi chớp điện nổ lên rền trời...
Đêm đã khuya! Lúc đó trước nấm mồ Mai Khôi trong khe Kim Cốc, nơi vũng Môn Tâm, sau ngọn Hồi Đầu, là nơi từ xưa đến giờ vết chân người ít tới, vậy mà tự nhiên lại phát ra tiếng ai thở dài! Tiếng thở dài ấy tuy rất nhỏ, nhưng nghe ra như nát đá nấu vàng, ưu thương, oán độc!
Canh khuya mưa gió kinh hoàng, ở một nơi hoang sơn cùng cốc, trước nấm mồ Mai Khôi tượng trưng cho một “mối tình chí ái thuần khiết” ai mà lại tới đó thở than...
Vụt một cái chớp chói lòa với tiếng sấm nổ ran, trước mồ Mai Khôi nổi bật lên hình bóng một tiểu kiều yểu điệu, vận áo bào mỏng màu huyền. Nước thấm lần áo dán chặt lấy một thân hình tuyệt vời cân đối. Chỉ tiếc rằng cái chớp lóe lên vụt tắt liền ngay, và mặt nàng lại đeo một mảnh the mỏng nên không nhận rõ được dung nhan!
Một tiếng sét nữa xé màn tối lóe lên, chỉ thấy nữ lang mình run lẩy bẩy, bước lên hai bước tiến đến trước tấm bia mồ Mai Khôi, hai tay chắp lại đặt trước ngực.
Bấy giờ gió đã nhẹ, mưa đã thưa hạt. Chợt từ phía sau nấm mồ, trong bóng tối đen như mực, có giọng trầm trầm nhưng nghe rất rõ hỏi :
- Ai đó! Hãy ngừng bước! Không đủ hai điều kiện theo như lệ đã định thì... không được phép tới mồ Mai Khôi này để chiêm bái hoặc cầu nguyện gì hết!
Nữ lang nghe nói, ra vẻ ngạc nhiên vội ngừng bước, đôi mắt sáng quắc như thấu qua làn the mỏng nhìn vào bóng tối sau nấm mồ. Giọng trầm trầm vừa rồi lại tiếp tục :
- Điều kiện thứ nhất! Cô nương đã quên không kiếm bông hoa Mai Khôi tươi thắm đem tới dâng trước mồ...
Nữ lang hơi rùng mình, bàn tay trái từ từ mở ra, đầu hơi cúi xuống nhìn bông hoa Mai Khôi trong tay đã héo khô, biến thành sắc tím đen, cánh đã rời ra rồi!
Giọng trầm trầm kia cứ tiếp tục :
- Điều kiện thứ nhì! Bất cứ ai tới trước mồ Mai Khôi này để cầu nguyện, điều cần thiết phải là kẻ có một mối tình chí thành thuần ái, phải là con cháu trong hàng võ lâm và phải có mặt... đủ cả đôi mới được...
Câu nói ấy vừa dứt thì một giọng cười thiểu não bi thiết như tiếng vượn hú, tiếng quyên khóc phát ra từ miệng nữ lang.
Lập tức giọng trầm trầm kia lại cất lên hỏi :
- Cô nương cười như vậy là thế nào?
Lúc này mưa đã ngớt hẳn, trăng đã ló ra. Cảnh vật rừng núi hiện lên chỗ sáng trắng như bạc, chỗ đen nghịt hẳn như mực. Từ sau mành the mỏng che mặt, hai hàng nước mắt lã chã tuôn ra, nữ lang đưa tay lên gạt nước mắt, lạnh lùng hỏi :
- Ai đó... có thể đại biểu cho mồ Mai Khôi này để nói chuyện với tôi được không?
Trong bóng tối, sau nấm mồ, phát ra một tiếng ý kế đó vẫn là giọng trầm trầm trả lời :
- Ta chính là Mai Khôi sứ giả trông nom chăm sóc nấm mồ Mai Khôi này, coi giữ hồ sơ của những ai tới đây cầu xin. Ta đã có lời ước nguyền, giúp cho những cặp tình nhân trong thiên hạ đều thành vợ chồng - vậy sao lại không thể đại biểu cho nấm mồ Mai Khôi này để nói chuyện với cô nương?
Nữ lang khẽ hừ một tiếng rồi nói :
- Ba năm trước đây, tôi cùng người yêu của tôi,chẳng quản xa xôi ngàn dặm, nếm đủ mùi gian khổ, vượt Hồi Đầu phong, qua Môn Tâm, tới trước mồ này dâng hai bông Mai Khôi tươi đẹp, rồi cùng nhau tụng niệm lời khắc trên tấm bia này, cầu sức thiêng liêng thần kỳ, dẹp phẳng san bằng những trở lực ngăn cách cản trở giữa hai chúng tôi, để khiến cho chúng tôi có thể thành vợ thành chồng.
Nữ lang chưa hết lời, thì sau mồ có tiếng cắt ngang nổi lên :
- Tất cả có ba vị Mai Khôi sứ giả coi giữ nấm mồ này. Mỗi ba năm thay phiên một người. Lần trước cô nương tới đây, thuộc vào nhiệm kỳ của đệ nhị Mai Khôi sứ giả trông coi. Còn ta đây là đệ tam Mai Khôi sứ giả...
Không đợi Mai Khôi sứ giả hết lời, nữ lang cứ tiếp tục nói :
- ... Nào ngờ nguyện lực thiêng liêng của mồ Mai Khôi chỉ là một thứ gì chỉ có hư danh mà thôi! Trước khi chưa tới đây, thì chúng tôi đều hai lòng như một, chỉ biển thề non. Sau khi đưa nhau tới đây để cầu lấy nguyện lực thiêng liêng thì người yêu của tôi vụt biến ra thành kẻ phụ tâm, thay lòng yêu thương kẻ khác, khiến tôi phải “Hoa tàn trăng khuyết” ôm hận... nát lòng...
Giọng ngạc nhiên của Mai Khôi sứ giả từ trong bóng tối hỏi vọng ra :
- Có thật thế không! Thế nào mà hoa tàn trăng khuyết?
Nữ lang hú lên một chuỗi cười thê thảm cắt đứt câu nói của Mai Khôi sứ giả đi, đồng thời đưa bàn tay trắng như ngọc lật mảnh the che mặt lên. Nàng vào khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nửa mặt về phía bên tay phải nõn nà như hoa như ngọc, kiều diễm như thiên tiên thần nữ - nửa mặt về phía bên trái sần sùi chằng chịt những vết ngấn đen, tía trông như mặt quỷ!
Nữ lang từ từ buông mảnh the mỏng che mặt xuống, nghiến răng thở dài đoạn cất tiếng thê thảm nói :
- Vậy thì vị Mai Khôi sứ giả đã có lời thề “Nguyện thiên hạ hữu tình nhân giai thành quyến thuộc” kia ơi! Tôi xin hỏi sứ giả câu này: Tôi bị người năm xưa cùng tôi tới đây dâng hoa cầu nguyện, chính người ấy sau đó đã hủy hoại nhan sắc của tôi thế này, như vậy mà còn chưa gọi là hoa tàn nguyệt khuyết sao? Chưa phải là ôm hận nát lòng sao? Vì thế mà đêm nay, dù là mưa gió, tôi cũng phải liều mình trở lại đây quyết đập cho tan nấm mồ Mai Khôi yêu quái không chút linh thiêng này đi, để từ nay trở đi khỏi làm hại những cặp trai gái si tình trong võ lâm, mất công lặn suối trèo non tới đây mà cầu lấy tuyệt vọng, tan vỡ!
Dứt lời hai tay chắp trước ngực, nữ lang hơi cúi mình vái xuống một cái. Một luồng gió giật như bão từ bàn tay nữ lang phát ra đánh vào nấm mồ Mai Khôi.
Cuồng phong từ nữ lang phát ra ào ào đồ lộc rung cây, lập tức từ phía sau nấm mồ Mai Khôi thổi ra một làn gió nhẹ. Làn gió tuy nhẹ nhàng như cơn gió mát ôn hòa thôi nhưng đặc biệt là uy lực đã tiêu tan hóa giải ngay trận gió phủ phàng kia đi và thần tình hơn nữa là nữ lang không bị mảy may tổn thương vì làn gió ấy.
Nữ lang áo màu huyền ấy là một cao thủ trong tám môn phái lớn của võ lâm đương kim. Bình sinh nàng ngang dọc giang hồ, chưa từng gặp một chưởng phong nào có hiệu lực thần kỳ đến bậc đó. Nàng kinh ngạc, ngơ ngác ngó... thì từ trong bóng tối tiếng Mai Khôi sứ giả với giọng ngạc nhiên nói :
- Mai Khôi nguyện lực nhất định là thiêng liêng! Mồ Mai Khôi không thể phá hủy một cách dễ dàng như thế được! Vừa rồi cô nương dùng Bát Thiền Chưởng công phu đã tới chín thành cao siêu rồi. Cô nương phải chăng là Sài Vô Cấu biệt hiệu Lăng Ba Ngọc Nữ, tức là em gái Băng Tâm thần ni hiện là Chưởng môn của phái La Phù?
Thấy rằng, do một chưởng Bát Thiền mà Mai Khôi sứ giả nhận ngay ra được lai lịch của mình, Lăng Ba Ngọc Nữ phải khâm phục vị sứ giả này hiểu biết rộng và võ nghệ cao cường. Nghe hỏi vậy, nàng nghiến chặt hai hàm răng trắng như ngà, rít giọng lên mà rằng :
- Một mối si tình, đúc thành khối hận! Sài Vô Cấu bị tàn hại như thế này, chẳng những thân hình nhơ nhuốc, luôn cả La Phù phái cũng mang tiếng nhơ. Vậy mà sứ giả vẫn còn khen Mai Khôi nguyện lực được sao?
Mai Khôi sứ giả trầm ngâm cất tiếng :
- Sài Vô Cấu cô nương! Xin chớ nóng nảy ngông cuồng! Hãy chịu khó nghe ta hỏi cặn kẽ đầu đuôi đã. Sau đó, nếu quả thiệt là Mai Khôi nguyện lực không còn linh thiêng nữa, thì sẽ do ta triệu tập cả ba vị Mai Khôi sứ giả lại, tự chúng ta quyết định phá bỏ mồ Mai Khôi đi!
Từ sau lúc Mai Khôi sứ giả cách xa phất chưởng phong ôn hòa hóa giải Bát Thiền Chưởng, Sài Vô Cấu biết rằng võ học Mai Khôi thần kỳ cao siêu, nàng không thể cưỡng lại nổi. Nghe nói vậy nàng vội thâu chưởng về nói :
- Xin sứ giả cứ hỏi, Sài Vô Cấu biết được điều gì, sẽ trả lời đúng sự thật!
- Ba năm trước - Mai Khôi sứ giả hỏi - cô nương đã cùng ai tới đây dâng hoa?
Sai Vô Cấu có vẻ ngại ngùng, một giây sau hơi cúi đầu trả lời :
- Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy!
Mai Khôi sứ giả kinh ngạc hỏi :
- Long Phi kiếm khách là một trong ba tay kiếm của Điểm Thương phái. Hiện nay trong hàng võ lâm Bát đại môn phái đang có hiềm khích với nhau. Điểm Thương với La Phù thì mối oán thù càng sâu xa. Cô nương đã là em ruột của vị Chưởng môn La Phù thì sao lại có thể yêu thương một nhân vật chủ yếu trong Điểm Thương phái như Long Phi kiếm khách được!
Sài Vô Cấu uất hận mà rằng :
- Nhân vì riêng tôi với Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy tình ý hợp nhau, trong khi tình thế giữa hai phái Điểm Thương với La Phù như nước với lửa, cho nên chẳng quản trèo đèo vượt suối tới dâng hương cầu nguyện lực! Tư Đồ Úy tay hái ba bông Mai Khôi ở Kim Ngọc cốc. Chúng tôi mỗi người đều dâng một bông hoa tươi nơi mộ này. Còn lại một bông, Tư Đồ Úy cài vào nơi khuy áo của tôi... (nói tới đây nàng thổn thức nghẹn ngào). Bông Mai Khôi... chao ôi! Dù đã héo khô mà tôi vẫn y nguyên gài ở trên ngực. Thế rồi, có ai ngờ rằng tôi đã bị chính bàn tay ấy, bàn tay Tư Đồ Úy dùng Tử Diệm thần sa hủy hoại nhan sắc tôi... tới nước này!
Tới đây, nước mắt chan hòa đầy mặt, ướt xuống đến áo, nàng nức nở không thành tiếng nữa, tay bất giác bứt bông Mai Khôi ra, cánh hoa theo với nước mắt tan tác trước gió.
Bốn bề lạnh ngắt, chỉ nghe tiếng côn trùng nhịp theo với giọng thổn thức nghẹn ngào. Một lúc sau, Sài Vô Cấu ngẩng mặt nhìn vào chỗ bóng đen sau phía mồ, cất tiếng hỏi :
- Mai Khôi sứ giả! Tôi nói xong rồi đó. Trăng khuyết rồi, hoa tàn không tươi trở lại! Thân này đã mang hận, sao nỡ còn di hại cho người sau! Vậy thì nấm mồ Mai... Khôi đây, rút lại sẽ do tay tôi hủy đi!
Lại một giây yên lặng,có tiếng Mai Khôi sứ giả nói ra :
- Ba năm trước, cô nương cùng người yêu từng cầu nguyện, kết quả đã chẳng linh ứng! Trái lại còn bị mang hận hủy hoại dung nhan! Như vậy thì mồ Mai Khôi này đáng hủy đi lắm. Nhưng cô nương có thể hoãn việc hủy phá này lại tới ba năm sau chăng?
Sài Vô Cấu ngạc nhiên hỏi :
- Lạ thiệt, đã nhận là nên hủy bỏ nấm mồ này đi, tại sao lại còn hoãn lại ba năm?
- Trong thời gian hoãn lại đó... (Giọng Mai Khôi sứ giả hết sức trịnh trọng) ... ta muốn điều tra xem đầu đuôi mối tình nghiệt của cô nương với Long Phi kiếm khách còn có những uẩn khúc gì? Nếu như hai bên quả thực là yêu nhau một cách chân thật chí tình, ngoài ra không có uẩn khúc nguyên nhân gì khác mà bỗng dưng kẻ kia sinh ra phụ lòng nhau, thì sau đây ba năm, cũng vào ngày hôm nay, sẽ do bọn Mai Khôi sứ giả ba anh em ta, mời đủ mặt các vị Chưởng môn của tam môn phái lớn võ lâm, chứng kiến việc phá hủy nấm mồ này. Trái lại, ba anh em Mai Khôi sứ giả chúng ta, từ trước đã có lời “Nguyền rằng hoa thường đẹp, trăng vẫn tròn. Nguyện cho thiên hạ những kẻ yêu thương nhau trở nên vợ chồng” thề quyết dốc hết nguyện lực ấy vì cô nương với Long Phi kiếm khách san phẳng mọi trở ngại, khiến cho “Hoa tàn mà lại thêm tươi. Trăng tàn mà lại hơn mười năm xưa” và để hai bên có thể đứng trước mồ Mai Khôi chắp mối duyên lành, đem mối thù hằn giữa hai phái Điểm Thương và La Phù biến thành một làn xuân phong hòa khí.
Lời của vị sứ giả Mai Khôi chứa chan vô biên nguyện lực, có một sức rung cảm như thấm nhừ cả đá, có thể nói rằng ngoan cố như những hòn đá xung quanh đó, lúc ấy cũng phải gật đầu nghe theo. Chẳng vậy mà một người tính tình cao ngạo như trời, nhưng số mệnh lại mỏng manh như tờ giấy là Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu ấy, khi tới đây với một trời uất hận lửa cháy trong lòng mà sau những lời nguyện của Mai Khôi sứ giả nói ra, thì minh tính lóe lên, ma chướng vụt tan đi, nàng như không tự chủ được, tự dưng quỳ thụp trước mồ Mai Khôi, hai tay chắp ngực, khom mình xuống thi lễ.
Biết rằng Lăng Ba Ngọc Nữ lúc này đã biểu hiện “minh tâm kiến tính” nên mới rập đầu hành lễ trước mồ, vị sứ giả Mai Khôi bất giác than rằng :
- Thiên tính của các cô gái là thương tiếc sắc đẹp hơn tính mạng. Sắc đẹp của cô nương bị độc ám khí Tử Diệm thần sa của Điểm Thương phái hủy hoại như vậy, phải chăng vì thế mà cô nương không dám trở về La Phù gặp mặt Chưởng môn sư tỷ nữa?
Lăng Ba Sài Vô Cấu thấy vị sứ giả như soi thấu ruột gan mình, bất giác thở dài gật đầu. Chưa kịp lên tiếng than thở thì Mai Khôi sứ giả đã nói tiếp :
- ... Vì thế mà, công việc đầu tiên của ta phải nghĩ và làm, là lo làm sao cho cô nương khôi phục lại dung nhan như cũ...
Sài Vô Cấu từ từ đứng lên vẻ mặt tuyệt vọng, lắc đầu cười một cách thiểu não mà rằng :
- Tử Diệm thần sa là một trong bốn pháp bảo dùng để trấn giữ Bộ Hư đạo quan của Điểm Thương phái, trong đó gồm có bảy chất kỳ độc tuyệt vời lợi hại. Theo lời của Thương Sơn Ẩn Tẩu Tái Hàn Khang từng chữa chạy cho tôi, thì tiên dược của ông ta chỉ có thể chữa cho khỏi chết, đến như những vết sần sùi cháy sạm bên mặt, trừ phi kiếm được thứ gọi là Thiên Niên Chi Dịch ở Đông Hải cùng với trái Chu Hồng Tuyết Liên trên Đại Tuyết sơn, hai thứ hòa làm thuốc hồi nhan thì không phép nào chữa được. Hai thứ đó một thứ sinh ở nơi Huyền Băng Nguyên là nơi thanh tu của Băng Phách Thần Quân Thân Đồ Hợi Chưởng môn của Tuyết Sơn phái. Thần Quân với sư tỷ Băng Tâm thần ni của tôi, hai bên từng có chuyện bất hòa với nhau. Còn một thứ thì sinh ở tận miền Đông Hải, trên Điếu Ngao Tiêu nơi ẩn tu của Nhất Bát thần tăng Trác Tích, xưa nay không có qua lại giao thiệp với người trên lục địa! Khó khăn như vậy... biết làm sao kiếm ra được.
Chỉ thấy Mai Khôi sứ giả a một tiếng, cắt lời Vô Cấu mà rằng :
- Té ra sau khi bị thương, cô nương từng được vị đương thế đệ nhất thần y Tái Hàn Khang chữa cho! Ông ta nói đúng đấy! Hai thứ thuốc thiêng đó quả thực là hiếm có trên đời. Nhưng... (Ngần ngừ một chút, với giọng an ủi và hy vọng, sứ giả nói tiếp)... nhưng Thân Đồ Hợi vốn cùng ta dây dưa nguồn gốc với nhau, còn Trác Tích ta cũng có cách giao thiệp với ông ta. Ta đã phát tâm nguyện lực há ngại gì không tới Đông Hải một phen. Năm sau đúng tiết Cửu Trùng mồng chín tháng chín, cô nương phải có mặt tại Thiên Tâm bình là chỗ ở của Tái Hàn Khang, đợi tin tốt lành của ta.
Lăng Ba Ngọc Nữ mừng rỡ cảm động hết sức vội sụp xuống lễ tạ trước mồ, đoạn quay mình, ống tay áo phẩy lên một cái, tấm áo bào sắc huyền phơi phới theo người vọt đi như bay, trong loáng cái đã lẫn vào bóng tối khe Kim Cốc Bóng trăng càng tỏ, tinh đẩu càng thưa thớt như mờ hẳn đi. Từ sau ngôi mồ Mai Khôi thoáng có bóng áo bào sắc tro vụt ra. Chưa nhận rõ mặt mũi dáng dấp vị Mai Khôi sứ giả ấy ra sao, chỉ nghe a một tiếng, bóng áo bào ấy lại thoái lui trở vào trong bóng tối và lẩm bẩm nói :
- Quái lạ, lại có người tới đây nữa. Đêm hôm nay sao mà ta đắt khách thế.
Quả nhiên vài phút sau, một bóng đen từ trong khe Kim Cốc hiện ra, liên tiếp vài cái nhảy lên thụp xuống, đã tới trước mồ Mai Khôi. Về công phu khinh thân của người này, so ra hơi kém Sài Vô Cấu chút ít, tuy nhiên cũng là bậc thượng thừa, chỉ vì công phu luyện tập chưa được già dặn mấy.
Bóng người ấy tới gần mồ Mai Khôi thì từ từ hoãn bước. Dưới bóng trăng sáng tỏ, nhận ra đó là một thiếu niên cỡ độ mười bảy, mười tám tuổi, tay vượn, vai gấu, lông mày lưỡi kiếm, mắt to sáng như sao, tướng mạo vóc người hết sức anh đĩnh, quả nhiên là một tay thanh niên mỹ mạo. Bóng áo bào xanh phất phất, hai tay nâng hoa Mai Khôi sắc tía, nhẹ bước đi qua mấy hàng cây Mai Khôi đủ các màu sắc vàng đen, đỏ, trắng... trồng ở trước mồ.
Chàng tới nơi, hai tay cung kính đặt bông hoa trước tấm bia đá chạm trổ như hình một mũi tên vĩ đại, xong rồi đứng thẳng người, hai tay ôm quyền theo lối chào võ lâm, mắt gắn vào những hàng chữ khắc trên bia sẽ cất tiếng tụng niệm.
“Trời có thể già... Đất có thể hoang”
“Hoa có thể tàn... Trăng có thể khuyết”.
Chàng theo từng chữ trên văn bia, vừa đọc tới đây... thì từ trong bóng tối phía sau mồ Mai Khôi có tiếng nói ra :
- Anh bạn trẻ ơi! Xin chớ đọc lời văn trên bia ấy nữa. Kể từ đêm nay, ngôi mồ Mai Khôi bắt đầu phong tỏa, trong hạn ba năm sẽ tạm không ban phát Mai Khôi nguyện lực cho ai hết.
Thanh niên ngạc nhiên, chú mục nhìn vào trong bóng tối và hỏi :
- Người là ai vậy?
Có tiếng trả lời :
- Ta là Mai Khôi sứ giả, quản giữ tất cả các công việc nơi mồ Mai Khôi này.
Thanh niên nghe rồi cười nhạt, tiếp tục tụng niệm lời văn bia,
“Biển có thể... khô, đá có thể mòn...
Duy... mối tình chí ái thuần khiết...
Quyết... không thể ma diệt...”
Thấy chàng hình như không coi lời mình bảo là đâu, Mai Khôi sứ giả lấy làm lạ hỏi :
- Ta đã bảo tạm hoãn trong ba năm không ban Mai Khôi nguyện lực cho ai hết. Anh còn tụng niệm lời văn bia trên làm gì?
Chàng thanh niên cất giọng lạ lùng hỏi :
- Câu chuyện tạm thời phong tỏa mồ Mai Khôi dám hỏi sứ giả đã có lời tuyên cáo cho võ lâm biết chưa?
Mai Khôi sứ giả không ngờ bị một câu hỏi cứng họng ra, chỉ ngập ngừng đáp :
- Chưa kịp thông báo!
Chàng thanh niên lại hỏi luôn :
- Các nơi như Hồi Đầu phong, vũng Môn Tâm, khe Kim Cốc có yết thị ra chưa?
Thấy Mai Khôi sứ giả lặng thinh, chàng thanh niên nói tiếp :
- Chưa có thông báo lại cũng chưa yết thị ra, thế thì ta từ ngàn dặm xa tới đây, tự nhiên là có quyền được dâng hoa trước mồ Mai Khôi và tụng niệm lời văn bia này. Trừ phi Mai Khôi sứ giả nhận rằng Mai Khôi mộ chỉ là hư ảo bất linh thì thôi. Nếu không chịu nhận như thế, thì buộc sứ giả phải ban cho ta Mai Khôi nguyện lực.
Bị chàng thanh niên có thần thái cao ngạo, với miệng lưỡi lý luận cứng như thép ấy, biện báo một hồi khiến Mai Khôi sứ giả đành im tiếng. Một lát sau, Mai Khôi sứ giả mới chép miệng nói :
- Anh có lý lắm, nhưng vẫn không được ban phát cho Mai Khôi nguyện lực đâu. Bởi lẽ anh chưa đủ điều kiện đúng như quy luật của mồ Mai Khôi đã định ra!
Thanh niên ngạc nhiên hỏi :
- Ta đã dâng hoa rồi này... Đã tụng niệm rồi này! Còn gì nữa!
Mai Khôi sứ giả trả lời :
- Tới đây cầu nguyện bắt buộc điều kiện là phải cả đôi nam nữ trong hàng võ lâm, và hai bên thật có tình yêu chân thành và thuần khiết.
Không đợi vị sứ giả hết lời, chàng thanh niên bỗng ngửa mệt lên trời buông ra một trận cười sằng sặc như điên cuồng. Mai Khôi khó chịu vội hỏi :
- Anh bạn điên sao! Cười gì vậy?
Đôi lông mày khẽ nhướng lên một cái con mắt loang loáng như điện, thanh niên ngó vào trong bóng tối hỏi :
- Mai Khôi sứ giả à, ông nói một cách hồ đồ, vô lý ai mà nghe được!
Biết chàng là tay mồm mép chẳng vừa. Mai Khôi sứ giả hừ một tiếng rồi nói :
- Được lắm. Anh tìm thấy điều sai lầm của ta chăng? Sao gọi là vô lý.
Chàng thanh niên dõng dạc nói :
- Nếu như ta có đã thể cùng người ta yêu mà tâm đầu ý hiệp song song một cặp đi con đường ngàn dặm, thì còn đợi chi mà chẳng cùng nhau thề non hẹn biển, trăng tròn, hoa đẹp từ đời nào rồi. Cần gì phải lặn lội tới mồ Mai Khôi tận Ốc Tiêu Sơn này để cầu lấy nguyện lực làm gì?
Nghe vặn lý như vậy, Mai Khôi sứ giả không bắt bẻ vào đâu được. Ông ta cảm thấy thích thú, bất giác bật cười hỏi :
- Như vậy là anh đã ngấp nghé để ý ai đó, nhưng ai đó lại không để ý đến anh chứ gì.
Thanh niên đỏ mặt lên, lắc đầu mà rằng :
- Thú thực rằng tôi yêu cô ta, duy không rõ cô ta có yêu tôi chăng, vì thế mới mò tới đây cầu nguyện lực Mai Khôi.
Nghe thanh niên nói ra một cách thành thực và thơ ngây, Mai Khôi sứ giả chẳng những không bực mình mà còn lấy làm thích thú là khác, bèn cười và hỏi :
- Hai bên gặp gỡ quen biết được bao lâu rồi?
Thanh niên càng đỏ mặt hơn, lắc đầu nói :
- Chúng tôi chỉ gặp nhau thoáng qua! Đã không rõ tên họ, lại cũng chẳng biết thuộc môn phái nào?
Mai Khôi sứ giả nhăn nhó cười, bụng nghĩ thầm: “Rõ thực là rắc rối. Đêm nay một nữ, một nam tới đây yêu cầu giúp sức, toàn vấn đề hóc búa nát óc. Chỉ e cả ba anh em Mai Khôi sứ giả mình hợp sức lại giúp, dù đến kiệt lực cũng chưa chắc vào đâu”.
Tuy nhiên câu chuyện càng ly kỳ, càng khiến Mai Khôi sứ giả cảm thấy hứng thú, bèn tiếp tục hỏi :
- Tạm gác cô nàng lại đó. Đến như tên họ anh cùng sư phó anh là ai? Cần cho ta rõ mới được!
Thiếu niên nói :
- Tôi tên là Hạ Thiên Tường, tốt hơn hết là ông cứ hết sức giúp tôi! Không nên hỏi sư phó tôi là ai! Vì sư phó tôi tính nết khác người, cấm tôi không được nói tên người ra cho ai biết. Có điều chắc chắn tôi không thuộc phái Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm, Côn Luân, Kỳ Liên, Tuyết Sơn, Điểm Thương hay La Phù đâu.
Nghe nói vậy Mai Khôi sứ giả chỉ lắc đầu cau mặt cười gượng mà rằng :
- Câu chuyện của anh thật là chẳng rõ đầu với cuống ra sao! Thú thực rằng ta không biết đầu mối thế nào để lần! Chà khó quá! Vậy thời cô nàng ấy mặt mũi, dáng dấp ra sao? Y phục với binh khí cô ấy dùng có gì đặc biệt chăng?
Hạ Thiên Tường nghĩ một lúc, gật đầu cười mà rằng :
- Có... biết! Bữa ấy ở bên khu rừng dãy núi Cửu Nghi thuộc Hồ Nam, xa xa ngó thấy cô ta cưỡi con tuấn mã sắc đen lẫn xanh, mình mặc tấm áo che gió màu đen. Đến như binh khí cô ấy dùng, nhân vì cách nhau hơi xa nên không nhận rõ được! Tôi đoán không lầm thì nếu chẳng phải là thứ Khóa Hổ Lam tất là Ngô Câu kiếm. (Ngừng một vài giây, chàng lại tiếp) Con ngựa cô ta phóng đi quá lẹ. Khi tôi chạy tới nơi thì bóng hồng đã bay bổng tuyệt mù, chỉ để lại trên mặt đất mấy cái xác phanh gan phơi ruột của bọn Kỳ Liên tứ quỷ.
Mai Khôi sứ giả kinh ngạc hỏi :
- A, một mình cô ta mà hạ được bốn tay chẳng những võ nghệ cao cường, lại kiêm dùng môn ám khí kỳ độc như Kỳ Liên tứ quỷ sao?
Thiên Tường ra vẻ khâm phục cô nàng mà rằng :
- Đúng thế, chẳng những giết dễ dàng mà còn chớp nhoáng. Lúc ấy tôi đứng trên sườn núi Cửu Nghi xa xa thấy nàng bị Kỳ Liên tứ quỷ ra ngăn lối. Hai bên đấu nhau, bất quá quãng đường cách xa độ trăm trượng, tôi phi bộ chạy tới... Kỳ Liên tứ quỷ đã hóa thành bốn tên quỷ không đầu, phơi cả ruột ra rồi.
Mai Khôi sứ giả nghe tới đó, bụng nghĩ thầm rằng mình đã quyết ý tạm thời phong tỏa mồ Mai Khôi thân hành rời khỏi Ốc Tiêu Sơn, để tra xét những tình tiết oan trái giữa Long Phi kiếm khách với Lăng Ba Ngọc Nữ thì luôn dịp cũng nên để ý đến câu chuyện tương tư vớ vẩn của Hạ Thiên tường xem đầu đuôi manh mối ra sao, cốt ý thí nghiệm xem Mai Khôi nguyện lực phải chăng có một hiệu lực vô biên. Chủ ý đã định rồi, bèn nói với Thiên Tường :
- Tâm sự của anh tuy có phần vớ vẩn đáng tức cười, nhưng thực ra thì cũng là tấm lòng chí thành.Vì thế ta cũng đặc cách phá lệ ban cho anh nguyện lực Mai Khôi. Tuy nhiên, trong cái biển người man mác, một mặt tìm ra được lai lịch cô nàng ấy, một mặt lo làm sao san bằng những trở ngại nếu có giữa đôi bên, để giúp cho cả hai có cơ hội tâm đầu ý hiệp, quả thực không phải là dễ dàng!
Thiên Tường vội đỡ lời :
- Tôi biết là khó lắm. Nếu không khó thì sao tôi lại chẳng quản ngàn dặm tìm tới đây.
Mai Khôi sứ giả nói :
- Ta định kỳ một kỳ hạn là ba năm để hoàn thành các tâm nguyện ấy của anh. Nhưng từ đêm nay, anh nhất thiết y theo lời ta mà hành động.
Thiên Tường gật đầu nói :
- Tôi cầu ông giúp cho thì lẽ cố nhiên là xin tình nguyện để ông chỉ huy tôi. Nhưng hết hạn kỳ ba năm, nếu như nguyện lực mà không thiêng. Xin chớ trách tôi sẽ dùng Trái Nổ Càn Thiên phá tan mồ Mai Khôi này thành đất phẳng.
Mai Khôi sứ giả rùng mình than rằng :
- Hèn chi mà anh nói rằng không phải là người trong hàng võ lâm Bát đại môn phái. Té ra anh là đệ tử của Bắc Minh Thần Bà Hoàng Phủ Thúy. Theo ta biết thì trái Càn Thiên Tích Lịch hoặc cũng gọi là Tử Châu của Hoàng Phủ Thúy có sức công phá mãnh liệt, có thể đổ núi sập rừng được, nhưng tất cả chỉ có ba trái thôi. Anh còn ít tuổi, khí huyết đương hăng, nay lại giắt trái nổ giết người ấy trong mình, thì phải hết sức cân thận mới được. Chớ có tùy ý lạm dụng mà gây thành ác nghiệt tày trời!
Nói tới đây, Mai Khôi sứ giả bỗng cao giọng nói :
- Sau hạn ba năm, nếu như nguyện lực Mai Khôi không linh nghiệm, anh sẽ dùng Càn Thiên Tích Lịch san bằng mồ Mai Khôi đi. Được lắm! Nhưng nếu như nguyện lực Mai Khôi quả là hiệu nghiệm... thì anh sẽ tính sao?
Thiên Tường hơi nhếch đôi lông mày lưỡi kiếm lên, nghiêm nét mặt lại nói :
- Câu hỏi của ông có lý lắm! Giả như nguyện lực có thiêng thì... sau khi ba vị Mai Khôi sứ giả trăm tuổi rồi, tôi cùng cô nàng kia nối chí Mai Khôi sứ giả, nguyện đem hết sức mình ra, tiếp tục cái công việc lo cho hoa đẹp trăng tròn khiến cho những cặp tình nhân trong thiên hạ trở nên thành vợ chồng...
Nghe chàng phát nguyện như vậy, Mai Khôi sứ giả hết sức cao hứng, từ phía sau mồ Mai Khôi phát ra một chuỗi cười khanh khách vang động cả rừng núi. Một lúc sau mới nói :
- Chung quanh mồ Mai Khôi đây, trồng đủ bảy sắc Mai Khôi hiếm có nhất trong thiên hạ. Nấm mồ này chỉ là tiêu biểu tượng trưng... cho nên bên trong không chôn xác người hoặc xác thú vật, mà chỉ là một nửa bông hoa Mai Khôi bằng ngọc đỏ, nạm vào trong một chiếc hộp bằng đá trắng. Còn một nửa thì... đêm nay ta trao cho anh. Anh cầm nửa bông Mai Khôi bằng ngọc này, tức là chiếc lệnh bài Mai Khôi, vượt Đông Hải, tìm đến bãi đá Điếu Ngao bái yết Nhất Bát thần tăng xin ông ta ban cho hai giọt Thiên Niên Chi Dịch.
Nhân dịp đi xa ngàn dặm ấy, anh để ý tìm kiếm một người biệt hiệu Thiên Nhai Tửu Hiệp tên là Mộ Vô Ưu. Tông tích người ấy không nhất định, nên khó kiếm lắm. Người ấy học lực rất rộng, duyệt lịch giang hồ lại phong phú, không ai sánh kịp. May ra người ấy biết được và chỉ bảo cho anh rõ lai lịch cô gái mặc áo màu huyền của anh. Đây là chiếc lệnh bài Mai Khôi, anh phải cẩn thận gìn giữ, chớ để thất lạc (Vừa nói vừa ném ra một vật lóe lên thành một tia đỏ - Thiên Tường đón lấy - vị sứ giả tiếp tục dặn dò). Cầm lệnh bài này tới gặp Nhất Bát thần tăng, xin được hai giọt Thiên Niên Chi Dịch rồi - sau đó dù gặp hay không gặp Mộ Vô Ưu - miễn là đúng mồng chín tháng chín, phải tới bãi Thiên Bình trên Thương Sơn gặp mặt Thần Y Tái Hàn Khang, sẽ nhận được lệnh của ta sai bảo...