− Lão tiền bối đã nghĩ đến giao tình, vãn bối trước xin tạ tội.
Vương Tiểu Cường lâm vào thế khó nói tiếp, bèn hỏi:
− Lệnh tôn quy tiên khi nào?
Vương Phi Dương đáp:
− Tiên phụ tạ thế đã mười lăm năm rồi.
Vương Tiểu Cường bỗng thở dài nói:
− Lão phu chưa thể đến phân ưu với chốn cố giao, vì bấy lâu nay...
Nói đến đây chợt nhớ tới một việc gì hệ trọng, bỗng sắc diện lại trở nên lạnh nhạt, hỏi:
− Thế huynh có quan hệ thế nào với Trần Hải và Thanh Vân Quán chủ?
Vương Phi Dương đáp:
− Thanh Vân Quán chủ Tiêu Dao Tử từ hồi chưa quy y vốn là chỗ giao tình thân thiết với gia phụ, đối với vãn bối là một vị trưởng bối thế giao. Trần đại hiệp được người người kính phục, vãn bối lại càng yêu thích...
Vương Tiểu Cường cau mày, hỏi:
− Nếu lão phu phải đối phó với Thanh Vân Quán chủ và Trần Hải, không biết thế huynh sẽ đứng về phía nào?
Vương Phi Dương hơi sững sờ, nghĩ thầm:
“Lão ta xảo quyệt quá, mình chưa kịp hỏi lão ta, lão ta đã khống chế trước!” Chàng trầm tư một hồi, rồi đáp:
− Việc này thật vô cùng nan giải đối với vãn bối. Xét về đạo nghĩa giang hồ mà nói, vãn bối quả thực khó tương trợ cho bên nào, tốt nhất là lão tiền bối nể tình, dành cho vãn bối một vinh dự hòa giải song phương, nếu lão tiền bối đáp ứng, vãn bối sẽ thuyết phục Trần đại hiệp và Thanh Vân Quán chủ...
Vương Tiểu Cường cười lạnh một tiếng, nói:
− Lão phu với Trần Hải và Thanh Vân Quán chủ không có ân oán gì, chẳng qua lão phu cần tới lấy một vật.
Vương Phi Dương hỏi:
− Là vật gì vậy?
Vương Tiểu Cường đáp:
− Bình «Thiên niên Sâm hoàn»!
Vương Phi Dương ngạc nhiên:
− «Thiên niên sâm hoàn»?
Vương Tiểu Cường nói:
− Không sai! «Thiên niên Sâm hoàn», vật này đối với lão phu vô cùng hệ trọng, không thể không lấy.
Vương Phi Dương nói:
− Cứ như vãn bối được biết, «Thiên niên Sâm hoàn» tựa hồ thuộc quyền sở hữu của vị Lãnh huynh kia.
Vương Tiểu Cường nói:
− Nhưng hắn đã đáp ứng tặng cho lão phu.
Vương Phi Dương nói:
− Điều này vãn bối thật khó mà tin, vị Lãnh huynh kia vượt cả ngàn dặm lộ trình mang đến đây, há lại...
Vương Tiểu Cường ngắt lời:
− Lão phu không hoang ngôn, không tin cứ hỏi hắn một tiếng...
Đoạn lão quay sang phía Lãnh Như Băng, lạnh lùng nói:
− Lão phu tại Liên Vân Lư đã phá còng tay cho ngươi, trước đó ta muốn ngươi tặng «Thiên niên Sâm hoàn», có đúng vậy không?
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối tuy có nói qua, nhưng vãn bối hoàn toàn chưa...
Vương Tiểu Cường không để chàng nói hết, nói tiếp luôn:
− Thế là được rồi, khi đó «Thiên niên Sâm hoàn» của ngươi đã bị người của Huyền Hoàng Giáo đánh cắp, không có trên người của ngươi, phải vậy không?
Lãnh Như Băng nói:
− Đúng, nhưng vãn...
Vương Tiểu Cường quay luôn sang phía Vương Phi Dương nói:
− Thế huynh, chính tai nghe thấy đó, lão phu không hề hoang ngôn phải không nào?
Lãnh Như Băng nghe lão ta dùng lời lẽ lấp liếm để đoạt lý, thì cao giọng nói:
− Tại sao lão tiền bối cứ ngắt lời giữa chừng, không để tại hạ nói hết một câu như vậy? Lão tiền bối cứ phát ngôn như thật. Tuy lão tiền bối có bức tại hạ phải tặng «Thiên niên Sâm hoàn», nhưng tại hạ hoàn toàn chưa đáp ứng.
Vương Tiểu Cường nói:
− Chưa đáp ứng cũng tức là mặc nhiên thừa nhận.
Lãnh Như Băng biến sắc, nói:
− Vậy nói thẳng ra là tại hạ không đáp ứng.
Vương Tiểu Cường giận dữ:
− Không đáp ứng cũng phải đáp ứng, nếu ngươi khăng khăng ương ngạnh, ngươi tưởng ta không dám sát nhân chăng?
Lãnh Như Băng nói:
− Sĩ khả sát bất khả hối, nếu lão tiền bối muốn dựa vào võ công chiếm đoạt «Thiên niên Sâm hoàn», chỉ e khó mà toại nguyện!
Vương Tiểu Cường cười khẩy, nói:
− Nhẹ không xong thì phải dùng biện pháp mạnh.
Nói đoạn lão xông thẳng vào cửa.
Lãnh Như Băng thấy lão ta hung hăng xông thẳng tới, thì nghĩ bụng:
“Xem chừng sự việc hôm nay khó tránh khỏi ác chiến!” Hữu chưởng liền sử chiêu «Phi bạt tràng chung» đánh ra. Chàng đã lĩnh giáo võ công của đối phương, thầm biết nếu đòn này không dốc toàn lực ắt khó ngăn cản thế xung kích của lão ta, bèn dồn vào đó chín thành công lực. Một luồng chưởng phong cương mãnh, ào ào thổi ra.
Thế xông tới của Vương Tiểu Cường không hề biến đổi, tả thủ dùng chiêu «Nghênh lại tống vãng» phóng ra thần tốc, dồn ép chưởng thế của Lãnh Như Băng xuống dưới.
Chưởng kình của Lãnh Như Băng chạm vào chưởng thế của Vương Tiểu Cường, lập tức cảm thấy một luồng nhiệt khí mãnh liệt từ tay đối phương truyền sang tay chàng gấp gáp, tay hữu của chàng chợt nặng như chì, không sao nhấc lên nổi, thì thầm biết đối phương đã dùng tà công bá đạo đả thương, chàng liền tung một cước đá vào bụng dưới Vương Tiểu Cường.
Cước này vô thanh vô tức, là kỳ chiêu đối xuất, Vương Tiểu Cường đang xông qua cửa, lập tức lại buộc phải thối lui.
Trong nháy mắt đó, Vương Phi Dương đã xông tới, vung cao tay, nói:
− Nếu lão tiền bối cố tình xông vào trong thất, vãn bối thực khó thúc thủ bàng quang.
Lời chưa dứt đã tới ngay sau lưng Vương Tiểu Cường, một tay đã xuất thủ nửa chừng.
Vương Tiểu Cường quay mình lại, lạnh lùng hỏi:
− Lão phu chẳng qua nhớ đến cố nhân nên khiêm nhường với ngươi vài phần, võ học của Hoàng Sơn Thế Gia tuy chấn động thiên hạ, nhưng há có thể ngăn nổi lão phu?
Vương Phi Dương nói:
− Vãn bối không dám đem võ công đối địch với lão tiền bối, nhưng đã nhận sự ủy thác của người, phải giữ trung tín, những mong lão tiền bối nghĩ đến giao tình với vong phụ mà giữ đôi chút thể diện cho tại hạ.
Vương Tiểu Cường trợn mắt, giận dữ nói:
− Lão phu giữ thể diện cho ngươi, nhưng có ai chịu cứu mệnh cho ái nữ của lão phu?
Bỗng thấy Lãnh Như Băng lảo đảo, loạng choạng lùi lại bốn năm bước, tựa người vào vách thất.
Đèn trong thất bật sáng, soi tỏ trong thất, chỉ thấy Lãnh Như Băng mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi hột chảy ròng ròng xuống vạt áo.
Vương Phi Dương tâm thần chấn động, gọi giật giọng:
− Lãnh huynh, thụ thương rồi ư?
Nói đoạn hắn lách mình, hay tay ở thế hộ thân, bước thẳng vào trong thất.
Vương Tiểu Cường quát:
− Lui lại!
Một chưởng lập tức phát ra, kình phong cuồn cuộn như bão táp mưa sa.
Vương Phi Dương tay tả từ ngực đẩy ra một chưởng, miệng nói:
− Lão tiền bối...
Chưởng lực đôi bên tương ngộ, chàng bị chấn lui ba bước, mới nói tiếp:
− Chưởng lực quá ư hùng hậu!
Chàng thầm hít một hơi chân khí, hữu chưởng xòe cây quạt, dùng chiêu «Vân long tam hiện» nhắm vào ba đại huyệt trước ngực Vương Tiểu Cường điểm tới, phiến ảnh chấp chới đầy trời.
Bỗng nghe một thanh âm trầm trầm vọng ra:
− Dừng tay!
Vương Phi Dương vội thu cây quạt, nhảy lui ba bước.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy Thần Phán Trần Hải tay chống gậy trúc, đầu quấn băng trắng đứng ở trong thất, hai đạo mục quang chăm chú nhìn Vương Tiểu Cường.
Lãnh Như Băng lau sơ mồ hôi trên mặt, đột nhiên bước tới đứng chắn phía trước Trần Hải. Chàng tuy thụ nội thương trầm trọng nhưng vẫn gượng chuẩn bị khi cần sẽ bảo vệ Trần Hải.
Vương Tiểu Cường giương tròn hai mắt, chằm chằm nhìn Trần Hải một hồi lâu, mới cung tay, nói:
− Tại hạ nghe đại danh đã lâu, đêm nay mới được hạnh hội.
Thần Phán Trần Hải đáp:
− Nói hay! Nói hay lắm! Ta đã biết dụng tâm của các hạ đến đây làm gì.
Vương Tiểu Cường nghiêm nghị nói:
− Thế thì rất tốt, tiểu nữ thân bị tuyệt chứng, mười mấy năm nay bị bệnh tật hành hạ, kẻ làm phụ mẫu không nỡ thúc thủ ngồi nhìn, thật quá thương tâm, tại hạ tuy đã lặn lội chân trời góc biển bái cầu danh y cho tiểu nữ, tìm kiếm linh dược, đáng tiếc chưa trị được...
Ngừng một chút, lão lại nói tiếp:
− Đệ biết tin Trần huynh có được một bình «Thiên niên Sâm hoàn» do Long Thiên Lộc bào chế, bèn tới đây muốn xin cho tiểu nữ một nửa, không biết Trần huynh có chịu ban cho chăng?
Trần Hải cười, nói:
− Lệnh ái mắc chứng bệnh hiểm nghèo, người làm phụ mẫu ắt phải quan tâm, nhưng các hạ bức bách người để lấy cho được dược vật ngay trước mắt Trần mỗ như vậy ư?
Vương Tiểu Cường nói:
− Tại hạ cũng biết, với thân phận và địa vị trong võ lâm, Thần Phán Trần Hải quyết không cam chịu để tại hạ lấy đi «Thiên niên Sâm hoàn»; thứ cho tại hạ nói câu này, hai vị công tử đây chỉ e khó ngăn cản nổi tại hạ lấy dược...
Lãnh Như Băng và Vương Phi Dương đã động thủ với lão ta, biết lão ta chẳng nói suông, nên hai chàng mặc nhiên im lặng.
Vương Tiểu Cường ho khan mấy tiếng nói tiếp:
− Trần huynh võ công tuyệt thế, người trong giang hồ ai cũng biết, ai cũng kính nể, tiếc thay hiện tại Trần huynh thọ trọng thương, khó có thể động thủ với đệ, nhưng «Thiên niên Sâm hoàn» thì đệ không thể không lấy cho kỳ được.
Trần Hải cười, nói:
− Các hạ chỉ cần đả thương Trần mỗ, là có thể lấy «Thiên niên Sâm hoàn» phải không?
Vương Tiểu Cường đáp:
− Dù Trần huynh nói gì đi nữa, đệ cũng quyết phải lấy cho được «Thiên niên sâm hoàn».
Vương Tiểu Cường ngoảnh nhìn Vương Phi Dương một cái, đoạn cất bước tiến về phía chiếc án thư.
Lãnh Như Băng tràn ngang sang định ngăn cản, nhưng Thần Phán Trần Hải giơ cánh tay còn quấn băng trắng, bảo Lãnh Như Băng:
− Hài tử, không cần động!
Vương Phi Dương lao ngay tới, tay vung cây quạt, chú mục nhìn Vương Tiểu Cường chưa biết phải nên làm thế nào.
Chỉ thấy Vương Tiểu Cường đã tới sát án thư, đưa tay mở ngăn kéo, quả nhiên nhìn thấy chiếc bình ngọc, liền lấy luôn.
Trần Hải lạnh lùng nói:
− «Thiên niên Sâm hoàn» lão phu đã dùng một nửa, chỗ còn lại ấy các hạ cứ lấy nốt đi.
Vương Tiểu Cường mở nút bình, dốc ra vài viên sâm hoàn, ngửi ngửi một hồi, nói:
− Trần huynh có cần lưu lại một chút để dùng tiếp chăng?
Trần Hải đáp:
− Lão phu là người không nhận lòng thương hại của kẻ khác.
Vương Tiểu Cường không nói thêm, dốc hết dược hoàn ra đếm, cả thảy ba mươi hai viên, cũng không đợi Trần Hải có đồng ý hay không, để lại mười hai viên, đoạn nhét chiếc bình ngọc vào túi, nói:
− Không biết thương thế của Trần đại hiệp còn phải điều dưỡng bao nhiêu lâu nữa?
Trần Hải đáp:
− Nhiều thì ba tháng, ít thì một tháng.
Vương Tiểu Cường nói:
− Ba tháng nữa, đệ sẽ lại tới Thanh Vân Quán lĩnh giáo, bấy giờ Trần đại hiệp đã hồi phục, có thể dùng võ công để thanh toán cái hận bị mất Sâm hoàn hôm nay.
Trần Hải cười khẩy, nói:
− Thanh Vân Quán chủ lánh thế đào tục, là chốn tu hành, lão phu không muốn tăng thêm phiền phức cho người.
Vương Tiểu Cường nói:
− Trần đại hiệp không muốn đệ đến Thanh Vân Quán, thì thỉnh Trần huynh chỉ định địa điểm, ba tháng sau đệ nhất định y hẹn mà tới.
Trần Hải trầm ngâm một chút, nói:
− Vậy ba tháng sau, Trần mỗ sẽ tới Liên Vân Lư gặp các hạ.
Vương Tiểu Cường nói:
− Một lời y hẹn, đệ sẽ chờ ở đó bốn tháng, nếu mãn hạn mà Trần huynh chưa đến, thì thứ cho đệ không thể chờ thêm.
Trần Hải nói:
− Trong vòng bốn tháng, lão phu nhất định sẽ tới Liên Vân Lư.
Vương Tiểu Cường cung tay, nói:
− Tại hạ bái biệt.
Nói đoạn lão cất bước đi ra ngoài.
Trần Hải nói:
− Lão phu thương thế chưa lành, không thể tiễn xa.
Vương Tiểu Cường cười ha hả nói:
− Không dám, không dám, Trần đại hiệp bảo trọng!
Nói đoạn lão phóng đi mất hút trong bóng đêm.
Lãnh Như Băng nhìn Trần Hải, nói:
− Lão tiền bối sao lại để cho hắn cướp «Thiên niên Sâm hoàn» dễ dàng như vậy? Vì bình dược ấy, gia sư đã phải trải qua ác chiến, thọ thương nhiều chỗ, nay để hắn tọa hưởng kỳ thành, thật là dành cho hắn nhiều tiện nghi quá!
Trần Hải thở dài nhè nhẹ, thong thả bước lại giường, ngồi xuống, nhìn Lãnh Như Băng hỏi nhỏ:
− Hài tử, thương thế của ngươi ra sao?
Lãnh Như Băng đáp:
− Vãn bối trải qua một hồi vận khí điều tức, đã thấy dễ chịu.
Vương Phi Dương nói:
− Người kia tựa hồ có luyện tà môn bá đạo, thương thế của Lãnh huynh quyết không thể khinh suất.
Trần Hải nói:
− Hài tử, hãy đưa cánh tay thụ thương cho lão phu coi.
Lãnh Như Băng vén áo, giơ tay ra. Dưới ánh nến, chỉ thấy trên cánh tay trắng như bạch ngọc có hai vệt đỏ hồng chạy lên vai.
Vương Phi Dương lạc giọng, nói:
− Quả nhiên đúng như dự liệu, cánh tay của Lãnh huynh đã bị độc chưởng của y đả thương.
Trần Hải lắc đầu nói:
− Không cần gấp, tuy bị độc chưởng đả thương, nhưng tình thế cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng.
Vương Phi Dương trong lòng tỏ vẻ không phục, nhưng mặt nhiên im lặng.
Lãnh Như Băng chưa hiểu mình thụ thương bởi thủ pháp tà môn độc công gì, bèn hỏi:
− Lão tiền bối có biết đó là thứ độc công gì chăng?
Vương Phi Dương nói trước:
− Dường như là loại «Sát Chưởng Độc Công».
Trần Hải xua tay nói:
− Lão phu hơi mệt mỏi, hai vị nên đi nghỉ sớm.
Đây là lệnh mời khách ra, Vương Phi Dương và Lãnh Như Băng đành cáo lui.
Ra đến cửa, thấy Tiêu Dao Tử và Hứa Sĩ Công sánh vai trở về, đi sau lưng họ có một thiếu nữ toàn thân y phục màu hồng.
Vương Phi Dương cung tay, chưa kịp lên tiếng, Hứa Sĩ Công đã nói trước:
− Biểu muội của Vương lão đệ có một trận ác chiến đại náo, đáng tiếc Lãnh công tử không được xem, võ công Thiên Nam quả danh bất hư truyền, mấy chục năm trước Bạch Phát Long Nữ làm thất điên bát đảo võ lâm Thiên Nam cũng phải.
Vương Phi Dương nói:
− Ở đây vừa qua một cuộc ác chiến, võ công của địch nhân vô cùng cao minh, nếu Trần đại hiệp không xuất hiện bảo dừng, e rằng tại hạ liên thủ với Lãnh huynh cũng không thắng nổi.
Hứa Sĩ Công ngẩn người, hỏi:
− Kẻ nào mà lợi hại vậy?
Tiêu Dao Tử từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc, lúc này bỗng khẩn trương hỏi:
− Trần đại hiệp thương thế chưa lành, làm sao có thể động thủ với địch?
Vương Phi Dương nói:
− Trần đại hiệp chỉ ước hẹn sẽ động thủ với y sau này.
Tiêu Dao Tử thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão hủ thực không thể nghĩ ra người nào lại lợi hại đến như vậy?
Lãnh Như Băng nói:
− Vương Tiểu Cường!
Hứa Sĩ Công hỏi:
− Là bạch phát lão nhân mà chúng ta đã gặp trên Liên Vân Lư đó chăng?
Lãnh Như Băng đáp:
− Không sai, là phu quân của Bạch Phát Long Nữ.
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Họ đến đây làm gì?
Vương Phi Dương đáp:
− Đòi lấy «Thiên niên Sâm hoàn».
Hứa Sĩ Công vội hỏi trước:
− Đã lấy Sâm hoàn đi chưa?
Vương Phi Dương đáp:
− Lấy đi rồi!
Tiêu Dao Tử kinh ngạc, ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không nén được kích động, thở dài nói:
− Trần đại hiệp chưa bình phục, rất cần dùng tiếp Sâm hoàn...
Nói đoạn lão quay sang hỏi Vương Phi Dương:
− Vương thế huynh không xuất thủ ngăn cản ư?
Vương Phi Dương đáp:
− Trần đại hiệp ước hẹn với y sẽ gặp lại sau, tại hạ thật không tiện xuất thủ ngăn cản.
Lãnh Như Băng nói:
− Vương Tiểu Cường không lấy hết toàn bộ Sâm hoàn.
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Chẳng lẽ hắn lưu lại một nửa?
Vương Phi Dương đáp:
− Tuy không được một nửa, nhưng cũng đến một phần ba.
Tiêu Dao Tử vội tiến vào trong thất, nhưng đến cửa, bỗng thất ánh nến bên trong tắt phụt, rồi thanh âm trầm trầm của Trần Hải vọng ra:
− Lão phu đã rất mệt, không muốn có người làm phiền.
Tiêu Dao Tử đành phải thối lui.
Vương Phi Dương nói nhỏ với Lãnh Như Băng:
− Hồng y thiếu nữ kia là xá muội, để tại hạ giới thiệu với Lãnh huynh được chăng?
Lãnh Như Băng tuy trong lòng không muốn, nhưng không tiện phản đối, đành cúi mình nói với hồng y thiếu nữ:
− Thường nghe lệnh huynh nhắc đến cô nương, nay hân hạnh được gặp.
Hồng y thiếu nữ thần thái rất tự nhiên, mỉm cười nói:
− Tiểu muội Vương Thông Huệ, từ nay những mong được chỉ giáo.
Lãnh Như Băng nghe nàng tự xưng danh trước, trong nhất thời chưa biết hồi đáp ra sao, cứng đứng ngây ra.
Vương Thông Huệ mỉm cười nói tiếp:
− Đại danh của Lãnh huynh, tiểu muội đã được biết qua lời của Quán chủ và Hứa lão tiền bối...
Lãnh Như Băng vội nói:
− Tại hạ là Lãnh Như Băng.
Tiêu Dao Tử thong thả bước lại gần, nói với mấy người:
− Trần đại hiệp thương thế chưa lành hẳn, cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, chúng ta không nên ở đây làm phiền.
Hứa Sĩ Công bỗng nói:
− Quán chủ, tại hạ có một điều thỉnh cầu, chưa biết có nên nói ra không?
Tiêu Dao Tử đáp:
− Thỉnh lão huynh cứ nói, bần đạo không ngại.
Hứa Sĩ Công nói:
− Không biết quý Quán có rượu hay chăng?
Tiêu Dao Tử mỉm cười đáp:
− Rượu ngon thì có, đáng tiếc không có đồ nhắm.
Hứa Sĩ Công cười nói:
− Có rượu là hay rồi.
Tiêu Dao Tử dẫn mấy người tới một gian phòng tĩnh mịch, đoạn phái đạo đồng đi lấy rượu.
Vương Phi Dương lo ngại cho thương thế của Lãnh Như Băng, không nhịn được bèn hỏi Tiêu Dao Tử:
− Quán chủ tinh thông y lý, thỉnh xem giùm thương thế ở cánh tay của Lãnh huynh, liệu có phải là bị độc chưởng tà môn bá đạo đả thương chăng?
Tiêu Dao Tử nhìn Lãnh Như Băng, chỉ thấy sắc diện chàng vẫn bình thường, không có dị trạng, nhưng biết Vương Phi Dương chẳng khinh ngôn, bèn nói:
− Lãnh công tử, hãy để bần đạo coi xem sao.
Lãnh Như Băng đảo mắt thấy Vương Thông Huệ ngồi ngay đối diện, thì nghĩ thầm:
“Trước mặt thiếu nữ, ai lại đi vén tay áo cho người ta thấy.” Nghĩ vậy, chàng bèn mỉm cười, nói:
− Tại hạ hoàn toàn không cảm thấy bị trúng độc.
Tiêu Dao Tử không ép thêm, chỉ nói:
− Lãnh công tử nếu cảm thấy không ổn thì hãy nói ngay cho bần đạo biết là được.
Lúc này Hứa Sĩ Công đã tự rót rượu uống mấy chung, lên tiếng:
− Vương cô nương giao đấu với Bạch Phát Long Nữ thắng bại thế nào?
Vương Thông Huệ đáp:
− Tuy chưa phân thắng bại, nhưng võ công của mụ ta rất cao cường, kiếm chiêu càng lúc càng lợi hại, nếu tiếp tục giao đấu, chắc chắn tiểu nữ sẽ bại.
Hứa Sĩ Công uống một chén rượu lớn, nói:
− Kỳ quái! Kỳ quái thật!
Vương Phi Dương ngẩn người hỏi:
− Hứa lão tiền bối, cái gì mà kỳ quái?
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão Vương Tiểu Cường kia chưa kể nghe danh tiếng, nhưng võ công lại rất cao minh, thật khiến lão hũ hồ nghi lắm lắm.
Tiêu Dao Tử cười nói:
− Trong chốn giang hồ thiếu gì những nhân vật kỳ tài dị năng, điều đó có chi là kỳ quái?
Hứa Sĩ Công nói:
− Quán chủ có lẽ chưa rõ, Hứa mỗ này bôn tẩu mấy chục năm giang hồ, tuy chưa đăng đường nhập thất, nhưng cũng biết rõ võ công của rất nhiều vị, chẳng phải lão hủ huênh hoang, nhưng trong giang hồ số người có thể tương đương với lão hủ cũng chỉ được vài vị, lão hũ hồ nghi Vương Tiểu Cường là một cao nhân đã cải danh tính và diện mạo.
Lão nói đến đây, mọi người thảy đều sững sờ, Vương Phi Dương thở dài nhè nhẹ, nói:
− Lão tiền bối nói rất có lý, nhưng không biết lão tiền bối đoán người ấy là ai?
Tiêu Dao Tử nói:
− Cao nhân đương thế ẩn thân trong giang hồ, khó bề gặp mặt, chỉ có Thập Phương Lão Nhân Tang Nam Tiêu.
Hứa Sĩ Công nói:
− Tam Nam Tiêu tuổi gần cổ lai hy, dù chưa chết cũng chẳng đời nào cải đổi danh tính và dung mạo.
Lãnh Như Băng không am hiểu chuyện giang hồ, nghe mấy người đàm đạo chuyện gì cũng có ý vị, nên chỉ ngồi nghe, không góp chuyện.
Hứa Sĩ Công nói:
− Vương thế huynh tuy gia thế uyên bác, giao du khắp thiên hạ, nhưng còn ít tuổi, lão hủ nhắc đến người này, chỉ e Vương huynh khó nhớ ra...
Nói đoạn lão nhìn sang Tiêu Dao Tử nói:
− Nhưng đạo trưởng thì hẳn phải biết người ấy.
Tiêu Dao Tử hỏi:
− Lão huynh muốn nói tới ai vậy?
Hứa Sĩ Công nói:
− Ba mươi năm trước, trên giang hồ nổi lên một thiếu niên kỳ nhân, tài khí lẫy lừng, văn võ song toàn, uy thế như triều dâng thác đổ, chấn động cả giang hồ, nhưng suốt mười năm nay đột nhiên mất tích. Quán chủ thử nghĩ xem có phải là người này chăng?
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một hồi, bỗng biến sắc nói:
− Người lão huynh nói có phải là Độc Kiếm Vương Tương?
Hứa Sĩ Công cười vang:
− Chính là Độc Kiếm Vương Tương! Quán chủ đã nhớ được thế, hẳn biết vì sao y lại mang danh Độc Kiếm?
Tiêu Dao Tử nói:
− Điều này thì bần đạo không được rõ lắm.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão hủ hữu duyên, từng gặp gã Vương Tương ấy, hồi đó gã chưa đến ba mươi tuổi, tuy bị người ta gọi là Độc Kiếm, nhưng diện mạo rất tuấn tú, hiền lành...
Nói đoạn lão quay nhìn Lãnh Như Băng và Vương Phi Dương, nói tiếp:
− Nếu luận về phong thái, quả thực là bạch phát lão nhân rất giống Vương Tương.
Vương Thông Huệ mỉm cười, nói:
− Lão tiền bối, mọi người muốn biết vì sao y có danh Độc Kiếm, chứ không cần nghe kể về phong thái của y!
Hứa Sĩ Công lại uống một ngụm rượu, nói:
− Sẽ nói, sẽ nói! Cuộc đời người ấy thành là nhờ nữ nhân, bại cũng vì nữ nhân, ha ha. Anh hùng mỹ nhân, bốn chữ ấy gắn liền với y đó.
Vương Thông Huệ nhướng mày cười:
− Lão tiền bối kể chuyện gì cũng hay, lão tiền bối mau kể tiếp đi!
Hứa Sĩ Công ngẩng mặt lên, lại uống cạn một chung rượu, nói tiếp:
− Cái gã Vương Tương ấy, người cũng như danh, trẻ trung tuấn tú, võ công đã cao cường, mà trí tuệ uyên bác cổ kim, một bực nhân tài hiếm thấy trong giang hồ, chẳng trách có bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng...
Lão đưa mắt chăm chú nhìn Vương Thông Huệ, cười nói:
− Nếu Vương cô nương ra đời sớm hai chục năm, gặp gã Vương Tương kia, chỉ e cũng tương tư gã.
Vương Thông Huệ tuy rất tự nhiên, nhưng nghe lời nói trực ngôn trực ngữ như thế, bất giác cũng e thẹn, đỏ bừng hai má.
Hứa Sĩ Công nói:
− Vương Tương dấn thân vào chốn giang hồ không lâu, danh tiếng đã lừng lẫy võ lâm, nhưng gã người đẹp, kiếm độc, khiến không ít người ghen ghét, lại thêm gã gây ra liền mấy vụ phong lưu náo nhiệt, càng khiến giang hồ đố kỵ, làm dấy lên một trận phong ba bão táp, cứ như lão phu biết, đương thời có không ít cao thủ võ lâm Trung Nguyên liên thủ với nhau chuẩn bị giết gã, nhưng võ công của gã rất cao minh, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện, nên những người kia săn đuổi mãi, vẫn chẳng làm gì được gã.
Tiêu Dao Tử nhắm mắt, ngồi nghiêm túc, nửa như rất chăm chú lắng nghe, nửa như chẳng quan tâm đến chuyện đó. Nhưng Vương Thông Huệ thì lại sốt ruột, hỏi:
− Rồi sao nữa?
Hứa Sĩ Công nói:
− Rồi thì bi kịch phát sinh!
Vương Thông Huệ hỏi:
− Bi kịch thế nào?
Hứa Sĩ Công nói:
− Các cao thủ võ lâm Trung Nguyên truy tìm Vương Tương mãi không được, bèn bày mưu tung tin Vương Tương đã bị người phế bỏ võ công, sẽ không lộ diện trên giang hồ nữa, một mặt họ ngầm gài tai mắt dò xét nơi hạ lạc của Vương Tương. Ôi, những người trẻ tuổi ai mà chả hiếu thắng, hồi lão phu còn trẻ cũng khó tránh cái tính nóng nảy hiếu thắng. Lần này quả nhiên Vương Tương nổi giận, một mình một kiếm, khiêu chiến với ba mươi sáu cao thủ Trung Nguyên, trận quyết đấu hung hiểm, sinh tử này kéo dài suốt một đêm.
Bỗng lão thở dài, dừng lời. Vương Thông Huệ châm rượu vào đầy chung cho Hứa Sĩ Công, rồi giục:
− Lão tiền bối, trong cuộc ác chiến ấy, hẳn Vương Tương bị trọng thương chứ?
Hứa Sĩ Công nói:
− Không sai! Vương Tương tuy thọ trọng thương, nhưng ba mươi sáu cao thủ võ lâm thì thụ thương hai mươi bảy người, chết chín, chẳng một ai có thể rút lui nguyên lành...
Vương Thông Huệ nói:
− Nếu trong số ba mươi sáu vị có một người nguyên lành, thì Vương Tương đã chẳng còn sống!
Hứa Sĩ Công cười ha hả, nói:
− Đúng thế, tiếc rằng ba mươi sáu vị kia, chẳng có lấy một hảo nhân...
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Nghe khẩu khí của lão Hứa, dường như lão Hứa ủng hộ Vương Tương, mà không ưa ba mươi sáu vị kia.”.
Hứa Sĩ Công nói tiếp:
− Sau trận ác đấu ấy, danh tiếng của Vương Tương càng lừng lẫy, nhưng cũng từ đó Vương Tương biệt vô âm tín trong giang hồ.
Lão thở dài, tiếp:
− Những người thụ thương trong cuộc ác đấu ấy ngày nay đại bộ phận vẫn còn sống, có ba vị qua trận ác đấu ấy mới biết võ công của mình tầm thường, bèn khổ công tu luyện, hiện tại đều hùng cứ một phương, thành thế họa trung hữu phúc.
Vương Thông Huệ nói:
− Vương Tương đã mai danh ẩn tích trong giang hồ, chưa biết sống chết ra sao, vì lẽ gì lão tiền bối lại có thể xác định rằng Vương Tiểu Cường chính là Vương Tương đã cải trang?
Hứa Sĩ Công nói:
− Võ công của Hoàng Sơn Thế Gia vô cùng tinh thâm, cả thiên hạ đều biết, thậm chí võ công của vị Lãnh công tử này mà lão hủ đã tận mắt chứng kiến, cũng vị tất đã kém Vương thế huynh.
Vương Phi Dương nói:
− Võ công và dũng khí của Lãnh huynh hơn người, tại hạ thật chưa theo kịp.
Lãnh Như Băng nói:
− Vương huynh chỉ khiêm nhường.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão hủ nói một câu công bằng, võ công của hai vị kẻ tám lạng, người nửa cân, vậy mà hai vị hợp lực liên thủ vẫn không cản nổi Vương Tiểu Cường, đủ khiến lão hủ chẳng thể nghĩ ra lai lịch của gã...
Vương Thông Huệ nói:
− Nhưng chỉ căn cứ vào đó mà bảo y là Độc Kiếm Vương Tương, chỉ e quá võ đoán.
Hứa Sĩ Công nói:
− Độc Kiếm Vương Tương tuy chỉ cùng lão có duyên tương ngộ một lần, nhưng phong độ, hào khí của gã lưu lại trong ký ức lão hủ một hoài niệm sâu xa, hơn nữa gã có luyện một môn tà môn bá đạo, là «Tam Dương Chưởng», vừa rồi Vương huynh bảo chưởng lực của người kia tựa hồ là độc chưởng, cho nên lão hủ bỗng nhớ tới gã...
Nói đoạn lão quay sang chăm chú nhìn Lãnh Như Băng, hỏi:
− Lãnh công tử, khi chạm đến chưởng lực của gã kia, có cảm thấy như chạm vào lửa hay không?
Lãnh Như Băng đáp:
− Đúng, chưởng lực của y tựa hồ chứa một luồng nhiệt lực cường liệt, thấu tận da thịt.
Hứa Sĩ Công nói:
− Ba chữ Vương Tiểu Cường chưa từng lan truyền trong giang hồ, hơn nữa gã đã cao tuổi, lại không phải mới ra giang hồ, võ lâm không ai nghe danh, do đó lão hủ mới phỏng đoán đó chính là Độc Kiếm Vương Tương đã cải trang mà tái xuất giang hồ.
Vương Thông Huệ nói:
− Dù y có phải là Vương Tương hay không, nhưng chúng ta đông ngần này, đối phương chỉ có hai kẻ, cuối cùng ta không giữ được «Thiên niên Sâm hoàn», việc này lan truyền ra, chỉ e người ta chê cười!
Vương Phi Dương nói:
− May mà y có định ước với Trần đại hiệp sẽ tái hội, chỉ cần Trần đại hiệp bình phục, thì chẳng khó khôi phục công đạo. Điều hệ trọng trước mắt là mấy viên Sâm hoàn còn lại có đủ trị lành thương thế cho Trần đại hiệp hay không?
Tiêu Dao Tử nói:
− Nếu quả thực y lưu lại một phần ba, thì cũng đủ dùng.
Vương Phi Dương đột nhiên đứng dậy, nói:
− Sự tình này coi như tạm dừng ở đây, tại hạ thỉnh xá muội tới là để đối phó với bọn Huyền Hoàng Giáo bí mật ở Đào Hoa Trang, vậy tạm thời xin cáo biệt.
Hứa Sĩ Công phủi tay đứng dậy, nói:
− Lão hủ cũng đi thôi, bọn chúng giam cầm lão hủ hai năm, cừu hận này há có thể không báo?
Lãnh Như Băng định đi theo, nhưng Vương Phi Dương ngăn chàng lại:
− Lãnh huynh thọ thương, không nên đi cùng, huống hồ ở đây ít người, sư đệ của Lãnh huynh nếu trở về, không thấy Lãnh huynh chỉ e lại phóng đi tìm.
Vừa nhắc đến Lý Tiểu Hổ, Lãnh Như Băng lập tức cảm thấy bồn chồn lo lắng. Suốt những ngày qua, không biết sư đệ ở đâu. Thiên địa mênh mông, muốn tìm được Lý Tiểu Hổ chẳng dễ.
Lúc này Vương Phi Dương, Vương Thông Huệ cùng cung tay cáo biệt Lãnh Như Băng và Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử nắm tay lại, nói:
− Bần đạo chúc ba vị kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, đi sớm về sớm.
Vương Phi Dương mỉm cười, nói:
− Thỉnh Lãnh huynh chờ ở đây, tại hạ trở về còn có việc hệ trọng cần thỉnh giáo.
Lãnh Như Băng nói:
− Tại hạ mong chờ Vương huynh trở về.
Lời chưa dứt, ba người đã ra khỏi phòng, lao vút đi.
Tiêu Dao Tử thong thả đứng dậy, nói:
− Đêm đã khuya, Lãnh công tử cũng nên đi nghỉ sớm.
Lãnh Như Băng tuy còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đành nén xuống, đi về phòng.
Mở cửa phòng ra, đã thấy có một bóng người ngồi trên giường thì kinh ngạc ngầm vận nội công, thấp giọng hỏi:
− Người nào vậy?
Một thanh âm rất trầm vọng ra:
− Hài tử, đừng sợ, là lão phu đây.
Lãnh Như Băng sững sờ, hỏi:
− Trần lão tiền bối đó ư?
Trần Hải đáp:
− Không sai, chính là lão phu.
Lãnh Như Băng bước tới bên giường, hành lễ, nói:
− Lão tiền bối có gì chỉ giáo?
Trần Hải nói:
− Lệnh tôn không may mất sớm, mẫu thân của ngươi đã cực khổ để dưỡng dục ngươi khôn lớn, nếu ngươi lỡ bị hại bất ngờ sẽ khiến lệnh đường thống khổ biết chừng nào.
Lãnh Như Băng ngơ ngác, nói:
− Lão tiền bối giáo huấn như vậy, nhưng vãn bối có sao đâu?
Trần Hải nói:
− Ngươi đã bị độc công tà môn đả thương, nội trong ba ngày, độc tố sẽ ngấm vào nội tạng, trở thành chứng bệnh bất trị, lúc ấy chẳng những toàn bộ võ công của ngươi sẽ bị phế bỏ, mà tính mệnh cũng khó bảo toàn.
Lãnh Như Băng cả kinh hỏi:
− Quả thật nghiêm trọng như vậy sao?
Trần Hải nói:
− Chẳng lẽ lão phu lại đùa với ngươi ư?
Lãnh Như Băng cúi đầu im lặng.
Trần Hải thong thả giơ tay chỉ chiếc giường nói:
− Ngươi ngồi xuống đây.
Lãnh Như Băng y lời, ngồi xuống, cảm thấy trong đầu có trăm ngàn nghi vấn, nhưng chưa biết nói thế nào.
Trần Hải thở dài nhè nhẹ, nói:
− Lão phu có một cách cứu chữa, chỉ e ngươi không chịu.
Lãnh Như Băng từ từ ngẩng đầu, nói:
− Vãn bối xin lắng nghe.
Thần Phán Trần Hải nghiêm trang nói:
− Độc chưởng mà ngươi bị trúng là «Tam Dương Chưởng», tưởng đã thất truyền trong giang hồ, chưởng này vốn không phải là kỳ công ngoại giáo nhưng vì nó quá độc, có thể nói là tối độc, ngang với «Ngũ Độc Thủ» và «Xích Sát Chưởng», là hai độc chưởng ngoại gia, hơn nữa, đã tuyệt truyền rất lâu trong giang hồ, nên người ta mới liệt nó vào kỳ công ngoại gia, kỳ thực «Tam Dương Chưởng» này là một loại võ công nội gia thượng thừa, chính danh nên gọi là «Tam Dương Khí Công». Tam dương đều thuộc hỏa, chưởng lực hoàn toàn lấy kình lực dương cương làm chủ, chỉ là khi luyện tập loại chưởng lực này, ắt phải bổ sung ngoại hỏa. Nội hỏa, ngoại hỏa hợp làm một, mới có được nội kình kỳ nhiệt...
Lão nhân trầm ngâm hồi lâu, rồi tiếp:
− Về phương pháp luyện tập, lão phu cũng chỉ biết sơ sơ, xem thương thế của ngươi tựa hồ khá trầm trọng, hiển nhiên Tam dương hỏa độc đã ngấm vào kinh mạch của cơ thể, để quá đêm nay, e khó cứu chữa.
Lãnh Như Băng từ từ giơ cánh tay tả lên, nói:
− Vãn bối hoàn toàn không cảm thấy đau.
Trần Hải nói:
− Điều tối hiểm độc của loại võ công này là người thụ nội thương trầm trọng vẫn không hay biết, đến lúc nó phát tác, thì đã hết cứu.
Lãnh Như Băng nói:
− Đa tạ lão tiền bối đã chỉ điểm.
Trần Hải nói:
− Ngươi đã vì lão phu mà thụ thương, lão phu há có thể tọa thị không cứu, chỉ có điều cứu chữa không dễ, chúng ta ắt phải hành động sớm một chút.
Lãnh Như Băng nói:
− Vậy nên giải cứu bằng cách nào?
Trần Hải nói:
− Hài tử, hãy ráng chịu đựng một chút.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối cứ sử dụng kim trâm, vãn bối tự tin chịu đựng được.
Trần Hải nói:
− Kim trâm của lão phu không dùng thì thôi, đã dùng đến ắt có thể cải tử hoàn sinh, mấy huyệt đạo trừ độc của ngươi đều là nội kinh bí huyệt rất khó tìm, hành trâm thủ pháp của lão phu rất đặc biệt, không muốn để người khác thấy.
Lãnh Như Băng tuy cảm thấy lý do của lão ta thập phần miễn cưỡng, nhưng cũng y lời nhắm mắt lại.
Chỉ thấy trên cánh tay thụ thương, hơn mười huyệt đạo bị Trần Hải liên tục châm châm vào, có cảm giác đau đau.
Tính hiếu kỳ trỗi dậy, chàng rất muốn mở to hai mắt ra coi, nhưng nhớ lời vừa rồi của Trần Hải, chàng đành cố nén xuống.
Bỗng nghe Trần Hải nói rất nhỏ vào bên tai chàng:
− Hài tử, hãy cố chịu đựng!
Lãnh Như Băng đang định mở miệng hồi đáp, bỗng cảm thấy Thần Đình huyệt tê dại, chàng lập tức ngất đi.
Không biết chàng ngất đi trong bao lâu.
Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy rét run cả người, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy.
Mở mắt ra, chàng bất giác sững người.
Chỉ thấy mình trần như nhộng, trừ một cái khố, đang nằm ngửa trên một phiến đá lạnh giá, phiến đá này phần lớn chìm trong nước, nước mấp mé ngay chỗ chàng nằm. Lãnh Như Băng cảm thấy bực dọc vì bị người đối xử tệ thế này, chàng ngồi bật dậy.
Chỉ thấy tứ bề là vách núi, hàng trăm ngàn mạch sơn tuyền từ vách núi chảy xuống đáy cốc, tạo thành một màn nước, đáy cốc trở thành một hồ nước rộng chừng nửa mẫu, nước lạnh như băng, hàn khí căm căm, phiến đá ngâm trong nước cũng lạnh thấu xương.
Hàn sơn u tịch, tứ bề các đỉnh núi chập chùng, ngoại trừ tiếng nước chảy rào rào, tịnh không còn thanh âm nào khác. Cũng không có một bóng người, dưới thâm cốc băng giá u tịch này tựa hồ chỉ có một mình chàng.
Chàng nhớ rằng mình vốn nằm ở phòng của Trần Hải trị độc thương, Trần Hải sử dụng thuật kim trâm quá huyệt để khu trừ độc huyết cho chàng, tại sao cuối cùng chàng lại bị đày xuống thâm cốc lạnh giá thế này?
Bốn bề là nước, chỉ còn cách lội nước mà đi, song chàng vốn sợ nước từ nhỏ, chàng nhìn nước mà ngây ngấy cả người.
Nhìn cánh tay tả, các kim trâm vẫn còn.
Trời tối dần, cảnh vật xung quanh cũng nhòa đi.
Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy mỗi lúc một giá rét, vội ngồi xuống vận công để chống lạnh. Nội công của chàng thâm hậu, vừa vận khí, một luồng nhiệt lưu từ đan điền đã lan tỏa huyết mạch toàn thân, chàng cố gắng hành công, thoáng chốc đã ấm người, hàn khí không ngấm vào da thịt được nữa.
Không biết bao lâu sau, bỗng nghe có một thanh âm trầm trầm vọng xuống:
− Hài tử, ngươi hãy thử vận khí xem, trong người có còn dư độc hay không?
Lãnh Như Băng nhận ra người nói chính là Trần Hải, tự dưng thấy giận dỗi, cười nhạt một tiếng, nói:
− Lão tiền bối đem lột hết y phục, để vãn bối dưới thâm cốc lạnh giá thế này là có dụng ý gì?
Trần Hải nói vọng xuống:
− Hài tử, «Tam Dương Khí Công» là nội công thượng thừa thuần dương, có tính cực nhiệt, lão phu đưa ngươi xuống thâm cốc lạnh giá này để hấp thụ hàn khí, tăng thêm hiệu năng cho dược hoàn đã uống, hơn nữa hàn nhiệt xung khắc, khi ngươi tiếp thụ nhiều hàn khí, thấy rét, bản năng sẽ khiến ngươi vận khí hành công, có tác dụng khắc trừ nhiệt độc.
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Thì ra là vậy, lão nhân nên nói cho mình biết trước mới phải chứ.”.
Trần Hải nói tiếp:
− Hài tử, lúc này đêm khuya, chính là lúc khí hàn âm đang thịnh, nước suối ở hàn sơn cành lạnh hơn, nếu ngươi nhảy xuống nước mà ngâm mình một lúc thì càng gia tăng công hiệu tiêu trừ nhiệt độc của «Tam Dương Khí Công».
Lãnh Như Băng vốn sợ nước, nên vội nói:
− Vãn bối tự cảm thấy nhiệt độc trong người đã hết, khỏi cần ngâm mình trong nước.
Trần Hải nói:
− Nếu vậy, ngươi hãy lên bờ vực đi. Thể năng của lão phu đã được phục hồi rất nhiều, vì có việc hệ trọng, không thể ở Thanh Vân Quán quá lâu, khi thương thế lành hẳn, lão phu sẽ viễn hành, thời gian chúng ta có không nhiều, ngay đêm nay lão phu sẽ truyền thụ võ công cho ngươi.
Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn tứ phía, thấy khoảng cách từ mặt nước đến chỗ mép vực gần nhất cũng phải hơn ba trượng, tự lượng khinh công của mình khó vọt lên được, trung gian lại không có chỗ nào để tạo thế, chỉ còn cách lội xuống nước, thì bất giác khẩn trương, nói:
− Khinh công của vãn bối còn kém, lão tiền bối có thể hiệp trợ cho vãn bối một chút được chăng?
Trần Hải nói:
− Nước không mấy sâu, ngươi hãy lội sang!
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Mình vốn sợ nước, nếu lội được sang đó thì còn thỉnh cầu làm gì?” Nghĩ vậy, chàng bèn nói:
− Vãn bối không thông thạo thủy tánh, lão tiền bối chỉ cần ném xuống một cành cây khô, vãn bối sẽ lên được.
Trần Hải thầm lấy làm kỳ quái, nhưng cũng nhặt một cành cây khô ném xuống.
Lãnh Như Băng đứng dậy, đề tụ chân khí vào đan điền, nhắm chuẩn cành cây nổi trên mặt nước, búng thân vọt sang, điểm mũi bàn chân xuống cành cây kia mà bay vọt lên bờ vực.
Kỳ thực, luận về khinh công của chàng, khoảng cách trọn vẹn ba trượng kia chàng hoàn toàn có thể vượt qua, nhưng vì chàng vốn sợ nước, nên không dám thử.
Chỉ thấy Trần Hải đang ngồi tĩnh tọa, lưng dựa vào một gốc cây tùng cổ thụ, thanh đoản kiếm đặt ở bên cạnh.
Lãnh Như Băng vừa nhìn chiếc bao kiếm, đã nhận ra đó chính là Sâm Thương Kiếm, một trong ba «Tam bảo nhẫn» của Lục Tinh Đường mà Hạ Hầu Cương đã tặng chàng. Bên cạnh thanh kiếm là y phục của chàng.
Các băng vải trên đầu Trần Hải đã được gỡ bỏ, trên mặt lão nhân lộ ra ba bốn vết sẹo màu hồng! Riêng trên mặt đã vậy, hẳn thân mình còn bị nhiều vết thương đáng sợ.
Lãnh Như Băng mặc vội y phục, rồi chậm rãi nói:
− Đa tạ lão tiền bối có ân tương cứu!
Trần Hải giơ tay chỉ thanh đoản kiếm, hỏi:
− Kiếm này có phải là lệnh đường giao cho ngươi?
Lãnh Như Băng nói:
− Là của một vị bằng hữu tặng vãn bối.
Trần Hải rút kiếm ra khỏi bao, xoay qua lật lại mấy lần, xem một hồi, đoạn nói:
− Kiếm được rèn từ một loại hợp kim đặc biệt, tuy không bằng tiền cổ thần vật, nhưng hiển nhiên là một lợi khí hiếm có, không biết người nào tặng vậy?
Lãnh Như Băng nói:
− Thiếu bang chủ của Lục Tinh Đường là Hạ Hầu Cương.
Trần Hải lẩm bẩm:
− Hạ Hầu Cương! Hạ Hầu Cương! Người này tướng mạo thế nào, niên kỷ chừng bao nhiêu tuổi?
Lãnh Như Băng đáp:
− Tướng mạo anh tuấn, diện mạo nghiêm lãnh, hơn vãn bối vài tuổi, khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn, lão tiền bối biết người đó ư?
Trần Hải nói:
− Lão phu đã ngần này tuổi, bằng hữu phần lớn là đồng lứa, còn các nhân vật anh hùng ở lứa tuổi nhỏ hơn thì lão phu biết không nhiều, thanh kiếm này hình thức tuy cô nhã, nhưng chắc là mới được chế tạo, lão phu đoán rằng chỉ mới được rèn cách đây chừng ba mươi năm là cùng...
Ngừng một chút, lão lại nói tiếp:
− Nhưng thân kiếm quá ngắn, phải là danh gia kiếm thuật mới rèn loại đoản kiếm như thế này.
Lãnh Như Băng nói:
− Lão tiền bối đoán không sai, võ công của Hạ Hầu Cương không thua gì võ công của vãn bối.
Trần Hải nói:
− Nhưng kiếm thì quyết không phải là do chàng ta rèn... Lão trang chủ của Lục Tinh Đường vẫn còn sống ư?
Lãnh Như Băng đáp:
− Vãn bối chưa được bái kiến, nhưng qua lời các thuộc hạ của Lục Tinh Đường, thì lão trang chủ vẫn còn mạnh khỏe.
Trần Hải hỏi:
− Tên người ấy là gì?
Lãnh Như Băng lắc đầu đáp:
− Vãn bối cũng không được rõ.
Trần Hải trầm ngâm một hồi, bỗng đứng dậy, lẩm bẩm:
− Nhất định là y rồi.
Lãnh Như Băng ngạc nhiên:
− Là ai kia?
Trần Hải đáp:
− Nam Cương Nhất Kiếm Hạ Hầu Trường Phong...
Lão nhân lộ vẻ vui mừng, nói tiếp:
− Nếu y còn mạnh khỏe, lão phu sẽ...
Bỗng Trần Hải ngừng bặt.
Lãnh Như Băng không ưa nói, cũng chẳng hỏi thêm.
Trần Hải thong thả tiếp:
− Lão phu chính đang phân vân, chưa biết có nên truyền thụ cho ngươi «Thiên Long Bát Kiếm» hay không, nhưng nếu Nam Cương Nhất Kiếm còn sống thì có thể truyền thụ cho ngươi được lắm.
Lãnh Như Băng nói:
− Nam Cương nhất kiếm thì có quan hệ gì tới việc lão tiền bối truyền thụ “Thiên Long Bát Kiếm» cho vãn bối?
Trần Hải đáp:
− Quan hệ trọng đại đó. Nếu Nam Cương Nhất Kiếm không còn, thì lão phu có truyền «Thiên Long Bát Kiếm» cho ngươi cũng thành vô dụng. Ôi, lão phu nắm vững kiếm thuật ấy, nhưng bình sinh chưa hề thi triển nó để đối địch...
Lãnh Như Băng nghe không hiểu, nói:
− Vãn bối chưa rõ huyền cơ trong lời của tiền bối.
Trần Hải nói:
− Năm xưa lão phu với Nam Cương Nhất Kiếm Hạ Hầu Trường Phong vốn là hảo bằng hữu, hồi ấy cả hai đều là thanh niên khí thịnh, ghét ác như cừu, phàm những kẻ thuộc hắc đạo gặp phải hai ta, khó bề đào thoát dưới kiếm. Bọn lục lâm tuy rất hận hai ta, nhưng chẳng làm gì nổi, hai ta danh tiếng ngày càng lớn, kết cừu cũng ngày càng nhiều, sau đó, bị người xúi giục, hai ta mới nóng nảy thách đấu với nhau một trận sinh tử.
Vị đại nghĩa hiệp thịnh danh một thời, nay nhắc lại chuyện năm xưa tựa hồ vô cùng ân hận, bỗng thở dài não nề, ngẩng mặt lên trời hồi lâu, mới chậm rãi nói tiếp:
− Trận ấy, hai ta đấu với nhau đến sức cùng lực kiệt, ngoài năm trăm chiêu chưa phân thắng bại.
Lãnh Như Băng nghĩ đến cảnh hai hảo bằng hữu vì danh tiếng mà thách đấu với nhau đến độ liều chết, thì cảm khái thốt lên:
− «Thịnh danh lụy thân», cổ nhân nói thật là đúng. Nhị vị lão tiền bối nếu không lừng lẫy danh tiếng trong giang hồ, thì dù có bị người gièm pha, xúi giục, cũng đâu đến nỗi...
Trần Hải nói:
− Tranh giành danh tiếng cũng chỉ là nói vậy, kỳ thực là ở trong nội tâm có nguyên nhân khác.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Là nguyên nhân gì vậy?
Trần Hải đáp:
− Sự tình này lão phu đã chôn chặt trong lòng mấy chục năm, chưa từng kể cho ai nghe, chỉ có lão phu và Hạ Hầu Trường Phong biết mà thôi. Ấy là vì một người...
Lãnh Như Băng hỏi:
− Người ấy là ai?
Trần Hải đáp:
− Là phu nhân Hạ Hầu Trường Phong.
Lãnh Như Băng «ồ» một tiếng, nói:
− Phu nhân Hạ Hầu Trường Phong...
Trần Hải nói:
− Không sai! Ôi, lão phu già nữa cuộc đời tung hoành giang hồ, chẳng ai địch nổi, hết thảy mọi người đều kính nể thịnh danh vinh hiển của lão phu, nhưng có ai ngờ bao nhiêu năm nay lão phu lo việc người, hành hiệp trượng nghĩa, song trong lòng vẫn mang nỗi thống khổ vô biên mà xuất sinh nghiệp tử...
Lãnh Như Băng nghĩ thầm:
“Thì ra lão nhân có nỗi thống khổ ghê gớm. Ôi, mọi người ngưỡng mộ Trần đại hiệp như Thái Sơn, Bắc Đẩu, ai ngờ cuối cùng lão nhân lại cô đơn đau khổ, thê lương đến như vậy!”.
Chỉ nghe Trần Hải thở dài, nói tiếp:
− Lão phu lần này từ cõi chết hồi sinh, đã ngộ ra không ít điều mới mẻ, sinh tử danh lợi cũng đã qua cả rồi, nay chợt nhớ đến cựu bằng hữu, không còn giận hờn nữa, huống hồ lão phu đã đến tuổi cổ lai hy, dù không bị cừu nhân sát hại, cũng khó sống thêm nhiều năm, nếu để «Thiên Long Bát Kiếm» theo lão phu xuống mộ, tuyệt kỹ kỳ học bị thất truyền thì thật đáng tiếc. Trong kiếm đạo, «Thiên Long Bát Kiếm» là võ học thượng thừa, lão phu tuy biết kiếm thức căn bản, nhưng lại không biết yếu quyết khắc địch, dù truyền thụ cho ngươi cũng khó dùng nó để đối địch.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Đã vậy, vãn bối còn luyện nó làm gì?
Trần Hải nói:
− Hài tử, đừng khẩn trương, lão phu còn chưa nói hết. «Thiên Long Bát Kiếm» là tuyệt học do một vị kiếm khách tiền bối lưu lại trong một bộ kiếm phổ, gồm hai quyển, lão phu và Nam Cương Nhất Kiếm mỗi người được một quyển, quyển thượng chủ yếu nói về phương pháp luyện tập, quyển hạ đề cập yếu quyết khắc địch. Kiếm thuật này vô cùng cao minh và kỳ ảo, lão phu tuy nắm vững cách luyện tập, nhưng khó vận dụng để khắc chế địch nhân.
Lãnh Như Băng vô cùng kinh ngạc:
− Lại có chuyện như vậy sao?