“Làm sao đây?” Ý niệm lóe qua đầu Thương Lỗi như điện, nếu bỏ chạy chắc chắn Lôi Chấn Thiên hành động bất tiện, khó lòng đuổi kịp, nhưng Tịch Diệt tam bảo sẽ rơi vào tay đối thủ, bao nhiêu cao thủ tiền bối chết có nghĩa gì? Nếu đấu, với sức ba người e không chống nổi trăm chiêu với Lôi Chấn Thiên, y nhìn sáu thi thể chung quanh, hít sâu một hơi, đưa ra quyết định trọng yếu nhất đời.
Y chầm chậm nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Dao, thấy vị sư tỷ mỹ lệ đang nhìn mình, khóe miệng liền mỉm cười chân thành xen lẫn tinh nghịch: “Sư tỷ đẹp lắm”.
Cố Thanh Dao nhìn y thật sâu, mỉm cười đáp: “Câu này đệ từng dùng ánh mắt nói qua rồi”. Ánh mắt hai người giao nhau, kiếp này đã hiểu lòng, thôi ngầm định ước hẹn kiếp sau.
Đột nhiên, Thương Lỗi nhận thấy tử vong không đáng sợ đến thế, khuôn mặt hiện lên thần sắc kiên định, Cố Thanh Dao khẽ phủi hoa tuyết trên mái tóc, khóe môi mỉm cười ôn nhu. Vô luận tiếp theo sinh tử thắng bại thế nào, nàng đều không ân hận, gặp được Thương Lỗi ở đây chính là hạnh phúc lớn nhất đời nàng.
Đổng Liêm nhìn sang hai cao thủ thanh niên tiền đồ vô lượng, trong lòng chua xót, cơ hội cho họ sống sót khỏi Mai cốc quá mong manh, lão nắm chặt ái phủ Cụ Phong nhìn thẳng tới. Lôi Chấn Thiên đứng cách ba người chừng ba trượng, một tay cầm kích, ánh mắt cực độ lạnh lùng.
Gió bấc lạnh lẽo lùa qua, trận đại chiến bùng phát. Binh khí va nhau. Bóng người giao nhau. Kình khí lan tràn. Máu tươi tứ tán.
Lôi Chấn Thiên như thần ma từ thời viễn cổ tỉnh lại, thân hình cao lớn nhanh đến không tin nổi, chống lại công kích như mưa như gió của ba người. Lần này cả ba dốc toàn lực, họ biết đối diện với địch nhân cỡ này, hơi lơi lỏng sẽ giống như sáu người nằm dưới đất.
Trong lúc hỗn chiến, chợt “choang” một tiếng, một vùng hoa lửa bắn tung trên không, nguyên lai Sâm Thương kích của Lôi Chấn Thiên và Cụ Phong phủ của Đổng Liêm lại chính diện giao phong, Đổng Liêm vừa chịu một đòn xong, nội lực tổn hao quá nhiều, chịu thêm một kích nữa, quả thật không chống nổi, chân lực toàn thân tiêu tan, gầm lên rồi gục xuống. Thân hình Lôi Chấn Thiên cũng lắc lư, chân đứng không vững, Cố Thanh Dao nhân cơ hội giương kiếm đâm tới, trường kích của Lôi Chấn Thiên điểm ra, trúng ngay mũi kiếm. Cự ly song phương quá gần, Cố Thanh Dao đột nhiên nhận ra làn khí xanh giữa chân mày Lôi Chấn Thiên biến thành màu tím, nhớ lại lời Bạch Đông Thạch lúc trước, bất giác hô lên: “Vị Ương tán hắn trúng đang phát tác”.
Cường địch độc phát, chính thị cơ hội thủ thắng tuyệt diệu, Thương Lỗi và nàng nhìn nhau, tâm ý tương thông, toàn lực song song tấn công. Lôi Chấn Thiên quét mạnh chân, dấy lên hoa tuyết đầy trời, hai người cả kinh, không dám liều mạng công vào. Thoáng do dự đó, thân ảnh như thần ma của Lôi Chấn Thiên lao vào Cố Thanh Dao, nàng hoa dung thất sắc, trường kiếm hóa thành cầu vồng chém vào cổ gã, ngón trỏ bên tay trái gã điểm ra, trúng Nhuyễn Ma huyệt nàng, thân hình nàng lắc lư đoạn ngã ra. Lôi Chấn Thiên không lý đến Thương Lỗi ở phía sau, đại kích trầm xuống đâm vào ngực nàng.
Thương Lỗi vừa nóng lòng vừa giận, thân thể tạo ra kỳ tích, như một dải cầu vồng xuyên qua không gian, kéo Cố Thanh Dao khỏi mũi kích của Lôi Chấn Thiên. Gã tựa hồ đã tính trước động tác này, mũi kích vốn trầm xuống lại giương lên, như luôn ra sau lưng Thương Lỗi điểm luôn vào Nhuyễn Ma huyệt của y. Thân hình y cứng đờ, rớt phịch xuống.
Nhất thời, trong Mai cốc chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc của Lôi Chấn Thiên cùng mùi hương nồng đượm băng thanh ngọc khiết.