− Người ấy sao mà khách khí!
Đoạn nhảy trước lên mình ngựa, thấy bên yên ngựa đã buộc sẵn một bình nước, một túi lương khô, một túi bạc lẻ, thì nàng cất tiếng cười khanh khách.
Hứa Sĩ Công giận dữ hỏi:
− Có gì đáng để cười lắm sao?
Hàn Linh đáp:
− Trên yên ngựa đã có sẵn bình nước, lương khô, hai vị xiềng xích đầy mình, mà đi đường cái quan giữa thanh thiên bạch nhật thì thật khó coi, chi bằng đang sẵn ngựa đây, hãy mau lên đường.
Lãnh Như Băng nói:
− Cô nương nói phải đó, lão tiền bối chúng ta mau lên ngựa đi thôi.
Hứa Sĩ Công thấy hai người đã lên ngựa, đành làm theo.
Ba người phóng ngựa chạy chừng sáu bảy dặm. Hứa Sĩ Công đột nhiên dừng ngựa, hỏi:
− Chúng ta đi đâu đây?
Hàn Linh nói:
− Các vị mang xiềng xích trên người, dĩ nhiên trước hết phải đến gặp lão gia tiểu nữ.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão phu không đi.
Hàn Linh hỏi:
− Lão không đi, thì định suốt đời mang xiềng xích trên người hay sao?
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão phu tự có cách phá giải, khỏi cần ngươi quan tâm.
Hàn Linh cau mày, nói:
− Lão bị người ta gọi là Lão Hầu Nhi kể cũng đúng. Lão gia của tiểu nữ có thanh bảo kiếm sắc bén, có thể chặt gãy loại xiềng xích này. Thứ lợi khí đó trong võ lâm không phải ai cũng có, nếu lão muốn mang xiềng xích suốt đời thì không đi cũng được.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Chủ nhân của cô nương hiện ở đâu? Cách đây bao xa?
Hàn Linh đáp:
− Cái đó còn tùy cơ may của hai vị.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lãnh huynh đệ, đừng tin vào nha đầu này, chúng ta hãy đi theo hướng của mình.
Hàn Linh vội nói:
− Lão đi đâu mà vội, người ta còn chưa nói hết. Chủ nhân của tiểu nữ điều chế đan dược cho tiểu thư của tiểu nữ, nên thường lưu trú ở Liên Vân Lư của Dã Hạc Thượng Nhân tại Quỳnh Nha. Nếu hai vị có cơ may, thì sẽ gặp được chủ nhân của tiểu nữ ở đó, vậy tiểu nữ nói thế là đúng hay sai?
Lãnh Như Băng sững sờ, định nói lại thôi.
Hứa Sĩ Công ngạc nhiên:
− Chủ nhân của ngươi quen biết Dã Hạc Thượng Nhân ư?
Hàn Linh đáp:
− Không chỉ quen biết, mà có giao tình như huynh đệ vậy.
Hứa Sĩ Công nói:
− Như lão phu được biết, Dã Hạc Thượng Nhân chỉ sống cô độc. Không lai vãng với các nhân vật võ lâm...
Hàn Linh nói:
− Tuy Dã Hạc Thượng Nhân lạnh lùng cô độc, nhưng đối với chủ nhân của tiểu nữ, lại kính trọng dị thường.
Hứa Sĩ Công nói:
− Chúng ta nên đi Liên Vân Lư Quỳnh Nha một chuyến để gặp Dã Hạc Thượng Nhân.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối, chúng ta mang xiềng xích thế này mà đi Quỳnh Nha ư?
Hứa Sĩ Công cười ha hả, nói:
− Lão đệ, Dã Hạc Thượng Nhân là bậc cao nhân lừng lẫy giang hồ mấy chục năm nay, là đệ nhất danh kiếm Giang Nam, nhưng tính tình lãnh đạm, không cần danh tiếng trong võ lâm, bế môn tạ khách, quanh năm ẩn cư tại Liên Vân Lư Quỳnh Nha, không xuống núi một bước, do đó ít ai trong giang hồ biết đến vị cao nhân ấy.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Đã bế môn tạ khách, quanh năm ẩn cư, sao lại bảo là thanh danh lừng lẫy giang hồ?
Hứa Sĩ Công nói:
− Hỏi rất hay... Hai mươi năm về trước, trong võ lâm giang hồ đột nhiên xuất hiện một vị võ công siêu việt, nhưng lại là một gã thiếu niên chưa ai biết đến. Hắn tự nói là từ thủy vực Đông Hải tới đây, chuyên hành ác, làm náo loạn cả võ lâm Giang Nam, thần quỷ đều bất an. Võ công của hắn tuyệt thế vô song, hắn đánh bại hơn tám mươi cao thủ của cả hắc đạo lẫn bạch đạo, làm náo loạn hàng nửa năm trời mà không ai đủ tài chế ngự sự hung hãn của hắn. Bấy giờ Dã Hạc Thượng Nhân đấu với hắn ở ngoài thành Kim Lăng. Đương thời các cao thủ võ lâm nghe tin kéo đến xem rất đông, nhưng Dã Hạc Thượng Nhân không muốn hiển lộ võ công trước quần chúng, mới chuyển địa điểm giao đấu xuống sông...
Lãnh Như Băng hỏi:
− Xuống sông giao đấu ư?
Hứa Sĩ Công cao hứng kể tiếp:
− Hai người mỗi bên chọn một chiếc thuyền nhỏ, dùng một dây xích sắt dài năm thước buộc thuyền vào nhau, rồi thả ra giữa sông cho thuyền tự trôi theo dòng nước. Đôi bên đứng trên thuyền mà giao đấu.
Lãnh Như Băng nói:
− Thật là một trường giao đấu tân kỳ.
Hàn Linh tiếp lời:
− Nhất định là Dã Hạc Thượng Nhân chiến thắng.
Hứa Sĩ Công kể:
− Hai người mặc cho thuyền dập dềnh giữa sóng nước mà giao đấu, chẳng ai biết tình hình ra sao, nhưng từ khi gã thiếu niên kia bước xuống thuyền, thì không tái xuất hiện ở Giang Nam nữa. Có người bảo hắn bị chết dưới tay kiếm của Dã Hạc Thượng Nhân, bỏ xác dưới lòng sông, cũng có người bảo hắn bị thương nhưng tẩu thoát, người ta truyền thuyết đủ thứ, song có một điều đích xác là hắn đã bại dưới tay Dã Hạc Thượng Nhân, đích xác là vậy, vì từ đó hắn biệt vô tông tích trong giang hồ. Uy danh của Dã Hạc Thượng Nhân nhờ đó mà thành, nhưng Dã Hạc Thượng Nhân vừa nổi danh đã trở lại Liên Vân Lư Quỳnh Nha, bế môn tạ khách, không chịu tiếp bất cứ một nhân vật nào nữa, dù họ là ai.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Chẳng lẽ hai chục năm nay không một ai được gặp Dã Hạc đạo trưởng?
Hứa Sĩ Công đáp:
− Cũng có thể có người được gặp, nhưng giang hồ không truyền tụng gì nữa, do đó lão phu mới nổi tính hiếu kỳ.
Hàn Linh nói:
− Hai vị cùng đi với tiểu nữ, bảo đảm gặp được Dã Hạc đạo trưởng.
Đoạn nàng giục ngựa phóng đi trước.
Ba con tuấn mã phóng như bay, vó ngựa phá tan cảnh tịnh mịch của đêm tối.
Trời sáng thì họ đã đi được mấy chục dặm.
Trên đường cái quan đã thấp thoáng có bóng người qua lại.
Hàn Linh cho ngựa quẹo vào một cánh rừng nhỏ ven lộ, nói:
− Chúng ta hãy nghỉ ăn uống một chút đã!
Lãnh Như Băng nhìn vạt áo bị xé rách một mảng lớn của mình, nói:
− Chúng ta ăn mặc thế này, thân lại mang xiềng xích, hình dung quái dị, đi giữa đường cái quan sẽ bị người ta chú ý.
Hứa Sĩ Công nói:
− Nam nhi đại trượng phu, có gì đáng ngại?
Hàn Linh mỉm cười, nói:
− Lão đầu bù tóc rối, chẳng khác gì một lão khiếu hóa, cũng chẳng sao, nhưng còn Lãnh công tử là một trang anh tuấn, hình dung thế kia xem chừng cũng thật khó coi.
Hứa Sĩ Công nói:
− Hừ, hai ta là nam nhi đại trượng phu trong giang hồ, lấy nghĩa khí làm trọng, lão phu há để tâm đến diện mạo xú mỹ!
Hàn Linh dịu giọng nói:
− Đúng thế! Nhưng Lãnh công tử hẳn phải chú ý đến dung mạo chứ?
Hứa Sĩ Công cười ha hả, nói:
− Người trong võ lâm tôn kính những bậc anh hùng nhân nghĩa. Lão phu đầu bù tóc rối, nhưng từng dọc ngang suốt dải Nam Bắc Trường Giang, nào có ai dám coi thường!
Lãnh Như Băng hạ giọng, nói:
− Lão tiền bối, chúng ta thân bị xiềng xích, y phục tả tơi, lại cưỡi tuấn mã phóng ngựa giữa đại lộ, há chẳng làm kinh thế hãi tục?
Hàn Linh cười:
− Tiểu nữ có một cách.
Lãnh Như Băng nói:
− Thỉnh cao kiến của cô nương?
Hàn Linh đáp:
− Chúng ta hãy thuê một cỗ xe ngựa. Hai vị ngồi trong xe, không lo có ai thấy được.
Hứa Sĩ Công hừ một tiếng, nói:
− Lão phu thà đi suốt đêm, chứ không chịu ngồi xe. Vả lại Quỳnh Nha cách đây chẳng xa, chỉ đi hai đêm là tới.
Bỗng thấy có hai kỵ sĩ phóng ngựa tới. Họ nhìn ba người một hồi, rồi cùng xuống ngựa. Một người cung tay, nói:
− Vị nào là Lãnh công tử?
Lãnh Như Băng ngạc nhiên, nhưng cũng đáp:
− Tại hạ đây, có gì chỉ giáo?
Đại hán nói:
− Chúng tiếu nhân là đệ tử của Lục Tinh Đường, phụng mệnh thiếu trang chủ, đi tìm Lãnh công tử để dâng tặng hai bộ y phục mới, thỉnh công tử tiếp nhận.
Gã đại hán thứ hai lập tức gỡ chiếc túi trên yên ngựa, trong đó hai bộ y phục và hai tấm vải choàng ngoài áo, đưa cho chàng, nói:
− Y phục của công tử đã bị rách, thỉnh công tử thay cho.
Lãnh Như Băng vô cùng cảm động trước thịnh tình của Hạ Hầu Cương, nhưng chàng vốn ít nói, chỉ mỉm cười, nói:
− Quý quản gia hãy đem y phục trở về!
Hai đại hán ngây người, nói:
− Công tử không... muốn tiếp nhận ư?
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ bị còng tay thế này, thay y phục sao được?
Một đại hán cười, nói:
− Thiếu trang chủ của bổn đường đã nghĩ đến việc đó, có lệnh cho tiểu nhân mang theo một trong ba «tam bảo kiếm» của tệ đường đến đây để chặt xích xiềng cho công tử.
Vừa nói, gã vừa rút từ trong người ra một thanh đoản kiếm dài chừng một thước, lưỡi xanh biếc, cán nạm hoàng kim, trang trí cực kỳ hoa mỹ.
Lãnh Như Băng bất giác thốt lên:
− Hảo kiếm, hảo kiếm!
Đại hán nói:
− Lão chủ nhân của tệ đường tinh thông thủy thiết, là đệ nhất danh gia đúc kiếm, nhưng cả một đời lão chủ nhân cũng chỉ đúc có ba thanh đoản kiếm như thế này mà thôi.
Hứa Sĩ Công nói xem vào:
− Các ngươi đem theo danh kiếm thế này bên người, phải cẩn thận một chút đó.
Đại hán mỉm cười, nói:
− Trong võ lâm chỉ e chưa thấy ai dám cướp đoạt một vật gì của Lục Tinh Đường, huống hồ thiếu trang chủ của chúng tiểu nhân đã phân phó rằng phải đem thanh đoản kiếm này dâng tặng Lãnh công tử. Thiếu trang chủ còn nói đây chính là có ý hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng nghĩa sĩ.
Lãnh Như Băng nghiêm trang nói:
− Một báu vật như thế này, tại hạ quyết không dám tiếp nhận. Nhờ quý quản gia hãy phá giùm khóa xích trên thân mình tại hạ, rồi đem bảo kiếm trở về trình với Hạ Hầu công tử, tại hạ tâm lĩnh thịnh tình.
Đại hán cung thân nói:
− Kiếm này là thiếu trang chủ thành tâm dâng tặng, nếu Lãnh công tử không chịu nhận, chúng tiểu nhân trở về biết ăn nói làm sao với thiếu trang chủ?
Gã đại hán thứ hai cũng khẩn khoản nài nỉ chàng tiếp nhận, nhưng chàng chỉ im lặng lắc đầu, không nói thêm câu nào nữa.
Hứa Sĩ Công cau mày nói:
− Các ngươi đừng nói nhiều nữa! Vị công tử này đã không chịu nhận, dù các ngươi có giết y, y cũng chẳng nhận đâu.
Hàn Linh mỉn cười nói:
− Lão biết rõ Lãnh công tử quá nhỉ?
Hứa Sĩ Công quắc mắt nói:
− Ngươi không nên nhiều chuyện.
Đoạn bảo gã đại hán:
− Mau cầm bảo kiếm, chặt xiềng xích cho người ta đi!
Gã đại hán thở dài thất vọng.
Lãnh Như Băng bảo gã:
− Quý quản gia hãy phá xiềng xích cho Hứa lão tiền bối trước.
Đại hán cung thân quay sang phía Hứa Sĩ Công nói:
− Thỉnh lão tiền bối thứ tội, tiểu nhân vô lễ động thủ.
Hứa Sĩ Công quát to:
− Đừng nhiều lời, mau động thủ.
Đại han cầm bảo kiếm, nhắm vào ổ khóa xích sau lưng Hứa Sĩ Công chém mạnh xuống, ổ khóa mặc dù được tinh chế rất chắc chắn, nhưng quả nhiên bị gãy rời, dây xích tung ra.
Hứa Sĩ Công ưỡn ngực, ngửng mặt lên trời cười vang.
− Hảo kiếm, hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm!
Đoạn giơ hai tay nói:
− Còn thứ này nữa.
Đại hán chỉ thấy dây xích còng tay rất lớn, bèn lui một bước mỉm cười nói:
− Thỉnh lão tiền bối lưu tâm.
Đoạn vung kiếm chém xuống thật mạnh.
Chỉ nghe «keng» một tiếng chói tai, gã đại hán bị dội lại ba thước, mà dây xiềng trên tay vẫn không hề hấn gì.
Đại hán biến sắc nói.
− Loại xiềng xích này quá rắn chắc, ngay cả «Sâm Thương Kiếm» mà chặt không gãy hay sao?
Hứa Sĩ Công vẫy vẫy hai bàn tay quát lớn:
− Thử một lần nữa xem!
Đại hán hít một hơi dài, lại bổ mạnh lưỡi kiếm.
Lại một tiếng «keng» nghe chói tai hơn, mũi kiếm bật ngược ra, nhưng dây xiềng vẫn không hề hấn gì.
Đại hán trầm ngâm nói:
− Chỉ e loại xiềng này cũng được đúc bằng loại sắt tương tự «Sâm Thương Kiếm», theo một phương pháp như nhau.
Hứa Sĩ Công giận dữ mạ lị mấy câu, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Hàn Linh nói:
− Đúng là một lão nhân quái dị!
Lãnh Như Băng nói:
− Hai vị quản gia nên trở về đi thôi.
Một đại hán hỏi:
− Công tử có cần chúng tiểu nhân chuyển lời gì chăng?
Lãnh Như Băng thong thả nói:
− Trời đất bao la nhất định có ngày tái ngộ.
Đại hán dùng đoản kiếm phá khóa xiềng xích trên người Lãnh Như Băng, rồi nói:
− Ba thanh bảo kiếm của Lục Tinh Đường này là báu vật của võ lâm, vậy mà công tử không chịu nhận, đủ thấy khí độ anh hùng, nhưng thiếu trang chủ của chúng tiểu nhân vốn là người tự thị rất cao, ẩn cư ở một nơi cách biệt, chưa từng kết giao bằng hữu nay đã thành tâm dâng tặng báu vật, không chỉ là thán phục hào khí của công tử mà còn muốn được kết giao bằng hữu. Chúng tiểu nhân nhiều năm đi theo đường chủ, biết rõ tính cách của thiếu trang chủ, nếu công tử không nhận kiếm, chúng tiểu nhân chẳng những sẽ bị quở trách nặng nề đã đành, chỉ e thiếu trang chủ lại còn ngộ nhận rằng Lãnh công tử không chịu kết giao bằng hữu, thì thật là đáng tiếc.
Hàn Linh dịu dàng nói:
− Lãnh công tử, người ta đã thành tâm dâng tặng, tại sao công tử cứ khăng khăng cự tuyệt?
Lãnh Như Băng trầm ngâm một hồi, rồi nói:
− Đã như vậy tại hạ tạm bảo quản giùm đoản kiếm này.
Đoạn chàng nhận kiếm, tra vào bao!
Hai hán tử tươi cười, cáo biệt mà đi.
Hứa Sĩ Công ngẩng mặt lên, giọng thán phục:
− Anh hùng trong thiên hạ, lão phu từng gặp không ít, Hạ Hầu Cương là người mới gặp một lần đã tặng danh kiếm, một bậc hào hiệp như vậy thật hiếm có trên giang hồ.
Lãnh Như Băng thì thở dài:
− Vô công thụ lộc e là không tránh khỏi sự phiền.
Hàn Linh mỉm cười nói:
− Hai vị đừng khách sáo nữa, chúng ta hãy mau lên đường.
Đoạn nàng khoác tấm vải choàng cho Lãnh Như Băng, nói:
− Thứ này có thể che lấp bộ ngực tả tơi của công tử được đây.
Lại quay sang, cười hỏi Hứa Sĩ Công.
− Lão tiền bối, có cần tiểu nữ giúp chăng?
Hứa Sĩ Công cười:
− Trong đời lão phu chưa từng được thụ hưởng ân tình như thế này.
Hàn Linh nói:
− Ồ! Được thế là nhờ Lãnh công tử đó.
Hứa Sĩ Công cất tiếng cười vang, nhảy lên ngựa phóng đi.
Ba con tuấn mã phi như bay, bụi tung mù mịt dưới vó ngựa.
Dọc đường Hàn Linh tận tình chiếu cố cho hai người kia vì họ cử động bất tiện.
Ngày đi, đêm nghỉ, trưa hôm sau họ đã tới dãy Mao Sơn, nơi có ngọn Liên Vân Lư. Hứa Sĩ Công dừng ngựa, hỏi Hàn Linh:
− Ngươi biết Liên Vân Lư nằm ở đâu chứ?
Trong chuyến đi này, lão nhân được nàng chiếu cố trong mọi việc, nên đã thay đổi ấn tượng về nàng.
Hàn Linh nhăn mày, đáp:
− Ồ, dĩ nhiên là tiểu nữ biết!
Hứa Sĩ Công nói:
− Vậy ngươi dẫn đường đi!
Hàn Linh nói:
− Sơn đạo gập ghềnh, chỉ một quãng nữa thì tuấn mã cũng khó đi đó.
Hứa Sĩ Công nói:
− Liên Vân Lư nghe danh cũng đã biết, dĩ nhiên phải nằm trên một tuyệt phong cao ngất, chạm đến mây trời.
Hàn Linh nói:
− Nếu sơn đạo chỉ hiểm trở, thì đâu có ngăn nổi các cao thủ võ lâm lên thăm viếng.
Hứa Sĩ Công nói:
− Sao? Chẳng lẽ còn có những trở ngại đặc biệt ư?
Hàn Linh mỉm cười:
− Dĩ nhiên là có! Trước khi lên đến Liên Vân Lư, chúng ta phải vượt qua ba cửa ải.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Là những gì?
Hàn Linh cười:
− Lão tiền bối đừng gấp! Lát nữa sẽ biết!
Đoạn nàng tế ngựa đi trước.
Vượt qua hai ngọn đèo, cảnh vật bỗng biến đổi hẳn, sơn đạo càng gập ghềnh hơn, thế núi càng hiểm trở, Hàn Linh xuống ngựa, nói:
− Ta phải để ngựa ở lại đây thôi!
Ba người bắt đầu đi bộ. Hàn Linh thuộc đường, dẫn hai người đồng hành vượt qua bốn ngọn đèo thì thấy một sơn cốc hoang vu ở trước mặt, trong cốc mọc đầy cỏ dại. Hàn Linh cùng hai người tiến thẳng vào sơn cốc.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Dã Hạc Thượng Nhân sống ở trong sơn cốc này ư?
Hàn Linh đáp:
− Đây là con đường duy nhất dẫn đến Liên Vân Lư. Hai vị cứ đi theo tiểu nữ, không sợ lạc đâu.
Cỏ dại vừa dầy vừa cao, mỗi bước đi đều thấy độc xà và nhiều thứ côn trùng chạy tán loạn, quả là một ác cốc hoang vu.
Phải sau ba, bốn dặm, đột nhiên đến một khúc quẹo về hướng nam, sau khúc quẹo cảnh vật đột nhiên thay đổi hẳn, chỉ thấy một túp lều tranh nho nhỏ núp dưới một cây thông cổ thụ xanh tươi chắn ngay giữa lối đi. Vách cốc hai bên cao ngất, vô cùng hiểm trở, mọc đầy rêu xanh, người có võ công tuyệt luân cũng khó bề leo lên vách cốc. Một đường mòn nhỏ dẫn thẳng vào túp lều tranh.
Hứa Sĩ Công quan sát hình thế, ngoài việc đi xuyên qua túp lều kia, không còn đường nào khác để đi tiếp lên núi.
Hàn Linh tiến thẳng đến trước cửa túp lều. Chỉ thấy cánh cửa lều đóng sập ngay lại. Ba người đứng ở ngoài không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Hứa Sĩ Công nói:
− Chúng ta nhảy lên cây thông mà vượt qua túp lều này, khỏi cần làm kinh động người trong đó.
Lời chưa dứt, cửa lều đã mở, một trung niên mặc độc một chiếc khố, thong thả bước ra.
Hàn Linh cung tay nói:
− Cao đại thúc, đại thúc mạnh giỏi chứ?
Người kia ngẩn ra, nói:
− Lại con oa nhi tinh quái này...
Hàn Linh không để người kia nói hết, đã nói tiếp:
− Hai vị đây đều đến tìm lão chủ nhân của tiện nữ, thỉnh Cao đại thúc cho họ đi qua!
Đại hán họ Cao đưa tay hữu vuốt chòm râu dê, nói:
− Việc này ngươi làm khó cho ta quá, qui củ trong núi của chúng ta không để người lạ được tiến vào nửa bước.
Hàn Linh nói:
− Tiện nữ dẫn họ đến gặp lão chủ nhân là có việc trọng yếu, Cao đại thúc không cho đi qua, chẳng hóa tiện nữ uổng phí bao công lao khó nhọc ư?
Hứa Sĩ Công và Lãnh Như Băng chăm chú nhìn đại hán, thầm nghĩ cách vượt qua túp lều tranh.
Đại hán trầm ngâm một hồi, rồi né sang một bên.
Hàn Linh cúi mình nói:
− Đa tạ Cao đại thúc!
Đoạn bước lên trước và kín đáo vẫy tay cho hai người đi theo.
Trong lều, ngoài chiếc giường gỗ, một bếp lò sơ sài ở góc, không còn vật gì khác.
Hứa Sĩ Công nghĩ thầm:
“Ngay một người có võ công thượng thừa mà phải sống ở nơi sơn cùng thủy tận, sinh hoạt tự túc tự cấp giản đơn như thế này cũng đã là khó...”.
Qua khỏi lều, ba người đi lên một con đường mòn ngoằn ngoèo.
Hàn Linh quay nhìn lại túp lều tranh, nói:
− Người họ Cao kia vô cùng hòa nhã, rất có hảo cảm với tiểu nữ, mới cho chúng ta đi qua đây. Cửa ải sắp tới chắc sẽ cam go lắm.
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Chẳng lẽ chúng ta phải động thủ hay sao?
Hàn Linh nói:
− Khó nói trước. Người cố thủ ở đó mặt lạnh như tiền, tiểu nữ từng theo lão chủ nhân đến yết kiến Dã Hạc Thượng Nhân, mà ngay với lão chủ nhân của tiểu nữ gã nọ cũng lục vấn chán chê, bắt phải đợi gã đi bẩm báo xong mới cho đi qua.
Hứa Sĩ Công nói:
− Vậy là không cách gì thương lượng hòa nhã với hắn để vượt qua?
Hàn Linh đáp:
− Ai mà biết? Tiểu nữ theo lão chủ nhân ở trên Liên Vân Lư khá lâu, thành người quen thuộc với gã, nhưng gã vẫn lầm lỳ vô tình, mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm, thôi cứ đi, đến đó hãy tính!
Ba người đã tới một sơn cốc tuyệt hiểm.
Ngẩng đầu lên, vách cốc dựng đứng, ở vách bên tay hữu, có một chỗ lõm sâu chừng ba thước, là do thiên tạo, có sức người tu sửa thêm chút ít, và cốc đạo chỉ vừa cho một người lọt qua. Ngoài cửa ải này, không còn đường nào đi lên.
Hứa Sĩ Công nghĩ thầm:
“Nếu từ phía trên người ta lăn một hòn đá hoặc khúc cây xuống, e một cao thủ võ công thượng thừa cũng khó tránh khỏi thương vong, phải lui bước.”.
Lên được chừng một trăm trượng, bống tuyệt cốc quẹo sang phía hữu. Một giọng nói lạnh lùng từ đằng sau chỗ quẹo vọng ra:
− Ai đó? Đứng lại!
Lúc này ba người đã tới sát khúc quanh. Hàn Linh đi trước, Hứa Sĩ Công đi giữa, Lãnh Như Băng ở sau cùng.
Nghe tiếng quát lạnh lùng, ba người đều dừng bước. Ngẩng lên, thì thấy một hắc y trung niên đại hán cao gầy, hai mắt trũng sâu, vẻ lầm lỳ tay cầm trường kiếm, đứng chắn phía trước. Hàn Linh cúi mình thi lễ, nói:
− Đại thúc còn nhớ Hàn Linh chăng?
Trung niên đại hán lạnh lùng, chăm chú nhìn Hứa Sĩ công và Lãnh Như Băng một hồi, rồi mới nói:
− Phàm những kẻ tại hạ đã gặp một lần, thì suốt đời cũng không bao giờ quên.
Hàn Linh nói:
− Đại thúc đã nhớ được Hàn Linh, tất cũng tin lời của tiện nữ. Hai vị này đều là bằng hữu của lão chủ nhân tiểu nữ, có việc trọng yếu phải tới đây, thỉnh đại thúc để cho họ đi qua!
Trung niên đại hán không biểu lộ thái độ gì trước lời thỉnh cầu của Hàn Linh, chỉ lạnh lùng nói:
− Không được!
Hàn Linh cau mày bực bội, nhưng cố nén giận, dịu dàng nói:
− Hai vị này rất cần gặp lão chủ nhân của tiện nữ, thỉnh đại thúc chiếu cố cho.
Đại hán nhếch mép nói:
− Chỉ có hai đường ngươi có thể chọn, một là các ngươi đi xuống dưới kia mà chờ, ta sẽ thỉnh chủ nhân của ngươi xuống gặp dưới đó.
Hứa Sĩ công đã thấy khó chịu, hỏi luôn:
− Còn đường thứ hai?
Đại hán đáp:
− Đường thứ hai rất giản đơn, ba vị cứ việc động thủ, qua được thì qua.
Hứa Sĩ công nói:
− Anh hùng thiên hạ, ai ai cũng kính trọng Dã Hạc Thượng Nhân, nào ngờ thuộc hạ của đạo trưởng lại là kẻ không hiểu tình lý, thực khiến lão phu bất mãn vô cùng.
Đại hán lạnh lùng nói:
− Liên Vân Lư không hề lai vãng với các nhân vật võ lâm, ai bất mãn là việc của họ, lão họ Cao dưới kia để cho các ngươi lên đây, còn ta thì không, các ngươi muốn làm sao tùy ý.
Hứa Sĩ công nổi giận, quát lớn:
− Ta quyết phải vượt qua, ta không tin Liên Vân Lư là một rừng đao kiếm...
Đại hán nói:
− Không tin thì hãy cứ thử coi.
Hứa Sĩ công càng giận, nói:
− Hàn Linh, để ta lên.
Đoạn lão lách người tiến lên.
Lão nhân dày dạn kinh nghiệm, tuy rất nóng giận, nhưng thừa hiểu tình thế địch ta, thấy chỗ gã đại hán đang đứng là nơi rộng nhất trong tuyệt cốc, chắn ngang chỗ hiểm yếu ở trên cao, còn lão thỉ ở dưới thấp vô cùng bất lợi, huống hồ người kia lại có binh khí trong tay.
Lãnh Như Băng nhìn Hàn Linh, định nói lại thôi.
Hứa Sĩ công tựa lưng vào vách cốc, tiến dần từng bước.
Đại hán vẫn chăm chăm nhìn Hứa Sĩ Công, đứng bất động, nhìn tư thế của đại hán ra là tay kiếm thuật thượng thừa, đang sử dụng yếu quyết dĩ tịnh chế động.
Lãnh Như Băng nhìn cục diện vội kêu lên:
− Lão tiền bối, hãy khoan!
Đoạn rút đoản kiếm ra khỏi bao, đưa cho Hứa Sĩ Công, nói:
− Lão tiền bối tay bị còng xích đã mất tiện nghi, địa hình lại hoàn toàn bất lợi, lão tiền bối cần phải sử dụng binh khí.
Hứa Sĩ Công biết gã đại hán là một kiếm thủ lợi hại bèn tiếp nhận đoản kiếm.
Ánh tà dương chiếu xuống thanh kiếm khiến nó lóe lên hàn quang sáng rực.
Hứa Sĩ Công giơ kiếm, đột nhiên tiến lên hai thước.
Đại hán chém kiếm xuống, một ánh hàn quang nhằm tới trước ngực Hứa Sĩ Công.
Hứa Sĩ Công đưa ngang đoản kiếm đánh lên.
Đại hán vội xoay cổ tay, thu kiếm về, đồng thời tung ra một cước. Gã ở trên cao, nên cước này nhắm vào yếu huyệt «Huyền cơ» ở ngực Hứa Sĩ Công.
Hứa Sĩ Công né mình đưa đoản kiếm chém ngang qua.
Đại hán vội rút chân lại, múa trường kiếm, tạo nên ba luồng kiếm hoa, nhằm vào ba đại yếu huyệt của thượng bàn Hứa Sĩ Công.
Qua mấy chiêu, Hứa Sĩ công đã biết gặp phải cường địch, đúng như dự liệu, gã đại hán quả là một kiếm thủ lợi hai, nếu lão nhân không có đoản kiếm trong tay, chỉ e sớm đã lạc bại. Ác chiến trong tuyệt cốc, cẩn thận giao đấu, kiếm chiêu của đôi bên thảy đều hung hiểm.
Hứa Sĩ công tuy bị bất lợi về địa thế, hai tay lại bị xích còng nhưng có báu kiếm, khiến gã đại hán không dám đổi kiếm trực diện, hơn nữa tuyệt cốc quá hẹp, đoản kiếm có thể xoay trở lịnh hoạt, cũng là một tiện nghi không nhỏ. Cuộc đấu xem ra bên tám lạng kẻ nửa cân.
Lãnh Như Băng đứng ngoài quan sát, thấy hai bên giao đấu mỗi lúc một dữ dội, đã trở thành cuộc giao tranh sinh tử, thì chàng lo lắng nghĩ thầm:
“Tình thế này nếu còn tiếp diễn, hẳn sẽ có một bên bị thương vong, dù là bên nào, cũng đều bất ổn.”.
− Dừng tay!
Hứa Sĩ Công nghe tiếng quát bị phân tâm, đoản kiếm trong tay lão hơi chậm lại, Hắc y đại hán thừa cơ sấn tới, hàn quan lóe lên nhằm vào đầu Hứa Sĩ Công chém xuống. Hứa Sĩ Công phải khó khăn lắm mới tránh khỏi.
Đại hán đắc thủ một kiếm mới nhảy lui một bước, lạnh lùng quát:
− Có chuyện gì?
Hứa Sĩ Công bị thiệt một đường kiếm trong lòng bất phục, quát to một tiếng, dùng chiêu «Xuyên vân xạ nguyệt» đâm tới.
Hắc y đại hán không kịp đề phòng, thấy kiếm đến quá nhanh, vội né mình sang một bên. Tuy ứng biến cực nhanh, nhưng gã cũng bị rách toạc một mảng áo.
Đại hán lạnh lùng nói:
− Thừa cơ người ta không phòng bị, há đáng mặt đại trượng phu?
Đoạn vung ngay trường kiếm chém xuống.
Đoản kiếm của Hứa Sĩ Công dùng chiêu «Nghênh Vân phụng nguyệt» để đối phó.
Hai người lại tiếp tục giao đấu ác liệt. Trong ánh tà dương chỉ thấy kiếm quang, kiếm ảnh loang loáng.
Hàn Linh khẩn trương nhìn Lãnh Như Băng hỏi:
− Làm thế nào đây?
Lãnh Như Băng đáp:
− Tuyệt cốc quá hẹp song phương đều liều chết, chẳng ai chịu ai.
Hàn Linh nói:
− Chẳng lẽ họ liều đấu đến cùng thật ư? Công tử mau nghĩ cách đi.
Lãnh Như Băng thấy kiếm chiêu của hai bên càng lúc càng ác độc, thì bất giác cau mày nói:
− Chỉ dăm chục chiêu nữa ắt có người tử thương.
Bỗng «keng» một tiếng, hai kiếm chạm vào nhau, trường kiếm trong tay đại hán bị gãy văng một đoạn dài bảy tấc.
Hứa Sĩ Công cười phá lên hỏi:
− Ngươi đã chịu nhường đường hay chưa?
Đại hán hừ một tiếng, thối lui hai bước, trường kiếm vung lên tạo ra một rừng kiếm ảnh, hùng hổ đánh xuống.
Trường kiếm của gã dài ngót ba thước, bị gãy một đoạn sáu bảy tấc, nhưng vì tuyệt cốc quá hẹp, vô tình trường kiếm của đại hán ngắn đi lại sử dụng linh hoạt hơn, công thế càng thêm lợi hại.
Hứa Sĩ Công lúc này bị kém tiện nghi, nhưng tính cách lão cương cường, vẫn tiếp tục cuộc ác chiến.
Hàn Linh thấy hai người trán đẫm mồ hôi, hiển nhiên cuộc tỉ kiếm này quá hao tổn sức lực, thì vội vàng kêu to:
− Đừng đánh nhau nữa!
Đoạn nàng tay không xông lên. Lãnh Như Băng trợn mắt quát:
− Đứng lại!
Chàng vội giơ tay níu Hàn Linh, nói:
− Cô nương muốn chết hay sao?
Hàn Linh ngẩng lên, thấy hai người vẫn giao đấu ác liệt như cũ, tựa hồ không thèm nghe tiếng kêu vừa rồi của nàng, thì ứa nước mắt nói:
− Mau buông tiểu nữ ra, nếu họ còn đánh nhau, ắt có người tử thương!
Lãnh Như Băng nói:
− Cô nương tay không, làm sao ngăn trở được họ.
Hàn Linh nói:
− Nhưng họ có chịu nghe lời tiểu nữ đâu kia chứ!
Lãnh Như Băng nói:
− Hiện tại họ đã nóng giận thật sự, liều sinh tử với nhau rồi, còn chịu nghe ai nữa.
Hàn Linh ngẩn người, nói:
− Thì để họ giết tiểu nữ trước đi đã!
Lãnh Như Băng nói:
− Cũng vô ích thôi... Thế này vậy, cô nương hãy đứng xa ra một chút, chuẩn bị cứu thương, để tại hạ thử can họ ra xem có được chăng.
Ánh dương quang chiếu xuống, chỉ thấy chỗ hai bóng người thoát ẩn thoát hiện trong những làn kiếm quang hung hiểm tột bực, Hàn Linh chợt lạnh người, thốt lên:
− Cứu thương cho ai?
Lãnh Như Băng đáp:
− Chưa biết được có thể là Hứa lão tiền bối, hoặc Hắc y đại hán, cũng có thể là tại hạ.
Đoạn chàng thong thả tiến lên.
Hàn Linh vội nói:
− Lãnh công tử hãy cẩn trọng!
Lãnh Như Băng ngoảng đầu lại mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng dị thường, chậm rãi nói:
− Cô nương hãy lui một trượng, đừng ở gần quá, nếu có chuyện gì sẽ trở tay không kịp.
Phong thái của chàng đủ khiến nữ nhân xúc động, Hàn Linh ngẩn người, y lời chàng và thối lui.
Lãnh Như Băng tới cách hai người kia chừng bốn thước, đột ngột ưỡn ngực, thẳng người lao vào làn kiếm quang đang giao thoa giữa Hắc y đại han và Hứa Sĩ Công.
Hàn Linh đứng sững, ngưng thần chú mục nhìn lên. Chỉ thấy Lãnh Như Băng lao vào giữa làn kiếm quang lấp loáng.
Những tiếng sắt thép va chạm nhau loảng xoảng, làn kiếm quang đột ngưng.
Hắc y đại hán kêu thất thanh, trường kiếm bị rớt xuống đất. Hứa Sĩ Công tuy không bị rớt kiếm, nhưng người bị tạt xuống bảy tám bước mới đứng trụ lại được.
Nhìn đến Lãnh Như Băng, chỉ thấy tấm vải choàng của chàng bị thủng một lỗ dài bốn năm tấc.
Hàn Linh vội chạy tới, hỏi:
− Lãnh công tử, có sao không?
Lãnh Như Băng thản nhiên đáp:
− May vẫn toàn mạng.
Đại hán nhìn thanh trường kiếm bị gãy văng dưới đất, tái mặt nói:
− Thỉnh các vị lên núi!
Đoạn quay người, chạy mất hút.
Lãnh Như Băng nhìn kỹ, tại khúc quẹo bên tay hữu, có một thạch động chỉ vừa chỗ cho một người đi lại, thì ra Hắc y đại hán trấn giữ ở động huyệt, là chỗ hiểm yếu nhất. Chẳng trách vô số cao thủ không thể vượt qua cửa ải này để lên gặp Dã Hạc Thượng Nhân.
Hứa Sĩ Công bước ra, cười nói:
− Không có đoản kiếm lợi hại này, hôm nay lão phu ắt đã lạc bại dưới tay gã kia.
Đoạn lão trả lại đoản kiếm cho Lãnh Như Băng. Lãnh Như Băng nói:
− Kiếm thuật của hai vị đều vào loại thượng thừa, trong tay tại hạ không có thứ còng xích kiên cố này để chống đỡ kiếm thế của hai vị, hẳn đã tử thương dưới kiếm quang rồi.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão phu từng gặp quá nửa các nhân vật giang hồ, một cao thủ như Lãnh huynh đệ ở lứa tuổi này lão phu mới gặp lần đầu. Xem chừng mấy chục năm bôn tẩu giang hồ của lão phu rốt cuộc chỉ là hư danh.
Lãnh Như Băng nói:
− Thiếu trang chủ của Lục Tinh Đường là Hạ Hầu Cương còn hơn tại hạ mấy phần.
Hứa Sĩ Công nói:
− Đại khái trong hàng vãn bối, cả hai vị đều là đệ nhất cao thủ! Ôi, lớp người mới đã hơn hẳn cựu nhân, lão phu hết thời rồi.
Giọng nói của lão nhân cực kỳ bi thương.
Hàn Linh nhặt cây kiếm gãy lên, nói:
− Chúng ta đi thôi, lên đến đỉnh núi là Liên Vân Lư rồi!
Lãnh Như Băng tựa hồ sực nhớ điều gì, hỏi:
− Dã Hạc Thượng Nhân là người thế nào?
Hàn Linh mỉm cười:
− Hòa nhã vô cùng, chỉ cần qua được hai cửa ải hiểm trở, thì người trên đỉnh núi sẽ đích thân nghênh tiếp, thịnh tình chiêu đãi, hai vị cứ yên tâm theo tiểu nữ!
Qua khỏi khúc quẹo, chì thấy một sơn đạo hệt như sống đao nghiêng nghiêng chạy chéo lên trời.
Hàn Linh khom lưng đi trước, gió núi thổi mạnh làm y phục màu xanh của nàng bay phần phật, thân hình nàng chờn vờn trong mây, tựa hồ đung đưa trước gió.
Đi một hồi, sơn đạo rộng dần, bằng phẳng hơn, trên đầu là trời xanh, mây trắng tầng tầng lớp lớp bay ngang qua.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn, dưới mây là không gian sâu thẳm, người bỗng cảm thấy lâng lâng nhẹ nhõm, chỉ nghe Hứa Sĩ Công đang lẩm bẩm:
− «Nhìn thiên địa trung trung... Lòng buồn thương rơi lệ...» Lão phu hôm nay mới hiểu được hàm ý của câu này...
Hai người vừa trải qua một cuộc ác chiến vô cùng nguy hiểm, nay trước cảnh trời đất bao la bỗng sinh cảm khái gần giống nhau.
Hàn Linh tựa hồ căn bản chưa từng lưu ý ngắm nhìn phong cảnh núi non trùng điệp xung quanh, ngoảnh đầu lại, cười nói:
− Sắp tới Liên Vân Lư rồi đấy, chắc chắn lão chủ nhân của tiện nữ đang ở trên này.
Hiện tại nàng như đã rũ bỏ phong trần của giang hồ, khôi phục thiên tính hồn nhiên ngây thơ của hài nhi giữa đỉnh núi ngất cao.
Lãnh Như Băng, Hứa Sĩ Công cũng ngẩng nhìn lên, chợt gió núi đưa tới một mùi hương hoa thanh đạm, ngây ngất.
Đi thêm một chút, đã thấy một vườn cúc được ánh dương quang rọi chiếu vàng rực một màu tươi rói. Một con đường nhỏ lát đá trắng chạy xuyên qua vườn cúc vàng; dưới bóng mấy cây tùng xanh, dăm ba con hạc xám thơ thẩn đứng con thì vươn rộng cánh, con thì nghểnh cao cổ, thấy người lạ đến không chút hoảng sợ, làm tăng thêm vẻ đẹp cho cảnh thiên nhiên.
Cuối con đường nhỏ là mấy gian thảo thất, nền lát đá trắng, mái phủ cỏ anh, toàn bộ cảnh vật nơi đây phảng phất như ở chốn thần tiên.
Hứa Sĩ Công thốt lên:
− Liên Vân Lư hay thực!
Lời chưa dứt, bỗng thấy từ trong thảo thất thong thả bước ra một lão nhân gầy xanh mình mặc áo lông, đầu đội mũ đen, phong thái nhàn tản.
Lão nhân cất bước chậm rãi tới gần ba người, mỉm cười nói:
− Giai khách viễn lai, bần đạo không nghênh tiếp từ xa, những mong thứ tội.
Hứa Sĩ Công quay đầu lại nói nhỏ:
− Giang hồ đều bảo Dã Hạc Thượng Nhân là người cô độc lãnh đạm, ai ngờ đúng như Hàn Linh nói, đạo sĩ vô cùng hòa nhã.
Lãnh Như Băng thản nhiên mỉm cười, im lặng.
Chỉ thấy Hàn Linh đã chạy vội lên trước cười rối rít:
− Lão đạo trưởng, tiện nữ đưa hai vị khách nhân tới gặp đạo trưởng, lão đạo trưởng có chiêu đãi khách hay không?
Trong thái độ của nàng đối với đạo trưởng, có thể nghĩ rằng hai người khá thân với nhau.
Đạo trưởng mỉm cười, giơ tay nói:
− Bần đạo quanh năm suốt tháng ở trên núi, bầu bạn với tùng hạc, lúc nào cũng mong chờ khách tới đây, bần đạo thật hết sức vui mừng.
Lãnh Như Băng cúi mình đáp lễ trước.
Hứa Sĩ Công tuy trong bụng nghĩ thầm:
“Nếu lão quả thực mong chờ khách tới, hẳn đã chẳng phải cho người chặn giữ mấy cửa ải hiểm yếu dưới kia!”, nhưng ngoài mặt vẫn đáp lễ rất khách khí, khiêm nhường.
Dã Hạc Thượng Nhân thấy hai người đều bị còng xích, lòng thầm kỳ quái, nhưng không để lộ ra mặt, cũng không hỏi khách tới nhằm mục đích gì, chỉ mỉm cười.
Mọi người cùng bước vào thảo thất, chỉ thấy trong thất bốn vách có cửa sổ, một bộ bàn ghế bằng cây tùng bách hữu thế tự nhiên mà thành, không hề có vết đục đẽo gì. Thảo thất rộng chừng ba trượng, trông cực kỳ mộc mạc, giản dị.
Hai thanh y đồng tử tóc trái đào bưng trà vào, khay chén đều bằng gỗ tùng.
Mùi trà xanh thơm mát tỏa lan.
Dã Hạc Thượng Nhân không hỏi khách đến làm gì, Hàn Linh không nhịn được, hỏi:
− Lão đạo trưởng có thể thỉnh giùm chủ nhân của tiểu nữ ra gặp hai vị khách đây được chăng?
Dã Hạc Thượng Nhân khẽ lắc đầu:
− Lò sắc thuốc đang ở thời điểm hệ trọng, chỉ e chẳng ai thỉnh được chủ nhân cô nương.
Hàn Linh chớp mắt, nói:
− Sau hoàng hôn liệu có thể gặp được lão chủ nhân của tiện nữ chăng?
Dã Hạc Thượng Nhân mỉm cười, đáp:
− Chắc là được.
Hứa Sĩ Công nói:
− Từ giờ đến hoàng hôn cũng không lâu nữa, chúng ta chờ một chút vậy.
Hứa Sĩ Công thực ra cũng không định nói như vậy, nhưng vì nãy giờ lão chưa nói câu nào nên cũng thấy trong lòng ngứa ngáy.
Dã Hạc Thượng Nhân tựa hồ nhìn thấu tâm ý của lão, mỉm cười nói:
− Nhìn diện mạo và nghe giọng nói của thí chủ, bần đạo đoán rằng thí chủ hẳn là Sấu Hầu Vương Hứa Sĩ Công đại hiệp phải không?
Hứa Sĩ Công thấy một đệ nhất cao nhân đã ẩn cư lâu năm vẫn biết đến tên tuổi của lão, hơn nữa chỉ là nghe nói về diện mạo thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói:
− Đạo trưởng xa rời thế tục, vui cảnh thần tiên,làm sao lại biết đến tiện danh?
Dã Hạc Thượng Nhân nói:
− Người ta có câu:
«Tự tại bất xuất thân, nan tri thiên hà sự.» Đoạn quay sang cười hỏi Lãnh Như Băng:
− Vị thiếu niên anh tuấn này cử chỉ bất phàm liệu có thể cho biết đại danh?
Lãnh Như Băng đứng thẳng người dậy, dịu giọng đáp:
− Lãnh Như Băng.
Đoạn thong thả ngồi xuống không nói gì thêm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Mấy chục năm về trước, người trong giang hồ truyền tụng rất nhiều về cuộc đấu giữa đạo trưởng với gã vô danh kiếm sĩ nọ. Hôm nay đạo trưởng có thể kể lại sự thực, thì tại hạ thật không uổng công tới đây.
Dã Hạc Thượng Nhân nói:
− Chuyện bao năm trước đã thành quá khứ, chẳng nên nhắc lại.
Hứa Sĩ Công nói:
− Đạo trưởng lánh xa thế tục, bạn cùng gió mây, không lai vãng với giang hồ, tại hạ bôn tẩu giang hồ mấy chục năm nay, chỉ nghe đồn đạo trưởng tham dự cuộc phân tranh của võ lâm có một lần, tuy chỉ một lần, nhưng để lại thanh danh suốt mấy chục năm, khiến đồng đạo võ lâm vô cùng thán phục...