Mạch – Thanh

Chương 19: Nguy hiểm

“Thảo dân Nam Cung Lâm khấu kiến ngũ hoàng tử!” Trong lúc Tiếu Mạch đang cố gắng thoát khỏi sự tấn công bằng lưỡi của con chó nhỏ, lại bị lời nói bất thình lình đánh vỡ nhân cẩu thế cân bằng. Con chó nhỏ Gia Gia giãy khỏi hai tay Tiếu Mạch đang kèm hai bên  nó bổ nhào vào trước ngực Tiếu Mạch, tiếp tục dùng đầu lưỡi nhiệt tình liếm hai má  Tiếu Mạch.

Gia Gia! Bất đắc đem nó cố định trong lòng ngực chính mình, không nhìn đến nó kháng cự, Tiếu Mạch quay đầu về phía người phát ra tiếng nói. Đó là một vị thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, bề ngoài tuấn tú, biểu tình bình thản, ấm áp như ánh mặt trời, lại không có sự kiêu căng của con nhà dòng dõi. Nam Cung Lâm, là Nam Cung thế gia sao? Trong đầu nghĩ như vậy, Tiếu Mạch hướng Nam Cung Lâm khẽ gật đầu, lúc này mới phát hiện không phải là chỉ có Nam Cung Lâm một người. Bên cạnh Nam Cung Lâm có một cái nam hài, thật quen mặt giống như là đã gặp qua ở nơi nào. Tiếu Mạch tìm tòi trong trí nhớ, a! Nghĩ tới!

Tứ hoàng huynh! Tiếu Mạch đi đến trước người Ly Nguyện hướng hắn hành lễ. May mà nghĩ ra, bằng không vừa gặp lại  có phiền toái không cần thiết.

“Ân!” Ly Nguyện gật gật đầu xuyên qua Tiếu Mạch, đi đến vị trí xem như là của Tiếu Mạch chuyên chúc ngồi xuống. Nam Cung Lâm cũng đi đến rồi đứng ở một bên.

Khi Ly Nguyện ngồi xuống, Tiếu Mạch không phát hiện hơi nhíu lại mi, tâm tình của hắn có một chút không tốt, có loại cảm giác vật phẩm của chính mình bị người khác cướp mất. Bất quá, Tiếu Mạch không giống thân thể hắn, là một tiểu hài tử mười tuổi, tự nhiên sẽ không xúc động đi hỏi. Không thích cũng chỉ là giấu ở trong lòng, huống hồ đối phương chỉ là một cái tiểu hài tử.


“Con chó nhỏ kia là của ngươi sao?” Ngay tại lúc Tiếu Mạch đang phân vân  là nên đi hay ở lại, Ly Nguyện bỗng nhiên mở miệng hỏi, vẫn là một bộ cao ngạo ngữ khí.

Ân! Tiếu Mạch mờ mịt gật đầu đáp lại. Hắn cùng Ly Nhật Diệu thật đúng là phụ tử, hỏi những  vấn đề đều giống nhau, đặc biệt khó hiểu.

“Cho ta!” Ly Nguyện hướng Tiếu Mạch lệnh nói.

?! Tiếu Mạch nghi hoặc nhìn Ly Nguyện.

“Đem con chó nhỏ cho ta!” Ly Nguyện gằn từng chữ.

Gia Gia?! Tiếu Mạch trong lòng có điểm bất an, hắn muốn Gia Gia làm cái gì?

“Nhanh lên! Không cần chậm chạp quá như vậy! Chẳng lẽ ngươi sợ ta hại sao?” Ly Nguyện tựa hồ có chút tức giận, ngữ khí lạnh băng hướng Tiếu Mạch ra mệnh lệnh.

Lắc đầu, Tiếu Mạch không tình nguyện đem Gia Gia giao cho Ly Nguyện. “Gâu! Ẳng! Ẳng!” Con chó nhỏ Gia Gia cũng giống như không thích Ly Nguyện, không ngừng đối với hắn gọi. Gặp Ly Nguyện ánh mắt hờn giận, Tiếu Mạch vội trấn an Gia Gia, đến khi nó bình tĩnh, Tiếu mạch lại  giao nó cho Ly Nguyện.

Tiếp nhận con chó nhỏ, Ly Nguyện ánh mắt hờn giận mới hơi có bình phục. Trong lòng ngực Ly Nguyện con chó nhỏ Gia Gia trừng đôi mắt đen bóng tròn vo của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Ly Nguyện. Đến khi phát hiện Ly Nguyện không có ác ý, nó mới thả lỏng  thân thể ghé vào lòng ngực Ly Nguyện, không giãy dụa cũng không thân cận.


Xem con chó nhỏ im lặng nhu thuận ghé vào lòng ngực chính mình, Ly Nguyện tựa hồ xuất hiện một chút ý cười, làm cho gương mặt cao ngạo hiện lên một mạt hồn nhiên mà một thiếu niên nên có.

Thấy thế, Tiếu Mạch lộ ra nụ cười vui mừng mà một hài tử mười tuổi sẽ không có. Quả nhiên, mặc kệ ở bên ngoài có bao nhiêu cao ngạo, hắn vẫn chính là một cái tiểu hài tử nha!

“Tứ hoàng huynh!” Từ rất xa nhìn thấy Ly Nguyện, Ly Hiên chạy chậm đến cười kêu lên. “Nga, ngũ hoàng huynh đã ở a!” Nhìn đến Tiếu Mạch, Ly Hiên trên mặt vốn tươi cười lại phai nhạt đi xuống, khinh ngắm hắn liếc mắt một cái thuận miệng nói.

Tiếu Mạch cũng tùy ý điểm đầu tỏ vẻ. Xem ra Ly Hiên thật sự thực chán ghét chính mình a! Cùng hắn mới gặp qua bất quá hai lần, mỗi lần đều không có vẻ gì là hoà nhã. Tiếu Mạch cảm khái.

“Tứ hoàng huynh, con chó nhỏ của ai vậy a? Thật đáng yêu, cho ta ôm một chút.” Ly Hiên tiếp nhận con chó nhỏ ôm vào trong ngực, trên mặt biểu tình đúng là thiên chân khả ái.

“Lục hoàng tử, đây là sủng vật của ngũ hoàng tử!” Một bên Nam Cung Lâm đáp lại nói.


“Của ngũ hoàng huynh!” Nghe nói con chó nhỏ là của Tiếu Mạch, Ly Hiên biểu tình vui mừng trong giây lát liền biến thành chán ghét, tay ôm con chó nhỏ đột nhiên tăng thêm lực.

“Gâu! Gâu!” Con chó nhỏ Gia Gia ăn đau giãy dụa  lại tránh không được Ly Hiên ôm ấp, tình thế cấp bách, nó một ngụm hướng cánh tay Ly Hiên cắn xuống.

“A ——” Ly Hiên kêu thảm thiết “Thối cẩu! Dám cắn bổn hoàng tử.” Tức giận, Ly Hiên một tay lấy con chó nhỏ cấp quăng ra ngoài.

“Ẳng! Ẳng!” Con chó nhỏ kêu lên sợ hãi.

Gia Gia! Gặp con chó nhỏ có nguy hiểm Tiếu Mạch nóng nảy, cũng không chú ý con chó nhỏ là bị ném ra, lao xuống tiếp được. Đến lúc này hắn mới phát hiện chính mình  tiếp được con chó nhỏ nhưng hiện tại lại cùng nó rơi xuống, mà chờ đợi bọn họ chính là một cái đầm nước ao xanh biếc. Xong rồi! Tiếu Mạch nghĩ thầm, nhắm mắt lại ôm chặt con chó trong lòng ngực cùng đợi hưởng thụ nước ao lạnh băng.