Chúng nhân đều hiểu sâu đạo lý “địch bất động, ta bất động; địch hành động, ta sẽ hành động trước”, hà huống đối thủ của họ là Bất Tử Ma Thần Lôi Chấn Thiên nên không ai dám vọng động. Thời gian lặng lẽ trôi qua, tuyết càng lúc càng rơi dày. Không hiểu đã qua bao nhiêu canh giờ, đột tiếng hú vang lên lồng lộng, một bóng người như cầu vồng tung lên lao vào Lôi Chấn Thiên đứng sừng sững trên mặt tuyết, được nửa đường người đó liên tục phát ra ba cỗ cổ phách không kình lực, chính thị “Đại vô úy phách không chưởng” danh chấn thiên hạ, chưởng phong hất hoa tuyết cuồn cuộn xô tới.
Người xuất thủ là Thương Lỗi, y nghĩ rằng “tiên phát chế nhân, ra tay sau sẽ bị chế ngự, địch nhân không lộ sơ hở thì dẫn dụ cho địch lộ ra” nên ra tay trước. Ba đạo chưởng lực này nặng nhẹ khác nhau, cương nhu không đồng nhất, dụng ý buộc Lôi Chấn Thiên tiếp chiêu sẽ lộ ra khoảng trống rồi liên tục tiến chiêu, cướp lấy thượng phong. Nhưng Lôi Chấn Thiên không động đậy trường kích bên tay trái, tay phải khẽ gạt, chưởng phong liền bị dẫn lệch hướng, đánh xuống mặt đất khiến tuyết trắng tan tành. Thương Lỗi không ngờ Lôi Chấn Thiên không ngạnh tiếp chưởng lực, chiêu thức tiếp theo không xuất được, thân hình hơi ngừng lại, trong sát na đó, Lôi Chấn Thiên thò chỉ điểm nhẹ, chỉ phong sắc nhọn rít lên vù vù lao tới trán y. Lúc đó y mới chạm mũi chân xuống đất, còn chưa đứng vững, cự ly song phương chỉ hơn ba trượng, vừa tầm chỉ lực đạt uy lực mạnh nhất.
Chỉ phong rít lên, Bạch Đông Thạch buột miệng: “Cẩn thận, là Động Kim chỉ”. Thương Lỗi chỉ thấy kình phong phất lên đã lao tới trước mặt, trong lúc nguy cấp, y không nghĩ nhiều, sử dụng ngày thức Thiết bản kiều, thân hình mềm oặt, chân vẫn đứng vững, ngửa người theo đà chỉ phong, “vụt”, ngọn chỉ vút qua mặt khiến y rát bỏng.
Ngón trỏ của Lôi Chấn Thiên bất động điểm ra, bốn ngón khác xòe rộng ấn xuống, một cỗ đại lực vô hình như quả chùy vỗ vào ngực Thương Lỗi, chính thị cảnh giới nội gia công lực chí cao Án tề lực. Thương Lỗi hoàn toàn mất trọng tâm, xem ra khó lòng tránh được luồng kình lực, Cố Thanh Dao hô lên kinh hãi, Trần Ý kiếm tuốt được một nửa.
Thân hình Thương Lỗi gần như dính sát mặt đất cơ hồ được một cánh tay vô hình kéo lệch đi, lập tức lấy chân làm trụ xoay tít nửa vòng, bật lên về bên trái, Án tề lực đánh trượt khiến vùng tuyết sau lưng y xuất hiện một miệng hố lớn.
Hai mắt Lôi Chấn Thiên lóe sáng, hữu chưởng hóa thành hư trảo chộp ra phía sau, cuồng phong dấy lên, không khí chung quanh giống như bị một vũng xoáy cực lớn hút vào, tụ lên năm ngón tay của Bất Tử Ma Thần. Thương Lỗi cảm giấc thân thể bồng bềnh, bị vùng xoáy hút lấy, trong lúc kinh hãi thi triển Thiên cân trụy giữ vững thân hình. Lôi Chấn Thiên chuyển bàn tay đang án xuống sau bờ vai thành quyền, đánh vào ngực y. Một quyền này uy lực hơn một chỉ vừa này không biết bao nhiêu lần, quyền phong rít lên chói tai, hoa tuyết ngập trời tụ thành một con rồng khổng lồ trắng xóa lao bổ vào ngực Thương Lỗi.
Y biết mình vạn lần không chống nổi quyền này, nhưng đang lúc sử dụng Thiên cân trụy, không thể đề khí dùng khinh công tránh đi, lanh trí quát lớn, song chưởng toàn lực bổ ra, cắt quyền kình của Lôi Chấn Thiên thành ba luồng, nhưng kình lực bổ tới khiến ngực y nhộn nhạo huyết khí, bất giác bị đại lực đẩy lùi hơn mười trượng, liên tục đổi tám khẩu chân khí mới áp chế được khí huyết khỏi sôi trào. Y lơ lửng trên không, chân khí vừa thuận liền không hạ xuống đất mà mượn dư thế quay lại chỗ cũ, hai tay ôm quyền: “Lôi huynh công lực cái thế, tiểu đệ bại tâm phục khẩu phục!” Y thất bại nhưng hào tình một mình khiêu chiến Lôi Chấn Thiên, ứng biến linh mẫn trong ba chiêu vừa qua, lại thản nhiên nhận bại khiến chúng nhân thầm khen phong độ, trái tim Cố Thanh Dao càng đập rộn lên.
Lôi Chấn Thiên phảng phất không nghe thấy y nói, lặng lẽ nhìn một gốc hồng mai, mắt lộ ra thần sắc ôn nhu, tựa hồ ba chiêu kinh thiên động địa vừa nãy do người khác phát ra, không liên quan đến gã.
Bạch Đông Thạch lên tiếng: “Lôi huynh công lực quả nhiên bất phàm, nhưng tiểu đệ dám ở đây cung nghênh Lôi huynh đại giá, tự nhiên có kế vạn toàn, nếu Lôi huynh chịu bỏ hộp thủy tinh trên mình xuống, Đông Thạch làm chủ có thể để huynh rời đi”.
Đột nhiên, hai mắt Lôi Chấn Thiên rực hàn quang tiến tới, râu tóc không gió mà dựng lên, Bạch Đông Thạch bị khí chế chấn nhiếp, lùi một bước. Chúng nhân nhao nhao tuốt binh khí, thần sắc khẩn trương nhìn cái thế ma đầu. Nên biết liên hoàn tam chiêu vừa rồi của Lôi Chấn Thiên uy lực kinh nhân, ai cũng biết đổi lại là mình, vị tất tránh được liên hoàn tam kích đó, kỳ thật không hẳn võ công của Thương Lỗi cao hơn tám người kia nhưng y tâm cơ linh mẫn, phản ứng cực nhanh, mới tránh thoát được trong đường tơ kẽ tóc.
Lôi Chấn Thiên đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn tất cả, khóe miệng treo nụ cười ấm ức, khẽ phất tay, chiếc áo choàng đen bay ra ngoài mười trượng, chầm chậm rơi xuống.
Ánh mắt tất cả nhìn theo tà áo choàng rồi quay lại mình Lôi Chấn Thiên, đột nhiên ai nấy hô lên kinh hãi. Trên tấm thân hùng vĩ chằng chịt vết thương đã đóng vảy, vết máu tím đen cùng mảnh rách y phục dính bết vào nhau. Có vết thương của ám khí, của vũ khí sắc bén, của đao kiếm, có cả vết trảo và kỳ môn binh khí trộn lại, trên vái trái gã còn vết bị hỏa khí đốt, thịt rữa đỏ ối, trên chân phải bị binh khí xuyên qua một vết bằng chén trà, tuy đã bôi kim thương dược nhưng vẫn nhìn được xương chân trắng nhởn.
Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng đều không tin đó là thân thể người sống, mà kẻ đó lại đang ngạo nghễ đứng trước mặt chín vị tuyệt đỉnh cao thủ.
Trường kích của Lôi Chấn Thiên quét tới, Bạch Đông Thạch không dám ngạnh tiếp, Phương Không rống vang, dựng thiền trượng lên, vận Ban Nhược thiền công lên tầng cao nhất, chặn lại một kích nhưng cũng lùi liền mấy bước như Đổng Liêm, có điều áp lực không lớn như họ Đổng, thành ra không đến nỗi quá chật vật.
Không ai còn dám khinh thị, cùng vây lại. Lôi Chấn Thiên gầm lớn, kích pháp biến đổi, Sâm Thương kích quét tới với uy thế hoành tảo thiên quân. Bọn Mộc Tu Tử, Thương Lỗi đừng nói vây công, mà tiếp cận phạm vi một trượng cũng không được, nếu lúc đó Lôi Chấn Thiên phản công chắc sẽ chiếm thượng phong nhưng chân trái gã thụ trọng thương, hành động bất tiện, không thể linh hoạt biến chiêu. Chúng nhân nhận ra, ai cũng ngầm thấy hổ thẹn.
Chợt Bạch Đông Thạch đưa Loạn Vân tiêu lên môi, ai nấy lấy làm kinh ngạc, thầm nhủ: “Chúng ta chiến đấu gian khổ thế này mà ngươi còn lòng dạ thổi tiêu sao?” Chỉ thấy tiếng nhạc du dương vang lên trên không, âm điệu chợt cao chợt thấp theo tiết tấu công kích của tất cả, hình như đang trợ uy.
Cố Thanh Dao lấy làm kỳ quái, chiêu thế của Lôi Chấn Thiên thoáng hiện sơ hở là vì đâu? Đang ngẫm nghĩ, tiếng tiêu vui tai của Bạch Đông Thạch hơi rung lên, trường kích của Lôi Chấn Thiên cũng hơi chậm lại, nàng liền hiểu, Bạch Đông Thạch thổi tiêu, thật ra là dùng nội lực cực kỳ thượng thừa đẩy tiếng tiêu vào tai Lôi Chấn Thiên, nhiễu loạn tiết tấu vận hành chân khí, khiến kích pháp lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, tiếng tiêu của Bạch Đông Thạch liên tục vang lên, kích pháp của Lôi Chấn Thiên tản loạn dần, trường tiên của Liễu Niệm Phong dựng đứng quét vào sườn trái Lôi Chấn Thiên, đồng thời Phương Không, Đổng Liêm, Mộc Tu Tử cùng vung thiền trượng, kiếm, thiết phủ thi triển tuyệt chiêu bổ tới.
Lôi Chấn Thiên gầm lên, tay trái rung động, chộp lấy mũi roi của Liễu Niệm Phong, tống ra một cỗ kình lực bá đạo va chạm với cỗ kình lực của Liễu Niệm Phong dồn lên cây roi, hai luồng đại lực đụng nhau, lão cảm giác miệng nóng bỏng, phun ra một ngụm máu, loạng choạng lui lại. Đồng thời trường kích bên tay phải của Lôi Chấn Thiên xuất ra ba đóa hoa, phân biệt đón đỡ thế công của tam lão, cả ba đều nội công tinh thâm, kinh nghiệm lão luyện, tạo thành mối uy hiếp cực lớn với Bất Tử Ma Thần, vẻ mặt xấu xí của gã thoáng hiện ánh sáng, mặt ngập sát cơ, gầm vang vọng đoàn quét mạnh trường kích, lực đạo lay non dốc bể áp vào tam lão.
Ba người ngầm vận thần công, múa tít binh khí, ngay trong sát na đó, chân trái Lôi Chấn Thiên điểm xuống đất, thân thể hùng vĩ đập mạnh về phía sau, nhắm thẳng vào Liễu Niệm Phong. Chúng nhân cả kinh, Cố Thanh Dao, Lục Vân Nương, Bạch Đông Thạch cùng tung mình lên, ai cũng có ý dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, không hẹn mà cùng chính diện xuất chiêu.
Lôi Chấn Thiên hú vang, trường kích nghênh đón ba món vũ khí, “đinh đinh đinh” ba tiếng giòn tan, đồng thời, bộp một tiếng, ngọn roi của Liễu Niệm Phong đập trúng lưng gã, tạo thành vết máu mờ mờ dài nửa thước, huyết nhục tơi bời. Nguyên lai Liễu Niệm Phong thấy ba người vây công Lôi Chấn Thiên, một roi vừa rồi có cơ hội tốt tập kích thành công, nhưng ngay sát na ngọn roi chạm vào mình Lôi Chấn Thiên, gã phất mạnh tay trái, một đạo ngân mang xẹt vào tiểu phúc lão. Liễu Niệm Phong kinh hãi, vội lách hông tránh đi, thân hình vừa động, ngón giữa cầm binh khí trên tay trái của Lôi Chấn Thiên khẽ búng, một đạo chỉ phong sắc lẹm như ma trùy từ cửu u bay tới, nhắm chuẩn vào yết hầu lão.
Đích thị tuyệt kỹ vô song của Ma giáo Động Kim chỉ. Liễu Niệm Phong rú lên thảm thiết, hai tay ôm yết hầu, máu tươi nhỏ xuống tong tong, chảy qua cả kẽ tay lão, hai mắt nhìn binh khí trong tay Lôi Chấn Thiên với vẻ nghi hoặc. Món vũ khí đó dài chừng bốn thước, mũi nhọn lưỡi dày, chính thị nửa cây Sâm Thương kích. Nguyên lai cây Sâm Thương kích này ám tàng cơ quan, có thể tách làm đôi, lúc kịch đấu Lôi Chấn Thiên sử dụng, chỉ khi thời cơ tới mới lấy mạng Liễu Niệm Phong.
Lôi Chấn Thiên chập song chưởng, “choang”, hai nửa cây kích nhập làm một. Liễu Niệm Phong quỳ gục xuống, thân thể co quắp bất động trên mặt tuyết. Chúng nhân vạn vạn lần không ngờ trong tình hình như ậy vẫn bị Lôi Chấn Thiên giết mất một người, ai cũng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Bạch Đông Thạch quát vang: “Lôi huynh lại ám tàng cơ quan trong binh khí, thủ đoạn vô sỉ này không kể gì đến giang hồ đạo nghĩa, không sợ đồng đạo cười nhạo sao?”
Thương Lỗi bất giác nghĩ: “Hắn ám tàng cơ quan trong binh khí là không kể gì đến giang hồ đạo nghĩa, chúng ta ngần này người vây công mình hắn lẽ nào là giang hồ đạo nghĩa?” Song đời này y dám lên tiếng.
Lôi Chấn Thiên lạnh lùng, tựa hồ không nghe thấy lời Bạch Đông Thạch, lặng lẽ nhìn hồng mai cũng tuyết trắng trong cốc. Máu tươi nhỏ tí tách từ lưng gã xuống đất, thấm vào tuyết, vẻ mặt gã không hề đau đớn, phảng phất những vết thương trên mình là của người khác, không hề quan hệ với gã. Thấp thoáng, trên mình gã phát ra mùi thơm nồng, như đang ôn nhu ôm gã vào lòng.