Hôm sau, ở giảng viện.
Tam Hoàng huynh! Tiếu Mạch mỉm cười hướng Ly Nhiễm hành lễ. Ly Nhiễm có thể nói là người duy nhất mà tại thế giới này trừ bỏ Thanh Nhi, Tiếu Mạch muốn thân cận, từ kiếp trước, Tiếu Mạch đã đối với loại người như Ly Nhiễm không có sức miễn dịch, Tiếu Mạch lúc đó cũng có rất nhiều bằng hữu, đều có hơi thở giống nhau, nhìn như ôn hòa lại quyết không mềm mại. Thực tế, Ly Nhật Diệu cho thấy, hắn cũng coi như là loại người này, theo lý Tiếu Mạch sẽ không bài xích hắn như thế. Chính là Ly Nhật Diệu đối với Ly Thanh không nhìn, làm cho Tiếu Mạch từ trước đã đưa hắn quy về một loại cùng cha mẹ chính mình giống nhau.
“Ngũ hoàng đệ, thân thể của ngươi đã tốt chưa? Hiện tại học tập sẽ không thành vấn đề gì?” Ly Nhiễm là thật lòng quan tâm vị hoàng đệ này, nghe nói hắn sinh bệnh, vốn nghĩ muốn đến thăm hỏi hắn, lại không biết nên dùng lý do gì đi. Dù sao, lúc trước chỉ có gặp mặt một lần, cũng không giao tiếp nhiều, tùy tiện đi có lẽ còn có thể mang đến cho hắn phiền toái không cần thiết.
Ta không sao! Ly Nhiễm quan tâm làm cho Tiếu Mạch cảm thấy được thực ấm áp. Nếu có ca ca, chính là cảm giác như vậy đi! Kiếp trước, Tiếu Mạch cũng từng nghĩ muốn có một ca ca hoặc tỷ tỷ yêu thương mình.
“Kia hoàng huynh an tâm!”
“Tam Hoàng huynh!” Ly Nguyện cũng đã tới, đi theo phía sau hắn là Ly Hiên. Sắc mặt Ly Hiên cũng không tệ lắm, xem ra sự kiên ngày hôm qua đối với thân thể hắn thương tổn không phải rất lớn, nhưng ánh mắt hắn lại khác trước rất nhiều, mang theo sợ hãi.
Tứ hoàng huynh, Lục hoàng đệ! Tiếu Mạch nhìn về phía bọn họ.
“Gặp, gặp qua ngũ hoàng, hoàng huynh.” Nhìn thấy Tiếu Mạch, sắc mặt Ly Hiên trở nên tái nhợt, sự sợ hãi trong mắt lại càng tăng thêm, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Phản ứng của Ly Hiên làm cho mọi người trong giảng viện đều cảm thấy được rất kỳ quái, bất quá, thời gian chỉ mới có một tháng, thái độ của hắn đối với Tiếu Mạch lại thay đổi nhiều như thế.
Ở đây, biết được nội tình chỉ có Ly Nguyện, Ly Hiên cùng Tiếu Mạch ba người. Ly Nguyện tất nhiên sẽ không vì bọn họ giải thích nghi hoặc, Ly Hiên không dám mở miệng mà Tiếu Mạch lại càng không tất yếu đi giải thích. Ba người đều tự ngồi vào vị trí của mình, để lại mọi người một đầu mờ mịt đoán.
“Ngũ hoàng đệ ngươi cùng lục hoàng đệ đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì lục hoàng đệ giống như đang sợ hãi ngươi?” Ly Nhiễm đi đến bên cạnh Tiếu Mạch bên nhỏ giọng hỏi.
Chúng ta không có gì! Tiếu Mạch cười cười trả lời. Chuyện này, Tiếu Mạch không có tính toán nói cho bất luận kẻ nào, hắn biết bọn họ ba người cũng sẽ tuyệt đối không nói ra ngoài.
“Ngũ hoàng đệ nếu không muốn nói, hoàng huynh cũng không hỏi!” Ly Nhiễm trở lại chỗ ngồi chính mình, Tiếu Mạch giấu diếm làm cho hắn ít nhiều cảm thấy có chút ảm đạm. Ngay tại không khí có chút quỷ dị này, các vị hoàng tử bắt đầu học tập.
Sau giờ ngọ, Tiếu Mạch theo thường lệ đi vào ngự hoa viên như trước ngồi ở bên hồ nước, dưới hòn giả sơn, nhìn cảnh sắc không thay đổi.
“Thảo dân bái kiến ngũ hoàng tử!” Nghe tiếng nhìn lại, Tiếu Mạch phát hiện người nọ có chút nhìn quen mắt. Nga! Tiếu Mạch nghĩ tới. Là Nam Cung Lâm, thiếu niên ngày hôm qua đi cùng Ly Nguyện.
Ngươi khỏe! Tiếu Mạch hướng Nam Cung Lâm gật gật đầu. Tiếu Mạch từ Thanh Nhi biết được Nam Cung Lâm quả thật là người của Nam Cung thế gia.
Nam Cung thế gia vốn là đại thế gia đứng đầu trong võ lâm, phụ thân Nam Cung Vân Ngạo là đương kim võ lâm minh chủ. Nam Cung Lâm là thứ tử nổi danh là nhân tài võ lâm mới xuất hiện. Tỷ tỷ Nam Cung Ngọc Tuyết là đương kim hoàng hậu năm nay mười tám tuổi. Nghe nói Nam Cung Ngọc Tuyết là hai năm trước Ly Nhật Diệu khi đi tuần ngẫu nhiên gặp gỡ, hai người vừa gặp đã thương. Rồi sau đó Ly Nhật Diệu đem Nam Cung Ngọc Tuyết mang về cung đối với nàng càng thêm sủng ái, không bao lâu hắn lại không để ý đến sự phản đối của quần thần lập nàng làm hậu. Đáng tiếc sau đó không lâu Nam Cung Ngọc Tuyết trong lúc luyện công vô ý bị thương, từ đó về sau không thể sinh con. Bất hạnh này tuy làm kẻ khác vui mừng, nhưng là nhờ vậy khiến cho Nam Cung Ngọc Tuyết có thể bình an ngồi ở chức vị hoàng hậu của nàng, không lo đến những quỷ kế của nhóm cung phi sợ nàng hạ sinh hoàng tử.
“Ngũ hoàng tử thực thích chỗ này?” Nam Cung Lâm hỏi, hắn với Tiếu Mạch hai lần gặp gỡ đều là tại đây.
Nơi này rất đẹp. Tiếu Mạch không nhìn mặt trả lời, là không muốn cũng không tất yếu.
” Đẹp sao?” Nam Cung Lâm mê hoặc. Trời xanh, nước trong, cảnh sắc quả thật không tồi, nhưng tại hoàng cung này, cảnh sắc so với nơi này đẹp hơn chắc chắn là không ít.
Nhân các hữu hảo. Tiếu Mạch rất rõ ràng nghi hoặc trong lòng Nam Cung Lâm.
“Nam Cung Lâm xin thụ giáo! Kia, thảo dân không quấy rầy ngũ hoàng tử thưởng thức cảnh đẹp, thảo dân cáo lui!”
Nhìn Nam Cung Lâm rời đi, Tiếu Mạch quay đầu, tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không thèm nghĩ nữa Nam Cung Lâm là vì cái gì mà đến nơi này.